“Người vừa mới xuống chiếc xe kia là Tân Đồng!” Trần Tuệ lau mắt kính của mình, luôn có cảm giác mình nhìn nhầm “Không phải hoàn cảnh gia đình cậu ấy bình thường sao? Sao đột nhiên......”
“Tiểu Đồng không phải người như vậy.” Lý Lâm nóng mặt cắt ngang lời nói của Trần Tuệ “Cô ấy sẽ không giống những người khác làm những chuyện như vậy......” Bộ dáng giống như có chút nóng vội, lại có chút sợ mình nói sai gì đó, khẽ cắn môi dưới “Tóm lại, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Đồng!” Cô cầm tay Trần Tuệ nói.
Trần Tuệ nhíu mày nhìn dáng vẻ lo lắng của Lý Lâm, lại quay đầu nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của Trâu Thần, giống như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra “Lâm Lâm cậu sớm đã biết rồi phải không? Cậu đối với cậu ấy tốt như vậy, không ngờ quay đầu lại cậu ấy lại là người như vậy! Không được! Cậu đơn thuần, hoàn cảnh gia đình lại tốt như vậy, cậu ấy đến gần cậu nhất định là có ý đồ! Sau này cậu nên cách xa cậu ấy một chút!” Nhìn bộ dáng lo lắng của bạn mình, trong lòng cô không ngừng mong muốn bảo vệ.
“Tiểu Tuệ, không có chuyện gì, mình tin tiểu Đồng, cậu xem Vu Phi cũng đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sao có thể như vậy chứ? Cậu phải tin tưởng mình, càng phải tin tưởng tiểu Đồng.” Lý Lâm nắm chặt tay Trần Tuệ.
“Chỉ có cậu mới ngu ngốc như vậy, ban đầu mọi thứ đểu rất tốt, nếu không phải cậu ấy đột nhiên chuyển trường đến thì hoa hậu lớp, hoa khôi trường đều sẽ là của cậu! Còn có chức vụ lớp phó, vị trí trong lòng giáo viên! Nếu không phải là cậu ấy, cậu cùng Vu Phi đã sớm thành một đôi rồi! Đều là cậu ta như con hồ ly tinh, cướp hết mọi thứ của cậu, uổng công cậu đối xử tốt với cậu ta như vậy!
Không được, mình phải đi nói với lớp trưởng Vu Phi, để cậu ấy nhìn cho rõ!” Nói xong Trần Tuệ tránh cánh tay Lý Lâm chạy thẳng vào lớp.
Nhìn bóng dáng tràn đầy chính nghĩa, Lý Lâm đứng tại khóe miệng khẽ nở nụ cười đầy chế nhạo, không biết là cảm thấy tự hào hay đang cảm thán nhân tính ngu muội.
Tân Đồng vừa vào trường đã đụng phải thầy giáo chủ nhiệm Trương. Bởi vì gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường hợp dặc biệt chú ý tới công tác tư tưởng cho học sinh, cho nên mỗi chiều thứ tư giáo viên đều đến sinh hoạt, hay bởi vì bây giờ việc học phụ đạo đặc biệt khẩn trương, buổi sáng học sinh xếp hàng vào lớp họcrất nhiều, thầy Trương chen vào níu áo Tân Đồng đang vội vàng vào lớp nói về chuyện chuẩn bị đi thi tỉnh môn anh văn.
“”Tân Đồng, chuyện đi thi tỉnh các giáo viên đã bàn bạc, vẫn quyết định để cho em thay thế Lý Lâm cùng Vu Phi đi thi, điều nạy đại biểu các thầy cô giáo đều tin tưởng em......em cần phải vì trường lớp chúng ta thắng giải mang vinh dự về! Cũng không cần phải đặt áp lực quá lớn cho bản thân!” Thầy Trương yêu thương vỗ vai học sinh “Cố gắng lên! Thầy tin tưởng em!”
“Cảm ơn thầy!” Đối với sự tin tưởng của thầy Tân Đồng đặc biệt hưng phấn, chỉ là trong nháy mắt tỉnh táo lại “Tại sao không để Lý Lâm đi ạ? Bạn ấy vì cuộc thi lần này đã chuẩn bị rất nhiều, hơn nữa trong lớp tiếng anh của bạn ấy là tốt nhất.” Cô bắt đầu có chút quan tâm đến cảm giác của bạn thân.
“Thầy và các giáo viên khác cũng là suy nghĩ cho em ấy, có thể bởi vì gần thi tốt nghiệp trung học, áp lực đối với em ấy quá lớn, thanh tích lúc cao lúc thấp không ổn định, cho nên tất cả giáo viên đều cảm thấy nên để thời gian cho em ấy học tập thì tốt hơn” Nói xong cảm thấy như nói sai chỗ nào, vội vàng vỗ vai Tân Đồng nói “Em không giống như vậy, thành tích học tập vẫn rất ổn định, vẫn giữ vững trên top 50, nếu không phải kỳ trước vì môn anh văn cản trở thì em đã có thể lọt vào top 10, hơn nữa gần đây giáo viên dạy tiếng anh thấy thành tích của em có tiến bộ cho nên mới quyết định cho em cơ hội chứng minh khả năng tiếng anh của bản thân, em phải cố gắng lên!”
“Thầy Trương!” Chủ nhiệm khoa toán đứng từ xa gọi ý bảo thầy Trương đi qua.
“Được rồi, thầy không nói nhiều nữa, Tân Đồng em hãy cố lên!” Nói xong cũng không đêt ý đến Tân Đồng liền vội vã đi.
Tân Đồng đứng một mình ở cổng trường, nhìn cây cối um tùm xung quanh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ do cô nhỏ mọn nhưng sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học cô cũng cần có thời gian để học, mặc dù thành tích môn tiếng anh của cô có tiến độ nhưng cũng cần có nhiều thời gian để học! Haiz, thôi, dù sao các thầy cô giáo cũng tin tưởng cô! Nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên rạng rỡ!
Nhưng vừa vào lớp học, Tân Đồng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không thân thiện lắm, thậm chí còn hơi tức giận, cô ngơ ngác đứng ở cửa nhìn những ánh mắt kia đột nhiên cảm thấy tới không được mà lui cũng không xong, đôi chân mày xinh đẹp không tự chủ được nhíu lại, theo bản năng cắn môi dưới.
“Tân Đồng!” Vu Phi hơi tức giận từ trên bàn đứng dậy “Những lời thầy giáo nói đều là thật sao? Cậu thay thế Lý Lâm đi thi tiếng anh?” Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm đè nén cơn tức giận của mình, cậu không tin những lời khó nghe mà các bạn khác nói nhưng.......
Tân Đồng theo bản năng gật đầu, cô đối với chuyện này cảm thấy có chút không hiểu.
“Không ngờ cậu lại là loại người như vậy!” Vu Phi thật sự không thể nhịn được nữa, đem theo nắm đấm cùng cơn giận hung hăng đấm lên mặt bàn “Lại vì lợi ích của mình mà đi xin thầy giáo đổi người! Chẳng lẽ cậu không biết vì cuộc thi tiếng anh lần này mà Lý Lâm đã bỏ ra rất nhiều công sức sao?” Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm bóng dáng kia, giống như muốn nhìn xuyên thấy qua cô.
“Mình không có!” Tân Đồng cũng gấp gáp! Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt tức giận đến đỏ bừng, nhìn thẳng Vu Phi. Cô thật sự không hiểu, tại sao chỉ trong chốc lát mọi chuyện đã thay đổi, một người toàn tâm toàn ý theo đuổi cô hai năm, cậu bạn luôn che chở cho mình lúc này lại đứng trước lớp không phân biệt đúng sai mà trách cứ cô, những lời thầy giáo nói lại lần nữa vang lên, chẳng lẽ cô có cố gắng thế nào thì mọi người cũng sẽ không hiểu sao? Chỉ vì ban đầu cô chuyển tới đây sao? Chỉ vì trong lòng bọn họ hoàn cảnh gia đình của cô không bằng Lý Lâm sao?
“Cậu dám nói vừa rồi cậu không đi tìm thầy Trương?” Có người lòng đầy căm phẫn lên tiếng hỏi.
“Tớ......” Tân Thời nhất định cứng họng, cô thật sự không có đi tìm nhưng mà thật sự là thầy có tìm cô, lúc này có nói thế nào cũng sẽ khiến mọi chuyện trở nên xấu hơn? Bất luận trong lòng mình bất lực thế nào cô vẫn quật cường đứng nghiêm như cũ, chưa từng cúi đầu chùn bước, không hề có một chút nào vứt bỏ khí thế của mình.
“Được rồi, mình không sao, mình tin tiểu Đồng.” Lúc này Lý Lâm nhu nhược đặc biệt với hoàn cảnh khiến người ta thêm yêu, rõ ràng hai khóe mắt đã đỏ, trong mắt còn có nước mắt chưa kịp rơi “Mọi người đừng như vậy, tất cả mọi người chuyên tâm học tập, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới không nên vì mình mà làm ảnh hưởng tới việc học của mọi người.”
Đột nhiên vào lúc này Tân Đồng cảm thấy sức lực toàn thân tan rã, mềm nhũn tựa vào cạnh bàn, tất cả mọi người không cho cô thời gian giải thích, cũng không có một ai đứng trên lập trường của cô, cô hoàn toàn như một người chết đuối, không thấy được hy vọng.
Nhưng vào lúc này một đôi tay ấm áp cấm tay cô, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Trì Phỉ đứng bên cạnh nở nụ cười ấm áp “Mình tin tưởng cậu!”
Ngắn ngủn bốn chữ, một cái nắm tay đơn giản khiến cảm giác trống không trong lòng được khôi phục ấm áp, ông ngoại nói rất đúng, không nên bởi vì sai lầm của người khác mà tự trách mình, mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được! Cô khẽ quay về phía Trì Phỉ đang nở nụ cười thấu hiểu. Có lẽ bạn bè không nhất thiết phải ở chung một chỗ nhưng chỉ cần lúc mình cần giúp đỡ đối phương cho mình một nụ cười ấm áp là được rồi.