Bà Xã Đừng Chạy

Chương 47




Tân Đồng thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi “Chị Lôi Lôi, để bọn em nói chuyện riêng một chút.”

Trương Lôi Lôi hoài nghi nhìn hai người mấy lần, cuối cùng nhún vai một cái “Được! Chị ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi chị.” Trước khi đi cô vỗ vỗ vai Tân Đồng, có lẽ trong mắt mình cô bé vĩnh viễn chưa trưởng thành, bây giờ bắt đầu học cách từ từ trưởng thành.

Trương Lôi Lôi vừa rời đi, Trâu Thần bước hai bước về phía Tân Đồng, nhưng đến lúc anh muốn mở miệng, lại phát hiện ra giờ phút này căn bản không biết nên nói gì, lúng túng nhấp moi, nhìn chằm chằm Tân Đồng vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

“Anh Trâu.” Trong không gian yên lặng, Tân Đồng đột nhiên mở miệng “Cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc em trong một thời gian dài.” Khóe miệng cô khẽ cong lên “Mặc dù hai chúng ta không thân lắm, nhưng em biết anh rất chăm sóc em, lúc cấp ba dạy phụ đạo tiếng anh cho em, ở bên ngoài bị người khác bắt nạt về nhà có anh an ủi, mỗi lần từ bệnh viện về nhà dù mệt mỏi vẫn chuẩn bị thức ăn cho em, những thứ này em đều rất cảm kích, dĩ nhiên, những sự chăm sóc của anh không chỉ có chừng này, mỗi một thứ em đều ghi nhớ trong lòng, em tùy hứng, không hiểu chuyện gây cho anh rất nhiều phiền toái, cảm ơn anh!”

Lúc cô nói những lời này, anh cũng đã cảm thấy lần nói chuyện này đã ngoài dự liệu của anh “Đồng Đồng, tại sao lại muốn nói với anh những thứ này?”

Không chỉ có hai mắt rũ xuống , cái đầu nhỏ của cô cũng rũ xuống, đôi môi mím chặt, nhưng vẫ cố nén không cho nước mắt chảy ra, ngay cả khóe miệng cũng bị ép cong lên “Em nghĩ” Lời nói tiếp theo cô mấy lần há miệng nhưng làm thế nào cũng không nói được, lại hít sâu một hơi, dùng hết hơi sức của mình “Em nghĩ quan hệ của hai nhà đã bắt đầu có xu hướng phát triển tốt, chuyện của ba và bác Trâu thì nên để bọn họ tự mình giải quyết, cho nên, cuộc trao đổi của anh và ông nội đã được một thời gian dài rồi, anh nên quay lại quỹ đạo ban đầu......”

“Cái gì gọi là quỹ đạo ban đầu?” Anh càng nghe, trong lòng càng có dự cảm xấu “Cái gì gọi là trao đổi có thể chấm dứt? Tân Đồng! Rốt cuộc em nghĩ Trâu Thần anh là cái gì?” Anh có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn không gian bên ngoài để ổn định một chút, sau đó lại bình tĩnh trở về trên người cô “Em nghĩ xem tại sao anh lại phải làm những thứ kia? Chỉ vì muốn hoàn thành cuộc trao đổi với ông nội sao? Chỉ bởi vì anh áy náy đối với gia đình em sao? Anh sẽ bởi vì một chút chuyện như vậy mà bán đi tình cảm của mình sao? Anh đã sớm nói với em, nếu như anh không có cảm giác với em, anh đã sớm tìm lý do từ chối em! Nếu anh không quan tâm em, anh đã sớm rời khỏi em!”

Cô cúi đầu, nước mắt không phải nói nén xuống là có thể nén, cô vẫn khống chế hô hấp của mình, để cho anh không phát hiện ra, hít sâu, rất nhẹ hỏi lại “Không phải vẫn không có cơ hội sao? Lần này đúng lúc có cơ hội, chúng ta thật sự không hợp, không thích hợp ở chung một chỗ, không thích hợp với thế giới của đối phương, không thích hợp với quỹ đạo của đối phương, có lẽ” Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay “Mạnh Phỉ mới thích hợp với anh, giống như chiếc nhẫn này, nếu đeo trên tay cô ấy có lẽ sẽ sáng rực rỡ, mà lúc này đeo trên tay em lại rất ảm đạm......”

“Được rồi! Chúng ta không nói những thứ này” Bọn họ thật vất vả mới có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, anh không muốn càng nói càng xa, bây giờ quan trọng nhất là giải thích rõ mọi chuyện, anh phiền não vò tóc mình, lúc nhìn lại phát hiện ra ánh mặt trời phản xạ giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng lập tức cảm thấy mềm nhũn, cô nhóc này! Mím môi, nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, đôi tay ôm cô vào lòng “Khóc đau lòng như vậy còn nói những lời tuyệt tình thế sao, em cứ như vậy muốn nhìn anh khổ sở sao?”

Ở trong lòng anh, rốt cuộc cô không khống chế được, hai tay nắm chặt chiếc áo sơ mi trắng của anh, dựa vào ngực anh khóc đến thở không ra hơi “Anh hư! Anh bắt nạt em!”

“Đúng đúng đúng, là anh hư, anh bắt nạt vợ heo ngốc.” Anh khẽ vuốt ve phía sau lưng cô, giúp cô hít thở, còn nói theo cô.

“Anh ghét em, còn nói Mạnh Phỉ hơn em, cô ấy có chỗ nào tốt, hư như vậy!” Khóc nhưng vẫn không quên dùng áo sơ mi của anh lau nước mắt cùng nước mũi của mình.

“Em tốt nhất, đợi một chút, lát nữa em hãy khóc!” Hai tay anh đẩy cô ra một khoảng cách nhất định, rất nghiêm túc nhìn cô.

Vừa nhìn thấy anh đẩy mình ra, cô khóc đến đau lòng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, cái miệng nhỏ nhắn xẹp lép.

“Không cho phép khóc!” Nhìn cô khóc, lòng anh rất khó chịu “Em trở nên mít ướt khi nào hả?” Yêu thương đưa tay không biết bao nhiêu lần lau nước mắt cho cô.

“Hung dữ với em!”

“Được được được, anh sai rồi, anh không nên hung dữ với em, vậy trước hết em nghe lời anh nói được không?” Anh thận trọng dụ dỗ cô, người ta đều nói phụ nữ như giọt nước, cô bé này nhà hắn còn hơn cả giọt nước.

Uất ức cong môi, đôi mắt tràn đầy nước mắt mông lung nhìn anh “Em cũng không phải là mít ướt.”

“......” Không để ý lời cô “Thứ nhất, chiếc nhẫn trên tay em kia” Anh cố ý cầm tay cô lên, cô làm bộ đáng thương nhìn anh, giống như anh muốn giành món đồ yêu thích với cô, anh đối với cô thật là hết cách, yêu thương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô “Chính là cho em!” Giơ bàn tay đeo nhẫn quơ quơ trước mặt cô “Đây vốn dĩ là vật thuộc về em, xem như em đeo nhìn khó coi, người khác cũng không có tư cách đeo! Biết không?”

Mếu máo “Rất khó coi sao?”

Anh cười “Em đeo dễ nhìn nhất, nếu không anh đã không chọn đúng không?” Xoa xoa đầu cô, để cô dựa vào ngực mình “Thứ hai, anh không biết em nghe thấy những lời kia từ đâu, nhưng mà những lời đó mặc dù là anh nói” Cô lập tức ngồi dậy trừng anh “Nhưng tuyệt đối không phải nói em.”

Cô nghi hoặc nhìn anh, chờ đáp án.

Anh móc trong túi áo ra tấm hình các học sinh chụp chung, chỉ vào một bé trai trong đó nói “Người anh nói là cậu ta, khi đó ở trong trường, không biết ở đâu truyền ra anh và cậu ta là đồng tính luyến ái, em nghĩ xem ở trong hoàn cảnh đó bị truyền ra lời như vậy, có ảnh hưởng như thế nào? Mà anh còn ngày ngày ở bên cạnh cậu ta, giống thư thật sự có gì đó với cậu ta, cậu ta tên là Lý Hiểu Đồng, mọi người gọi cậu ta là tiểu Đồng, anh lại gọi cậu ta là Đồng Đồng.” Anh vừa nói vừa khua tay múa chân.

Cô buồn bực, vội vàng móc điện thoại ở đầu giường, sau đó mở số điện thoại lạ “Ngày đó ở ký túc xá, chính là số điện thoại này gọi tới, sau khi nghe liền thấy anh nói những lời kia.” Nói xong cong môi trừng anh.

Trâu Thần vừa nhìn thấy số điện thoại liền nhận ra là số của Mạnh Phỉ, không trách được ngày hôm đó cô ta đột nhiên lại hỏi chuyện cũ “Đây là có người cố ý giở trò xấu với hai chúng ta, em còn hết lần này đến lần khác nổi đóa?” Ôm cô vào lòng mình “Em đối với anh không có cảm giác tin tưởng đó!”

“Thôi đi, nếu không anh cũng thử tin tưởng em xem sao?” Cô thỏa mãn ôm anh.

“Thử liền thử!” Có thể lại ôm cô vào lòng, anh cũng đã mãn nguyện rồi, có lẽ con đường của bọn họ còn rất nhiều nhấp nhô, nhưng anh tin tưởng bọn học sẽ cùng nhau đi tới cuối con đường!

“Bác sĩ Trâu, nhanh, có một bệnh nhân mới tới, xuất huyết não, chủ nhiệm nói anh chuẩn bị, một tiếng sau bắt đầu giải phẫu.” Y tá trưởng vội vã từ hành lang chạy vào “Làm phiền anh giúp chúng tôi liên lạc với bác sĩ Trương gây mê, chủ nhiệm nói tình huống của bệnh nhân đặc biệt, chỉ có thể do anh ta tới đảm nhiệm công việc gây mê.”

“Có biết nguyên nhân xuất huyết không?” Cảm nhận được sự nóng vội của y tá, Trâu Thần lập tức điều chỉnh lại trạng thái của mình, cúp cuộc gọi đang gọi, nhanh chóng gọi một dãy số khác.

“Vẫn chưa rõ ràng nguyên nhân xuất huyết, bệnh nhân chuyển từ bệnh viện khác tới, chủ nhiệm đang cùng người thân tìm hiểu tình hình, người nhà cũng đã đưa bệnh án của bệnh nhân, chủ nhiệm nói tốt nhất anh nên đi qua xem.”

“Được, tôi sẽ sang ngay......” Điện thoại trong tay đột nhiên có người nghe máy, Trâu Thần hơi nhíu lông mày ra dấy với y tá trưởng, xoay người bắt đầu nói với bác sĩ gây mê, chân không dừng chạy về phía phòng làm việc của chủ nhiệm.

Tiếng chuông du dương liên tục vang lên trong quảng trường, Tân Đồng xoa xoa bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của mình lo lắng nhìn về phía xa, cô đã gọi cho Trâu Thần nhiều lần, nhưng lần nào cũng là giọng nữ lạnh lẽo thông báo gọi lại, quay đầu nhìn về phía đồng hồ trên cao, đã quá giờ hẹn một tiếng, nhưng anh vẫn chưa xuất hiện, thậm chí lúc này lại không liên lạc được.

“Tân Đồng!” Đột nhiên có tiếng gọi.

Tân Đồng theo bản năng quay đầu, không nhìn thấy người mà cô mong đợi, rồi lại không thể không nở nụ cười “Đàn anh? Thật trùng hợp!”

“Đang chờ ai sao?” Lý Trung Khai với một chiếc khăn len ca rô quấn quanh cổ, mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen cùng một chiếc quần tây màu đen, nhìn qua lần đầu tiên khiến Tân Đồng liên tưởng đến từ “Phong thần tuấn lãng”.

“Vâng.” Anh ta vừa hỏi khiến cô liền nhớ tới Trâu Thần “Đúng rồi đàn anh, cảm ơn anh ngày đó đã mời phòng em đi ăn, cũng cảm ơn anh dự sinh nhật của em.” Cô xấu hổ cười, nếu như không phải Lý Trung Khải mời bọn cô đi ăn cơm, có lẽ cô cũng sẽ không có cơ hội cùng Trâu Thân ngồi nói chuyện rõ ràng, cũng sẽ không biết ở giữa có nhiều hiểu lầm như vậy.

“Không có gì.” Lý Trung Khải nhìn một vòng “Người của em còn chưa tới sao?”

“Vâng, có thể là có chuyện.” Sau khi gỡ bỏ hiểu lầm với Trâu Thần, hai người chính thức hẹn hò vào cuối tuần, cũng xem như đền bù sinh nhật cho cô. Cô cúi đầu tùy ý nắm vạt áo của mình, nhất thời chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không biết Trâu Thần ngu ngốc kia có ăn cơm hay không, gần đây bệnh viện của bọn họ cực kỳ bận, bận đến nỗi không thể ăn một bữa cơm, nhưng mặc kệ bận đến đâu cũng gọi điện thoại cho cô, hôm nay, có thể có chuyện đột xuất, không biết lát nữa anh có chạy tới hay không......

Lý Trung Khải cúi đầu nhìn Tân Đồng ăn mặc không giống như bình thường, tóc mới uốn, tùy ý hất sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào lại có chút mập, chiếc váy màu trắng cùng cái mũ của áo khoác càng làm cho cô có vẻ giống một đứa con nít đáng yêu, áo len màu hồng nhạt phối với đôi bốt trắng, nhìn thế nào cũng càng giống trẻ con, làm cho người ta không đành lòng lại gần.

“Uhm!” Cái cổ của Tân Đồng đột nhiên bị sự ấm áp quấy nhiễu, mờ mịt nhìn về phía Lý Trung Khải đang đem khăn quấn quanh cổ mình, không thể giải thích được tại sao đàn anh nổi tiếng là lạnh lùng đột nhiên lại làm như vậy.

“Được rồi.” Thế nhưng anh ta lại xem là bình thường, nhanh nhẹn cười một cái “Mùa thu đông phải bảo vệ tốt cổ của mình. Đi thôi, anh đưa em sang quán Mc Donald bên kia ngồi.”

“Hả?” Cô nhất thời không phản ứng kịp “Không phải, đàn anh......” Đột nhiên không biết nên nói gì “Cái đó, em ở đây là được rồi, anh làm chuyện của anh đi.” Cô thật sự nghĩ không ra, từ khi nào thì quan hệ của cô và anh ta lại tốt đến mức có thể cùng ngồi chờ Trâu Thần, chân mày hơi nhíu lại.

“Dù sao anh cũng không có việc gì, lại nói, bây giờ trời đã tối rồi, anh không yên tâm để học trò của mình ở bên ngoài một mình, nói thế nào anh cũng là trợ giảng của em phải giúp chứ? Đi thôi.” Nói xong đi trước một bước.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như không còn sớm nữa, nhưng mà cùng anh ta chờ Trâu Thần......Sao lại cảm giác rất lạ?

Trâu Thần mệt mỏi dựa vào tường trên hành lang, bác sĩ chủ nhiệm đi tới hòa ái vỗ vỗ bờ vai anh “Biểu hiện không tệ, sau khi tốt nghiệp có thể suy nghĩ việc ở lại bệnh viện.”

Trâu Thần đứng thẳng người, khiêm tốn gật đầu một cái “Cảm ơn chủ nhiệm, cảm ơn bác đã cho cháu một cơ hội.”

“Không tệ.” Bác sĩ chủ nhiệm hài lòng “Nhanh về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Bác cũng vậy.”

Khi Trâu Thần vội vàng chạy tới địa điểm hẹn thì trên quảng trường tiếng chuông vang lên chín lần, anh ảo não đưa tay xoa trán, một bàn tay khác hốt hoảng móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng ngay khi anh xoay người gọi điện thoại, lại trông thấy quán ăn Mc Donald ở đối diện bên đường có hai người đang trò chuyện vui vẻ.

“Alo?” Tân Đồng tùy ý nghe điện thoại.

“Ở đâu?” Rõ ràng đè nén giọng nói háo hức.

Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng “Anh tới rồi sao?” Vừa hỏi vừa không quên nhìn qua cửa kính tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trên quảng trường.

Lý Trung Khải ngồi đối diện cô chỉ lạnh nhạt hướng ra ngoài quảng trường nhìn lướt qua, cầm khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau nước sốt cà chua trên miệng cô “Xem em vui mừng kìa, cả mặt đều là sốt cà chua?”

Tân Đồng xin lỗi dời ánh mắt từ quảng trường về phía người ngồi đối diện “Cảm ơn đàn anh! Anh ấy đến rồi!” Vẻ mặt hưng phấn, nụ cười chúm chím bây giờ hưng phấn mở to, gấp đến nỗi thiếu chút nữa xông ra ngoài, rồi lại ngại Lý Trung Khải ngồi trước mặt, do dự mà nóng vội.

“A, được rồi, chính chủ đã tới, anh đây cũng nên hợp tác lui thân, đi đi.” Anh ta dựa vào phía sau, cười giống như anh trai nhà bên, ấm áp và cưng chiều.

Tân Đồng sửng sốt một chút, mở trừng hai mắt, có chút nghi ngờ với sự biến hóa của anh ta, lại cảm thấy có lỗi vì mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy.

Lúc cô đang lúng túng, Trâu Thần đẩy cửa đi vào, anh ở phía xa liền nhìn thấy cô bé không có lương tâm kia không có chút hình tượng nào đang nhìn qua cửa kính thủy tinh tìm kiếm anh, trong lòng nhất thời bị bộ dáng ngu ngốc của cô làm ấm áp, nhưng lại có một chút khiêu khích, Tân Đồng có thể không nhìn ea nhưng là đàn ông chẳng lẽ anh lại nhìn không hiểu hành động quan tâm cô vừa rồi của Lý Trung Khải không phải là một hành động khiêu khích sao?

Trâu Thần đi tới bên cạnh Tân Đồng, sau đó đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh cô “Đợi lâu rồi sao?”

“Ừ!” Cô nũng nịu “Lại có chuyện đột xuất sao? Ăn cơm chưa?”

Tâm tình thật tốt, Trâu Thần lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chóp mũi chạm chóp mũi “Đói muốn chết.”

“A, đàn anh vẫn còn ở.....!” Cô xấu hổ đẩy anh ra “Lat nữa đi ăn cái gì nóng một chút.”

Ánh mắt Trâu Thần lập tức nhìn chiếc khăn trên cổ cô, quay đầu nhìn về phía Lý Trung Khải mặt vẫn không biến sắc, khẽ nhếch miệng giễu cợt, lập tức lại đổi lại thành một nụ cười lễ phép “Làm phiền anh rồi, Đồng Đồng nhà tôi không biết chăm sóc bản thân.” Không gay gắt như lần trước, lần này anh đã học được cách dĩ bất biến ứng vạn biến.

Ánh mắt Lý Trung Khải nhất thời không biết nên đặt đâu, Trâu Thần như vậy nằm ngoài dự đoán của anh ta, vốn định chọc giận anh ta, bản thân cùng Tân Đồng diễn cảnh người yêu, nhưng, anh có chút lúng túng cười một cái “Không có gì.”

Trâu Thần liếc bàn đầy đồ, sáng tỏ cười “Lát nữa cùng đi ăn cơm đi, cũng xem như thay Đồng Đồng nhà tôi cảm ơn anh.”

Lý Trung Khải đột nhiên bị chẹn họng, anh ta vốn dĩ cũng không thích những đồ ăn nhanh này, vừa rồi vì muốn thích ứng với Tân Đồng, anh ta miễn cưỡng ăn một chút, lúc này vừa nghe thấy muốn ra bên ngoài căn bản không dám trông cậy vào bên trong, hơn nữa hôm nay rõ ràng có biến, anh ta vẫn nên lui trước thì tốt hơn “Không, hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không quấy rầy.” Anh ta đứng dậy cầm áo khoác muốn rời đi.

“Đợi một chút.” Trâu Thần tháo khăn quàng trên cổ Tân Đồng xuống “Bên ngoài rất lạnh.” Tự nhiên đưa tới, giống như anh trai quan tâm em trai.

“Cảm ơn.” Lý Trung Khải nắm chặt khăn quàng cổ của mình, rồi lại che kín đôi mắt lạnh của mình, gật đầu một cái xoay người rời đi.

“A, hôm nay hai người quá quan tâm nhau rồi!” Lý Trung Khải vừa đi, Tân Đồng lập tức khôi phục hình dáng cũ, mặt nhìn Trâu Thần đang làm bộ.

Trâu Thần không chấp nhặt với cô, nhéo cái mũi nhỏ của cô “Ăn nhiều như vậy, em còn muốn ăn cái gì? Con mèo ham ăn!”

“Vui!” Cô nâng cao cằm bộ dáng thích thú.

“Con heo nhỏ!” Anh trực tiếp đâm vào chỗ yếu của cô, trước khi cô nổi đóa liền ôm chặt cô “Sau này không được phép tùy tiện nhận ý tốt của người khác, biết không?”

“Đây đều là em mua đấy!” Cô không vui sử dụng ánh mắt ý bảo một bàn chiến lợi phẩm kia.

“Biết!” Cũng chỉ có em có thể mua.....Thoải mái dựa vào cổ cô, lại ngửi thấy mùi quen hương quen thuộc của cô, nhíu mày “Còn nữa, sau này không cho phép uốn tóc!”

“Anh cũng không phải mẹ em sao lại quản nhiều như vậy!” Cô tức giận, cô uốn tóc không phải vì cuộc hẹn hôm nay sao? Sao anh lại không rõ chứ, không có tinh tế gì cả! Trong lòng lại ghi nhớ anh lần này.

“Được, anh sai rồi, vì chuộc tội hôm nay anh đưa mình cho em được không?” Anh cố ý trêu đùa cô, nhẹ nhàng hôm vành tai nhỏ của cô.

“Trâu háo sắc!”