“Trâu Thần!” Tân Đồng tức giận cầm cặp xách từ cửa chạy vào, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, bất mãn cùng với nghi ngờ nhìn người đang ngồi trên ghế sa lon.
Trâu Thần miễn cưỡng ngẩng đầu lên, có thể bởi vì đọc sách quá nhiều nên hơi mệt, anh không tự chủ tháo mắt kính xuống nhắm mắt lại, lấy tay ấn xuống huyệt hai bên thái dương.
Lúc này cô mới thấy trên đầu gối của anh có đặt một quyển sách y học dày cộm, buông lỏng toàn thân dựa vào trên sa lon, hơn nữa lúc mới lấy mắt kính xuống, trong mắt vẫn còn chút mê mang, xem ra là đã đọc sách rất lâu rồi nhưng mà bình thường anh cũng đeo kính sao?
“Khụ!” Nhìn cô ngây ngốc nghiên cứu hình dạng của mình, anh có ý tốt ho một tiếng nhắc nhở cô, sau hai ngày ở chung anh phát hiện cô có một thói xấu nho nhỏ, lúc suy nghĩ chuyện gì đó sẽ không tập trung, người ta hay nói là suy nghĩ viễn vong.
“Không phải đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?” Cô lập tức hoàn hồn trừng to hai mắt, hoàn toàn không chú ý tới là ai vừa mới đưa cô về với thực tại, ném cặp sách xuống, hai tay khoanh trước ngực bộ dáng như muốn truy cứu tới cùng.
“Hả?” Miễn cưỡng hỏi lại.
Nhìn bộ dáng không phối hợp kia, vốn dĩ cơn giận trong lòng đã tan lại lập tức tăng lên “Sao anh lại quản chuyện của tôi? Anh là gì của tôi chứ? Tôi có nói anh tới đón tối sao?” Hai tay chống nạnh, khí thế dần dần tăng lên, từ trên cao cúi xuống nhìn anh.
Cảm thấy khí thế đó có chút khác biệt, anh chỉ đưa ra một ngón tay, ấn lên trán cô đẩy ra xa một chút, sau đó dễ dàng đứng lên, ừ không tệ, giọng điệu tương đối dễ nghe, hơn nữa cảm giác cô cúi nhìn anh cũng không tệ, nghĩ tới đây khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ tự đắc, cúi đầu nhìn cô gái đang mất tự nhiên vì chiều cao thay đổi “Trong nhà có quá nhiều xe, rảnh rỗi không có gì làm, thỉnh thoảng cũng muốn dùng nếu không sẽ thành phế vật.”
Sao cô lại cảm thấy nụ cười của anh ta lại chướng mắt như vậy “Không phải anh nói lầu hai là của tôi, lầu một là của anh, không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao? Phế vật cũng không nên lãng phí trên người tôi!” Sao lại nói kỳ cục như vậy chứ? Vốn dĩ khuôn mặt rất vui vẻ vì không khống chế nổi mà nhất thời trở nên nhăn nhó.
Nhìn khuôn mặt hơi béo của cô nhăn nhó, tiểu ác ma trong lòng anh rục rịch như muốn ngóc đầu dậy, nếu được nhéo khuôn mặt cô cảm giác có lẽ sẽ không tệ! Ngón tay anh không tự chủ được cọ xát trên mũi mình, đôi mắt lóe sáng như đang tính toán “Lầu dưới thuộc về tôi nhưng cuối cùng cô cũng làm loạn trên địa bàn của tôi, ví dụ như bây giờ, ví dụ như mỗi sáng sớm cho nên tôi chỉ muốn lấy lại một chút lợi nhuận thôi.”
Nhìn bộ dáng xấu bụng kia, cô không tự chủ lui về phía sau tạo ra một khoảng cách “Vậy......Vậy được”, mở miệng không tránh khỏi nói lắp “Đưa chú Lý lên lầu, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống, tôi sẽ không đi qua địa bàn của anh! Sau này anh không phải nghĩ ra nhiều ý tưởng nữa!” Nói xong còn hếch chiếc cằm xinh xắn lên.
A, khóc có khi nào dáng vẻ đần đần đó của cô lại có thể nhìn thấy ý nghĩ của anh, chỉ là vấn đề muốn đưa chú Lý cùng người của cô lên lầu hai? Đôi lông mày khẽ nhíu lại, xem ra nhà sẽ đông người hơn một chút, anh nhìn vòng quanh bốn phía một cái, khẽ mấp máy đôi môi mỏng, trong nhà có hai người là đủ rồi “Vậy cô muốn tôi đến trường phụ đạo cho cô sao?” Không nhanh không chậm hỏi lại.
“......Tôi không cần anh phụ đạo!” Cô cũng không tin không trốn được anh! Thuận tiện còn có thể khiến cho ông nội Trâu dạy dỗ anh một trận.
“Ông nội tôi đã nói, nếu tôi không phụ đạo cho cô tiến bộ thì tôi sẽ gặp nạn, chỉ là cô không nghe thấy lời ông nội Tân nói” Không tức giận ngược lại nụ cười trên miệng càng ngày càng rộng “Ông nói nếu cô không tiến bộ thì khẳng định vấn đề không phải ở tôi, xác định là cô giở trò yêu ma, vậy sau này ông có quyền lựcgiảm bớt thậm chí là miễn trừ cơ hội gặp mặt của cô cùng những anh em cùng lớn lên từ nhỏ. Nghe nói gần đây bọn cô đều bọ quản lý chặt chẽ? Bọn họ ở trường học cũng không tốt lắm?” Anh cũng không để ý tới cô nữa, thoải mái đi về phía phòng ngủ của mình, dạo này phải thường xuyên liên lạc với ông.
Sáng ngày hôm sau.
“Chú Lý! Chú Lý!” Tân Đồng với đôi mắt mông lung tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khắp các phòng.
“Không cần tìm.” Trâu Thần mặc đồ thể thao từ bên ngoài đi vào, trên trán vẫn còn dính đầy mồ hôi, rất hợp với ánh mặt trời bên ngoài, có cảm giác giống như ánh mặt trời vậy, Tân Đồng nhất thời cảm thấy không tiếp nhận được.
Anh thoải mái tiếp nhận ánh mắt của cô, từ nhỏ đã được người lớn dự đoán sẽ là một người đẹp trai, đây là chuyện từ trước đến giờ anh không thèm để ý, quơ quơ túi đồ ăn sáng trước mặt cô, quay đầu ra hiệu cô đến phòng ăn.
Cô hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hình như là cháo Bì Đản cùng bánh bao Như Ý, tất cả đều là món mà cô thích ăn, chân không chịu sự khống chế của đại não mà bước tới phòng ăn, tối hôm qua cô giận dỗi với ai đó không chịu ăn cơm, bây giờ thật sự rất đói.
“Tối qua ông ngoại cô gọi bọn họ quay về rồi, sau này thỉnh thoảng mới có người đưa đồ ăn tới cho nên sau này chúng ta phải tự lực cánh sinh.”Anh thuần thục xếp đồ ăn lên bàn.
Cô nháy mắt, nhất thời không phản ứng kịp, chú Lý cùng mọi người đã đi rồi, cả biệt thự rộng lớn chỉ còn lại cô và........anh?
“Mau ăn đi, lát nữa tôi đưa cô tới trường.” Anh vừa ăn vừa nói.
“Tôi không cần anh đưa! Hôm qua không phải đã nói rồi sao?” Cô buồn buồn cãi lại, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn do người ta mua về, con người có lúc không cần quá chí khí......
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô đầy thâm ý, căn cứ tình hình hiện tại của cô nếu anh mở miệng, sợ cô thật sự có thể xoay người rời đi “Nghe nói lúc ở cổng trường cô đã xảy ra sự cố, ông nội tôi không yên lòng nên nói tôi đưa cô đi học, còn nói thỉnh thoảng tôi có thể đến gặp cô hoặc nói cách khác là giám sát tôi.”
Anh nói nghiêm túc, nếu không phải lần đó tận mắt nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, với tính khí bình thường của anh chỉ có ngồi yên, gần đây vì muốn giữ vững hình ảnh tốt đẹp trước mặt ông nội cho nên anh đều phải giả bộ.
Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước cổng trường cấp ba, hợp với khung cảnh màu xanh lá cây xung quanh trường, chiếc xe rất nổi bật rất dễ thấy, đáng tiếc thời tiết không tốt, không có ánh mặt trời, chỉ có một lớp mây trắng, nửa thật nửa giả, có cảm giác như đang mơ.
“Xuống xe!” Trâu Thần không nhịn được quay sang nhìn Tân Đồng đang ôm cặp sách vẫn chưa xuống xe.
Tân Đồng nhíu mày “Không phải bảo anh dừng ở ngã tư sao? Ở đây nhiều bạn học như vậy, ảnh hưởng không tốt lắm!”
“Hôm nay trời có sương mù ai sẽ nhìn cô chứ, cô nghĩ rằng cô là ai? Không lo có việc gì thì học cô bạn học ngày đó đến bệnh viện, nhìn người ta xem, coi chừng cô bị bỏ rơi bởi hình tượng ngây thơ của mình đấy!” Nếu đã ngồi lên xe anh ra khỏi nhà thì anh sẽ không kiêng kỵ điều gì, xe của tôi anh cô cũng đã ngồi rồi sau này còn sợ sẽ không xử được cô sao?
“Cần anh quan tâm sao! Anh đến bệnh viện chết tiệt kia của anh đi!” Trông nom nhiều như vậy làm gì, thật sự xem mình là rễ hành rồi sao! Nói xong liền mở cửa xuống xe, cuối cùng còn đóng sầm cửa xe cho hả giận.
“Trâu Thần? Thật sự là cậu?” Lúc Trâu Thần đang muốn đạp ga rời đi, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên chạy tới chào hỏi “Bọn họ đều nói cậu tới nơi này, tôi còn không tin, điều kiện của bộ đội sao có thể so được với bên kia chứ? Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?” Nói xong lơ đãng nhìn Tân Đồng vừa mới hung hăng bước xuống xe đi vào trường “Đại thiếu gia Trâu Thần, thật sự sẽ không phải vì theo đuổi bông hoa kia mà quay về đấy chứ?” Trong mắt đầy chế nhạo.
Pằng! Một chút cũng không nể tình đập tới “Cậu nói chuyện đàng hoàng một chút cho tôi! Tìm ra được rồi sao?” Trâu Thần hỏi.
“Cậu cho rằng chức cục trưởng cục công an của ba tôi là giả sao?” Người tới cũng không so đo với anh, tự mình đi tới mở cửa chiếc xe quen thuộc kia.