Bà Xã Đừng Chạy

Chương 39




“......Ngày mai là buổi biểu diễn thành quả sau một tháng tập huấn của các em, mặc kệ trong một tháng này biểu hiện của các em ra sao, ngày mai tôi hy vọng các em có thể biểu diễn mặt tốt nhất, tạo nên một dấu chấm hoàn mỹ kết thúc tập huấn của đại học, đến lúc đó không chỉ huấn luyện viên có phần thưởng, các em có lợi, giáo viên ra ngoài cũng có mặt mũi. Lại nói đã kiên trì suốt một tháng, cũng chỉ còn mấy tiếng nữa, ngày thường dùng thủ đoạn lười biếng, chỉ còn mấy giờ cuối cùng này tôi hy vọng các bạn có thể nắm chắc cơ hội biểu diễn phong tháu của chính mình......” Lý Trung Khải ở trên bục giảng nghiêm trang diễn thuyết về bài động viên cho cuộc biễu diễn quân huấn ngày mai do giảng viên Tôn đưa cho, chẳng qua người ta chỉ nhìn một lần, đã có thể gộp sáu nghìn bảy nghìn chữ thành hai ba câu nói, hơn nữa đều nói vào trọng điểm, không biết lúc này nếu giảng viên Tôn ở đây, sẽ cảm nhận thế nào?

“A, Anh Lý có bản thảo diễn thuyết sao?” Trương Lệ Na liếc nhìn Lý Trung Khải trên bục giảng “Thật là danh bất hư truyền của đại học T, vừa rồi mình còn nghĩ sao anh ấy đột nhiên lại có tính vòng vo, thao thao bất tuyệt nói gì mà nhiều thế, hóa ra là có người chuẩn bị sẵn bản thảo cho anh ấy.”

“Sao cậu biết không phải do đàn anh tự viết?” Trần Duệ chống cằm của mình nhìn lên bục giảng.

“Chẳng lẽ cậu không thấy bài viết này rất dày sao? Đàn anh chỉ nói mấy câu?”

Trương Lệ Na khinh bỉ liếc nhìn Trần Duệ.

“Cậu nói xem là ai viết?” Trần Duệ nhảy nhót đi sâu vào vấn đề.

“Liếc mắt nhìn chữ viết liền biết, mình cảm thấy là nữ viết.”

“Nhưng mà cũng đúng, một tháng trôi qua thật nhanh, mình phát hiện ra mình không bỏ được huấn luyện viên, mặc dù anh ấy không đẹp trai bằng huấn luyện viên Trâu, nhưng thật sự rất đáng yêu!” Trần Duệ nhìn Lý Trung Khải lấp lánh trên bục giảng, lại nghĩ tới huấn luyện viên.

“......” Trương Lệ Na im lặng, cô quay đầu nhìn về phía Tân Đồng vẫn luôn im lặng “Cậu làm thế nào giao tiếp với Trần Duệ vậy? Sao mình cảm thấy cô ấy không chỉ khác chúng ta một hai điều?”

“Tạm được, bình thường bọn mình thân ai nấy nói, không quấy rầy, không can thiệp chuyện của nhau.” Tân Đồng bình tĩnh nói.

Đùng! Trương Lệ Na đập đầu xuống bàn, cô thật sự thua hai người này rồi!

“Lệ Na, cậu đừng tự trừng phạt mình vì bọn họ” Tống Viện Viện đang viết bài bị một tiếng động làm kinh động, ngẩng đầu lên vội vã khuyên một câu, nhưng trọng tâm lại là câu sau “Tiểu Đồng chuyện mình nói muốn giới thiệu một người đàn ông cho cậu cậu nghĩ thế nào? Sau khi kết thúc tập huấn mình phải đi học, cậu phải nắm chắc thời gian.”

Tân Đồng mím môi cúi thấp đầu nghĩ, tối hôm qua Trâu Thần còn gọi điện thoại nói với cô chuyện dọn ra ở chung, nhưng cô cũng không muốn dễ dàng tha cho anh như vậy, ban đầu là cô tuyên bố trước khi ôm anh phải tìm được tình yêu, anh căn bản không xem trọng, nếu như lúc này theo ý của anh, sau này cô có thể bị lấn áp chết không? Trong đầu nghĩ lại hành vi tồi tệ lần trước của anh, lại cúi đầu nhìn vóc dáng của mình vẫn mập như cũ dù đã trải qua một tháng tập quân sự.......

Không được! Dù chỉ là tìm một người để diễn kịch cũng muốn cho anh biết mình không nhất định không thể không có anh! “Được, có thời gian đi gặp một chút!” Nói xong lại có chút hối hận, tại sao lại có cảm giác có lỗi với Trâu Thần? “Hay là thôi đi, cái này phải dựa vào duyên phận, tự mình gặp là được rồi.” Người mà Viện Viện giới thiệu khẳng định có quan hệ tốt với cô, vốn dĩ chỉ muốn đả kích người nào đó quá tự tin, sẽ làm người khác liên lụy, đến cuối cùng rất có thể mình sẽ không được lòng người...... “Lại nói với vóc dáng này ai thèm để ý mình chứ?

Nhiệm vụ quan trọng bây giờ của mình là phải giảm cân!” Đúng! Giảm cân! Người nào đó lúc đầu nuôi cô mập là vì muốn không có ai để ý cô sao? Nếu cô khôi phục dáng người như cũ thì sao?

Tống Viện Viện nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, không chút khách khí khẳng định “Cũng đúng, chuyện này không thể gấp, trước tiên cậu nên giảm cân đi!”

“......” Tân Đồng ai oán dùng cặp mắt to tròn nhìn Tống Viện Viện “Viện Viện, mình không thích thẳng thắn như vậy!”

Cả bốn người đều rất ăn ý che miệng cười.

“Bốn bạn học ngồi phía sau cùng, các bạn có ý kiến gì với buổi biễu diễn quân huấn không? Lên đây nói một chút!” Lý Trung Khải đôi tay khẽ đặt trên bục giảng, tương đối yên tĩnh nhìn bốn nữ sinh đang cười trộm, anh ta đã dừng nói được một lúc rồi, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng nhìn anh, chỉ có bốn người kia vô tri vô giác ngồi trò chuyện rất hưng phấn.

Kéo theo đồng loạt ánh mắt tò mò nhìn về phía này, bọn Tân Đồng rốt cuộc phản ứng được sự bất thường trong phòng học, bốn người đều giật giật ngồi ngay ngắn lại, nhưng không ai dám nhận lời Lý Trung Khải nói.

“Tống Viện Viện! Trương Lệ Na! Trần Duệ! Tân Đồng! Ở lại!” Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Lý Trung Khải rút danh sách gọi tên bốn người “Những người khác giải tán đi, quay về chuẩn bị, ngày mai dùng trạng thái tinh thần tốt nhất tham gia hội diễn.” Anh ta đóng danh sách lại, im lặng ở trên bục giảng nhìn đám người tản đi.

Ba người Tống Viện Viện đều đi lên phía bục giảng, chỉ có Tân Đồng kì kèo mè nheo không chịu đi tới, nếu như cô nhớ không nhầm, lần trước là lần đầu tiên cô nổi cáu với Lý Trung Khải, lần trước cô mượn cơn tức trong lòng không quan tâm gì, nhưng bây giờ cô cúi đầu móc cặp sách, không biết nên dùng nét mặt thế nào để đối diện với Lý Trung Khải.

“Bạn của em đều đi cả rồi? Chẳng lẽ em muốn một mình ở lại đây?” Giọng nói ở gần bên tai.

Tân Đồng bị dọa sợ phản ứng có điều kiện, từ chỗ ngồi đứng dậy “Đàn anh!”

“Trễ rồi, tôi đưa em về.” Giọng nói cứng ngắc, may là không lạnh lùng như ngày thường.

“A?” Lúc này chỉ có thể dùng một chữ “ngây ngô” để hình dung về Tân Đồng.

“Bây giờ em dám một mình đi về ký túc xá sao?” Anh ta quay đầu liếc nhìn bóng đêm bên ngoài.

Rất thành thật trả lời “Không dám......”

Môi mỏng khẽ cong lên thành một đường cong cực nhỏ “Vậy còn không nhanh đi theo tôi?”

“Oh” Thì ra anh ta cũng không đáng ghét như vậy......

Khuôn viên trường đại học vào ban đêm rất yên tĩnh, vầng trăng sáng ở phía xa, ánh trăng nhu hòa tạo nên một vầng sáng nhạt dán lên từng cọng cây ngọn cỏ, ve sầu không biết mệt mỏi không ngừng kêu to, thỉnh thoảng có mùi hoa thoang thoảng bay qua chóp mũi, khiến cho tâm tình một ngày từ từ bình tĩnh lại.

Hai bóng dáng cao thấp vai kề vai đi trong sân trường, xa xa nhìn lại cảm giác rất hài hòa.

“Lần trước là tôi xử lý không đúng.” Lý Trung Khải chủ động đánh vỡ không kh yên tĩnh lúng túng giữa hai người “Nhưng cảm xúc cùng lời nói lúc đó của em có chút quá khích.” Vẫn nói đơn giản như cũ.

“Không phải vậy, đàn anh.” Anh ta nói những lời đó ngược lại khiến Tân Đồng càng cảm thấy có lỗi “Là em không khống chế được cảm xúc của bản thân.”

“Phải sửa.”

“Vâng.”

“Phải học cách thích ứng với cuộc sống đại học.”

“Hả? Vâng!” Cô đột nhiên cảm thấy kỳ quái, lúc này người đàn ông bên cạnh đã đi chậm lại phối hợp với tốc độ của cô, đây là người lạnh lùng nhất đại học T sao?

“Đến rồi.” Hai tay anh đút vào túi quần, cúi đầu nhìn cô gái đặc biệt trước mặt.

“Cảm ơn đàn anh.”

“Ừ.” Nói xong anh cũng không khiêm nhường nữa trực tiếp xoay người quay về.

“Cô bình tĩnh đứng dưới ký túc xá, sao lại cảm giác vừa rồi giống như một giấc mộng vậy?