“Bạn Tân, mình đưa bạn ra cổng trường!” Hơi thở gấp gáp cùng với lo lắng.
“Không phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao?” Chân mày nhíu lại “Không cần đi theo tôi.” Tính nóng nảy lại bộc phát.
“Trời đã tối rồi, mình sẽ đưa cậu ra cổng trường, mình biết có người đón cậu.” Tuy rằng không có sức nhưng vẫn kiên trì như cũ.
“Không cần! Không nên ép tôi nói ra những điều không hay!” Tân Đồng mất kiên nhẫn, đột nhiên xoay người nổi giận trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
“Mình chỉ là lo lắng cho cậu......” Thiệu Ngôn cúi đầu, có chút không cam lòng.
“Cảm ơn cậu nhưng tôi hy vọng cậu đừng làm ảnh hưởng tới tôi! Sắp thi đại học tôi không muốn bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng không hy vọng cậu chịu ảnh hưởng!” Tức giận không kiềm chế được nữa, đôi mắt trong suốt, chiếu sáng trong đêm tối, sao cô lại tàn nhẫn gây ra tổn thương như vậy? Nhưng không muốn đi theo con đường cũ, học được cách từ chối hoàn toàn.
“Ý của cậu là......” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang “Được! Tuy rằng không nghĩ tới cậu lại ghi danh vào trường đại học có độ khó như vậy nhưng mình nhất định cố gắng thi vào cùng trường với cậu! Xin hãy tin tưởng mình!” Nói xong liền vội vàng quay đầu chạy.
“......” Cô từng nói như vậy sao? Cái gì mà trường đại học có độ khó cao? Hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Mẹ kiếp! Bản cô nương cùng sói đội lót cừu sẽ không để yên!!!
“Tiểu Đồng?” Cảnh vệ đứng bên cạnh cô rốt cuộc không nhịn được, không biết cô bé này lại đang suy nghĩ cái gì?
Tân Đồng giật mình lùi về sau mấy bước “Anh tới khi nào? Vừa rồi thấy gì, nghe thấy gì?” Thật cảnh giác nhìn về phia anh ta, đôi mắt to híp lại tỏ vẻ uy hiếp.
Tiểu Từ quay đầu nhìn ra chỗ khác “Nơi này thật khó tìm. Vừa rồi cô làm gì không thể để cho người khác thấy sao?” Đây là kiểu điển hình của người thức thời.
Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ, xem như anh ta thức thời, cô quay đầu tự giác đi tới bến cạnh xe.
Người đàn ông đứng phía sau bối rối, có nên nói với bác sĩ Trâu hay không? Anh ta tham gia quân đội chủ yếu là phục tùng mệnh lệnh, hai đầu đều là mệnh lệnh có phải nên có trước có sau hay không? Sờ sờ đầu đi theo, nhiệm vụ đi theo cô chủ càng ngày càng khó......
Tân Đồng về đến nhà, liền nhìn thấy người nào đó lảo đảo đi xuống lầu, những tức giận trong một ngày tích cóp lại liền không khống chế được bạo phát ra ngoài “Trâu Thần! Anh nói lời mà không giữ lời!” Một tay nắm chặt thành nắm đấm, một tay khác chỉ vào mặt Trâu Thần, đôi mắt hừng hực lửa giận.
Người nào đó lại như không nghe thấy nhàn nhã đường hoàng đi tới phòng ăn, sau khi từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước, dựa người vào tủ lạnh, nhìn cô, từ từ uống nước.
“Tiểu Đồng, sao vậy? Ai làm gì cháu? Nói thế nào tiểu Thần cũng là anh cháu, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy?” Ông ngoại ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV tỏ vẻ không vui, không hy vọng cháu gái của mình lộ ra tính hoang dã mà không ai biết trước mặt tiểu Thần.
“Tân Đồng nói với bà, bà sẽ làm chủ cho cháu!” Bà ngoại ngồi bên cạnh ông ngoại nói.
“Bạn già à, xem ra tiểu Đồng rất giống với bà lúc còn trẻ, rất quyết đoán! Đi, chúng ta quay về phòng xem TV đi, tiểu Thần còn phải giúp tiểu Đồng chuẩn bị bữa tối.” Nói xong cười tủm tỉm đỡ bạn già dậy.
“Nói bậy, tôi rống như vậy lúc nào.” Bà ngoại không vui khi chồng nói xấu mình, trừng mắt, bất động.
Ông ngoại bất đắc dĩ nhỏ giọng nói bên tai bà “Em còn muốn cho cháu gái nghe thấy sao?” Đôi mắt đem theo ý cười, ông ngoại cả đời thương yêu bà ngoại, hành vi đều rất tự nhiên.
“Đừng nói lung tung, đi, chúng ta quay về phòng.” Bà ngoại sợ chuyện của mình bị nói ra, ngay lập tức quay về phòng của mình.
Phòng khách trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người trừng mắt nhìn nhau.
Thấy xung quanh không có ai có thể giúp mình, Tân Đồng vì chính bản thân mình, vội vàng rút từ trong cặp ra bản sao của nguyện vọng, nhưng mà không ngờ lại lộ ra một cái bì thư đặc biệt.
Trâu Thần thấy bản sao nguyện vọng hiểu rõ liền nở nụ cười, nhưng lại nhìn thấy phong thư liền nheo mắt, xem ra các học sinh nam trong trường sóng sau đè sóng trước, làn sóng trước bị đánh tan, làn sóng sau liền đánh tới......Có thể để cho anh thư thái vài ngày được hay không?
Nhìn anh bị bắt gặp nhưng lại không chột dạ, ngược lại vẫn đứng đó nhìn, cô tức giận, mạnh mẽ bước tới trước mặt anh, hung hăng đem bản sao nguyện vọng dán trước ngực anh (cô rất muốn dán lên mặt anh nhưng chiều cao không đủ......)
“Không phải anh nói không can thiệp vào việc đăng ký trường nào của em sao? Tại sao lúc em nộp nguyện vọng lại không giống với lúc em điền! Anh đừng nói với em, tối qua em mộng du nên tự mình sửa lại!” Một bên lớn tiếng chất vấn anh, một bên dùng sức đấm vào ngực anh.
“Khụ! Hình như anh chưa từng nói sẽ không can thiệp” bị cô nói có chút mất tự nhiên “Nhưng mà, em là đang tìm cơ hội vuốt ve anh sao?” Vẻ mặt tươi cười nhìn cô, trong lòng cân nhắc, khuôn mặt cô hơi gầy, xem ra phải tăng cường bổ sung dinh dưỡng.
“Anh!” Bị anh nói như vậy, ra vẻ từ đầu đến giờ anh chưa từng nói như vậy.....Khuôn mặt cô không khống chế được đỏ lên, chợt nhìn qua thật đúng là cô bị vạch tràn mới đỏ mặt. Thu hồi tay lại, cầm theo bản sao nguyện vọng, đặt bên hông, hướng về phía mặt anh “Anh cho rằng không ai biết được điểm yếu của anh sao? Nếu như không phải thầy chủ nhiệm hiểu em, thật sự có thể để cho anh chạy thoát được sao! Tuy rằng vốn dĩ phải nộp rồi nhưng thầy giáo chủ nhiệm vẫn giữ lại chứng cứ cho em! Anh chờ mà xem, chờ ba mẹ em quay về, nếu em không đuổi anh đi được, em không phải họ Tân nữa!”
“Họ Trâu? Anh không ngại.” Thừa dịp cô không chú ý liền cầm túi xách của cô rút ra một phong thư “Xin hỏi cái này là cái gì?” Anh dùng tay giơ phong thư ra trước mặt cô.
“Em làm sao biết! Là anh bỏ vào túi xách của em!” Cô không trốn tránh, sau lại liều chết không thừa nhận.
“Anh nói cho em biết, đây là các học sinh nam thấy sắp phải thi đại học, trước kỳ thi điên cuồng một phen, em bận, không có thời gian xem, anh giúp em kiểm tra, đại đa số dùng từ không tốt, quá khoa trương, không hợp với thực tế!” Nói xong anh lại lấy ra mấy phong thư “Nhưng mà anh không nghĩ tới, anh đã tốn công chặn đường mà vẫn có cá lọt lưới!” Nói xong cố ý lấy từ túi xách của cô ra đưa tới trước mặt cô “Em nói cho anh biết, anh giúp em sửa nguyện vọng trong mắt người lớn xấu xa sao? Hay so với những việc lung tung mà em làm quan trọng hơn?”Oán hận đưa bản sao nguyện vọng đặt trên bàn “Anh sẽ chờ mọi người quay về cùng nhau xét xử!”
“......” Cô không còn gì để nói, cô có cẩn thận thế nào cũng vẫn bị anh nắm được khuyết điểm.
“Bác sĩ Trâu, anh tới rồi sao!” Tiểu Từ xuất hiện ở cửa không đúng lúc, nhưng mà không thể trách anh ta được, lúc này Tân Đồng bị Trâu Thần chắn phía sau, từ góc độ kia quả thật nhìn không rõ lắm.
Tân Đồng lo lắng, không còn cách nào, trừng mắt nhìn tiểu Từ thấy anh ta không có phản ứng gì.
Đợi lát nữa Trâu Thần về, sắc mặt đen hơn lúc nãy “Em ngồi chờ đi! Anh nấu bữa tối cho em!” Nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng còn thu lại chứng cứ trên bàn cầm theo.
“......” Hu hu hu, sao trí nhớ của anh lại tốt như vậy......
“Thơm quá!” Mẹ Tân ngửi thấy mùi thơm, vẻ mặt hài lòng nhìn Trâu Thần đang thúc giục Tân Đồng ăn cơm “Tiểu Thần, vất vả rồi, chờ tiểu Đồng thi xong, để con bé bồi thường cho cháu!” Lúc này mẹ Tân giống như mẹ vợ, càng nhìn càng thuận mắt, con gái ăn đồ có dinh dưỡng, người làm mẹ như bà cũng yên tâm.
“Kìa dì, dì giao tiểu Đồng cho cháu thì việc đó là việc cháu phải làm mà!” Người nào đó ứng phó với mẹ vợ “Dì, trong nồi vẫn còn canh, dì cùng chú cũng dùng chút đi, bà ngoại, ông ngoại ăn cơm chú Lý nấu rồi, đã quay về phòng xem TV.”
Tân Đồng vốn định thừa dịp người nào đó đang hiếu thuận với mẹ muốn đưa tay vào túi quần của anh lấy chứng cứ, lại không nghĩ tới lại ngây ngốc đưa mình vào ngõ cụt, tạo cơ hội tạo thành nhân cơ hội sờ đại biểu nhân dân toàn quốc......Thật bối rối......
Cũng may người đó không thèm để ý, thậm chí còn ngồi lại gần cho cô sờ, chẳng qua là bên kia bị túm nhưng khuôn mặt vẫn cười đến mặt mũi hiền lành......
Tân Đồng mếu máo, cảm thấy khinh bỉ chính mình vì đã xem nhẹ đối thủ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lấy lòng người bên cạnh.
“Tiểu Đồng! Con đang làm gì vậy? Sao lại sờ chân tiểu Thần?” Mẹ Tân trách mắng, chẳng lẽ con gái bà thật sự lại là sắc nữ? Trước đây cưỡng hôn, trưởng thành liền trộm đạo? Làm cho bà lại một lần nữa kinh ngạc.....Mẹ Tân không còn mặt mũi nào khác đành trốn về phòng nhấm nháp món ăn ngon do con rể tương lai nấu.
Tân Đồng kháng nghị, cô vội vàng giữ chặt thân mình “Em ăn, em ăn, chết cũng ăn......