"Tranh Tranh, ăn nhiều một chút, con nhìn con xem gầy đi rồi " mẹ Đường gắp một miếng cá vào bát cô, mặt tươi roi rói nhưng miệng thì không ngừng trách móc. Cô cười gật đầu vâng dạ một tiếng sau đó thì từ tốn ăn cơm.
"Mẹ, con cũng là con mẹ " Đường Nghiêm Vĩnh mặt bất mãn, giọng như làm nũng nhưng chỉ nhận lại vẻ mặt kinh hỉnh của mẹ Đường.
"Biết là con tôi thì mau đem bạn gái về đây " mẹ Đường nheo mày nhìn Đường Nghiêm Vĩnh, vẻ mặt như đang giận hờn, Nghiêm Vĩnh không còn cách nào là im lặng ăn cơm, nhìn bộ dạng như sắp khóc, có chút buồn cười.
Bình thường Đường Nghiêm Vĩnh không ở nhà, cuộc sống của anh tự do tự tại, thích được đi du lịch. Sở dĩ hôm nay có mặt ở nhà là do mẹ Đường bắt về, mẹ nói " Đường Nghiêm Vĩnh, nếu con không về thì gia tài của con cũng không còn " ban đầu anh còn tưởng mẹ đùa, không ngờ rằng mẹ lại chụp 'gia tài' của anh đăng lên Weibo chính giữa hình là một cái hộp quẹt đang bừng lửa, không cách nào khác phải thỏa hiệp với mẹ, lập tức thu dọn đồ đạc bắt máy bay từ Pháp trở về. Mà cái gia sản của anh chỉ là một mô hình trái đất, trông đã cũ nhưng với anh lại là một thứ vô giá.
Đường Diệc Thành và ba Đường im lặng ăn cơm, anh thì thi thoảng lại gặp vài miếng cá bỏ vào chén cô, những miếng cá đều được rẽ xương rất kĩ, mẹ Đường nhìn hành động của anh, không khỏi cảm thấy vui lòng.
"Ông làm gì vậy?" mẹ Đường nghiêng đầu sang hỏi ba Đường, sau lại nhìn miếng cá màu vàng trong bát, ngơ ngác không nói nên lời.
"Bà nhìn tụi nó làm gì, cũng có người gắp cá cho bà đây " ba Đường đáp lời, gương mặt rất bình tĩnh,còn theo dõi ánh mắt của mẹ Đường, thấy bà vui, ông cũng vui, mẹ Đường cười một cái, nụ cười thật đẹp.
"Ông này..."
Trình Tranh không khỏi cảm thấy ngại ngùng, sau đó nhìn thấy ánh mắt của ba dành cho mẹ, cô thấy rất hạnh phúc, vô thức liếc nhìn anh một cái, anh đang nhìn cô, miệng anh mím thành một đường thật đẹp, cô như bị rơi vào hố sâu, bầu không khí giữa mọi người ngập tràn màu hồng của tình yêu, hoàn toàn khiến một người bị quên lãng- Đường Nghiêm Vĩnh.
Trình Tranh ngồi giữa phòng sắp xếp lại mấy cái áo sơ mi của anh, bàn tay xinh đẹp lướt qua những nếp gấp áo, như nâng niu một cái gì đó, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
"Người thật cũng ở đây sao phải nhìn áo nhớ người nhỉ?" giọng nói bất chợt vang lên làm Trình Tranh giật mình, bàn tay rụt lại thật nhanh, sau một hồi định hình lại được vấn đề cô mới ngẩng đầu lên. Trước mặt là Đường Nghiêm Vĩnh đang đứng dựa vào tường.
"Ăn nói nhảm nhí " cô lườm xéo anh một cái. Đường Nghiêm Vĩnh ung dung đến chỗ cô, nhàn nhã ngồi xuống ghế.
"Em nói nhảm hay không thì chị tự biết mà " lời vừa nói ra liền nhìn thấy ánh mắt giận dữ của cô, lặp tức im miệng.
Đường Diệc Thành từ trên lầu đi xuống, tay lắc lắc chìa khóa tạo ra tiếng " leng keng " rất vui tai.
"Xong chưa?" anh hỏi cô, mắt liếc về phía Nghiêm Vĩnh một cái, cậu tự biết lui vào trong nha... Lại chỉ còn một mình anh và cô, cô rất chuyên tâm xếp đồ, bâng quơ đáp.
"Sắp xong rồi, chờ em một lát " cô hoàn toàn không để ý đến anh. Đường Diệc Thành ngồi trên ghế rất kiên nhẫn chờ đợi, nhìn về phía cô một lúc lâu, cảm thấy tình cảnh bây giờ rất tốt, anh và cô sống chung đã lâu, tình cảm ngày một tiến triển, không biết cô có thích anh không nhưng cô không khán cự anh, rất biết chiều theo anh, anh nghĩ nhất định một lúc nào đó có thể nói cho cô biết mình thích cô, nghĩ vậy anh không khỏi vui vẻ, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười thật đẹp. Đường Diệc Thành đứng dậy, đi tới chỗ cô ngồi không xa, rất tự nhiên ngồi xuống lấy đồ xếp làm cô rất ngạc nhiên. "Anh làm gì vậy?"
"Xếp đồ " câu trả lời ngắn gọn làm Trình Tranh không khỏi buồn cười "Em cười gì? " anh liếc mắt lên nhìn cô, tay linh hoạt xếp đồ.
"Không có gì " cô cười đáp, tuy nói vậy nhưng trong lòng thực rất vui, anh cũng không nói nữa, rất chuyên tâm phụ cô xếp đống đồ còn lại.
"Mẹ à " Đường Nghiêm Vĩnh gọi một tiếng làm mẹ Đường giật cả mình, trán đổ mồ hôi, gương mặt méo mó như vừa làm chuyện xấu, quay đầu lại thấy anh mới dịu bớt đi vẻ mặt kinh khủng vừa rồi.
"Con bày trò gì vậy hả!" mẹ Đường dùng giọng khe khẽ nhắc anh, vẻ mặt cau có, tay còn vỗ vỗ ngực.
"Con hỏi mẹ mới đúng " gương mặt đầy bất mãn hỏi mẹ Đường, một tay còn đang cầm cái muỗng, một tay kia thì bưng cả tô kem, anh đi về phía mẹ Đường, đầu ló ra ngoài nhìn hình ảnh lãng mạn trước mặt, không khỏi rùng mình, lại ló đầu vào nhìn mẹ, mắt nheo nheo lại "Có nhất thiết phải nhìn trộm như vậy không?", mẹ Đường đỏ mặt, cười ngượng ngùng, sau lại quay ngoắt 180 độ, mặt đanh lại.
"Con đó, giống anh hai chút đi, mẹ muốn có con dâu!" mẹ Đường chỉ tay vào ngực anh, sau đó bỏ đi, Đường Nghiêm Vĩnh như muốn khóc...
Đường Diệc Thành lái xe, Trình Tranh ngồi an ổn một bên, trong xe phát lên tiếng nhạc dịu nhẹ rất hợp với thời tiết hiện tại, làm cô có tâm trạng rất thoải mái.
"Ngày mai em định đi làm bằng gì?" anh hỏi.
"Đi làm?" cô ngơ ngác, hỏi lại.
"Em bảo Trần Hữu Bằng mời em làm thư ký " anh nhắc lại cho cô nhớ, Trình Tranh "ồ" lên một tiếng đầy ngạc nhiên, vẻ mặt này làm anh thấy muốn cưng chiều cô.
"Em sẽ đi bằng xe em " cô trả lời tự nhiên, mắt nhìn về con đường phía trước, câu trả lời làm anh có chút hụt hẫng, anh vốn dĩ muốn đưa cô đi làm như những cặp vợ chồng bình thường nhưng có lẽ cô không thích.
"Ừ " anh đáp như đã biết, làm cô cũng buồn theo, cô cũng muốn được anh đưa đi, nhưng lại sợ phiền anh.
Vốn dĩ hai con người đồng điệu về tâm hồn như vậy, lại không có cách nào nói ra cho nhau nghe, như vậy có phải là đang tự hành hạ bản thân mình không? Không hẹn, cả hai đều thở dài một cái, bầu trời trong mắt cô không đẹp như lúc ban đầu nữa...
Sáng đầu tuần, một ngày tràn đầy năng lượng của Trình Tranh, cô háo hức được đi làm nên dậy rất sớm, nấu ăn, cho Fou ăn, còn là chuẩn bị rất chu đáo làm anh có phần ngạc nhiên. Anh biết cô là con nhà gia giao mấy chuyện nữ công gia chánh cô giỏi là chuyện bình thường, cái anh ngạc nhiên chính là cô có thái độ khác bình thường, chính là rất năng động và hăng hái, một Trình Tranh hoàn toàn khác với dáng vẻ nhàn nhạt hằng ngày.
"Diệc Thành, em đi trước, đồ ăn trong bếp còn nóng anh mau ăn đi " Trình Tranh vừa mang giày vừa nói không quên nhìn anh một cái "bye " sau đó là một tiếng đóng cửa, sau nữa là tiếng xe chạy mỗi lúc một xa, chẳng mấy chốc tất cả lại chìm trong im lặng. Đường Diệc Thành đứng cạnh cầu thang, từ lúc bắt đầu vẫn chưa kịp nói câu nào, anh cười khổ, vò vò tóc mình, rồi lại lê thân vào bếp, nhìn đồ ăn trên bàn lại thấy vui vui...
Trần Hữu Bằng chờ Trình Tranh trước cửa tòa nhà, dáng vẻ của anh hoàn toàn không thể nhầm lẫn với ai khác, chính là cực kì lịch thiệp, nam tính, nhưng không hiểu sao, cô chưa bao giờ cảm thấy anh là một người đàn ông, với cô người đàn ông nào trong mắt đều là phụ nữ, vì họ dễ nói chuyện, giống phụ nữ vậy...
"Em có tới trễ không?" cô lịch sự hỏi, kèm theo nụ cười nhã nhặn.
"Không, em tới đúng giờ, là anh tới sớm thôi" Trần Hữu Bằng cũng cười đáp lại, hôm nay anh muốn dẫn Trình Tranh vào cho cô quen đường, những hôm khác cũng không phải phiền đến anh, anh nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang cô "Đi chứ?", Trình Tranh hít một hơi thật sâu, dáng vẻ khẩn trương, Trần Hữu Bằng cười cười, nói "Không cần căng thẳng " cô cười trừ vài cái.
"Đi thôi " giọng nói rất có khí chất, làm anh rất vừa ý.
Trần Hữu Bằng là chủ tịch của một công ty thương mại lớn ở Trung Quốc hoàn toàn khác với Đường Diệc Thành, anh chuyên về mảng nhà đất hơn, vì vậy cô đi giúp công ty Trần Hữu Bằng không tính là phản bội nha...
Lúc cô bước vào công ty có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, phần tò mò lại có phần ngạc nhiên, cũng đúng thôi, chủ tịch của họ không tiếp xúc với nữ giới, ngay cả thư ký cũng là nam, nếu người hợp tác là nữ cũng là do thư ký anh đi thay, nay lại đưa một cô gái đi vào công ty, là đích thân đưa vào, khiến nhiều người tò mò, việc anh có bạn gái thì không một ai biết, do Tô Sương chưa bao giờ đến công ty anh, anh lại muốn đích thân cô nói, giống như khẳng định chủ quyền. Bây giờ đã có Trình Tranh việc Tô Sương lui tới công ty là điều khó tránh khỏi, anh đã tận dụng rất tốt cơ hội mời cô đi làm, khả năng cưới vợ sớm được nâng cao, nghĩ vậy tâm tình anh liền rất tốt.