Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà Sống

Chương 48: 48: Tư Bắc





Hai ngày nhanh chóng trôi qua
Tư Tử Sâm cùng Bính Sơn vẫn đang tức tốc chuẩn bị cho chuyến đi nguy hiểm này.
Còn bên phía Alex cũng đã phái ra biết bao nhiêu người đi tìm kiếm cô mang danh nghĩa là đi "vớt xác".

Nhưng anh không biết được rằng bản thân anh...!đang lo sợ.
Bên phía Luan cùng ông ngoại của Tư Thuần đã "đón" được ông nội cô trong tay Tư gia rất "nhẹ nhàng".
Tuyết Nhật Lam cùng Tiểu Bảo cũng đang chuẩn bị công tác "vượt ngục", hai kẻ thông minh lên kế hoạch chặt chẽ.
Mọi người mỗi người một cảm xúc, một hành động khác nhau.
Nhưng bên của bọn Tư Thuần lại khác.
Hàn Mặc Ngôn mặc dù đã tiêm thuốc chống viêm, nhưng vì người nước biển quá lâu nên nhiễm trùng nặng.

Mấy ngày nay Tư Thuần luôn ở bên cạnh chăm sóc, chữa trị cho anh mà dẹp luôn chuyện chiếc nhẫn ra sau đầu, đến khi nhớ ra đã là hai ngày sau Hàn Mặc Ngôn cũng khấm khá hơn một tí.
Cô sử dụng vân tay đầu ngón trỏ ấn lên mặt chiếc nhẫn để mở khóa tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay.

Vân ve, xem xét chiếc nhẫn một hồi lâu cô liền lấy những thứ dụng cụ còn xót lại trên người cô bắt đầu tháo tháo lắp lắp.

Chiếc nhẫn chỉ to bằng một lóng tay nhưng khi tháo ra, những thiết bị được gắn bên trong chằng chịt, rất là đau đầu luôn nha.
Thấy cô lom khom xem xét thứ gì đó một hồi lâu mà không lên tiếng lèm bèm anh như những ngày qua nữa.

Hàn Mặc Ngôn liền ngó sang.
- Em đang xem thứ gì thế?

- Sửa thiết bị liên lạc.

Trên người em bây giờ chỉ có thứ này có thể có hy vọng liên lạc được với Tiểu Bảo.
- Nó được sài một nguồn sóng khác hẵng với những thứ này.

- Nói rồi cô chỉ lên đôi hoa tai cùng chiếc vòng đeo tay của mình.
- Aizzz, nhưng con trai em lại quên mất là phải cải tiến chống thấm nước.

Nhìn xem vừa thấm tí nước đã hỏng.

Mà nó lại khó giải quyết nữa chứ.

- Nói rồi cô lại vùi đầu nghiên cứu.
- Đưa anh xem thử xem.

- Anh ngồi dậy giơ tay về phía cô.
Cô lúc này mới nhớ ra, Hàn gia chuyên về vũ khí, thiết bị điện tử, anh hẵng là rành hơn cô.

Huống chi đây còn lại là sản phẩm do con trai anh tạo ra...
Sau khi đưa nó cho anh cô cũng cùng ngồi xuống giường kế bên cạnh anh.

Nhìn anh xem xét từng ngóc ngách của chiếc nhẫn.
"Chậc, đúng là con trai mình.

Ây, thật là thông minh như mình mà".

Anh lầm bầm khi nhìn thấy những kiểu lắp chèn chuyên nghiệp.
- Anh có thể sửa được không? - Cô liếc anh một cái lên tiếng.
Hiển nhiên là những lời tự luyến ban nãy của anh cô đều nghe thấy, cô trề môi khinh bỉ.

Xem đi cằm đã sắp hếch lên tận trời rồi kia.

Cô xì một tiếng dài trong lòng.
- Anh nghĩ là được đấy.

Tầm 2-3 ngày sau hẵng là được.


- Anh trả lời nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, dựng như là rất thích thú.
- Ừm.
Bỗng từ bên ngoài có người gõ cửa.

Cô liền đứng lên tiến về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, liền thấy được người đàn ông đầu tiên mình gặp trên đảo này.

Ông ta hôm nay đã rửa mặt, cạo râu khác hẵng với mọi hôm.

Vì hôm trước khuôn mặt của ông bị đất bám đen đúa, râu mọc dài cả nửa gang tay nên không nhìn rõ mặt mũi.

Sở dĩ cô nhận ra ngay được là vì thân hình của ông rất bắt mắt.

So với những người ở đây ông cao hơn nhiều, chắc cũng xêm xêm Hàn Mặc Ngôn.
Bây giờ nhìn rõ mặt ông ta như vậy cô mới ngớ ra, giật mình hoảng hốt.

Đây...!đây...
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ông, khẽ mím môi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ tái nhợt.

Mà bên kia Hàn Mặc Ngôn dường như cũng nhận thấy được sự khác thường của cô liền ngước mắt lên.
- Chú.

- Khi thấy mặt người đàn ông trước mắt, anh bỗng bật thốt lên.
Vì người đàn ông trước mặt này, rất giống với...!Tư Bắc.
- Ừ.


- Ông khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu.
- Không đến ôm baba của con sao? - Lại quay sang cô dịu dàng nói từng chữ như sợ rằng lớn tiếng sẽ dọa cô chạy mất.
- Ba...!baba sao? - Cô cứ đứng đực ra đó.
Đối với cô, người thân chỉ có ông ngoại, ông nội, ngoài ra liền không có định nghĩa về bố mẹ, bởi cô được bố mẹ đưa đến cô nhi viện lúc mới sinh ra, không được hưởng hơi ấm của bố mẹ, không được nhìn thấy mặt bố mẹ,...!cũng không vui vẻ, hạnh phúc đến mức bật khóc.
Tư Bắc nhìn cô con gái xa cách trước mặt mình mà không hề tức giận, mà chỉ có đau lòng, bởi chính ông đã đẩy mẹ của nó vào nguy hiểm, bỏ nó ở nới xứ lạ không người thân.
- B...!bố...!đã ở đây, vậy còn mẹ đâu? Ông ngoại rất nhớ mẹ đấy.

- Cô ngập ngừng gọi "Bố" một danh từ khá xa lạ.
- Mẹ con đã không còn nữa...!sau ngày hôm đó chỉ có ta là dạt vào hòn đảo này được dân trên đảo cứu, nhưng lại mất trí nhớ.
Nói rồi ông hít sâu nhìn ra bầu trời.
- Đã gần 24 năm rồi nhỉ? - Ông nỉ non.
- Ở đây lâu như vậy rồi, b...!bố có phát hiện ra được điều bất thường gì trên đây không hoặc một lối ra khỏi những tâm bão ngoài kia.

- Cô vẫn chưa gọi "Bố" thuận miệng.
Ông nhận ra được nhưng cũng không để ý mấy.
- Ừm.

Để ra được khỏi đây chỉ có một con đường...!biển chết.

Nhưng chỉ có mấy bay mới có thể sang đây, con đường lại rất nhỏ, dễ bị lệch, mất phương hướng mà lao vào tâm bão..