Bà Xã Đại Nhân Của Tổng Tài Thê Nô

Chương 48: Hay minh li hôn đi !!




- Ai có thể khiến Mạnh Thiếu đây phải bó tay thế nhỉ ? - Minh Khang bỡn cợt.

- Thú vị thật - Hàn Phong nhếch mép.- tôi cho cậu một tuần nữa !

- Được - Mạnh Kiệt đồng ý.

   - Vậy các cậu có thể đi rồi ! - Xong việc Hàn Phong liền đuổi khách.

- Lão đại ~~~ ngài có thể trả lại cho tôi một cái thẻ thôi được không ? ~~ - Minh Khang năn nỉ

     -  Muốn lấy ? - hắn nhướng mày

     - Ây da ~~ đau đầu quá ~~ lão đại cáo từ ~~ - Pé Khang ôm đầu diễn sâu

     Sau khi tiễn khách hắn quay trở lại phòng, nhẹ nhàng bước đến bên giường tránh gây tiếng động đánh thức cô. Hắn chui vào chăn, ôm cô trong lòng. Mặt vùi vào tóc cô hít hương thơm của cô.

    Um~~ bị thứ gì thổi vào cô nhột nhột. Cô rên nhẹ rúc vào lòng hắn ngủ tiếp. Nhưng đâu biết hành động đó đã khiến anh thái giám phản ứng.

Nhưng vì giấc ngủ của vợ đành phải nhịn là chính mai mốt ăn bù. Cô cọ cọ mặt vào ngực hắn để tìm hơi ấm. Hắn  chỉ biết cười khổ khi thấy vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm tháng trôi qua, bụng cô ngày một lớn. Việc cô có thai được giữ kín nên chẳng ai biết. Hắn dạo này biết thành ông cụ non, suốt ngày cứ càm ràm bên tai cô. Việc của cô chỉ có ăn nằm chơi đến phát chán.

Hắn vừa đi làm về, thấy cô đang ngồi ngoài sân ngắm cảnh liền nhìu mày đi đến nói :

    - Sao lại ngồi ngoài đây, trời gió lạnh ! Mặc ít áo thế !! ....

    - Thôi !! Thôi được rồi ông xã ~~ em đây phải búp bê đây mà kĩ thế !! - cô đứng lên , tay chạm nhẹ vào chân mày còn đang nhíu chặt của hắn nói :
    
      - Nhíu mày hoài dễ già lắm đấy ~~~

     - Vào nhà thôi !  Bệnh đó .- hắn đỡ cô vào nhà.

Cô vô tình ngửi được một mùi là trên người hắn. Đó là mùi nước hoa của phụ nữ. Cô nhíu mày, rồi bình tĩnh lại rồi cười nhạt vì hầu như việc này rất quen thuộc , chậm rãi nói :

    - Hôm nay làm việc được không ? Có ai tìm anh sao ?

    - Làm bình thường thôi, sao hôm nay em hỏi vậy ? - hắn ngờ vực nhìn cô.

    - Không có gì . - cô cười nhạt .

Gần một thàng này, ngày nào cô cũng gặp tình trạng này. Có nhìu ngày hắn không về nhà lấy lí do là bận việc. Cô vẫn cười nhạt xem như không để ý nhưng lòng cô thì không thể làm vậy .

Hắn như phát giác được chuyện gì nên hỏi lại :

    - Có chuyện gì đúng không ?

   - Em thì biết được gì ? - cô cười nhạt nhưng trong mắt đầy sự chế giễu, bi thương. Cô nhẹ nhàng nói :

    - hay mình li hôn đi.

Hắn ngạc nhiên như không tin vào tai mình. Hỏi lại :

    - Em nói gì ?

    - Anh nghe rất rõ mà ! - cô cười

    - Đừng đùa như thế ! - hắn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp - xảy ra chuyện gì thì bình tĩnh mà nói .

    - Ha. - cô cười nhẹ - do tình cảm mình đến quá nhanh nên có cảm giác không chân thật .

   - Không chân thật ? - hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

    -  không phải sao ? Hàn thiếu tất nhiên không ít phụ nữ bám theo. - cô nửa nói nửa đùa.

   - Em muốn nói gì thì nói thẳng ra luôn đi .

   - Vậy được tôi nói thẳng ! Tôi hỏi anh mùi nước hoa trên người anh của ai ? Cả tháng nay ngày nào cũng thế ! Chán tôi rồi đúng không ? - giọng cô lạnh băng chẳng hề có cảm xúc, trong mắt đầy sự chế giễu

   - ....- hắn trầm ngâm.

💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙

❤️❤️😭😘 lâu quá rồi đúng K ? Chúc mọi người đọc truyện zui zẻ