Lục Thiểu Đình kinh
ngạc nhìn cô tươi cười, nếu phải cần một lý do giúp cô, phải chăng bởi
vì nụ cười thoáng qua này? Anh không trả lời vấn đề của cô, mà trầm
giọng nói. “Tôi quen thuộc địa hình hơn.” Nói xong, anh giấu tư liệu
trong tay vào một khe nhỏ rồi nói với Tô Cẩm. “Đi theo tôi, tôi biết Mạc Kim ở chỗ nào.”
Tô Cẩm đi theo anh tới kho hàng bí mật, có Lục
Thiểu Đình giúp, cô càng thêm tự tin. Hai người đi đến một góc, nghe
thấy phía cuối truyền đến tiếng gầm phẫn nộ. “Lũ phế vật chúng mày, có
mấy đứa cũng không đối phó được, tới kho hàng lấy vũ khí mau.”
Tô Cẩm sát vào người Lục Thiểu Đình, thấp giọng hỏi. “Đại khái có bao nhiêu người?”
“Còn hơn hai người người, nhưng mà không phải cô có người giúp sao?” Lục Thiểu Đình quay đầu hỏi.
Tô Cẩm mím môi nở nụ cười, xem ra đám người áo đen kia cũng trốn ở nơi bí mật nào đó, chuẩn bị đột kích hang ổ bọn chúng.
“Hiện tại bọn chúng đều tập trung ở đây, không thể hành động khinh thường,
chờ những người kia phát động công kích.” Lục Thiểu Đình thấp giọng nói.
Ở phía trước Tô Cẩm, sáu người áo đen đúng là đang gấp rút chuẩn bị. Bọn
họ đều là đồng đội tác chiến thuần thục, mỗi một hành động đều ăn ý tự
nhiên, lúc này bọn họ đã thương nghị xong kế hoạch khai chiến. Đầu tiên
một sát thủ lao ra trước, hạ gục đám người ở hành lang, tiếp theo chọn
một cứ điểm thuận lợi, chờ những người còn lại tới.
Quả nhiên vị
trí của nhóm người áo đen thu hút đám sát thủ, bọn chúng mang vũ khí,
tiếng súng nổ bùm bùm không ngừng, hai bên giao thủ .
Lục Thiểu
Đình chỉ về một hướng, thân thể nhanh nhẹn phóng qua, Tô Cẩm đi theo
anh, hai người đi tới trước cửa sổ. Từ khe hở nhỏ hẹp, Tô Cẩm cuối cùng
đã thấy được bóng dáng Mạc Kim, hắn đang ở cửa kho hàng số 2, trong tay
giơ “đại gia hỏa”. Đó là một ống phóng rốc két loại nhỏ (đã giải thích), uy lực cực mạnh, gấp hai mươi lần súng ống bình thường. Hắn tức giận
phóng ống rocket về phía đám người áo đen, giữ lại bản cơ (cái vỏ), chỉ
nghe “vút” một tiếng, ống phóng rốc két bay thẳng về phía hành lang.
Phía cuối nổ mạnh, mà nơi đó chính là nơi đám người áo đen ẩn náu.
“Ha ha...... Dám đấu với tao, tao cho chúng mày chết hết.” Mạc Kim cười như điên.
Tô Cẩm híp mắt, cô đặt họng súng qua khe hở, nhắm ngay đầu của hắn, Lục
Thiểu Đình ở bên cạnh chú ý chặt chẽ toàn bộ động tĩnh. Tô Cẩm bắn thẳng lưu loát, đáng tiếc vào thời điểm mấu chốt, một tên thủ hạ của Mạc Kim
đột nhiên xuất hiện đỡ lấy phát súng đó, cú bắn thất bại. Tô Cẩm và Lục
Thiểu Đình cảm nhận được sợ hãi, Mạc Kim đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của hai người, ống phóng rocket trong tay hắn đang chĩa về phía này.
“Nguy hiểm.” Lục Thiểu Đình kéo Tô Cẩm một phen, hai người tông xông ra cửa.
Mặc dù như vậy nhưng sức nổ của ống phóng rốc két sinh ra áp lực mạnh,
vẫn đẩy hai người bắn lên. Lúc rơi xuống đất, Lục Thiểu Đình giang hai
cánh tay, ôm chặt người Tô Cẩm dưới thân mình, áp lực làm những vật nhọn xung quanh nổ tung bắn ra bốn phía, sau lưng Lục Thiểu Đình cũng bị
những vật cứng đó làm bị thương.
Đầu óc Tô Cẩm tỉnh táo dị
thường, chờ sóng xung kích qua đi, cô cùng Lục Thiểu Đình chạy về phía
trước theo bản năng, sau đó phía sau nổ mạnh đợt hai đợt ba, nhưng mà đã không còn thương tổn đến bọn họ nữa.
Chạy vào trong một đường
ống phức tạp, thủ hạ của Mạc Kim không truy kích theo, Tô Cẩm lau chút
máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn mấy vết thương trên lưng Lục Thiểu
Đình, tâm trạng cô nhất thời rối bời, vì sao người đàn ông này luôn bảo
vệ cô dưới thân mình?
Giống như cảm nhận được áy náy trong lòng Tô Cẩm, Lục Thiểu Đình lắc đầu nói. “Tôi không sao.”
“Bây giờ chúng ta còn chỗ nào đi được?”
“Có một chỗ.” Trên mặt Lục Thiểu Đình hiện rõ sự tự tin.
“Chỗ nào?” Tô Cẩm hiếu kỳ hỏi.
“Két bảo hiểm của Mạc Kim, trong đó có ít nhất 300.000 USD.” Lục Thiểu Đình
nói xong, Tô Cẩm đã hiểu được ý định của anh, hai người đi tới két bảo
hiểm của Mạc Kim.
Có lẽ Mạc Kim cực kỳ để ý vũ khí của hắn cho
nên không đặt trong văn phòng, cũng có lẽ vì hắn tin rằng không ai có
thể tìm được két bảo hiểm của hắn, Lục Thiểu Đình vì thu thập tư liệu,
đã thăm dò tất cả những gì liên quan tới Mạc Kim, bao gồm cả quỹ bảo
hiểm bí ẩn của hắn.
“Trên người cô có thuốc nổ không?” Lục Thiểu Đình quay đầu hỏi cô.
Tô Cẩm gật đầu, lấy trong túi ra hai trái bom nhỏ đưa cho anh, Lục Thiểu
Đình đặt thuốc nổ trước khóa, kéo kíp nổ để kích nổ, còn anh và Tô Cẩm
tránh ở sau tấm sắt.
“Bùm.” một tiếng, két bảo hiểm nứt ra một
vệt, Lục Thiểu Đình bước nhanh qua đó, hung hăng đạp chân mở ra, đô-la
trong két ào ào chảy ra, đồng thời ở bên trong két cất dấu cả kim cương. Lục Thiểu Đình dùng gói to bao hết toàn bộ số tiền và kim cương, được
hai bao lớn, sau đó cùng Tô Cẩm lại đi về hướng đám sát thủ. Anh nhường
Tô Cẩm trốn trong đường dẫn số 3, còn mình đi tới đường dẫn thứ nhất.
Anh đưa tay dùng sức vẩy túi tiền, nhất thời trong không khí đô-la rơi
xuống như mưa.
“A...... Tiền...... Tiền......” Đám sát thủ thấy
tiền sáng mắt, đều điên cuồng buông súng trong tay, tranh nhau nhặt
tiền. Mà ở đường dẫn thứ ba, khẩu súng trong tay Tô Cẩm không hề ngần
ngại bắn mãnh liệt từ phía sau, không quá 1 phút, sáu tên sát thủ ngã
xuống đất.
Chờ khi những người khác quay đầu bắn Tô Cẩm, Lục
Thiểu Đình ở phía sau bắt đầu công kích, như thế một trái một phải đánh
úp, thu được kết quả rất tốt. Trên đất la liệt thi thể, máu loãng đọng
lại trên mặt, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Đảo mắt đã
giải quyết được mười mấy người, ý tưởng của họ là giết sạch thủ hạ bên
người Mạc Kim trước, sau đó mới toàn tâm toàn ý đối phó tên cầm đầu này.
Hai người dùng phương thức tương tự đi tới chỗ Mạc Kim, thấy hắn đang dạy
bảo đám thuộc hạ, sắc mặt âm trầm. Lục Thiểu Đình cùng Tô Cẩm tách ra
hai hướng khác nhau, anh lặng yên không một tiếng động áp sát bọn chúng, đồng thời dùng sức giơ bọc lên, tiền trong tay theo hướng gió thổi về
phía đám người Mạc Kim. Đột nhiên có vật bay tới khiến một vài tên sát
thủ nổ súng, nhưng khi bọn hắn thấy thứ rơi xuống rõ ràng là tiền, lập
tức mở to hai mắt, với tay điên cuồng vào không trung. “Là đô-la......
đô-la......”
Mạc Kim cũng nhìn thấy tiền, cũng biết két bảo hiểm
của mình bị mở, lửa giận nhất thời phun trào, nhìn đàn thủ hạ điên cuồng cướp tiền của hắn, hắn nhấc súng lên, xả mãnh liệt vào đám người. Đám
thủ hạ còn chưa kịp quay lại đã ngã gục vào trong đống máu.
Sau
khi quét xong, Mạc Kim mở to mắt đỏ dữ tợn, nhặt một khẩu súng dài chạy
về tới nơi nào đó. Lục Thiểu Đình cùng Tô Cẩm lao tới, nhìn Mạc Kim tẩu
thoát, cô lập tức muốn đuổi theo hắn nhưng bị Lục Thiểu Đình kéo lại,
trầm giọng nói. “Chúng ta đi mau.”
“Nhưng còn chưa giết hắn.”
“Tôi biết chỗ kho hàng dưới đất tàng trữ vũ khí nổ mạnh, tôi đoán Mạc Kim sẽ tới đó, hắn muốn phá hủy toàn bộ chỗ này, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
“Nhưng cửa ra chỉ có một, chúng ta không có các nào mở được.”
“Còn có cửa khác.” Lục Thiểu Đình nở nụ cười, Tô Cẩm không chần chờ, đi theo anh tới chỗ cất giấu tư liệu, sau khi lấy xong bọc đó, Tô Cẩm đi theo
Lục Thiểu Đình tới một nơi có máy phát điện kêu ầm vang.