Xe của Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm vừa phóng lên đường lớn đã cảm giác phía
sau có một áp lức vô hình ập đến, Tô Cẩm lập tức quay đầu, thấy vài
chiếc xe việt dã đang tăng tốc đuổi theo bọn họ. Đồng thời, bốn năm
người đàn ông nhô đầu ra cửa xe nã súng, một giây sau đó hàng loạt tiếng “đinh đinh” dội vào cửa xe.
“Nguy hiểm, nằm úp xuống.” Tô Cẩm
vội vàng lên tiếng, Lục Thiểu Đình đạp manh chân ga, vòng một phát chín
mươi độ, quẹo vào một con đường nhỏ. Xe việt dã phía sau thấy không bắn
trúng, lập tức tăng hết tốc lực đuổi theo, bắn súng vào lốp xe.
“Xem ra bọn họ muốn bắt sống cô.” Lục Thiểu Đình tập trung tinh thần điều khiển, nghi hoặc nói.
“Mục tiêu của đám người Ấn Độ này là bắt tôi để tra hỏi người đứng sau.” Tô
Cẩm trả lời, đáy lòng lại cười lạnh, cô cũng muốn biết người đứng phía
sau bức màn này là ai!
“Ngồi vững.” Lục Thiểu Đình chợt ra lệnh,
Tô Cẩm vội vàng nắm chặt cần tay trên cửa sổ. Chiếc xe bay vọt lên, lướt qua một con sông nhỏ khoảng hai mét, bay thẳng sang bờ bên kia. Xe việt dã phía sau nhất thời không kịp phòng bị, trong đó có một chiếc rơi
xuống giữa sông, tạm thời chặn lại sự truy kích sau lưng.
Xe Lục
Thiểu Đình chạy thêm ba cây số nữa tới một khu rừng, chiếc xe sớm đã tan nát không thể đi tiếp. Tắt máy, Lục Thiểu Đình nở nụ cười trêu ghẹo:
“Xem ra phải tự đi rồi, cô quen thuộc địa hình chỗ này chứ?”
Tô
Cẩm đẩy cửa xuống xe, chỉ về một hướng nói: “Từ đây đi thẳng là núi
tuyết, chỗ đó địa hình phức tạp, hoang dã, chỉ toàn vách đá, là địa điểm vô cùng tốt để lánh nạn.”
“Nhân lúc bọn họ chưa đuổi tới, chúng
ta đi thôi!” Lục Thiểu Đình nói xong, bước đi trước dẫn đầu, nhưng đi
được vài bước thì không hề nghe được tiếng bước chân phía sau. Anh kinh
ngạc quay đầu, thấy Tô Cẩm vẫn đứng tại chỗ, hai mắt xinh đẹp sắc bén
đang nhìn anh đánh giá .
“Vì sao anh lại giúp tôi?” Tô Cẩm nghi
ngờ hỏi. Mặc dù cô tin tưởng lúc này anh ta sẽ không sẽ giết cô, nhưng
vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Đáy mắt của Lục Thiểu Đình thoáng hiện lên chút lạnh lẽo, trên mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Tôi
không giúp cô mà đang giúp chính mình.”
“Mấy hôm trước tôi nghe được tin anh đã chết, tại sao anh vẫn còn sống?” Tô Cẩm nheo mắt hỏi.
“Có thể trời cao cảm thấy tôi không đáng chết, nên để tôi tiếp tục sống đối phó với một số kẻ gian trá.” Lục Thiểu Đình cười tự giễu.
“Người giết anh là tên “S”, anh biết hắn ta?” Tô Cẩm bình tĩnh hỏi.
“Cho dù tôi biết hắn ta là ai, tôi cũng sẽ không nói cho cô. Nếu cô tin tôi
thì chúng ta kết bạn, nếu không tin thì chúng ta tách nhau ra đi!” Lục
Thiểu Đình lạnh nhạt lên tiếng, bước về phía trước.
Tô Cẩm do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo bước chân của anh. Xem ra mặc dù Lục
Thiểu Đình đã thoát ly tổ chức, những vẫn một lòng bảo vệ lợi ích quốc
gia. Dù anh ta không nói “S” là ai, nhưng sớm muộn cô cũng sẽ điều tra
ra. Người thuê nghĩa phụ, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hai người đi thẳng về phía đỉnh núi, xa xa nghe được tiếng xe ô tô dừng lại, xem ra đám người đó đã đuổi tới.
Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm bước chân nhanh hơn, chưa đầy 20 phút đã lên đến
đỉnh núi. Lục Thiểu Đình lấy từ sau lưng ra một cây súng ngắn đưa cho
cô: “Cầm.”
“Vậy còn anh?” Tô Cẩm cầm lấy, quay sang nhìn anh.
Lục Thiểu Đình lại lấy ra một cây súng ngắn nữa rồi lên đạn, hai người chọn một chỗ địa hình tốt để mai phục, gần 20 phút sau thì thấy một người
liều lĩnh xông lên, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình không trực tiếp nổ súng, mà đợi tất cả mọi người lên hết. Hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng,
trong tay cầm súng, bọn họ cảnh giác xem xét bốn phía .
Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình ra hiệu ánh mắt, hai tiếng súng vang lên, bắt trúng giữa ngực hai tên cầm đầu, giao chiến bắt đầu. Sát thủ đột nhiên bị công
kích hoảng hồn, vội vàng tìm chỗ núp nhưng đã có bốn tên ngã xuống. Sau
đó, Tô Cẩm cùng Lục Thiểu Đình cũng bị bọn họ phản kích mãnh liệt, uy
lực của súng trường trong tay chúng làm phá hủy chỗ ẩn thân của Tô Cẩm.
Cô vội vàng nhào sang phiến đá bên cạnh để tránh, nhưng dấu vết đã bị
lộ, tất cả các họng súng đồng loạt chĩa về phía cô.
“Bùm…bùm”.
Tiếng súng nổ liên tục, Tô Cẩm không tìm được cơ hội phản kích, chỉ có
thể chạy băng băng né tránh. Lục Thiểu Đình thấy thế, lập tức đứng dậy
bắn trả, dẫn dắt sự chú ý của đám sát thủ lên người mình, tạm thời ngăn
chặn nguy cơ cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm trốn ra sau một hòn đá lớn, rốt
cục tìm được cơ hội phản kích, bắn hai phát đạn trúng vào hai tên sát
thủ. Ở đầu kia, Lục Thiểu Đình lại lâm vào tìm thế bị bao vậy nguy hiểm. Hai tên sát thủ thủ chậm rãi tiến gần chỗ anh, muốn dồn anh vào con
đường chết.
Trên mặt Tô Cẩm hiện lên lo lắng, mặc nguy hiểm bị
trúng đạn, cô lộn một vòng tới gần một tên sát thủ. Tên sát thủ đó
chuyển hướng giơ súng nhắm thẳng vào cô, Tô Cẩm nhanh tay bắt lấy khẩu
súng của hắn, đẩy một cái, cây súng bắn thẳng lên không trung. Súng của
Tô Cẩm đánh trúng vào ngực của hắn, đồng thời đoạt khẩu súng trên tay
hắn, lấy thi thể làm lá chắn, bắn về phía ẩn thân của hai tên sát thủ
khác.
Lục Thiểu Đình ở phía bên phải nhanh chóng giương súng, bắn vào tên sát thủ sau lưng Tô Cẩm. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,
Lục Thiểu Đình làm hắn gục xuống chỉ trong một giây, nhưng cũng thầm
toát mồ hôi lạnh. Nhìn người phụ nữ trước mặt bỏ mặc nguy hiểm của bản
thân mà xông lên, anh ta thực sự rất tức giận, nhưng điều này lại chứng
mình một chuyện, sở dĩ cô làm như vậy là vì tin tưởng anh, nguyện ý dùng sinh mạng bảo vệ cho anh.
Dáng vẻ hung mãnh của Tô Cẩm quả nhiên giải quyết nhanh chóng những tên sát thủ còn lại. Cô đối mặt với tên
sát thủ cuối cùng, lúc hắn điên cuồng nhả đạn, Tô Cẩm đã bắn một phát,
nhưng đúng lúc giơ súng thì đột nhiêm cảm thấy ngực trái đau nhức, thiếu chút nữa bắn lệch, nhưng cô cố nén đau đớn, một phát súng giải quyết
nốt tên sát thủ cuối cùng.
“Tô Cẩm.” Lục Thiểu Đình ở cách đó
mười mét, thấy thân hình Tô Cẩm hơi lung lay. Anh nhanh chóng xông lên
đỡ lấy người cô, Tô Cẩm ngã vào ngực anh, trên ngực nhuộm mảng máu. Cô
trúng đạn rồi, Lục Thiểu Đình vội vàng ôm ngang người cô, chạy thẳng
xuống núi.