Edit: susublue
Xe việt dã màu đen chạy bon bon trên tuyết, đến vùng an toàn gần đó, Amy ngồi ở ghế đầu, điện thoại di động trong tay cô vang lên, cô cầm lấy nhìn qua, kinh hỉ nói,“Có tín hiệu rồi.” Nói xong, mở tin nhắn ra, thấy bên trên viết,“Chúng tôi ở đảo băng gặp nguy hiểm, mau tới cứu viện.”
“Hai người Ivan gặp nguy hiểm.” Amy kinh sợ nói.
Lãnh Mặc Phàm híp mắt trầm giọng nói,“Đến bến tàu.”
Tài xế lập tức quay đầu xe, chạy về bến tàu, không đến 15 phút đã đến nơi, Lãnh Mặc Phàm xuống xe trước, Jack chạy lên hỏi thuê thuyền, ông chủ thấy lại có một người nữa tới, không khỏi kinh ngạc, tối hôm qua mới có một nhóm người tới sao bây giờ lại có thêm một đám nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Chúng tôi cần ba chiếc thuyền.” Jack hỏi.
Ông chủ thấy có cơ hội làm ăn tốt như vậy, đương nhiên rất vui vẻ, nhưng vừa nghe nói là muốn ba chiếc thuyền, nhưng anh không đủ! Vốn dĩ anh có năm chiếc thuyền nhưng đã bị thuê hết bốn cái, bây giờ ở bến chỉ còn có một cái, anh có chút khó xử nở nụ cười,“Quý khách, ba chiếc thuyền thì không đủ, tôi chỉ còn có một cái thuyền.”
“Có phải tối hôm qua có người đến đây thuê thuyền đúng không.”
“Có! Nhưng là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹ!” Ông chủ hồi tưởng lại người phụ nữ xinh đẹp tối hôm qua, lúc này máu huyết vẫn còn dâng lên, anh lớn như vậy mà chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy!
“Cô ta dẫn theo bao nhiêu người lên thuyền?”
“Đại khái là mười người! Hôm qua khoảng bốn giờ sáng đã lên thuyền, có lẽ bây giờ đã đến nơi.”
Amy đứng ở bên cạnh, di động ở trong tay lại vang lên, cô cầm lấy xem, trên màn hình viết,“Chúng ta ở gần một con sông cách núi tuyết năm mươi km về hướng Nam.” Amy đọc xong tin nhắn, kéo Jack nói,“Chúng ta phải nhanh lên.”
“Chỗ khác còn bến tàu nào không?” Jack vội hỏi.
“Cách con sông mười km còn có một bến tàu khác, các người có thể đến đó xem thử.”
Lãnh Mặc Phàm đang im lặng liền trầm giọng nói,“Mang theo mấy người lên thuyền với chúng ta trước, những người khác đi đến bến tàu kia thuê thuyền, đi theo sau chúng ta.”
Jack lập tức chọn ra ba người giỏi nhất trong đám vệ sĩ để lên thuyền trước, chiếc thuyền không lớn, vì tốc độ, bọn họ chỉ có thể mang theo bao nhiêu đây người, một vệ sĩ đứng điều khiển thuyền, chạy dọc theo con sông.
Lúc này, đã là chín giờ sáng, lúc này ở sâu trong núi tuyết đang nghênh đón một hình ảnh đồ sộ, mặt trời dần dần mọc ở phía Đông, ánh sáng xuyên thấu qua từng lớp mây dày đặc, chiếu xuống mặt băng, phản xạ tạo ra một tia sáng chói mắt, làm cho người ta sợ hãi thầm than vũ trụ thần kỳ.
Nhưng lúc này, ba người đang hành tẩu trên tuyết lại không có tâm tư chú ý đến cảnh sắc này, bọn họ đỡ nhau gian nan đi trên tuyết, càng đi về phía trước thì núi tuyết càng nguy hiểm, chọc xuyên thấu trên mặt đất, nhưng đối với ba người Lục Thiểu Đình thì mặt băng xung quanh này vốn không phải nơi nguy hiểm gì, chỉ có núi tuyết dày đặc như vậy mới có thể dễ dàng ẩn núp, cơ thể Tô Cẩm vừa khôi phục lại, cô cắn chặt răng buộc mình phải bước từng bước về phía trước, khát vọng sinh tồn làm cho cô phát huy bản năng cực hạn của cơ thể.
“Tôi cõng em!” Lục Thiểu Đình đau lòng nhìn cô, cảm thấy mỗi một bước đi cô đều dùng sức vịn chặt cánh tay anh, có thể thấy được cô khổ sở cỡ nào.
“Không cần, tôi có thể chống đỡ được.” Tô Cẩm cắn răng nói.
Lục Thiểu Đình hít sâu một hơi, chỉ phải từ bỏ, tiếp tục đỡ cô đi về phía trước, bọn họ đã đi gần mấy ngàn mét, nhưng chỉ có thể hi vọng thôi vì mục tiêu của chúng rất rõ ràng, bất cứ lúc nào Anna cũng có thể phát hiện ra bọn họ.
Đúng như vậy, ở phía sau Lục Thiểu Đình, Anna giống con thú hoang nổi điên, đứng thẳng ở đầu thuyền đón gió lạnh, hai mắt sắc bén nhìn khắp nơi tìm dấu vết của bọn họ.
“Chung quanh đây đều là mặt băng, bọn họ không có chỗ để ẩn nấp, nơi duy nhất có thể trốn chính là núi tuyết kia, tăng tốc nhanh hơn cho tôi.” Anna gầm lên một tiếng.
Chiếc thuyền lớn đi qua một lớp băng, đột nhiên phát hiện một con thuyền khác đã cập bến, Anna cười lạnh một tiếng,“Quả nhiên đoán trúng.” Nói xong, nhìn xa xa về phía chân trời, cô hung hăng cắn răng,“Các người trốn không thoát khỏi tay tôi đâu.”
Dừng thuyền, Anna dẫn mười một thuộc hạ nhanh chóng đi trên tuyết, nhìn dấu chân để lại trên tuyết thì không cần phí công phu cũng có thể tìm được bọn họ, mà dưới bão tuyết trắng xoá thì thật ra cũng không nhìn thấy rõ bóng người của bọn họ.
Đứng ở giữa núi, Ivan quay đầu lại liền thấy dưới lớp tuyết trắng xóa kia có hơn mười bóng người, hơi hoảng thần,“Bọn họ đến rồi.”
Lục Thiểu Đình ngẩng đầu nhìn phía trước, đột nhiên nảy sinh ra một ý: “Chúng ta đi nhanh hơn.” Nói xong, cùng Ivan đỡ Tô Cẩm đi vào một chỗ tối trước mặt, đó là một khe núi, được phủ đầy tuyết, bên trên có hơn mấy chục khối băng nhọn nhô lên, như một cái miệng sói đầy máu đang mở ra, dữ tợn kinh khủng, bọn họ cố gắng hết sức mới chạy tới đó được, Ivan đỡ Tô Cẩm ngồi trên tuyết, Lục Thiểu Đình đứng ở cửa núi, nghênh đón đám người Anna.
Không 20 phút, Anna dẫn thuộc hạ đến gần bọn họ, nhìn người đàn ông một mình đứng ở trên tuyết, Anna cười lạnh một tiếng,“Các người còn đường để đi sao?”
“Chúng ta không đi nữa.” Lục Thiểu Đình mỉm cười.
“Mấy người trốn không thoát mới đúng.” Tên thuộc hạ bên cạnh chê cười nói.
“Giao Tô Cẩm ra đây, có lẽ tôi có thể tha cho hai người.” Anna tức giận nói, đồng thời liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh.
Tên thuộc hạ kia lập tức lấy súng ra, chỉ về phía Lục Thiểu Đình,“Giao người ra đây.”
Lục Thiểu Đình đột nhiên nở nụ cười,“Nổ súng thử đi.” Nói xong, chỉ khối tuyến lớn phía trên, khối tuyết đó trải qua ngàn năm tháng rồi ngưng tụ thành một tảng băng lớn, trong suốt cực kỳ xinh đẹp, nhưng tảng băng bén nhọn cũng là một con dao sắc bén, nếu bị đâm vào người thì sẽ là vạn kiếp bất phục, mà tình huống trước mắt cũng rất có lợi với Lục Thiểu Đình, cho dù khối băng này có vỡ nát thì cũng sẽ không làm bọn họ bị thương, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ bị tuyết phủ lên, nhưng đám người Anna đứng ngay dưới sườn núi, ngay cả nơi để trốn cũng không có.
“Dừng tay, đừng. Đừng nổ súng.” Tất nhiên Anna hiểu được điều nguy hiểm này, cô nhỏ giọng ngăn cản thuộc hạ.
Tên thuộc hạ cũng đã hiểu, anh sợ hãi thu súng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiểu Đình, Anna hít sâu một hơi,“Cơ thể sư muội vốn dĩ không kiên trì nổi nữa, không bằng chúng ta đàm phán một chút, nếu không, tiếp tục ở đây thì đối với cả hai bên đều không có lợi.”
“Tôi sẽ không giao cô ấy cho cô, nếu muốn người, trừ phi tôi chết.” Lục Thiểu Đình kiên quyết lên tiếng.
Anna cười lạnh một tiếng,“Tôi đã tra tài liệu của anh, anh xuất thân là cảnh sát quốc tế mà lại liều mình đi cứu một tội phạm sao? Anh làm vậy vì cái gì? Vì một người phụ nữ mà tự chặt đứt tiền đồ của mình sao.”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.” Lục Thiểu Đình không đổi sắc nói.
“Giao Tô Cẩm giao cho tôi, tôi có thể không tố giác anh, nếu không, chức vụ cảnh sát này của anh chẳng những khó bảo toàn mà sau này cũng sẽ trở thành đồng lõa, hơn nữa còn thân bại danh liệt.” Anna uy hiếp, nhưng cô lại không có tự tin, bởi vì cô thấy người đàn ông này vốn không dễ đối phó như vậy.
“Không cần đấu võ mồm nữa, hoặc là các người rời đi, hoặc là chúng ta cùng chết.” Lục Thiểu Đình lấy súng ra, chỉ về phía đỉnh nhọn trên đầu.
Quả nhiên Anna biến sắc, sự sợ hãi đầy trong mắt cô, cô xua tay nói,“Anh đừng làm xằng làm bậy.”
Đúng lúc này, Tô Cẩm ngồi trên tuyết đột nhiên kịch liệt ho, Ivan vỗ lưng giúp cô thuận khí, nhưng mà, Tô Cẩm phun một ngụm máu trên tuyết, cả người rơi vào trạng thái buồn ngủ, Ivan sợ hãi kêu một tiếng,“Sư tỷ, sư tỷ tỉnh lại đi.”
Biến cố đột nhiên xảy ra phá vỡ cục diện, Lục Thiểu Đình đang muốn đâm lao phải theo lao thì lại lo lắng quay đầu nhìn Tô Cẩm, chỉ thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt rồi còn phun máu làm cho anh càng sợ, xem ra tình trạng của Tô Cẩm thật sự không tốt.
Anna đứng cách đó mười mét cũng nghe thấy, trong mắt cô đột nhiên có đầy tự tin,“Các người vẫn nên giao cô ta cho tôi đi! Tôi có thể lập tức đưa cô ấy đến một chỗ gần đây để trị liệu, nếu không để cho cô ta ở đây cũng sẽ chịu chết.”
“Các người lui ra sau một ngàn mét.” Lục Thiểu Đình bị chọc giận nói.
Anna thấy vẻ mặt anh kích động, cắn chặt răng, phất tay với thuộc hạ,“Lui ra phía sau.”
Lục Thiểu Đình nhìn bọn họ lui ra phía sau, nói với Ivan,“Cô đi xem thử, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Ivan gật đầu, đặt Tô Cẩm vào lòng Lục Thiểu Đình, đứng dậy đi tới cửa núi, chỉ thấy đám người Anna đang đứng im trên tuyết, ánh mắt độc ác hận không thể ăn thịt người, diẽn(daffnlle3[quysdo0n sau đó hai bên tiếp tục giằng co, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của thiên nhiên.
“Tô Cẩm, thế nào rồi?” Lục Thiểu Đình cởi bỏ áo khoác phủ lên người cô, cho cô dựa vào người mình để sưởi ấm.
Tô Cẩm mê ly, ruột gan của cô đã bị tổn thương do giá rét, bị khí lạnh xâm nhập dẫn đến máu bị tắc nghẽn không lưu thông được mà hộc máu, nhưng cô có thể nghe được tiếng gọi của Lục Thiểu Đình, cô mở to mắt ra, chậm rãi nói, “ Hai người đi đi! Không cần lo cho tôi.”
“Không, tôi tuyệt đối không bỏ em lại.” Lục Thiểu Đình thấp giọng nói, giọng điệu vô cùng kiên trì.
Tô Cẩm thấy đôi mắt linh động của anh hơi u ám, cô lắc đầu nói,“Tôi biết tình trạng của mình, tôi chỉ sợ không còn thời gian nữa.”
“Không, em không được nghĩ như vậy, Lãnh Mặc Phàm đang trên đường tới, em nhất định phải chờ anh ta.” Lục Thiểu Đình cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, trầm giọng khuyên nhủ.
“Lãnh Mặc Phàm.” Cái tên này giống như một loại ma lực khiến cho thần chí Tô Cẩm tỉnh táo lại, đầu của cô có chút ấm áp, miệng bất giác nhếch lên, cô lẩm bẩm nói,“Anh ấy đến đây sao?”
“Anh ta đến đây, chỉ cần chờ một hai tiếng nữa thôi.” Lục Thiểu Đình gật đầu, tâm lại hơi đau đớn.
“Tôi muốn ngủ một lát.” Mắt Tô Cẩm từ từ khép lại.
Lục Thiểu Đình lập tức vỗ gương mặt của cô, hấp tấp nói,“Em không thể ngủ, Tô Cẩm, em không được ngủ, em nói chuyện với tôi đi.” Nói xong, anh ôm lấy cơ thể Tô Cẩm, kéo quần áo dày rộng lên bao vây lấy cô, giống như đang ôm một đứa trẻ, cố hết sức khiến cơ thể của anh ấm áp lên.
Tô Cẩm mệt muốn chết, cô cảm giác ngực rất buồn nôn, thở dốc không thông thuận, cô như mất hết sức lực, dán chặt người vào lồng ngực Lục Thiểu Đình, nghe tiếng tim đập của anh, cô vẫn tiếp tục ngủ.
“Sư tỷ thế nào rồi?” Giọng Ivan lo lắng vang vọng lại, trong lòng bọn họ đều biết tình huống của Tô Cẩm rất xấu, nhưng lúc này bọn họ lại không thể làm gì được, ở bên ngoài là đám người Anna với ánh mắt như hổ rình mồi, vốn không hề có ý thả bọn họ đi.
Lúc này Anna cũng bắt đầu tính kế, không bắt được Tô Cẩm thì cô phải tính đường lui thật tốt, bởi vì một lát nữa có thể Lãnh Mặc Phàm sẽ đến, đến lúc đó cô càng không chiếm được lợi ích gì, nhưng bây giờ cô lại không có một kế hoạch nào để giết mấy người đó, nếu nổ súng, bọn họ cũng trốn không thoát, nhưng nếu không nổ súng mà đứng chờ ở đây cũng phải gánh hậu quả khó lường, Anna lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thời gian trôi qua từng giây, ở cái nơi im lặng này, hai nhóm người đứng đối diện nhìn nhau đầy thù hận, một bên không chừng giương cờ, bên kia lại do dự không dứt, Lục Thiểu Đình cũng từng do dự muốn giao Tô Cẩm cho Anna, nhưng theo như giao dịch giữa cô ta và Lãnh Mặc Phàm thì cô ta không hề có ý muốn thả người, cô ta muốn lợi dụng Tô Cẩm để thỏa mãn lòng tham của mình, nếu như vậy thì Tô Cẩm sẽ càng sống không bằng chết.
Hai bên bất tri bất giác giằng co hai tiếng, Anna đứng trên tuyết, càng bắt đầu nôn nóng, cô để lại tất cả thuộc hạ phía sau rồi đi lên nhìn Ivan, nở nụ cười ôn hòa,“Tiểu sư muội, thời gian chúng ta ở chung không lâu lắm nhưng tôi có nghe cha nuôi thường khen cô thông minh, là thiên tài vi tính, cô có tình cảm rất tốt với Tô Cẩm chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cô ta bị đông chết sao?”
Vẻ lo lắng trên mặt Ivan cũng nhiều hơn vì những lời này của cô ta, cô quay đầu nhìn Tô Cẩm hôn mê bất tỉnh đang được Lục Thiểu Đình ôm chặt vào ngực, rồi lại nhìn Anna, cắn môi nói,“Cô cũng xứng gọi tôi là tiểu sư muội sao? Người phụ nữ độc ác như cô tốt nhất nên cách chúng tôi một chút.”
“Tôi và Tô Cẩm lớn lên cùng nhau, chúng tôi như chị em ruột, tuy rằng vì mục đích khác nhau mà bất đồng, nhưng tôi rất không đành lòng nhìn cô ta cứ chết như vậy! Cô đi khuyên nhủ Lục Thiểu Đình, kêu anh ta giao Tô Cẩm cho tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ta.”
“Nếu cô thật sự quan tâm sư tỷ thì sao cô không rời đi? Để cho chúng tôi tự mình đi khỏi đây?” Ivan tỉnh táo nên không bị Anna mê hoặc.
“Dù tôi muốn cho các người đi thì các người nghĩ rằng mình sẽ đi được sao? Đám thuộc hạ của tôi đều biết giá trị của cô ta không thấp, hơn nữa bọn họ còn oán tôi, nếu không tôi bảo vệ Tô Cẩm thì chỉ sợ bọn họ đã sớm cướp người rồi.”
Giọng Lục Thiểu Đình lạnh lùng vang lên,“Không được nghe cô ta nói bậy, kêu cô ta rời khỏi đây đi.”
“Có nghe thấy không, mời cô rời khỏi đây.” Ivan hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Mà đúng lúc này lai có một âm thanh vù vù vang lên, bọn họ đứng trên cao nhìn xuống thì thấy một con thuyền đang chạy trên mặt băng, người đàn ông đứng ở đầu thuyền như thần linh giáng trần, khí thế mạnh đến nỗi khiến người khác run sợ.
“Lãnh Mặc Phàm?” Cơ thể Anna chấn động, đôi mắt xinh đẹp nổi lên chút sợ hãi.
Mắt Lãnh Mặc Phàm nhìn lên trên, cũng thấy được đám người mặc đồ đen đứng trên tuyết, anh trầm giọng quát,“Bọn họ ở trong này, cập bờ.”
Thuyền vào đến bờ, Lãnh Mặc Phàm là người đầu tiên nhảy xuống, theo sau là Jack và Amy, còn có ba tên vệ sĩ cũng lập tức theo xuống, bọn họ nhanh chóng đi đến giữa sườn núi, chỉ mất 10 phút đã đứng cách đám thuộc hạ Anna không đến một ngàn mét, không có mệnh lệnh của Anna, đám thuộc hạ bắt đầu khủng hoảng sợ hãi, bọn họ nhận ra Lãnh Mặc Phàm, nhìn thấy anh tới gần, một tên trong đó hoảng sợ rút súng ra, chỉ vào Lãnh Mặc Phàm nói,“Các người đừng tới đây.”
Vệ sĩ đi theo phía sau Lãnh Mặc Phàm cũng đồng loạt rút súng ra, chỉ về phía bọn họ, giao chiến hết sức căng thẳng, có vài người hiểu được hậu quả nếu nổ súng nên hét lên,“Đừng nổ súng, đừng nổ súng!”
Nhưng mà, đối mặt với họng súng của kẻ địch, tâm trạng thuộc hạ của Anna thật sự không ổn định, vào lúc này điều bọn họ lo lắng nhiều nhất chính là vấn đề sống chết của mình nên không hề đoàn kết, trong đó có một người nhìn chiếc thuyền, đột nhiên nổi lòng ích kỷ, chỉ súng về phía vệ sĩ đang cầm súng sau lưng Lãnh Mặc Phàm, một tiếng “Đùng,” vang lên, súng lục bị bóp cò......
Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng thét chói tai,“A......” Nhưng mà giữa tiếng thét chói tai đó lại kèm theo một tiếng vang lớn, đó là tiếng rống giận của trời đất, ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi vang lên âm thanh đó, mà lúc này một khối tuyết lớn đang lung lay sắp đổ, giữa tình huống nguy hiểm này, tất cả mọi người đều phản ứng theo bản năng, ba người Lãnh Mặc Phàm, Jack và Amy nắm bắt thời gian, trốn sau tảng băng bên cạnh, ba tên vệ sĩ bị dọa bối rối, thuộc hạ của Anna cũng đều sợ ngây người mất hồn, mà Anna lại mạnh mẽ chạy về chỗ trốn phía sau Ivan, Ivan đứng dưới tảng băng, cô cũng kinh sợ một giây, mắt lại nhìn thấy có một tảng băng nhọn cao khoảng nửa mét đang lao xuống người Thiểu Đình, rung động khiếp người.
“Cẩn thận.” Ivan hét lên rồi lao qua, đè lên người Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm, cả người nằm trên lưng Lục Thiểu Đình......
“Ầm” Một tiếng nổ lập tức khiến đỉnh nhọn sụp đổ, tuyết trắng như thủy triều cuồn cuộn ập xuống, mạnh mẽ hủy trời diệt đất, không dấu được tiếng vang, tuyết đi qua chỗ nào thì những sinh linh ở đó không thể may mắn thoát khỏi, điều này giống như lửa giận của vũ trụ đang trừng phạt những người dám xâm nhập bất hợp pháp, thuộc hạ của Anna và ba vệ sĩ của Lãnh Mặc Phàm không kịp phản ứng nên bị tuyết vô tình chôn lấp, giọng hò hét của bọn họ nhỏ dần rồi bé lại như kiến, bị âm thanh ầm ầm này nuốt trọn.
Không đến 2 phút sườn dốc phủ đầy tuyết lại khôi phục vẻ yên tĩnh, giống như vừa rồi không hề xảy ra vụ giết người nào cả, tuyết vẫn trắng tinh thuần khiết như thần thánh, không hề nhiễm một chút tạp chất.
5 phút sau, rốt cục ở dưới sườn núi cũng động tĩnh, có người cố hết sức chui ra khỏi tuyết, là Lãnh Mặc Phàm, tóc anh dính đầy tuyết trắng, vẻ mặt anh đầy tuyệt vọng, anh là người đầu tiên nhìn thấy cục diện vô tình này sau trận lở tuyết.
“Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm......” Anh liều lĩnh gạt tuyết ra, chui ra ngoài, ở đống tuyết bên cạnh cũng có động tĩnh, Jack ho khan bò ra ngoài, ở trong lòng anh là Amy với sắc mặt tái nhợt, lúc hai người đi ra đã thấy Lãnh Mặc Phàm chạy về chỗ đám người Ivan vừa ẩn thân.
“Lãnh tổng.” Jack cũng nóng vội đuổi theo, Amy che miệng, không dám tin nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, dù được luyện thành ý chí kiên định thì cũng không có cách nào chấp nhận một cục diện như vậy.
Lãnh Mặc Phàm tìm 10 phút vẫn không xác định được nơi này có người hay không, bởi vì ở đây yên tĩnh không hề có sự sống, anh quỳ xuống, bàn tay to hung hăng đào bới tuyết, liều mạng hô,“Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm......”
Jack cũng chạy tới, giúp đỡ anh, nhưng bọn anh đều tuyệt vọng, nhưng chỉ có trong tuyệt vọng mới có hi vọng, tin tưởng bọn họ đều còn sống.
Đúng lúc này có một ụ tuyết chuyển động, Jack thấy thế, vui vẻ nói,“Lãnh tổng, ở trong này.” Nói xong, vươn tay ra đào bới, Lãnh Mặc Phàm cũng đi qua, dùng sức đào tuyết lên, liền thấy một bộ quần áo màu xanh da trời, Amy đi theo phía sau thấy vậy kinh hỉ nói,“Là Ivan.”
Lãnh Mặc Phàm và Jack liều mạng kéo cơ thể Ivan ra, nhưng mà tâm trạng bọn họ lại trầm xuống, cơ thể Ivan đã không còn dấu hiệu của sự sống, cô như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích nằm im trên tuyết, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, khi Jack kéo cô ra thì cả người Amy liền ngã ngồi trên tuyết, đè nén sự bi thương đau khổ trên mặt, khẽ gọi,“Ivan Ivan......” Cô nhìn Ivan, giống như đang ngủ, chỉ cần cô nhẹ nhàng kêu hai tiếng thì sẽ mở to mắt ra, cười đáp lại cô, kêu cô đừng làm ồn......
Nhưng khuôn mặt trước mắt trắng bệch không có chút máu, đôi mắt nhắm chặt không bao giờ mở ra nữa, cô như một đứa con nít uống rượu say rồi ngủ mãi mãi không tỉnh dậy nữa.
Rốt cục trong lúc tuyệt vọng cô cũng hiểu được điều này, Amy ôm lấy Ivan, đè nén không cho nước mắt chảy ra, cô gào lên,“Ivan...... Ivan......”
Jack nghe thấy tiếng hô đau thấu tim gan này, không khỏi lo lắng, đúng lúc này, Lãnh Mặc Phàm khẽ gọi một tiếng,“Lục Thiểu Đình.” Thì ra ở dưới Ivan là Lục Thiểu Đình, cơ thể anh như đang bảo vệ cái gì đó, nhưng tuyết đè nặng anh nên anh vẫn không thể đứng dậy, Lãnh Mặc Phàm dùng sức kéo tuyết đè nặng trên người anh ra, Lục Thiểu Đình vươn tay đẩy tuyết ra, tiếp theo, diễn[dafnlle3(quysdo0n anh ngẩng đầu lên ở trong lòng anh, cơ thể Tô Cẩm được anh bảo vệ không hề hấn gì, ngoại trừ vài bông tuyết trên mặt còn lại đều rất sạch sẽ.
Nhìn cảnh tượng này Lãnh Mặc Phàm kinh sợ, anh cảm kích không nói nên lời nhìn người đàn ông kiên cường này, anh dùng tính mạng để bảo vệ Tô Cẩm, Lục Thiểu Đình kéo Tô Cẩm ra khỏi lòng, Lãnh Mặc Phàm vươn hai tay đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào trong ngực, dò xét hơi thở của cô, cô vẫn còn sống.
Đúng lúc này, ở một chỗ cách bọn họ năm mét, cũng có động tĩnh, chỉ chốc lát sau, Anna thở hổn hển thò đầu ra khỏi đống tuyết, cô nhìn những người còn sống, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn cố hết sức đi ra ngoài.
Lục Thiểu Đình đi ra khỏi đống tuyết, nghe Amy khóc, anh cũng đổi sắc mặt, nghĩ đến chuyện ở giây phút cuối cùng nếu không phải Ivan không để ý tánh mạng mà bảo vệ anh ở dưới người thì anh vốn không có cơ hội sống sót, anh đi đến trước mặt Ivan, quỳ xuống, mở miệng nói một câu vô cùng tối nghĩa,“Cô ngốc quá.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Ivan không còn sống?” Jack đứng ở trước mặt anh khàn giọng hỏi.
“Cô ấy đỡ một khối băng cho tôi......” Lục Thiểu Đình hít sâu một hơi, vô cùng đau khổ nói, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ lại những khoảnh khắc trên đường đi, cô gái này hoạt bát đáng yêu, anh không có nhiều ký ức về cô, nhưng anh biết tuy rằng cô là sát thủ, nhưng cô lại có một tâm hồn trong sáng.
Anna ho sặc sụa, nhìn thấy ngoại trừ bọn họ đang ngồi trên tuyết thì đã không còn ai sống sót, cô lại ngã ngồi xuống đất, cười thảm,“Ha ha...... Ha ha...... Đây là kết quả sao?”
Amy hầm hầm đi qua, không chút lưu tình tát vào mặt Anna hai bạt tay,“Ác phụ, tất cả đều do cô tạo thành.”
Anna giật mình nhưng nhìn cô gái đầy tức giận trước mắt, hai mắt cũng có chút không cam lòng, Amy thấy thế, lập tức lấy súng ở thắt lưng ra,“Bây giờ tôi sẽ báo thù cho Ivan.”
“Nếu cô muốn có thêm một trận tuyết lở nữa thì tôi cũng không còn gì để nói.” Anna nhún nhún vai, không hề ngại.
Amy tức giận đến cắn chặt răng, đành phải bỏ súng xuống, nhưng mà, cô vừa mới di chuyển thì đột nhiên mặt đất run lên, lúc này, mọi người đều biến sắc, nhìn thấy mặt đất rung động, không biết tại sao khi đứng ở trên tuyết bọn họ lại cảm giác như có một sức mạnh nào đó của vỏ trái đất đang dịch chuyển ngọn núi này chỗ.
Mặt mọi người đều sợ hãi, đứng trước sự tức giận của ông trời thì bọn họ đều vô lực, chỉ có thể tùy ý để vận mệnh an bài.
“Sao lại thế này?” Jack mở to hai mắt hỏi.
“Có thể là trận tuyết lở vừa rồi khiến cho vỏ trái đất bị dãn ra.”
“Vậy sẽ thế nào?”
“Có thể ngọn núi sẽ nứt ra.” Lục Thiểu Đình vừa nói xong, quả nhiên nghe thấy tiếng núi nứt bên cạnh bọn họ, Anna đang ngồi trên mặt tuyết không hề phòng bị nên bị rơi xuống, ngay cả một tiếng thét chói tai cũng không có.
“Chạy mau......” Lục Thiểu Đình khẽ quát một tiếng, cả người nhanh chóng chạy về bên trái, Amy muốn ôm Ivan theo, lại bị Jack kéo đứng lên,“Đi mau, không quan tâm được nhiều như vậy đây.”
Lãnh Mặc Phàm ôm lấy Tô Cẩm muốn chạy, nhưng mà, chân anh đạp trúng chỗ đất lún, cả người anh ngã sấp xuống, cơ thể Tô Cẩm cũng trượt ra ngoài, cú ngã này khiến Tô Cẩm tỉnh lại, cô ngẩng đầu liền thấy Lãnh Mặc Phàm, cô khẽ gọi một tiếng,“Lãnh Mặc Phàm.”
Cái khe đang từ từ lớn ra, cách Tô Cẩm không tới một mét, Lãnh Mặc Phàm sợ tới mức gầm lên,“Tiểu Cẩm, mau nắm lấy tay anh.” Nói xong, nhào tới muốn cầm lấy cánh tay Tô Cẩm, nhưng không còn kịp rồi, cơ thể Tô Cẩm trượt theo mặt tuyết bóng loáng rơi vào khe núi.
“Không......” Lãnh Mặc Phàm hét lên một tiếng, cơ thể cường tráng mang theo cảm giác đau lòng, mất lý trí nhào xuống dưới khe núi.
“Lãnh tổng, không được!” Jack gấp gáp muốn kéo anh lại, nhưng vẫn chậm một bước, đã không còn nhìn thấy bóng người Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm đâu nữa, mà lúc này cái khe chợt ngừng lại, mặt đất khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lục Thiểu Đình đứng trước khe núi, hai mắt cũng đầy tuyệt vọng, anh lẩm bẩm nói,“Nhất định phải còn sống.”
“Lãnh tổng...... Lãnh tổng......” Jack hô xuống vách núi, cả người bị dọa đến mức mơ màng.
“Sư tỷ, sư tỷ......” Amy cũng lớn tiếng gọi, bi quan tuyệt vọng giống như Jack.
Sau khi Jack kêu lên, đột nhiên nhìn thấy Lục Thiểu Đình im lặng đứng bên cạnh, anh hỏi dồn dập,“Anh nói cho tôi biết bọn họ có thể sống sót không, có thể sống sót không.”
Mặt Lục Thiểu Đình cũng mờ mịt, anh suy nghĩ nói,“Dưới lớp tuyết này là băng đá đã đông cứng vạn năm, chẳng qua chúng chỉ nứt ra thôi, nếu tôi đoán không sai, phía dưới này có kết cấu phức tạp, giống như một khe rãnh của ngọn núi vậy, chỉ cần bọn họ không va chạm phải băng cứng thì vẫn có hy vọng sống sót.”
“Dù chỉ là một chút hy vọng, tôi cũng phải xuống dưới tìm Lãnh tổng.” Jack xúc động kêu lên.
“Không, trước mắt chúng ta còn không thể xác định bọn họ có còn sống hay không, điều cậu cần làm là liên lạc với đội cứu viện để họ mau chóng tới đây, bọn họ không thể ở lâu dưới băng được.” Lục Thiểu Đình bình tĩnh nói.
Lúc này Jack mới phản ứng lại, rút di động trong túi, bắt đầu liên lạc......
Mặt trời trên đỉnh khe núi chiếu thẳng xuống mặt băng, làm ánh sáng bị phản xạ, khi Tô Cẩm cảm giác cơ thể mình không bị trượt xuống nữa thì cô vươn tay tìm vật để bám víu theo bản năng, nhưng có một lực cản trở làm cho cơ thể của cô thoáng khựng lại, càng lúc càng trượt xa ra khỏi mặt băng trơn nhẵn, cuối cùng cũng ngừng lại, cô gian nan mở to mắt ra, chỉ thấy chỗ này như một thế giới trong gương, trước mặt là một lớp băng dầy giống như từng miếng gương ghép lại vậy, toàn bộ thế giới đều trong suốt, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng trong đầu phảng phất một tiếng hét to, đó là giọng của Lãnh Mặc Phàm, nhưng cô còn mơ hồ nghe được giọng của Jack, giọng nói đầy vẻ sợ hãi gọi Lãnh tổng......
Trời ạ! Chẳng lẽ Lãnh Mặc Phàm cũng theo mình xuống đây? Đầu Tô Cẩm như bị sét đánh, đầu óc rối loạn của cô nhất thời tỉnh táo lại, cô mạnh mẽ chống tay đứng lên, nhìn về phía sau, cũng không có bóng người Lãnh Mặc Phàm, xem ra anh đã rơi vào một chỗ khác.
Tô Cẩm muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng cười khổ một tiếng, ngay cả mạng anh cũng không cần sao? Tô Cẩm vịn tảng băng đứng lên, cô nhìn bốn phía, vui mừng khi phát hiện những mặt phẳng băng đá này đều thông với nhau, chỗ này như một cái hang thông ra tám hướng của ngọn núi, cấu trúc của nơi này có thể đi qua đi lại, nhưng cũng rất dễ lạc đường.
“Lãnh Mặc Phàm.” Tô Cẩm hô một tiếng, cô kêu không lớn, nhưng vì bốn phía trống trải mà vang vọng, có cảm giác đáng sợ, giống như người khắp nơi trên thế giới đều kêu ba chữ Lãnh Mặc Phàm.
Tô Cẩm tĩnh tâm nghe trong chốc lát, cũng không thấy ai trả lời, lòng của cô lập tức thấp thỏm, cô đang muốn gọi lại thì chợt nghe trên đầu vang lên một âm thanh trầm thấp,“Tiểu Cẩm, em ở đâu?”
Tô Cẩm vui sướng ngẩng đầu,“Tôi ở trong này.” Thì ra Lãnh Mặc Phàm không rơi xuống chỗ đầu mút giống như cô mà là rơi xuống tầng băng đầu tiên.
Lãnh Mặc Phàm trượt xuống dưới theo mặt băng, giữa trán anh có một vết máu, hiển nhiên là bị va chạm, Tô Cẩm đón anh,“Trán của anh?”
“Đụng nhẹ một chút, không sao.” Giọng nói của Lãnh Mặc Phàm khàn khàn, nhìn cô bình an đứng trước mặt mình thì cảm thấy vui vẻ không có từ ngữ nào diễn tả được, đã trải qua giây phút sinh tử, cuối cùng có thể nhìn cả hai bình an, đây mới là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Tô Cẩm nhìn anh, đột nhiên nước mắt chảy ra, cảm xúc căm tức nói không nên làm cho cô bùng nổ,“Vì sao anh lại xuống đây? Anh không biết nguy hiểm thế nào sao?”
“Mất em thì anh sống cũng không có ý nghĩa nữa, vậy thì thà chết cùng em.” Lãnh Mặc Phàm cười thành tiếng, thật ra lúc đó anh cũng không lo lắng đến nguy hiểm, anh chỉ một lòng muốn nắm lấy tay Tô Cẩm.
“Tôi cho rằng anh thông minh, nhưng không ngờ anh lại là tên đàn ông ngu nhất trên đời này.” Tô Cẩm ngẩng đầu lên, nén nước mắt lại mắng, một giây sau, cô ôm lưng anh, an tâm tựa vào trong lòng anh, Lãnh Mặc Phàm ôm chặt cô đến mức khiến cho người ta hít thở không thông, anh không bao giờ muốn buông bỏ cảm giác này.
Nhưng mà ngay khi hai người ôm nhau thì lại nghe một tiếng cười lạnh vang lên ở phía sau,“Đã chết đến nơi, còn đứng đây yêu thương nhau sao, chẳng bằng suy nghĩ thử xem làm cách nào để đi ra ngoài đi!”
Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm run lên một cái, quay đầu lại chỉ thấy Anna tóc tai bù xù đứng ở phía sau, trên mặt còn bị trầy da, nhìn rất nhếch nhác.
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng,“Không ngờ cô còn sống.”
“Các người còn chưa chết thì tất nhiên ông trời cũng sẽ không để tôi chết một mình.” Anna tự giễu nói, khi rơi xuống đây, cô cũng cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng ông trời lại thiên vị cô, nên cô vẫn chưa chết.
“Vậy bây giờ tôi sẽ giết cô.” Lãnh Mặc Phàm giận dữ nói.
Anna đột nhiên rút súng ra khỏi thắt lưng,“Phải không? Vậy nhìn thử xem giữa chúng ta ai sẽ chết trước.”
Lãnh Mặc Phàm cả kinh, che chở Tô Cẩm ở phía sau, trầm giọng nói,“Nếu cô giết chúng tôi thì cô cho rằng mình có thể sống sót mà ra ngoài sao?”
“Cho nên lúc này chúng ta nên vứt bỏ mọi ân oán, cùng nhau sống sót, tôi sẽ không giết các người, nhưng khi các ngươi đi ra ngoài thì phải dẫn theo tôi.” Anna yêu cầu, cô biết nếu muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ.
“Cô nằm mơ.” Tô Cẩm tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Sao! Tất nhiên nếu các người muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản, dù sao chúng ta đều sẽ chết cùng một chỗ.” Anna lạnh lùng cười, cất súng vào thắt lưng, nói với hai người bọn họ,“Các ngươi đi qua đây, tôi canh chừng chỗ này.”
Lãnh Mặc Phàm không muốn chọc giận cô ta vào lúc này, bởi vì bọn họ đều muốn sống sót, anh đỡ Tô Cẩm ngồi xuống mặt băng, quay lưng về phía Anna, qua cú ngã lần này thì thần chí của Tô Cẩm đã khôi phục, nhưng những tổn thương do giá rét trong cơ thể cô vẫn không hề tốt lên, cô vừa mới ngồi xuống đã ho liên tục rồi ói ra một ngụm máu, Lãnh Mặc Phàm nhìn thấy tim như bị dao cắt, anh chỉ có thể hy vọng Jack tới cứu viện nhanh một chút, ít nhất còn sáu tiếng nữa, mà cái ở nơi âm gần bảy mươi độ này, anh không biết Tô Cẩm có thể chịu đựng nổi hay không.
Tô Cẩm ói một ngụm máu, miễn cường giữ cho thần trí tỉnh táo, cô rúc vào trong lòng Lãnh Mặc Phàm, ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, bỏ qua hết mọi suy tư, thầm nghĩ muốn hưởng thụ sự ấm áp của anh, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông này, tâm liền trở nên yên ổn.
Lãnh Mặc Phàm nhẹ nhàng chải tóc của cô, sau mấy ngày mệt mỏi chạy khắp nơi anh cũng chỉ muốn lẳng lặng ôm cô, anh biết mình không cần dùng từ ngữ để diễn tả suy nghĩ cho cô nghe nữa, cô đã hiểu rồi, một người đàn ông có thể không để ý tính mạng mình để đi cứu cô thì tình cảm dành cho cô sâu đậm đến cỡ nào, trời đất đều hiểu.
Im lặng trong chốc lát, Tô Cẩm nhẹ nhàng mở miệng nói,“Lúc bị nhốt ở đây, tôi đã nhớ lại những khoảnh khắc lúc trước của chúng ta, là chúng nó giúp ý chí của tôi kiên trì, để cho tôi có được quyết tâm sống sót.”
“Nhớ lại những thứ này làm cho em vui vẻ sao?” Lãnh Mặc Phàm tò mò hỏi, bởi vì nhớ tới việc mình từng ích kỷ muốn nhốt cô lại, không ngại gắn con chip vào tay cô để giám thị cô, ngẫm lại thì anh thấy mình cũng thật đáng giận.
“Vui vẻ.” Tô Cẩm gật đầu, cô hiểu được ý trong câu hỏi của anh.
“Anh là một người không biết biểu đạt tình cảm, những chuyện trước đây anh làm với em em hãy quên nó đi!”
“Không, đó là những ký ức quý giá nhất, sao tôi có thể quên được? Mỗi một ngày ở đây, tôi đều có cảm giác cơ thể mình càng lúc càng suy yếu đi, có vài lần tôi còn nghe được tiếng thần chết gọi, nhưng nghĩ đến anh nên tôi không thể chết như vậy được, tôi muốn sống sót để tra tấn anh, trả hết thù oán lại cho anh thì tôi mới cam tâm.” Tô Cẩm cười nhẹ.
Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hừ nhẹ một tiếng, càng ôm cô chặt hơn, ở cái nơi trống trải như vậy, giọng nói trầm thấp của bọn họ vẫn bị người khác nghe thấy, Anna canh giữ ở cửa khinh thường khẽ hừ một tiếng, nhưng trong đôi mắt lại có chút oán hận và không cam lòng, còn có cả sự ghen tỵ nữa.
Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm liếc nhau, không nói chuyện nữa, tâm trạng Tô Cẩm lại tốt lên, những cơ vận động của cơ thể cũng trơn tru hơn, hiện tại bọn họ chỉ có thể ngồi chờ đợi.
Mà ở trên tuyết, ba người Lục Thiểu Đình cũng vội vàng liên lạc với bên ngoài, mất một tiếng mới liên lạc được, phải bảy tiếng sau đội cứu viện mới tới được, sau khi làm xong thì chuyện mà bọn họ có thể làm chính là chờ đợi, chờ đội cứu viện tới.
Thời gian dài như một thế kỷ, ở trên tuyết, Amy dựa vào Jack, Lục Thiểu Đình ngồi một mình bên cạnh khe núi, dù sắc trời thay đổi thế nào thì bọn họ cũng đều không cử động, mắt bọn họ chỉ trông ngóng lên mặt hồ, chờ đợi cứu viện.
Mà ở dưới tầng băng, Tô Cẩm dựa sát vào Lãnh Mặc Phàm, tận hưởng hơi từ từ cơ thể quen thuộc này, sự ấm áp này tựa như một liều thuốc tốt, xua tan mọi khí lạnh trong cơ thể cô, sắc mặt của cô cũng dần dần khôi phục chút máu, lúc này Lãnh Mặc Phàm có hàng trăm hàng vạn lời muốn nói, nhưng anh lại không nói ra khỏi miệng mà chỉ giữ ở trong lòng, nghĩ xem sau này nên là gì để quý trọng mỗi một giây một phút ở cùng với cô, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ có hai đứa con, một nam một nữ, anh sẽ cho cô cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế giới, anh sẽ yêu cô một đời một kiếp, mãi mãi không rời xa.
Tâm Tô Cẩm đã tan chảy khỏi lớp băng cứng, trời cao để cho cô sống lại, sau khi sống lại phải biết quý trọng cuộc sống của mình, nếu lần này có thể đi ra ngoài, cô nguyện ý làm bạn với người đàn ông này, làm vợ của anh, bảo vệ bên cạnh anh, sẽ không để cho anh lâm vào nguy hiểm vì mình nữa, cũng sẽ không khiến cho anh lại lo lắng hãi hùng, cô sẽ để cho anh sống một cuộc sống thật yên ổn.
Cùng sống cùng chết, yêu nhau đến bạc đầu.
Mà Anna im lặng ngồi ở cửa, tâm tư cũng rất phức tạp, cô tính toán sau này nên làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, ở cái nơi nhỏ hẹp này dã tâm của cô càng lúc càng lớn, cô không cam lòng, không cam lòng sống như vậy đến già, cô nhất định phải làm ra một chuyện gì đó, làm một người hô phong hoán vũ.
Dưới tầng băng, mỗi người một suy nghĩ, nhưng càng đến đêm thì nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống rất nhiều, Anna lạnh run ôm chặt cơ thể, ánh mắt lại nhìn qua hai người đang dựa sát vào nhau, còn cô lại cô đơn như vậy, cô nhịn không được mà ghen tỵ, cô vẫn không bao giờ hâm mộ người khác, nhưng lúc này, cô thật sự hâm mộ Tô Cẩm, phía trên có một người đàn ông canh chừng, phía dưới cũng có một người người đàn ông che chở, diẽnĐ@fnlle3<quys;do0n cô ta thật sự có số tốt, cô nhớ tới cảnh tượng lúc còn trẻ, hai người các cô đều rất vĩ đại, xinh đẹp giống nhau, năng lực cũng ngang nhau, nhưng hoàn cảnh hôm nay lại khác, tâm trạng khác nhau, cô tranh cường háo thắng, không muốn dừng lại, mà Tô Cẩm lại đi theo một quỹ đạo khác, Anna có thể tưởng tượng ra sau khi ra ngoài, Tô Cẩm sẽ trở thành vợ của Lãnh Mặc Phàm, cô ta sẽ không còn là sát thủ nữa.
Bảy tiếng rất lâu, lúc ba người trông mòn con mắt thì trên mặt hồ cũng vang lên tiếng động cơ của thuyền, tiếp theo đó bọn họ thấy một đám người mặc quần áo rất nặng nhanh chóng mang theo đủ loại công cụ đi tới, có tám người đến đây, Jack kích động đi lên nói chuyện với bọn họ, cũng kể lại những nguy hiểm mà bọn họ gặp được.
Điều này khiến cho đội cứu viện cảm thấy khó nói, gặp tuyết lở mà còn có thể sống sót, thật sự là quá may mắn.
Bọn họ thuần thục bố trí, ghim khóa sắt cố định vào tuyết để mượn lực cứu người, mất hết nửa tiếng để hoàn thành, lúc này sắc trời đã muốn rất tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, sau khi tất cả đã được sắp xếp xong, một nhân viên cứu hộ quăng dây thừng xuống dưới tầng băng, khi đèn trên người anh chiếu xuống động thì Anna đang đứng ở cửa động liền vui sướng kêu lên,“Bọn họ đến rồi.”
Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm cũng đứng lên, nhanh chóng đi tới cửa động, lúc này, Anna đột nhiên rút súng ra khỏi thắt lưng,“Trong hai người chỉ có một người được lên trước.”
“Để Tô Cẩm lên trước.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng nói.
“Không được, anh đi lên trước, Tô Cẩm ở lại đi lên cuối cùng.” Anna trầm giọng nói, giọng điệu rất mạnh mẽ cứng rắn.
Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm âm trầm, tiến lên từng bước “Nếu cô còn muốn sống thì phải nghe tôi.”
“Ha ha, lúc này ai mà nghe lời anh? Nếu không chờ lúc anh đi lên sẽ phải mang theo một cái xác!” Anna cười lạnh mấy tiếng, họng súng chỉ về phía Tô Cẩm.
Lãnh Mặc Phàm càng tức giận hơn, thật sự hận không thể bóp chết cô ta, nhưng anh không thể lấy tính mạng Tô Cẩm ra để giỡn, anh nhìn phía Tô Cẩm, Tô Cẩm gật đầu,“Anh đi lên trước đi! Tôi không sao.”
Khi nhân viên cứu hộ xuống dưới khe núi nghe thấy bọn họ nói chuyện, tìm theo hướng âm thanh vọng lại, qua 20 phút, rốt cục anh cũng nhảy xuống tới nơi, nhìn ba người còn sống, anh rất vui mừng nói,“Các người thật sự may mắn, ngã từ nơi cao như vậy mà còn có thể sống sót.”
“Để cho anh ta lên trước.” Anna chỉ họng súng về phía nhân viên cứu viện.
Nhân viên cứu viện hết hồn, sợ hãi nhìn ba người, Lãnh Mặc Phàm suy nghĩ, đi đến trước dây thừng, cột dây lên lưng, bám theo mặt băng trơn nhẵn mà đi lên trên, phía trên cũng có người kéo, nên bóng người anh nhanh chóng biến mất ở chỗ tối.
“Chờ một chút, anh đi lên trước.” Anna chỉ súng vào nhân viên cứu viện.
Nhân viên cứu viện không ngờ dưới này lại nguy hiểm như vậy, anh gật đầu, chỉ chốc lát sau, dây thừng được ném xuống dưới, anh bận rộn cột vào lưng mình.
Mà ở trên tuyết, nhìn thấy ông chủ bình an đi lên, rốt cục trong lòng Jack cũng bình tĩnh lại, nhưng nghe Lãnh Mặc Phàm nói Anna còn ở bên dưới, hơn nữa còn dùng Tô Cẩm để uy hiếp bọn họ, thì đã khiến bọn họ kinh hãi, Lục Thiểu Đình nhíu mi lại, sợ Tô Cẩm gặp chuyện không may.
Nhân viên cứu viện đi lên, nhanh chóng ném dây thừng xuống, Tô Cẩm nhìn dây thừng, nói với Anna,“Sư tỷ, cô lên trước đi!”
“Không được, cô và tôi cùng lên.” Anna cảnh giác nhìn cô.
“Dây thừng không chịu nổi sức nặng của hai người.” Tô Cẩm thản nhiên nói.
Anna nhặt dây thừng lên kéo một cái, nhếch môi nói,“Chịu đựng được, nhanh buộc dây thừng lên người đi.”
Tô Cẩm nhíu mi, đi qua đó nhặt dây thừng lên cột vào lưng, Anna cũng đi tới, cột dây vào lưng, nhưng súng trong tay cô không phút nào rời khỏi lưng Tô Cẩm,“Cô đừng giở trò, nếu không cô sẽ mất mạng.”
Tô Cẩm nhíu mày, khí lạnh làm cho cơ thể của cô không chịu đựng nổi, Anna thấy cô suy yếu cũng hơi buông bỏ cảnh giác, đúng lúc này, đầu trên dây thừng bắt đầu kéo, có thể là do sức nặng của hai người nên dây thừng kéo hơi chậm, lúc kéo đến chỗ tối thì đột nhiên mắt Tô Cẩm mở ra, cô sờ soạn ống quần bên trái một chút, một con dao nhỏ rơi vào tay cô, cô nói với Anna ở phía dưới,“Sư tỷ, qua trận chiến sinh tử này, chúng ta có thể ngừng chiến hay không? Không gây phiền phức cho nhau nữa?”
Anna sửng sốt một chút, hừ lạnh nói,“Chỉ cần các người không cản trở tôi, tôi cũng sẽ bớt gây phiền phức.”
“Như vậy, tôi sẽ nói với cha nuôi, ân oán giữa chúng ta sẽ được hóa giải, cô vẫn là sư tỷ của tôi.” Tô Cẩm hơi thương cảm nói.
Họng súng ở lưng cô hơi nới lỏng một ít, Anna thở dài một hơi nói,“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy! Bởi vì tôi mệt mỏi rồi, tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên ổn.” Tô Cẩm gật đầu, đột nhiên đẩy con dao trong tay ra, cắt vào dây thừng, khi Anna thấy hành động của cô thì đã muộn rồi, cô sợ tới mức hai tay khua loạn xạ trong không trung nhưng lại không nắm được cái gì cả, rốt cục cả người chìm vào trong bóng tối, chỉ vang lên một tiếng kêu thảm thiết, bén nhọn có chút chói tai.
Tay Tô Cẩm cuốn lấy dây thừng, dùng hết sức lực bám trụ, mà bên trên cũng đẩy nhanh tốc độ, Tô Cẩm lên đến mặt đất, cánh tay của cô bị một bàn tay to lớn rắn chắc nắm giữ, cả người mất sức của cô được kéo lên, mọi người nhìn dây thừng đã đứt, trong lòng đều hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Cô ta cứ chết như vậy thật tiện nghi cho cô ta, Ivan...... Ivan cũng không thể quay về được......” Amy nghẹn ngào.
Tô Cẩm vừa khôi phục chút sức lực, nghe thấy tin tức này liền ngẩng đầu hỏi,“Ivan làm sao? Con bé ở đâu?”
“Lúc tuyết lở, cô ấy dùng cơ thể mình để bảo vệ chúng ta......” Lục Thiểu Đình trầm trọng nói.
“Phụt......” Tô Cẩm phun một ngụm máu liền hôn mê, mọi người ở trên tuyết vội vàng chạy qua.
Khi Tô Cẩm tỉnh lại đã an toàn ở trong phòng bệnh của đội cứu hộ, cô đang được truyền dịch, không khí ấm áp trong phòng bệnh làm cho cơ thể của cô sống lại, nhưng nghĩ đến việc Ivan chết, khóe mắt của cô lại chảy nước, Lãnh Mặc Phàm ở bên cạnh cô biết cô suy nghĩ gì nên càng không thể khuyên bảo, chỉ có thể thương tiếc nhìn cô, một hồi lâu, Tô Cẩm ngừng khóc, cô nhắm mắt lại,“Xin lỗi Ivan.”
Chiều hôm sau, bọn họ ngồi trên máy bay quay về Mĩ, trong lòng năm người ngồi trên máy bay đều rất trầm trọng, không khí này làm cho người ta thấy áp lực đến mức hít thở không thông, Amy lại khóc tiếp, nghĩ đến việc ngay cả xác của Ivan cô cũng không thể mang về Mĩ thì càng đau lòng.
Bay gần hai mươi mấy tiếng, rốt cục máy bay cũng đáp xuống, không khí trong lành chui vào tim, tất cả mọi người đều có cảm giác như sống lại, mà loại cảm giác này làm cho bọn họ càng biết quý trọng cuộc sống trước mắt, có thể còn sống mà trở về là không hề dễ dàng.
Đi ra khỏi sân bay, Lục Thiểu Đình luôn đi ở phía trước, Tô Cẩm bước nhanh lên vượt qua mặt anh, suốt dọc đường cô không hề có cơ hội để cám ơn anh, cô biết anh cũng không cần nhưng cô phải nói,“Cám ơn tất cả mọi chuyện anh đã làm cho tôi.”
Lục Thiểu Đình đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cô,“Nếu em thật sự muốn cám ơn tôi thì đồng ý với tôi một việc, từ nay trở về sau không bao giờ làm sát thủ nữa, không được làm chuyện gì khiến người khác bị thương nữa.”
Tô Cẩm nhìn anh một hồi lâu, gật đầu,“Được, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ không bao giờ giết người nữa, tôi sẽ làm một người dân lương thiện, sau này anh có dự tính gì không?”
“Không biết, có thể sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Lục Thiểu Đình không khẳng định, lúc này, anh cảm thấy làm cái gì cũng đều tốt.
“Nếu không vội rời đi thì chúng ta có thể gặp nhau vài ngày.” Tô Cẩm khẩn cầu nói.
Mắt Lục Thiểu Đình nhìn Lãnh Mặc Phàm đang chờ bên cạnh, nhếch môi cười,“Đã có người chờ em rồi.”
“Thật xin lỗi, anh làm nhiều chuyện cho tôi như vậy mà tôi lại không biết nên làm gì để báo đáp anh.” Tô Cẩm luống cuống nở nụ cười.
“Còn nhớ rõ tôi từng mượn tiền của em không? Nếu trong lòng em bất an, vậy thì số tiền này tôi sẽ không trả lại em, coi như lần này em bỏ tiền thuê tôi đi.” Lục Thiểu Đình đột nhiên cười nói.
Tô Cẩm suy nghĩ, nở nụ cười,“Như vậy cũng quá tiện nghi rồi, anh liều chết tới cứu tôi, tôi nghĩ tôi nên trả nhiều hơn một chút.”
“Về sau có cơ hội gặp lại.” Lục Thiểu Đình hít sâu một hơi, cố gắng nói thật thoải mái.
Tô Cẩm hiểu được anh đi quyết định, nên không giữ anh lại nữa, Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn phía Lãnh Mặc Phàm,“Hy vọng anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Lãnh Mặc Phàm híp mắt cười,“Tuy rằng tôi không thích anh, nhưng lần này gặp anh tôi đã bắt đầu thích anh rồi, tôi nghĩ sau này chúng ta không còn là kẻ địch nữa, tôi muốn làm bạn với anh.”
Lục Thiểu Đình sợ run một chút, gật đầu,“Hy vọng là bạn bè.” Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi.
Tô Cẩm nhìn bóng lưng anh, vẫn cao ngất như vậy, là một người đầu đội trời chân đạp đất, Jack đứng phía sau nhịn không được khen,“Anh ta thật sự rất đàn ông!”
Bốn người đứng một lát rồi đi ra xe, xe nhanh chóng biến mất khỏi sân bay.
Ba ngày sau.
Qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, cơ thể Tô Cẩm đã khôi phục hơn một nửa, vết thương trên đùi cô bởi vì nhiễm giá rét nên bị tổn thương nghiêm trọng, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày mới kết vảy, nỗi sợ trên núi tuyết cũng nhanh trôi qua, mỗi khi Tô Cẩm nhắm mắt lại, đều thấy Ivan mỉm cười nên sự áy náy vẫn luôn đi theo cô, cô lập một ngôi mộ ở khu nghĩa trang cho Ivan ở nước Mĩ, chôn những đồ vật cũ của cô xuống đó, coi như sư muội đã mãi mãi an giấc ngàn thu.
Tối ngày thứ năm, Tương Vinh đi qua thăm Tô Cẩm, lâu rồi không gặp, Tương Vinh như già thêm vài tuổi, tuy rằng ông ở ẩn không đi ra ngoài, nhưng ông rất lo lắng cho các cô, nghe được tin Ivan chết, ông cũng rất đau lòng.
Tô Cẩm nhìn ông cúi đầu ngồi trên sô pha, thở dài nói,“Cha nuôi, con có vài chuyện muốn nói với người, hy vọng người sẽ không trách con.”
Tương Vinh ngẩng đầu, trong mắt đã đoán được vài thứ, ông gật đầu,“Con nói đi!”
Tô Cẩm im lặng một chút, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói,“Con muốn có một cuộc sống yên ổn.”
Tương Vinh nhìn đôi mắt bất an của Tô Cẩm, trong mắt ông cũng có chút áy náy, ông cũng không lập tức trả lời cô mà nhắm mắt lại suy nghĩ, trầm trọng mở miệng nói,“Tiểu Cẩm, không phải con từng hỏi ta thân thế của con sao?”
Tô Cẩm sợ run một chút, lập tức nói,“ Có phải cha nuôi có gì muốn nói cho con biết hay không?”
“Thật ra con không giống Anna, không phải là đứa bé được ta nhặt về, cha của con là chiến hữu của ta, năm đó ta bị xử phạt rời khỏi đơn vị, còn ông ấy thì không, sau đó ông ấy chết trong chiến tranh, mẹ của con không chỗ nương tựa, cuối cùng đưa con đến cô nhi viện, là ta nhận con về nuôi.”
Tô Cẩm khiếp sợ không thôi, vội kêu lên,“Mẹ con còn sống sao? Bà ấy còn ở trên thế giới này sao?”
Tương Vinh gật đầu,“Bà ấy ở Trung Quốc, đã tái giá rồi.”
“Mẹ con còn sống?” Đầu Tô Cẩm như bị sét đánh, cô vẫn nghĩ từ nhỏ mình đã bị thế giới vứt bỏ, nhưng không ngờ thân thế mình lại thê lương như vậy, cô cắn chặt răng hỏi,“Cha con chết như thế nào.”
Tương Vinh nhìn cô, lời tới miệng lại bị nuốt xuống, ông bình tĩnh nói,“Ông ấy chết quang vinh trên chiến trường.”
“Thật sao?” Tô Cẩm bi thương cười nói.
Tương Vinh gật đầu,“Thật ra ta vẫn rất hối hận vì đã huấn luyện con thành sát thủ, bởi vì cha con từng nói với ta, muốn ta nhận con gái ông ấy làm con nuôi, nếu ông ấy gặp chuyện không may, thì ta lấy thân phận cha nuôi để nhận nuôi con, nhưng lúc ấy ta không có sự lựa chọn khác, ta muốn cho con một tuổi thơ bình thường, nhưng ta lại muốn thỏa mãn nguyện vọng của riêng mình mà khiến cho con không thể quay đầu.”
“Cha nuôi, con không trách người, người đã dạy bảo con như con gái của mình, con thật sự rất cảm kích.” Tô Cẩm vội nói.
“Nên lúc này ta cũng đã già, phấn đấu hơn nửa đời người rồi, tâm nguyện của ta cũng coi như sắp hoàn thành, Tiểu Cẩm, con theo đuổi hạnh phúc của mình đi!” Tuy rằng giọng Tương Vinh vui mừng nhưng cũng không giấu được chút cô độc.
Tô Cẩm không đành lòng, gọi ông một tiếng,“Cha nuôi......”
“Con và Amy có thể tìm được hạnh phúc của mình, ta rất vui vẻ, Ivan thật đáng thương còn Anna, ta chỉ có thể hận.” Tương Vinh cười khổ nói, đứng dậy cầm lấy tây trang, chuẩn bị rời đi.
Tô Cẩm nghiêm túc nhìn ông, đột nhiên ngẩng đầu hỏi,“Cha nuôi, có thể nói cho con biết địa chỉ của mẹ con không? Con muốn đi gặp bà ấy.”
Tương Vinh suy nghĩ, đi đến trước bàn viết địa chỉ ra,“Đừng làm phiền bà ấy, hiện tại cuộc sống của bà ấy rất hạnh phúc.”
“Dạ.” Tô Cẩm gật đầu.
Nhìn theo bóng người Tương Vinh rời đi, Lãnh Mặc Phàm đi tới từ phía sau, nhìn Tô Cẩm cầm tờ giấy ngẩn người ngồi trên giường, anh nhíu mày hỏi,“Hai người nói chuyện gì vậy?”
Tô Cẩm đưa tờ giấy cho anh xem,“Mẹ em còn sống.”
Lãnh Mặc Phàm mỉm cười nói,“Vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta kết hôn sẽ có người làm chứng.”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn anh,“Những gì em biết về anh đều do cha nuôi nói, rốt cuộc gia thế thật sự của anh là gì? Anh còn không muốn nói cho em biết sao?”
“Ba năm trước cha mẹ anh đã qua đời, anh cô đơn sống trong thế giới này một mình, nhưng bây giờ không giống vậy, anh có em, sau này chúng ta còn có con, đây là tất cả tương lai của anh.” Lãnh Mặc Phàm nói xong, hôn lên trán của cô.