Sáng nay là ngày làm việc đầu tiên của cô, cô rất muốn đi làm một cách bình thường, bắt xe buýt, nhìn đường xá trôi qua một cách nhẹ nhàng, sau đó dừng ở trạm cách công ty vài mét nữa là tới.
Nhưng khổ cái là cô không biết đường đi.
Cô mới tới Pháp ngày hôm qua thôi, với lại thêm nữa Thần tổng nhất quyết không để cô đi bằng xe buýt hay bất cứ phương tiện nào khác.
Nhìn qua Thần tổng đang đọc văn kiện trên xe, cô thất thần một chút.
Má ơi, đọc tài liệu bình thường thôi mà cũng cuốn hút như vậy.
Ánh mắt của Thần Vĩ thật sự rất đẹp, vì thế cô hay bị anh cuốn hút vì đôi mắt.
Nhưng mà sắp tới công ty rồi, cô không thể để anh quyến rũ mình như vậy được.
Lắc đầu bình tĩnh lại đôi chút.
Nhìn về phía trước sắp rồi, sắp tới công ty rồi.
"Dừng xe với ạ."
Xe dừng ngay lập tức, cô lấy túi xách mở cửa xe rồi bước ra ngoài ngay lập tức.
Thần Vĩ không kịp phản ứng kéo tay cô lại.
"Bé cưng..em làm gì vậy?"
"Em lên công ty đây.
Hẹn gặp anh ở trên phòng nhé bye bye."
Giai Kỳ ghé vào cửa xe nói với anh rồi chạy đi mất.
Việc được anh chọn vào làm thư ký đã là chủ đề cực kỳ lớn trong công ty rồi, giờ còn theo xe anh đi làm nữa, chắc cô không còn chỗ chôn thân luôn quá.
Thần Vĩ bức xúc trong xe quăng tài liệu sang một bên, hừng hực không tin nổi.
Việc cớ gì lại bỏ anh để đi vào công ty một mình như vậy? Đi chung với anh không tốt hơn à? Đâu cần phải đi bộ đâu.
Thần Vĩ càng nghĩ càng không hiểu được, tại sao với lời cầu hôn của anh và lời thỉnh cầu của anh, cô lại không chấp nhận cơ chứ.
"Thành Trung, cậu nói tôi nghe thử.
Tại sao có một người phụ nữ lại không muốn đón nhận tình cảm?"
"Thần tổng..mấy vấn đề như này hơi khó trả lời."
"Cứ nói."
"Theo tôi được biết là Giai Kỳ tiểu thư từng bị phản bội đúng không thưa ngài?"
"Phải."
"Vậy có thể là do họ đã từng bị tổn thương một lần, và họ sợ cái thứ gọi là tình yêu."
"Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.".
"Tôi hiểu nhưng cô ấy đã từng là nạn nhân trong chuyện tình cảm nên việc chấp nhận một mối tình mới quả thật hơi khó."
Thần Vĩ trầm ngâm một chút, đúng vậy.
Cô ấy từng yêu sâu đậm và bị phản bội ngay chính ngày thành hôn của mình, việc anh đến và bắt cô trở thành người của anh là quá đột ngột.
Trước giờ anh chưa hề nghĩ tới việc có người sẽ từ chối lời mời của anh cả, nên đối với cô, anh lại càng muốn trân trọng sau này, vì vậy trở thành người cô có thể tin tưởng phải là việc đầu tiên anh cần làm.
Rồi sau đó trở thành người duy nhất cô có thể tin tưởng sẽ là thành công nhất.
"Thần tổng..tôi có lẽ hơi nhiều chuyện mong ngài bỏ qua."
Thành Trung thấy anh sau câu nói của mình thì đột nhiên im lặng, cậu hơi sợ vì lỡ có nói gì sai khiến anh không vui.
Thì cậu cũng chả có tốt lành gì.
"Không có gì.
Lái xe đi."
Sau câu nói đó, Thần Vĩ âm thầm nhắn về phía thư ký Lâm với tin nhắn tăng lương cho trợ lý Đỗ Thành Trung gấp năm.
Thư ký Lâm đang uống cà phê, nhận tin nhắn may kịp thời nhịn được mà không bị sặc cà phê lên não.
Đọc lại cả chục, dụi mắt cả trăm lần vẫn là tin nhắn đó, vẫn là một người gửi.
Đành chấn tĩnh nhắn lại bảy chữ.
"Tôi đã rõ, lập tức làm ngay."
Giai Kỳ bước vào nhận ngay một loạt ánh mắt nhìn mình, cô cúi đầu đi về phía phòng nghỉ, một phần cô muốn uống cà phê, hồi sáng Thần Vĩ nhất quyết không cho cô uống, anh nói sẽ phạt cô nếu anh không nghe lời.
Mà cô đâu biết hình phạt là như thế nào nên đành im lặng mà cam chịu.
Một phần cô không muốn ở nơi mà ai ai cũng gán con mắt để nhìn cô cả.
Vừa vào là đã thấy thư ký Lâm đang chờ pha một ly cà phê, cô vẫy tay chào.
"Thư ký Lâm.
Chào buổi sáng."
"Mộng tiểu thư...chào buổi sáng."
"Gọi tôi là Giai Kỳ được rồi."
"Không được..tôi đâu thể gọi cô như vậy đâu."
Lâm Hữu lắc đầu, giơ tay xin cô hãy ngừng suy nghĩ về điều đó.
Nếu Thần tổng mà nghe mà thấy chắc có nước cậu tự chôn bản thân luôn cho rồi.
"Thôi thì như vậy đi.
Tôi gọi anh là Lâm Hữu, ngược lại anh gọi tôi là Giai Kỳ nha.
Thoả thuận không?"
"Được thôi chúng ta thoả thuận như thế đi.
Lâm Hữu cũng hết cách nên đành thoả thuận ngầm với Giai Kỳ.
Đột nhiên cậu liếc sang cổ của cô chợt thấy cái gì đó hồng hồng, giống như..
Thôi cậu hiểu quá rồi, Thần tổng của họ ngày càng táo bạo, mới sáng sớm cũng không tha cho cô.
Mà bây giờ nghĩ lại, từ lúc Thần vĩ quen biết với Giai Kỳ, ngài biểu hiện rất lạ, thật sự rất lạ.
Anh không ngại cười đùa với cô trước mặt người khác, luôn thể hiện nhiều cảm xúc khác nhau ở bên ngoài, trước giờ anh đều không có như vậy.
Lâm Hữu đã hiểu được một phần nào đó, cô gái tên Mộng Giai Kỳ này trông rất bình thường trong mắt người khác nhưng lại vô cùng đặc biệt đối với Thần tổng, ngài yêu thương, chiều chuộng cô.
Có lẽ đã có người có thể đưa tay mở chiếc cửa vốn đã đóng từ rất lâu của Thần tổng.
Cậu không mong gì nhiều, cậu chỉ mong rằng cuộc sống sau này của Thần tổng sẽ luôn có người bên cạnh ngài, vì những thăng trầm của quá khứ gần như đã hủy hoại ngài rồi.
"Giai Kỳ, tôi rất mong cô sẽ luôn ở bên cạnh Thần tổng."
"Hửm..anh nói gì cơ." Giai Kỳ loáng thoáng nghe được nhưng không rõ, quay sang hỏi.
Lâm Hữu vốn nói cực kỳ nhỏ nên cô chỉ nghe được lời thoáng qua.
"À không." Lâm Hữu gạt sang một bên.
"À tối ngày mai sẽ có buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của công ty EP.
Đây là vé mời dự của Thần tổng, chút cô lên phòng ngài đúng không?"
"Ừm." Giai Kỳ gật đầu.
Nhìn tấm thiệp mà cảm thấy mệt mỏi, đúng là khoa trương thật đấy, gì đâu mà hoa lá hẹ, trang trí muốn hết chỗ để ghi, còn xịt cả nước hoa lên nữa chứ.
Trồi ôi nước hoa đắt tiền đấy nhé, ngửi mùi là biết ngay, cô đặc biệt nhạy cảm với mấy thứ đắt tiền lắm.
"Vậy phiền cô đưa giúp tôi nhé.
Chút nữa tôi có công chuyện cần giải quyết giúp Thần tổng."
"Ohh.
Ok nhé." Giai Kỳ gật đầu, nhìn tới nhìn lui tấm thiệp, rồi chợt nhớ ra điều không may.
"Vậy nhé..thank you." Lâm Hữu nói rồi chạy đi mất.
Giai Kỳ đưa tay muốn níu Lâm Hữu lại nhưng vô vọng.
Hồi mới nảy cô đã viện cớ để tránh đi cùng Thần Vĩ rồi, thế mà vào đây vẫn bị gọi để đi gặp anh cho bằng được.
Lâm Hữu tôi cá cỡ nào cũng là Thần Vĩ kêu anh làm như vậy..sao anh lại bị khuất phục bởi quyền lực mà bán đứng tôi?
Giai Kỳ thở dài bước vào thang máy bấm số trên cùng.
Cô không phải không biết từ đoạn Lâm Hữu bỏ rơi cô để chạy trước thì biết bao nhiêu ánh mắt lại ngay lập tức liếc về phía cô, họ thầm thì to nhỏ, như muốn để cô nghe thấy được.
"*Là cô ta..người phụ nữ bị cắm sừng ngay ngày cưới*."
"*Thế mà tôi cứ tưởng cô ta đẹp lắm..mới có thể khiến Thần tổng để ý.
Tôi có hơi thất vọng nhẹ*."
"*Bị cắm sừng là sao? Kể chúng tôi nghe đi*."
Bọn họ không biết rằng Giai Kỳ cũng biết một chút tiếng Pháp, và cô hiểu được bọn họ đang nói những gì, cô bước vào trong thang máy, đứng bơ vơ một mình.
Không sao nước mắt chảy xuống, cô tủi thân thật sự.
Nếu Liễu Hải Duy là một con người đoàng hoàn, một người tốt, là người chân thành thì cô có lẽ trong hiện tại đã là người vợ hạnh phúc nhất rồi.
Đời đâu ai được chữ ngờ đâu, hắn lại là tên đểu, một người đã lừa gạt tình cảm của cô.
Giai Kỳ vốn dĩ từ nhỏ đã không có cha mẹ, chỉ có bà là điểm tựa cũng như nguồn lực để cô phấn đấu đến bây giờ, rồi đột nhiên một chút yêu thương từ người khác khiến con đường của cô bị rẽ sang hướng khác.
Cô cũng biết yêu, biết giận, biết buồn, biết khóc về mối tình của mình.
Có thể là do ông trời muốn cô chứng kiến được không phải con đường cô chọn lúc nào cũng thuận lợi theo ý mình cả.
Sự xuất hiện đột ngột của Thần Vĩ càng lại khiến cô chưa chuẩn bị sẵn sàng một hướng đi khác.
Anh chính là một phần cho sự thử thách của cô.
Đứng trong thang máy suy nghĩ hồi lâu, cô nhận được cuộc gọi đến, số nhìn lại quen nhưng không nhớ.
Đây là điện thoại mới, ngoại trừ số của Thần Vĩ, thư ký Lâm Hữu, số của bà và vài người bạn thì cô đã hết người trong danh bạ rồi, đây là số ai nhỉ?
"Alo..tôi là Giai Kỳ đây."
"*Giai Kỳ..con ơi*." Giọng bên đầu dây kia run rẩy như đang mừng rỡ.
"Bác Liễu?"
Là Bác Liễu, mẹ của Liễu Hải Duy, bà ấy gọi mình có chuyện gì?
"*Giai Kỳ..mẹ vui quá, gọi được cho con rồi.
Ông ơi..gọi được rồi*."
"*Kỳ Kỳ..con gái*.."
Còn đây là giọng của bác trai.
"Dạ..thưa hai người gọi cho con có chuyện gì không ạ?"
Giai Kỳ không tin được.
Đây là số mới làm sao họ có thể biết được? Có khả năng lớn đó là...
*Vũ Linh Lam*.
"*Giai Kỳ..con..dạo này sao rồi? Có ăn uống đầy đủ không? Mẹ có tới nhà bà của con nhưng không thấy nữa..hai người dọn đi đâu rồi à*?"
"*Giai Kỳ..ba mẹ rất nhớ con.
Chuyện mà thằng Duy đối xử với con như vậy quả thật không thể tha thứ được*."
Cả hai người đều nói với giọng rất thân thương, phải rồi dù gì trong chuyện này không liên quan gì đến họ cả, người làm cô đau là Liễu Hải Duy chứ không phải Liễu Thất Hoa và Trương Ngọc Chi.
Nên khi họ gọi điện cũng chỉ là hỏi thăm mình mà thôi.
"Xin đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Con đã không còn quan tâm nữa."
"*Ba mẹ hiểu con là đứa hiểu chuyện*..."
Giai Kỳ cảm thấy thoải mái, lau đi nước mắt vốn đọng lại trên khuôn mặt.
Họ mặc dù không phải cha mẹ ruột nhưng họ cũng mang lại cho cô cảm giác gia đình.
Và họ cũng là những người mà cô yêu thương và kính nể nhất.
Nhưng điều đó chợt tan vỡ khi họ nói sau đó.
"*Về phần chúng ta gọi cho con..con có thể nào đưa miếng đất mà cha con để lại cho thằng Duy được không*?"
"Hai người nói gì?" Giai Kỳ đột nhiên nghiêm giọng lại, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không thể tin được.
"*Dù sao hai đứa cũng từng có tình cảm lâu dài, chúng ta lại xem con như con gái ruột, con niệm tình mà bán lại miếng đất cho thằng Duy đi*."
Giai Kỳ run rẩy, khoé mắt ươn ướt, không thể tin được.
Mắt cô đỏ hoe, miệng lẩm bẩm không tin được..các người..các người..
Vào lúc đó, cánh cửa thang máy mở ra, cô ngước lên, trước mặt mình là khuôn mặt của Thần Vĩ.
Là anh.
"Giai Kỳ em.."
Thần Vĩ mừng rỡ khi thấy cô nhưng chợt nhìn bộ dạng cô lúc này.
Chân đứng không vững, tay đang nghe điện thoại, ánh mắt hoảng loạn nhìn về anh, môi run rẩy.
Anh bước vào với cô, đỡ lấy cô giúp cô có điểm tựa, cô bám vào vai anh, run rẩy.
Anh không hiểu chuyện gì xảy ra với cô, chỉ vì một cuộc điện thoại mà khiến cô như vậy sao? Là ai đang gọi cho cô?
"*Alo..Giai Kỳ con có nghe không? Ba mẹ chỉ muốn con bán lại mảnh đất của cha con để lại.
Bán cho thằng Duy được không? Hai đứa dù sao cũng có tình cảm thắm thiết bao năm, sao con có thể vô tâm mà không giúp đỡ cho tiền đồ của nó chứ*."
"*Đúng đó Giai Kỳ..Nếu như kỳ này bán được miếng đất đó, thằng Duy sẽ có cơ hội thăng chức, lúc đó chúng ta sẽ hậu tạ cho con.
Con sẽ không thiệt thòi đâu*."
Thần Vĩ nghe được tiếng nói của hai người bên kia điện thoại, dù vẫn không hiểu rõ câu chuyện như nào nhưng dám làm Giai Kỳ sợ hãi đến mức này, các người cũng gan trời lắm.
Thần Vĩ bắt lấy điện thoại của Giai Kỳ để lên tai và nói.
"Các người chờ chết đi."
Rồi cúp máy.
Quăng điện thoại sang một bên, ôm lấy Giai Kỳ bế vào ghế sô pha, đặt cô lên đùi mà coi tình trạng.
"Giai Kỳ..em ổn không?"
Giai Kỳ lắc đầu, uất ức, vốn đã có thể kiềm nén được rồi, tại sao anh lại dùng chất giọng ấm áp kia để hỏi cô chứ.
Cô cuối cùng cũng không chịu được mà khóc lên.
Đưa tay ôm khuôn mặt mà khóc dữ dội.
"Tất cả những điều em muốn là được yêu thương, là tình thương chân thành thôi mà.
Khó đến vậy sao?".