Âu Dương Thụy trở về từ nhà của Mạc Kỳ Thiên, đã cho người mời bác sĩ đến khám cho Hạ Tịch Nguyệt. Lúc anh trở lại, Hạ Tịch Nguyệt đã tỉnh rồi đang ngồi ăn cơm, anh vào cửa gọi:
"Nguyệt Nguyệt, tới đây."
“Làm gì a, không nhìn thấy em đang ăn cơm sao?”
Hạ Tịch Nguyệt giận dỗi nói, ai bảo sáng sớm lúc cô dậy đã không thấy Âu Dương Thụy đâu hết. Trong lòng cô tức giận, cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, dù sao buổi sáng không nhìn thấy anh cô cảm thấy rất giận.
“Anh mời bác sĩ đến khám cho em, nếu không anh không yên lòng.”
Âu Dương Thụy nói hết sức ôn nhu.
"Cái gì, khụ khụ khụ khụ."
Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy Âu Dương Thụy nói dẫn bác sĩ đến xem bệnh, dĩ nhiên cô biết là xem gì, khẩn trương đến nỗi mắc nghẹn, ho sặc sụa.
“Sao lại không cẩn thận như vậy. Uống miếng sữa tươi đi!”
Nhìn thấy cô ho khan, Âu Dương Thụy cầm ly sữa đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, giọng có chút đau lòng trách cứ. Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy uống một hớp lớn, sau đó nói với Âu Dương Thụy:
“Không cần, em không muốn khám, thân thể của em tốt lắm.”
Cô không phải ngốc đến nỗi như thế.
“Không được! Phải khám nếu không anh không yên tâm.”
Âu Dương Thụy kiên trì nói.
“Muốn xem thì anh đi mà xem, dù sao em cũng không muốn.”
Hạ Tịch Nguyệt bướng bỉnh còn có thêm tức giận nói, cô không muốn mất mặt, đêm đầu tiên mình bị thương lại để cho người ta nhìn, thật mất mặt mà!
“Vậy cũng được, để anh kêu bác sĩ lấy thuốc điều dưỡng thân thể được chưa!”
Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt nhất quyết không khám, không còn cách nào khác chiều theo ý cô, Hạ Tịch Nguyệt không nói gì coi như là đồng ý với yêu cầu của Âu Dương Thụy. Đưa bác sĩ ra về, Hạ Tịch Nguyệt ngồi trên ghế sa lon nhìn Âu Dương Thụy hỏi:
“Sao anh vẫn chưa đi làm? Tập đoàn Âu Dương đóng cửa rồi sao?”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt như một chú nhím nhỏ, không biết mình đã sai, dịu dàng nói:
“Anh thấy thân thể em không tốt, cho nên mấy ngày nay ở nhà với em, công ty thiếu anh một hai ngày cũng không đến mức đóng cửa.”
“Anh đi làm đi, thân thể em không có việc gì rồi.”
Âu Dương Thụy lại nghe theo lời Hạ Tịch Nguyệt lần nữa, Hạ Tịch Nguyệt ngồi xem tivi một hồi, lúc này điện thoại đổ chương nhìn thấy số gọi tới là của dì Lý, Hạ Tịch Nguyệt lập tức bắt điện thoại:
“Dì Lý, có chuyện gì không?”
"Nguyệt Nguyệt, ngày trước sao con không có tới?"
Dì Lý quan tâm hỏi.
"A, ngày đó con bị cảm, cho nên không đi."
Hạ Tịch Nguyệt không muốn làm cho dì Lý lo lắng.
"Cái gì lại bị cảm, có nghiêm trọng không, hiện tại dì qua thăm con.”
“Không cần đâu dì Lý, bây giờ không sao rồi.”
“Không được, con cho địa chỉ đi, buổi chiều dì sẽ đến.”
“Vậy cũng được, con sẽ cho địa chỉ cho dì.”
Hạ Tịch Nguyệt vốn không muốn để dì Lý tới nhưng nghĩ lại đúng lúc cô muốn tìm dì ấy, xác định một số chuyện xong thân thể của mình bây giờ vẫn chưa đi được, để cho dì tới vẫn hay hơn. Mặc dù trong điện thoại dì Lý nói với cô không cần đón nhưng Hạ Tịch Nguyệt không an tâm thay quần áo đi ra ngoài.
Thím Trương nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt thay quần áo muốn đi ra ngoài, liền hỏi:
“Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu sao?”
“A, bà vú trước kia của tôi muốn tới thăm tôi, tôi không an tâm cho nên đi đón bà ấy, thím yên tâm, một lát tôi sẽ trở về.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng đi ra ngoài.
Tối hôm qua Vạn Tử Hồng nghĩ có thể tìm Hạ Tịch Nguyệt cầu cạnh thì sáng nay đã đến biệt thự của Âu Dương Thụy chờ Hạ Tịch Nguyệt đi ra ngoài, bà không dám tùy tiện đi vào, sợ gặp phải Âu Dương Thụy, cho nên đành ôm cây đợi thỏ.
Đợi đến trưa vẫn chưa gặp được người, lúc đó Âu Dương Thụy đi ra ngoài, Vạn Tử Hồng vội núp đi mới không bị Âu Dương Thụy phát hiện. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt đi ra ngoài, bà ta nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Cô là con gái của Hạ Nam Tùng sao?”
“Tôi là… Bà là ai?”
Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
“Có thể nói chuyện với cô một chút được không, chuyện liên quan đến cha của cô.”
“Được, phái dưới có một quán cà phê, chúng ta đến đó nói đi.”
Hạ Tịch Nguyệt cũng muốn biết quan hệ của người phụ nữ này với cha mình ra sao, cũng muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của cha mẹ cho nên đồng ý với bà ta. Đi tới quán cà phê, hai người ngồi xuống gọi hai ly cà phê ra.
Vạn Tử Hồng liền nói:
“Tôi là Vạn Tử Hồng, là mẹ của Mạc Kỳ Thiên.”
“A, bác gái, xin chào bác, bác tìm cháu có chuyện gì vậy?”
Mẹ của Mạc Kỳ Thiên tại sao lại tìm cô?
“Đầu tiên tôi thay mặt Thiên Thiên xin lỗi cô, Thiên Thiên vì ghen tị với cô nên mới bắt cóc cô, cô hãy tha thứu cho nó lần này, cô hãy xin tổng giám đốc Âu Dương Thụy bỏ qua cho nó được không? Bỏ qua cho nó đi, chúng tôi đảm bảo từ nay về sau không trở về thành A nữa.”
"
“Bác giá, tôi nghĩ tôi không hào phóng như vậy. Còn nữa, tại sao tôi lại cứ dễ dàng bỏ qua cho cô ấy như thế.”
Còn tưởng vì chuyện gì đến tìm cô thì ra Mạc Kỳ Thiên bắt cóc cô, hừ, cô sao có thể chỉ vì vài câu nói của Vạn Tử Hồng mà bỏ qua. Tổn thương của cô thì phải làm thế nào? Hạ Tịch Nguyệt tức giận đứng dậy muốn đi ra ngoài, Vạn Tử Hồng lập tức kéo cánh tay Hạ Tịch Nguyệt lại, quỳ xuống khóc van xin:
“Bời vì con bé là chị em cùng cha khác mẹ với cô!”
Hạ Tịch Nguyệt nghe xong suýt té xỉu, nắm chặt cái ghế, ngồi lên toàn thân run rẩy hỏi:
“Bà nói cái gì, bà nói lại một lần đi. Bà cảm thấy tôi ngu ngốc mà tin những điều này sao?”
“Mặc kệ cô có tin hay không, điều này là sự thật. Tôi và cha cô là thanh mai trúc mã, chúng tôi yêu nhau cùng nhau tạo lập cuộc sống riêng, thời điểm công ty Hạ thị huy hoàng nhất, tôi lựa chọn làm người phụ nữ sau lưng ông ấy, nhưng Hạ Nam Tùng lại thường xuyên ở bên ngoài xã giao gặp mẹ cô, bọn họ muốn tôi chúc phúc cho họ, khi đó tôi không biết mình mang thai.
Tôi tác thành cho ông ấy, công ty Hạ thị tôi cũng không động dến, tôi không muốn người đàn ông tôi yêu xem thường tôi nên tôi không nói ra. Sau đó đi Anh, tôi biết mình có thai, đây là đứa con của người đàn ông tôi yêu, tôi nhất định phải sinh ra. Tôi cái gì cũng không cần chỉ có đứa bé này là động lực duy nhất của tôi. Cứ như vậy 18 năm, hai mẹ con chúng tôi sống bên nhau, sau đó tôi phát hiện mình bị ung thư không có tiền chữa bệnh nên Thiên Thiên đã đi làm vũ nữ không may bị người ta hại, con bé là vì tôi, tôi van cô….van cô đừng để Âu Dương Thụy đem đoạn phim kia phát tán ra ngoài, như vậy Thiên Thiên sẽ xong đời, nó là chị của cô, người thân duy nhất của cô, cô hãy tha cho nó. Con bé bắt cóc cô cũng vì ghen tị tất cả yêu thương của cha đều dành cho cô, cô như công chúa còn nó lại trải qua cuộc sống gian khổ. Chị của cô từ nhỏ đã khổ cho nên tôi van cô hãy tha cho nó lần này.”
Vạn Tử Hồng Nhất bên quỳ hướng Hạ Tịch Nguyệt vừa khóc lóc kể lể nói đến. Vạn Tử hồng là vừa nói, vừa nhìn Hạ Tịch Nguyệt phản ứng, biết nàng là tin tưởng lời của mình rồi. Không khỏi ở trong lòng sướng đến phát rồ rồi, như vậy Thiên Thiên thì có cứu.
Dĩ nhiên những lời này đều là giả, cũng chỉ có lớn lên cùng Hạ Nam Tùng là thật, bà ta nghĩ dù sao vợ chồng Hạ Nam Tùng đã chết nên không có đối chứng. Chỉ muốn Hạ Tịch Nguyệt bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên thôi. Hạ Tịch Nguyệt nghe xong lời đó, không tin che miệng lại chảy nước mắt cô chạy nhanh ra ngoài.