Liên tiếp một tuần lễ Hạ Tịch Nguyệt đều tới đồn cảnh sát, hi vọng có thể tìm được thêm chứng cứ nhưng mỗi lần đều thất vọng quay về. Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng của Hạ Tịch Nguyệt cũng đau lòng theo, cho thủ hạ đi tìm chứng cứ. Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở trước máy vi tính ngẩn người, đột nhiên điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy là số từ cục cảnh sát gọi đến, lập tức nhận điện thoại..
“Alo, xin chào tôi là Hạ Tịch Nguyệt.”
“Xin chào Âu Dương phu nhân, về nguyên nhân tai nạn của cha cô chúng tôi đã có chứng cứ mới. Làm phiền cô đến đây một chuyến, có được không?”
“Được, tôi lập tức tới đó.”
Hạ Tịch Nguyệt nghe được có manh mối mới liền vui mừng chạy ra ngoài. Lúc này Âu Dương Thụy gọi điện tới chỉ thấy Đông Phong nói:
"Môn chủ, đã theo ý của người, đưa băng ghi hình tới đồn cảnh sát rồi.”
“Ta biết rồi.”
Nói xong thì cúp điện thoại, không sai, cảnh sát gọi điện nói tìm được chứng cứ là do thủ hạ của Âu Dương Thụy gửi đến, Âu Dương Thụy không muốn Hạ Tịch Nguyệt biết anh có quan hệ với hắc đạo nên để cho thủ hạ Đông Phong gửi băng ghi hình tới chỗ cảnh sát. Hạ Tịch Nguyệt đi tới đồn cảnh sát, một nhân viên cảnh sát cầm băng ghi hình nói:
“Bởi vì vào ngày cha mẹ cô xảy ra chuyện, camera quan sát bị hư chúng tôi không thấy được chuyện gì đã xảy ra mà cũng đúng lúc máy quan sát ở quán cà phê đối diện vẫn hoạt động được, cô đến đây xem.”
Viên cảnh sát chỉ vào băng ghi hình.
“Chính là do chiếc xe tải này đã đụng cha mẹ cô, làm cho cha cô bị văng ra khỏi xe dẫn đến tai nạn. Qua băng ghi hình có thể thấy chiếc xe tải này là có người âm mưu nếu không cô ta đã không đợi tới trưa, hơn nữa chúng tôi điều tra được chiếc xe này được người ta báo mất tích, cho nên không cách nào xác định ai đánh cắp, thông qua hình ảnh có thể mơ hồ thấy đối phương là một người phụ nữ, đội mũ và mắt kính nên không nhận diện được là ai. Cô nhìn kĩ xem có biết ai không?”
Hạ Tịch Nguyệt nghe lời nhìn về phía trước sau đó lắc đầu một cái thất vọng nói:
"Tôi không biết."
Anh cảnh sát an ủi cô: “Không sao, có thể nhất thời không nhớ mà thôi, trở về suy nghĩ kĩ chỉ là phán đoán ban đầu của chúng tôi, đây là một vụ mưu sát, chúng tôi sẽ in hình người phụ nữ kia ra, cô về cố nhớ xem sao.”
Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy hình, cảm tạ nói:
"Làm phiền anh rồi, cám ơn các anh."
Anh cảnh sát phá ánh vội vàng nói:
“Phu nhân Âu Dương vậy sao có thể nói là phiền toái, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm.”
Đồng chí cảnh sát cười nói, thật là chuyện cười ai dám đắc tội với tập đoàn Âu Dương chứ?
Trở lại công ty, Hạ Tịch Nguyệt cầm hình ngồi chỗ làm việc của mình, cứ như vậy mà nhìn.
‘Mình thật không biết người phụ nữ này, cô ta là ai? Suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được gì, đúng rồi, dì Lý, mình đi hỏi dì Lý, dì đến nhà mình từ lúc mình còn nhỏ.”
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nguyệt vội vàng đi tới trước mặt Âu Dương Thụy nói:
“Ngày mai tôi muốn đi thành phố B thăm dì Lý có được không?”
Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi:
"Thế nào? Tại sao đột nhiên muốn đi thăm dì Lý rồi hả ?"
“Tôi đi tuần trăng mật trở lại không có đi thăm dì ấy, còn quà tặng mua từ Maldives chưa đưa cho dì?”
Hạ Tịch Nguyệt nói đến.
“Có cần anh đi cùng em không?”
“Không cần, tự tôi đi là được, trước buổi trưa đi, buổi tối trở về, anh đang bận, đi chơi một tháng công ty còn nhiều việc cần anh giải quyết.”
Âu Dương Thụy suy nghĩ một chút, Hạ Tịch Nguyệt nói rất đúng, từ sau khi ở Maldives trở lại đã một tuần rồi vẫn chưa xử lí xong, nhưng không yên lòng nói:
“Nếu không anh gọi tài xế đưa em đi.”
“KHông được, đường núi không dễ đi, tôi đi xe khách được rồi.”
“Vậy cũng được, chỉ là em phải chú ý an toàn có biết không?”
Âu Dương Thụy dặn dò.
"Biết rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt cười cười trả lời.
Lúc này Mạc Kỳ Thiên ở ngoài cửa nghe cuộc đối thoại của hai người, biết đây là cơ hội tốt , vốn cô đang định đi đưa tài liệu cho Âu Dương Thụy nhưng nghe được bọn họ nói chuyện, không đi vào nữa mà đứng bên ngoài nghe.
Lúc này Lãnh Hiên từ phòng làm việc ra ngoài nhìn thấy Mạc Kỳ THiên đang lén lút ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, anh nói:
“Thư ký Mạc, cô đang làm gì đó?”
Mạc Kỳ Thiên nghe thấy tiếng của Lãnh Hiên thì giật mình, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi tới tìm tổng giám đốc để kí tên.”
Nói xong gõ cửa đi vào, sau đó đi ra ngoài cô ta lập tức gọi điện thoại cho Kim gia:
"Kim gia, người ta tối nay đi tìm anh có được không? Người ta nhớ anh, buổi tối chờ người ta , nhé ~ nhé ~."
Cúp điện thoại, Mạc Kỳ Thiên dùng ánh mắt độc ác của mình suy nghĩ:
“Hừ, đấu với tôi, xem cô biến thành một chiếc giày rách thì còn có ai muốn không? Tôi sẽ chụp hình cô lại tôi muốn cả thế giới đều biết bộ dạng dâm đãng của cô, hahhaha”
Buổi tối, Mạc Kỳ Thiên đến Tôn Hoàng tìm Kim gia, hai người vội vàng mở cửa phòng, một phen ** xong, Mạc Kỳ Thiên dịu dàng nói:
“Kim gia, anh có giúp người ta không, phải giúp em dãy dỗ con điếm thối ấy, ngày mai là cơ hội.”
Mạc Kỳ Thiên bên trên trêu chọc Kim gia, giọng đầy quyến rũ.
“Được, bảo bối không thành vấn đề.”
Kim gia vuốt ve thân thể của cô ta, sau đó cô ta đưa hình Hạ Tịch Nguyệt cho Kim gia, hắn ta nhận lấy hình, nhìn người trong hình xinh đẹp trong lòng nổi lên ý dâm, sau đó gọi điện thoại cho mấy anh em của hắn.
Ngày thứ hai, sáng sớm Hạ Tịch Nguyệt thuê xe đi đến trạm xe, bởi vì gấp gáp muốn biết kết quả cho nên Hạ Tịch Nguyệt đi tương đối sớm. Nhưng vừa mới xuống xe liền bị người ta bịt mũi miệng lại, không lâu sau thì hôn mê, tiếp đến bị lôi vào một chiếc MiniBus. Vì là giữa buổi sáng cho nên người đi lại trên đường ít không có ai nhìn thấy một màn kinh hãi đó.
Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại thì thấy một mảng tối, trong miệng bị nhét khăn, tay chân bị trói. Trong giây phút cô hiểu mình đã bị bắt cóc, nhưng người bắt cóc đâu rồi, chẳng lẽ biết cô là vợ Âu Dương Thụy nên đòi Âu Dương Thụy thỏa hiệp sao, Âu Dương Thụy cái tên lường gạt này, làm sao anh không nói cho tôi biết làm vợ anh lại nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
Hạ Tịch Nguyệt khóc thầm trong lòng, lúc này cô nghe tiếng giày cao gót, Hạ Tịch Nguyệt biết là phụ nữ, sau đó đi tới trước mắt Hạ Tịch Nguyệt nhưng không nói gì, còn có hai người đi cùng, đánh vào hai tay cô nhưng tiếp theo lại nghe tiếng giày cao gót đi ra ngoài, mà hai người đang canh chừng cô cũng đi ra ngoài.
‘Mạc Kỳ Thiên không dám hé lời vì sợ Hạ Tịch Nguyệt nghe được âm thanh của cô, đánh cô ta vài cái cho đỡ tức, sau đó mới là trọng tâm.’
Suy nghĩ độc ác trong lòng của Mạc Kỳ Thiên, nhìn người đi ra ngoài cùng cô, Mạc Kỳ Thiên lập tức ra lệnh:
“Lão đại của các người đã nói cho các người biết nên làm cái gì rồi chứ?”
Ba tên cùng hưng phấn trả lời đồng thanh.
“Đã biết.”
Bọn họ sao có thể không hưng phấn, có thể có được một người phụ nữ xinh đẹp miễn phí như vậy.
“Tôi có một yêu cầu, đó là các người chụp hình lại.”
"Không thành vấn đề."
Nói xong ba tên đó liền tiến vào. Mạc Kỳ Thiên nhìn ba người kia đi vào liền vui mừng lái xe đi về công ty đi làm.
Mà bên kia, Âu Dương Thụy luôn có cảm giác không yên cho tới lúc trưa, cảm giác bảo bối xảy ra chuyện, sau đó gọi điện cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng không được, càng sót ruột hơn. Anh liền gọi điện cho dì Lý nhưng dì lại nói Hạ Tịch Nguyệt chưa tói, Âu Dương Thụy biết cô đã gặp chuyện không hay, Hạ Tịch Nguyệt sáng sớm đã lên đường sao giờ này chưa tới, không thể nào. Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng vẫn không được, anh nhanh chóng bấm số:
“Này, Đông Phong, là ta, cậu lập tức triệu tập tất cả các an hem của Ám Dạ đi tìm phu nhân, phu nhân từ buổi sáng ra ngoài vẫn chưa trở lại, ta lo lắng cô ấy đã có chuyện, còn có ta đã gắn thiết bị định vị ở trong tai của cô ấy, nhanh lên, ta sợ trễ nãi một giây cô ấy gặp nguy hiểm.”
Âu Dương Thụy âm thanh run rẩy nói xong. Đông Phong chưa từng gặp bộ dáng Môn chủ khẩn trương như vậy, liền trấn an:
“Vâng, Môn chủ, người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được phu nhân, sau đó đưa phu nhân an toàn trở về.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy cúp điện thoại gục ở trên ghế, những lời vừa rồi đã dùng hết toàn bộ hơi sức của anh, anh không dám nghĩ nếu như cô xảy ra chuyện gì anh không có dũng khí nghĩ tiếp.
Ở bên này, ba tên kia đi tới nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang lộn xộn, một người trong đó là Hoàng Mao liền tháo khăn ở miệng của Hạ Tịch Nguyệt ra, Hạ Tịch Nguyệt lập tức hỏi:
“Các người là ai, vì sao lại bắt cóc tôi, muốn tiền sao?”
"Ha ha ha, chúng tôi là ai à, đợi lát nữa cô sẽ biết chúng tôi là ai!”
Một người có tên là Lục Lâm nói tới, sau đó tên Hoàng Mao cười nói tiếp:
"Chúng ta không cướp tiền, chúng ta cướp sắc làm thế nào? Ha ha ha ha."
Nói xong còn cười ha ha. Hạ Tịch Nguyệt vừa nghe bọn họ nói là cướp sắc trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Các vị đại ca, không được rồi, tôi là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương, chồng tôi rất yêu tôi, các người muốn bao nhiêu tiền thì tìm anh ấy, anh ấy sẽ cho các người.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa trì hoãn thời gian, vừa ở trong lòng cầu nguyện Âu Dương Thụy anh mau tới đi, anh không tới tôi liền chết chắc.
"Cái gì, cô ta nói cô ta là phu nhân tập đoàn Âu Dương, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương không có mấy người dám trêu đến hắn.”
Tên Hồng Mao sợ sệt nói, Hạ Tịch Nguyệt vừa nghe được bọn họ sợ lập tức nói tiếp:
"Các vị đại ca, các ngươi chỉ cần thả tôi, tôi nhất định sẽ không nói với chồng tôi, có được không?”
Một tên là Hoàng Mao trong đó to gan nói:
“Thả cô sao, làm sao có thể, các người sợ thì đi trước đi, nào có chuyện miếng thịt tới miệng lại bỏ đi.”
"Tao cũng vậy ."
Tên Lục Lâm phụ họa theo, xinh đẹp như vậy có ai lại không thích.
"Vậy tao cũng tới thôi."
Hồng Mao nói đến. Sau đó cố định camera cho tốt, Hoàng Mao dẫn đầu đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, đưa tay cởi đồ Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt lập tức hét lớn:
"Không được."
"Không được ư, đợi chút ham muốn của cô sẽ tới thôi.”
Nói xong liền xé rách quần áo của Hạ Tịch Nguyệt, lộ ra áo lót bên trong, Hạ Tịch Nguyệt kinh hãi, khóc lớn:
"Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy, cái người khốn kiếp này đang ở đâu? Âu Dương Thụy….. " Hạ Tịch Nguyệt không biết vì sao cô tin tưởng chỉ có mình Âu Dương Thụy sẽ tới cứu cô.