Khi Âu Dương Thụy về đến nhà Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say. Anh sợ cô tỉnh lại sẽ thấy đói liền kêu thím Trương chuẩn bị bữa tối cho cô. Âu Dương Thụy đi tới bên giường ngủ lẳng lặng nhìn chăm chú Hạ Tịch Nguyệt.
Không bao lâu sau Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, thấy Âu Dương Thụy ngồi ở mép giường, cô kinh ngạc hỏi:
“Chồng này, không phải anh cả buổi chiều canh giữ bên cạnh em chứ?”
"Ừ."
Âu Dương Thụy gật đầu. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc Âu Dương Thụy liền không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút.
"Cái gì?" Nghe được Âu Dương Thụy trả lời Hạ Tịch Nguyệt càng thêm kinh ngạc không ngậm miệng được.
"Ha ha ~~, đương nhiên là gạt em thôi….anh còn có đi vệ sinh và tới thư phòng nữa.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến.
"Đói bụng chưa?"
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi.
“Có hơi đói.”
Hạ Tịch Nguyệt vuốt bụng của mình, vẫn cảm giác mình hơi đói rồi.
"Vậy chúng ta bây giờ sẽ xuống ăn cơm tối ngay!"
"Hiện tại mấy giờ?"
Cơm tối! Mình chẳng qua chỉ ngủ một chút thôi sao lại trễ thế này?
"Đã gần sáu giờ rồi."
Âu Dương Thụy nhìn đồng hồ đeo tay trả lời.
"Cái gì, làm sao có thể, em làm sao sẽ ngủ lâu như vậy đây?"
Hạ Tịch Nguyệt không tin hỏi. Rõ ràng mình mỗi ngày nhiều nhất có thể nằm 2 giờ, hôm nay ước chừng lại ngủ 5 canh giờ.
“Có lẽ là do mệt mỏi quá thôi cho nên mới ngủ nhiều. Anh bảo em rồi về sau muốn khỏe phải ở trên giường không cho phép đi lung tung, thân thể của em dĩ nhiên sẽ tốt hơn nhiều.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, tỉnh bơ nói.
"Thật là như vậy sao?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy, nghiêm túc hỏi.
"Ừ, đương nhiên là như vậy, chẳng lẽ em nghi ngờ chồng mình sao? Được rồi không nói những thứ này nữa, nhanh đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm.”
"Nha."
Hạ Tịch Nguyệt đi xuống giường, sau đó rửa mặt.
Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Hạ Tịch Nguyệt ở nhà tịnh dưỡng không ra ngoài.
Hôm nay tổng giám đốc Âu Dương Thụy đến công ty làm việc, anh đang ngồi trên ghế Lãnh Hiên gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, anh tìm tôi sao?”
“Ừ. Chu thị và Hạ thị gần đây có động tĩnh gì không?”
Âu Dương Thụy nhắm mắt lại lạnh giọng hỏi.
“Bởi vì muốn phát triển mảnh đất PHúc Giai Tân thành khu trò chơi Thương Thành cho nên dù khai phá hay mua thiết bị đều cần lượng lớn tiền mặt. Chúng ta muốn Chu thị và Hạ thị phải đem toàn bộ số vốn lưu động đặt ở hạng mục này đi mua thiết bị, chúng ta ép họ phải tìm chúng ta đầu tư trở lại. Dù sao chúng ta cũng là nhà đầu tư lớn nhất.’
Lãnh Hiên lẳng lặng báo cáo tình hình. Âu Dương Thụy mở mắt ra cười lạnh:
“Lần này tôi sẽ ngăn tài chính của bọn họ, ép cho họ phải tuyên bố phá sản. Tốt lắm, không có gì cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nói xong Lãnh Hiên đi ra ngoài còn Âu Dương Thụy lặng lẽ gõ tay lên bàn như đang đợi thứ gì đó.
Vừa lúc đó thì điện thoại nội bộ vang lên Âu Dương Thụy đưa tay nhấn nút hanhds-free, âm thanh của Thẩm Tử Kỳ lập tức truyền tới:
“Tổng giám đốc, Tổng giám Chu thị Chu tiểu thư muốn gặp ngài.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy nói xong cũng cúp điện thoại. Âu Dương Thụy nở nụ cười lạnh. Không sai Âu Dương Thụy đang đợi Chu Vinh Vinh xuất hiện. Hiện tại vì chuyện đầu tư của Chu thị và Hạ thị đang khó khăn trong vấn đề tiền bạc nên vội vàng tới xin anh tiếp tục đầu tư.
Mà người đi nhất định là Chu Vinh Vinh. Bởi vì Chu Đông thủy chúng không có chết tâm, muốn Chu Vinh Vinh quyến rũ Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh mặc bộ mini skirt quyến rũ khêu gợi đi tới trước cửa phòng làm việc của Âu Dương Thụy, gõ cửa bước vào. Cô nở nụ cười mị hoặc với Âu Dương Thụy, sau đó dịu dàng nói:
“Tổng giám đốc Âu Dương, đã lâu không gặp.”
Chu Vinh Vinh ngồi vào ghế ở trước mặt Âu Dương Thụy.
"Ừ."
Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh vinh lạnh giọng trả lời.
“Tôi hôm nay tới không có việc gì chỉ muốn đưa thiệp mời đại thọ sáu mươi của cha tôi, vào tối mai, tôi mong tổng giám đốc Âu Dương nể mặt đến tham dự.”
Chu Vinh Vinh lấy thiếp mời ra đưa cho Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh nhìn thấy anh không có ý muốn nhận thiệp mời, cô ta đặt tấm thiệp lên bàn. Trầm mặc một hồi, Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh lạnh lùng nói:
“Nói cho cha cô tôi nhất định sẽ đi chúc thọ ông ấy, hơn nữa tôi còn chuẩn bị một món quà lớn để tặng ông ấy.”
Thật ra thì hôm nay Chu Vinh Vinh không có ý muốn nói chuyện đầu tư dự án với Âu Dương Thụy, mà chờ đến dạ tiệc tối mai. Mượn danh tiếng của yến hội mời Âu Dương Thụy đầu tư.
Dạ tiệc lần này Chu Đông chỉ muốn tìm nhà tài trợ rót tiền mà thôi. Nếu để cho Âu Dương Thụy thấy nhiều người đồng ý đầu tư vào dự án này sẽ nói lên dự án này rất hấp dẫn, Âu Dương Thụy thấy thế sẽ vội vàng muốn đầu tư.
Chu Vinh Vinh nghe thấy Âu Dương Thụy muốn tặng món quà lớn lập tức nghĩ đến chuyện đầu tư, không khỏi vui mừng nói:
“Vinh Vinh ở nơi này thay cha cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương.”
Âu Dương Thụy không trả lời, tiếp tục công việc trong tay. Chu Vinh Vinh ngồi một lúc lâu chờ Âu Dương Thụy. Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Vinh Vinh vẫn ngồi ở đây, lạnh giọng hỏi:
"Còn có việc gì sao?"
“tôi thấy cũng đã trưa, muốn mời tổng giám đốc Âu Dương ăn cơm, được chứ?”
Chu Vinh Vinh ngồi lâu như vậy vì muốn đợi đến trưa để có lí do tốt mời Âu Dương Thụy ăn cơm. Nhưng Âu Dương Thụy không nể mặt liền nói:
“Tôi đã gọi trợ lí mua rồi.”
Chu Vinh Vinh vừa định nói bảo trợ lí mua cho cô một phần, cô không ngại cùng anh ở trong phòng làm việc ăn cơm hộp. Nhưng Âu Dương Thụy giống như biết Chu Vinh Vinh định nói gì, anh liền nói:
“Tôi chỉ kêu cậu ấy mua một phần. Còn có chuyện gì nữa không, nếu không Tổng giám Chu có thể rời đi.”
Ý tứ rất rõ ràng không có phần của cô. Nghe được Âu Dương Thụy hạ lệnh đuổi khách, Chu Vinh Vinh miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, cười nói:
“A, như vậy à, vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc Âu Dương dùng cơm. Ngày mai tôi ở dạ tiệc đợi tổng giám đốc Âu Dương đại giá..”
Chu Vinh Vinh nói xong quay người đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Âu Dương Thụy. Đi vào thang máy, cô ta tháo bỏ nụ cười giả tạo của mình, ánh mắt sắc bén nghĩ:
“Âu Dương Thụy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh quỳ gối dưới chân của tôi. Cầu xin tôi yêu anh.”
Sau đó rời khỏi thang máy.
Buổi tối Âu Dương Thụy về nhà, trở lại phòng ngủ thấy Hạ Tịch Nguyệt đang xem ti vi. Hạ Tịch Nguyệt mê mẩn phim Hàn.
Ngày ngày ở nhà không có chuyện gì làm nên đành xem phim Hàn. Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt đang xem ti vi chăm chú không khỏi có chút tức giận. Bởi vì anh đứng ở trong phòng đã 5 phút rồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn không phát hiện sự tồn tại của anh. Bất đắc dĩ Âu Dương Thụy đành giả bộ ho khan:
"Khụ khụ khụ."
Nghe được tiếng ho khan, Hạ Tịch Nguyệt mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Thụy một cái, lại tiếp tục nhìn phim truyền hình của mình, cô nói:
"Anh đã về.”
Âm thanh kia nghe cảm giác không thật chút nào, càng khiến Âu Dương Thụy tức tối thêm. Anh đứng dậy đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, ngồi xổm xuống đưa mặt tới gần cô. Tầm nhìn đột nhiên bị chặn lại Hạ Tịch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đổi góc nhín.
Nhưng Hạ Tịch Nguyệt cứ đổi góc độ thì Âu Dương Thụy cũng đổi theo cô. Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhìn Âu Dương Thụy nói:
“Anh làm gì vậy, không thấy em đang xem phim sao? Đang thời điểm gay cấn anh đừng cản trở em.”
“Phim truyền hình quan trọng hơn anh sao?”
Âu Dương Thụy cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Ừ."
Hạ Tịch Nguyệt lòng không yên trả lời. Nghe thế Âu Dương Thụy càng thêm giận đến không làm gì được,
“Hắn lớn lên có đẹp trai như anh?”
“Ừ…anh mau tránh ra.”
Hạ Tịch Nguyệt nóng này trả lời. Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt nói phim truyền hình so với anh quan trọng hơn, ngay cả vain am chính cũng đẹp trai hơn anh, Âu Dương Thụy cuối cùng không nhịn được nữa:
"Hạ —— Tịch —— Nguyệ." Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn không có nghe được tiếng hô của Âu Dương Thụy.
Mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ti vi. Nhìn thấy trên màn hình ti vi đã hết phim. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy tức giận cô liền nói:
“Âu Dương Thụy, anh xem anh không có việc gì lại đi cản em làm cái gì, ngay cả kết cục em cũng không có xem được. Anh biết phim này em đã xem bao lâu rồi không? Em xem liên tiếp nửa tháng rồi nhưng bây giờ đến kết cục thì không xem được. Âu Dương Thụy! Hôm nay không cho phép anh lên giường.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận lại không cho mình lên giường, Âu Dương Thụy thu hồi bá đạo của mình lại, dịu giọng dụ dỗ:
“Vợ ơi không có việc gì lớn, hôm nay không được thì ngày mai lên mạng mà xem. Trên web nhất định là có chiếu.”
“THật không? Anh không gạt em chứ?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy vẻ mặt không tin hỏi.
“Ừ, nhất định là có, em phải tin tưởng chồng mình.”
‘Nếu không có thì ngay mai sẽ làm cho trên web phải có.’
Âu Dương Thụy thầm nói thêm ở trong lòng. Trầm mặc một lát sau đó Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt:
“Vợ này, tối mai có một buổi tiệc cần em tham gia cùng anh.”
“A… được, là tiệc của ai vậy?”
Hạ Tịch Nguyệt đồng ý, Âu Dương Thụy cảm thấy hơi kinh ngạc. Trước kia chỉ cần là tiệc thì Hạ Tịch Nguyệt đều miễn cưỡng mới đồng ý đi cùng.
Từ lần ở bệnh viện trở lại, Hạ Tịch Nguyệt thay đổi, chỉ cần chuyện Âu Dương Thụy gọi cô làm cô đều sẽ làm. Âu Dương Thụy cười nói:
“Là đại thọ sáu mươi của Chu thị Chu Đông, lần trước em đã gặp ông ta rồi không biết em còn ấn tượng gì không?”
“A…em nhớ rồi. Vậy khi nào đi thử lễ phục? Hay để cho họ trực tiếp đưa đến nhà?”
Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
“Anh kêu họ trực tiếp đưa tới, anh không muốn em quá mệt mỏi, tối mai bảy giờ anh về đón em.”
“Ah…được. Em đói quá, chúng ta xuống ăn cơm đi.”
Hạ Tịch Nguyệt vuốt vuốt bụng mình hướng về phía Âu Dương Thụy, nũng nịu nói.
“Được, chúng ta đi ăn cơm.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, nói bằng giọng cưng chiều.
Buổi tối ngày thứ hai, khoảng năm giờ đã có người đưa dạ phục tới. Hỡn nữa có có mấy thợ trang điểm tới chuẩn bị cho Hạ Tịch Nguyệt. Đúng bảy giờ Âu Dương Thụy đến đón Hạ Tịch Nguyệt.
Âu Dương Thụy vừa tới đại sảnh, Hạ Tịch Nguyệt nâng váy từ trên lầu đi xuống. Hôm nay Âu Dương Thụy chọn cho cô một cái váy trắng dài.
Bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, tóc được thợ trang điểm búi cao lên hơn nữa còn cài thêm cái kẹp đính kim cương. Màu trắng kim cương phát ra thật chói mắt. Cô mang một đôi giày thủy tinh cao gót 10 phân từ trên lầu chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt của Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy hôm nay phối hợp cùng Hạ Tịch Nguyệt mặc tây trang màu trắng cùng giày da màu trắng. Âu Dương Thụy thấy cô như tiên tử, dịu dàng, anh sải bước tới trước mặt cô:
“Vợ à, hôm nay em thật xinh đẹp! Chẳng qua nếu thêm những thứ này nữa thì em càng trở nên hoàn mỹ.”
Âu Dương Thụy vừa nói vừa lấy một cái hộp từ tay tài xế ra. Mở hộp ra, lấy sợi dây chuyền kim cương và vòng tai ra Âu Dương Thụy nhẹ nhàng đeo lên cho cô.
"Cám ơn."
Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt.
“Vợ à em còn nói cảm ơn với anh nữa sao? Chúng ta đi thôi.”
Âu Dương Thụy ôm cô ngồi vào xe Rolls Royce.
Đi tới bữa tiệc, Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt đi vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt lộ diện ở nơi công cộng. Không phải thân phận khác mà là vợ chồng.
Giờ phút này mọi người mới biết vợ của Âu Dương Thụy là ai. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Âu Dương Thụy mang Hạ Tịch Nguyệt đến đây. Khiến cho mọi người đều biết Hạ Tịch Nguyệt là hoa đã có chủ, đánh gãy tất cả những ý nghĩ khác của bọn họ.
Biết Hạ Tịch Nguyệt buổi tối không có ăn cơm, Âu Dương Thụy liền nói:
“Buổi tối em chưa ăn cơm, đi đâu ăn chút gì đó đi. Anh còn phải đi gặp khách.”
"Được."
Không cần đi theo Âu Dương Thụy cho nên Hạ Tịch Nguyệt vô cùng cao hứng. Hạ Tịch Nguyệt rời tay Âu Dương Thụy đi tới khu vực có điểm tâm. Cô cầm bánh ngọt Mộ Tư mình thích nhất lên ăn. Bởi vì Âu Dương Thụy vừa rồi tuyên bố thân phận của Hạ Tịch Nguyệt cho nên không có một người đàn ông nào dám đến gần cô. Đúng lúc đó thì Chu Vinh Vinh lặng lẽ đến bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, không cẩn thận làm đổ rượu lên bộ dạ phục màu trắng của cô.
"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . ."
Chu Vinh Vinh áy náy cầm lấy khăn giấy trên bàn lau cho Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt bỏ bánh ngọt trong tay xuống nhìn Chu Vinh Vinh không nói gì, đi tới toilet.
Hạ Tịch Nguyệt cảm nhận được địch ý của Chu Vinh Vinh đối với cô.
Nhìn bóng Hạ Tịch Nguyệt đi xe, Chu Vinh Vinh lại phát ra ánh mắt độc ác của mình:
‘Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy là của tôi, người đẹp nhất tối này cũng phải là tôi mới đúng. Một dân đen nghèo túng lại cướp hết ánh sáng chói mắt của tôi sao? Chúng ta cùng xem thử.”
Chu Vinh Vinh nhấc làn váy dài màu trắng của mình đi vào bữa tiệc. Không sai Chu Vinh Vinh hôm nay cũng mặc váy trắng. Bởi vì ghen tị với Hạ Tịch Nguyệt đã cướp đi tất cả hào quang của cô nên cố ý đổ rượu đỏ lên người Hạ Tịch Nguyệt.
Vừa lúc đó Chu Đông đứng trên bục hướng Microphone nói:
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã dành thời gian đến tham dự tiệc sinh nhật của Chu mỗ tôi. Tin tưởng mọi người cũng đã biết, tôi cùng Hạ thì còn có tập đoàn Âu Dương hợp tác dự án đang khai thác đầu tư đã chính thức khởi động. Mà công trình này có thể được khởi động đều nhờ vào tập đoàn Âu Dương ủng hộ. Xin mời tổng giám đốc Âu Dương của chúng ta lên đọc diễn văn.”
Chu Đông vui mừng nói đến. Bởi vì Chu Vinh vinh đã nói cho ông ta biết, Âu Dương Thụy sẽ đưa cho ông ta một món quà lớn, ông ta có chút không chờ đợi được thêm muốn biết Âu Dương Thụy chuẩn bị bao nhiêu tiền đầu tư rồi.
Chu Đông lầm tưởng Âu Dương Thụy nói đại lễ là tiền bạc. Âu Dương Thụy nhìn một lượt không thấy bóng dáng Hạ Tịch Nguyệt đâu.
Nhưng vẫn cất bước đi về phía bục cao, Âu Dương Thụy lựa chọn hôm nay báo thù vì muốn Hạ Tịch Nguyệt tận mắt chứng kiến kết quả của hung thủ hại chết đứa bé của mình. Nhưng bây giờ không thấy Hạ Tịch Nguyệt đâu, Âu Dương Thụy bước lên bục lạnh giọng nói:
“Trước hết tôi chúc Chu Đổng sự sinh nhật vui vẻ.”
Nghe được lời chúc phúc của Âu Dương Thụy, Chu Đông càng thêm hung phấn, chờ đợi tiền đầu tư của anh.
“Hôm nay ở đây tôi muốn tuyên bố quyết sách quan trọng của tập đoàn Âu Dương.”
Âu Dương Thụy mang đến nhiều cảm xúc tư vị cho mọi người, sau đó không nhanh không chậm nói:
“Tôi quyết định rút vốn đầu tư hạng mục Phúc Giai Tân với Chu thị.”
"Cái gì?"
Tất cả mọi người kinh ngạc phát ra câu cảm thán.
"Âu Dương tổng giám đốc không phải đang đùa giỡn chứ?"
Chu Đông cười đối với Âu Dương Thụy nói đến, thật ra thì trong lòng sợ không được. Âu Dương Thụy quay đầu lạnh lùng nhìn Chu Đông, lạnh giọng mà nói:
“Ông thấy tôi giống nói đùa lắm sao?”
Nghe thấy thế bệnh tim của Chu Đông liền bộc phát, ông ta che lồng ngực của mình muốn hỏi Âu Dương Thụy tại sao? Âu Dương Thụy nhìn Chu Đông té xuống đất, biểu tình không chút đồng tính nói:
“Đi hỏi lòng tốt của con gái ông đi!”
Sau đó bước xuống bục hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt đi tới. Bởi vì anh thấy Quan Hi Triết đang dây dưa với cô.
Hạ Tịch Nguyệt ở toilet lau chùi dạ phục của mình nhưng vẫn không sạch được. Hạ Tịch Nguyệt nghĩ càng thấy Chu Vinh Vinh cố ý. Cô chỉ có ở cạnh cô ta thôi sao có thể bất cẩn đụng vào người cô được.
“Thật là bệnh, không biết cô ta sao lại dội rượu lên người mình?”
Hạ Tịch Nguyệt càng nghĩ càng giận. Hạ Tịch Nguyệt căn bản liền quên chuyện mình gặp Chu Vinh Vinh ở bữa tiệc.
Không thể lau sạch Hạ Tịch Nguyệt đành dùng khăn choàng che chỗ vết bẩn lại đi ra ngoài tìm Âu Dương Thụy muốn anh mau đưa mình rời khỏi chỗ này.
Vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã nghe được từ phía đại sảnh Âu Dương Thụy tuyên bố rút vốn đầu tư vào Chu thị.
Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn trong kinh ngạc thì cánh tay bị một người kéo đến góc tường. Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên thấy không phải ai khác là Quan Hi Triết, cô lạnh giọng nói:
“Anh có phải là bị bệnh rồi không?”
Quan Hi Triết nhìn Hạ Tịch Nguyệt kích động nói:
"Nguyệt Nguyệt, em cũng nghe thấy rồi chứ?"
"Nghe được cái gì?"
Hạ Tịch Nguyệt không rõ chân tướng nhìn Quan Hi Triết. Không hiểu anh ta đang nói gì.
“Âu Dương Thụy đã tuyên bố rút tiền khỏi Chu thị rồi, em biết có nghĩa gì không? Em biết Chu thị và Hạ thị đang hợp tác, anh ta rút vốn khỏi Chu thị cũng đồng nghĩa với chặn đường lui của Hạ thì, đạo lí môi hở răng lạnh không phải em không hiểu chứ?”
Nếu Chu thị tuyên bố phá sản thì Hạ thị cũng lâm vào tình trạng tương tự. Âu Dương Thụy biết rõ ràng Hạ thị quan trọng như thế nào với anh ta, thế nhưng vẫn còn cố ý muốn phá hư. Người như thế em không phải nên rời khỏi anh ta sao?”
Quan Hi Triết kích động nói. Lâu như vậy anh ta chính là chờ thời khắc hôm nay.
ANh ta biết Hạ Tịch Nguyệt hết sức coi trọng Hạ thị, vì đó là của cha cô lưu lại. Quan Hi Triết lợi dụng Hạ thị bức Âu Dương Thụy đi vào khuôn khổ. Nếu như Âu Dương Thụy không động vào hạ thị thì Quan Hi Triết ngày càng phách lối. Còn nếu Âu Dương Thụy ra tay với Hạ thị thì Hạ Tịch Nguyệt không tha thứ cho anh.
Cho nên khi nghe Âu Dương Thụy tuyên bố như thế Quan HI Triết rất vui mừng, bởi vì điều ngày có nghĩa Nguyệt Nguyệt sẽ trở về bên cạnh anh
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết, lạnh giọng nói:
“Rời đi? Tại sao tôi phải rời khỏi chồng tôi?”
“Bởi vì anh ta làm cho Hạ thị phá sản, không phải em coi trọng nhất là Hạ thị sao?”
“Phá sản? Cho dù phá sản cũng là do anh gây ra, không phải do chồng tôi. Tôi sao phải rời khỏi chồng tôi? Tôi tin tưởng anh ấy sẽ không để Hạ thị phải đóng cửa.”
Hạ Tịch Nguyệt tự tin nói với Quan Hi Triết. Thấy Hạ Tịch Nguyệt tin tưởng Âu Dương Thụy như vậy, Quan Hi Triết có chút không dám tin, mở to mắt hỏi:
"Nguyệt Nguyệt, em yêu anh ta sao? Em yêu Âu Dương Thụy thật sao?"
“Chồng của tôi, tôi đương nhiên thương anh ấy.”
Hạ Tịch Nguyệt không chút nào giấu giếm nói.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao em lại làm thế.”
Quan Hi Triết kềm hai vai Hạ Tịch Nguyệt đau lòng gầm nhẹ.
"Tôi cũng không tha thứ cho người phản bội tôi?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết nói qua. Cũng đem hai tay của Quan Hi Triết đang giữ lấy cô đánh xuống. Nói xong cô chuẩn bị rời đi.
“Tại sao, tại sao không cho anh một cơ hội? Nếu anh không giành được thì người khác cũng đừng mơ tưởng.”
Ánh mắt độc ác của Quan Hi Triết lóe lên, hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt.
Âu Dương Thụy mới từ trên sân khấu đi xuống tìm Hạ Tịch Nguyệt, liền bị Chu Vinh Vinh ngăn cản. Chu Vinh Vinh không tin, khóc nhìn Âu Dương Thụy hỏi:
“Tại sao, rốt cuộc tại sao lại làm thế?”
“Cô nói xem, chẳng lẽ cô quên mình đã làm gì rồi sao?”
Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh vinh hận không bóp chết người phụ nữ đang đứng trước mặt. Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Chu Vinh Vinh thụt lùi về phía sau một bước, trong lòng thầm nghĩ:
‘Chuyện kia làm sao anh ta lại biết được, chỉ có mình và Lâm Hinh Nhân biết, hiện tại cô ta mất tích càng không có khả năng có người biết được.’
Nhìn Âu Dương Thụy giả vờ cái gì cũng không biết:
"Tôi không hiểu rõ anh đang nói gì?"
“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu tôi đang nói gì.”
Âu Dương Thụy không muốn dây dưa nhiều với Chu Vinh Vinh. Tránh cô ta ra, anh bước đi nhưng Chu Vinh Vinh lại ngăn lại:
“Anh làm như vậy cũng sẽ gây tổn thất cho mình, tại sao phải làm như thế? Sao phải lưới rách cá chết chứ?”
"Lưới rách cá chết? Tôi nhớ cô đánh giá thực lực của công ty mình rất cả mà? Vài triệu? Tôi chưa bao giờ quan tâm tiền bao nhiều, tôi chỉ quan tâm đến tâm tình của mình. Còn ai nói cho cô biết tôi tổn thất vài triệu?”
“Anh có ý gì?”
“Tôi nhớ cha cô nhất định không nói cho cô biết, phàm là tập đoàn Âu Dương tôi đầu tư hạn mục gì đều có quyền lợi rút lui mà tập đoàn Âu Dương không phải chịu bất kì trách nhiệm pháp luật nào. Đây là điều kiện để tập đoàn Âu Dương đầu tư.”
Còn nhớ tập đoàn chúng tôi đầu tư hạng mục có quyền ưu tiên bán đứt, hơn nữa còn là giá thấp nhất. Cô nói xem đến lúc tiền bạc của cô đưa đến miệng đã bị đứt, tôi có thể dùng chênh lệch giá mua hạng mục này. Cô nghĩ xem tôi kiếm ở đâu để đắp vào?”
Âu Dương Thụy lạnh giọng cắt đứt mọi ý nghĩ ảo tưởng của Chu Vinh Vinh. Anh chính là thích hủy diệt hi vọng tốt đẹp của người khác.
"Cái gì?"
Chu Vinh Vinh xụi lơ trên mặt đất.
Âu Dương Thụy đã nói cho Chu Vinh Vinh biết cứ hễ các hạng mục được tập đoàn Âu Dương đầu tư đều phải có quyền quyết định tối cao. Đây là khí phách của tập đoàn Âu Dương.
Để cho mọi người cảm thấy không công bằng nhưng mọi người đều biết hạng mục tập đoàn Âu Dương đầu tư đều quá lớn. Nhưng vậy nguy hiểm rủi ro cũng lớn theo cho nên mới có quy định kia.
Đúng lúc đó Âu Dương Thụy thấy Quan Hi Triết lôi kéo cánh tay Hạ Tịch Nguyệt, anh nhanh chân bước về phía cô.
Quan Hi Triết níu Hạ Tịch Nguyệt lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Em là của anh, em là của anh.”
“A____, Quan Hi Triết, anh mau thả tôi ra!”
Hạ Tịch Nguyệt không ngừng giãy dụa, nhưng Quan Hi Triết vẫn nắm cánh tay cô không chịu buông ra. Hạ Tịch Nguyệt chờ thời cơ đá về phía hạ thân Quan Hi Triết một cước.
"A ——."
Quan Hi Triết lập tức che hạ thân của mình, cũng ngồi xổm xuống, trên mặt mồ hôi lạnh túa ra.
Cánh tay được giải thoát, lại thấy bộ dạng khổ sở của Quan Hi Triết. Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhấc giày cao gót của mình đá lên người Quan Hi Triết, trong miệng chửi mắng:
“Bà nó, thật đúng là khi dễ tôi, đạp chết anh!”
Rốt cuộc có thể trả được khuất nhục trước kia mình phải chịu rồi.
Thật may trong góc này không có người nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang bạo hành, dĩ nhiên ngoại trừ Quan Hi Triết. Anh ta vốn tìm góc khuất này để dễ dàng cho mình không ngờ lại tạo cơ hội cho Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt đánh hăng say cảm giác sau lưng có người nhìn mình, liền quay đầu lại phát hiện Âu Dương Thụy cười như không cười đứng ở đó. Hạ Tịch Nguyệt bị dọa đến không biết đá vào đâu.
Chút nữa là ngã xuống đất cũng may Âu Dương Thụy kịp thời ôm lấy cô. Âu Dương Thụy vốn định tới để giúp cô không ngờ thấy được một mặt ngỗ ngược của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt bị ôm nhất thời có chút đỏ mặt.
Dĩ nhiên không phải vì té mà xấu hổ, vì hành động của mình vừa rồi trước mặt anh, chẳng có hình tượng thục nữ nào rồi.
Thật là mắc cỡ chết mất!
Âu Dương Thụy nhìn cô vì đánh người mà đầy mồ hôi, anh lau cho cô rồi nói:
"Có mệt hay không?"
"Không mệt."
Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu xin lỗi.
"Ha ha ha, không có việc gì, lần tới nhìn thấy loại người như thế này em càng nên dùng sức đánh mới đúng..”
Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt không trả lời Âu Dương Thụy.
"Đi, chúng ta về nhà thôi." Nói xong Âu Dương Thụy liền ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới Quan Hi Triết bên cạnh đau chết đi sống lại mà rời đi.
Về đến nhà Hạ Tịch Nguyệt giống như khinh bỉ mình có chút băn khoăn lo lắng, chị sợ hành động vừa rồi của mình hù Âu Dương Thụy sợ.
Mà Âu Dương Thụy không tức giận ngược lại anh thấy vui vì Hạ Tịch Nguyệt cũng cuồng dã, anh không ngờ con mèo nhỏ nhà anh cũng rất có cá tính.
Âu Dương Thụy ngồi trên giường nhìn Hạ Tịch Nguyệt chậm chạp đứng ở cửa không chịu vào, anh cười nói:
"Tới đây."
Hạ Tịch Nguyệt nghe được Âu Dương Thụy ra lệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước từng bước từ từ hướng Âu Dương Thụy đi tới.
Mới vừa đến gần bên giường, Âu Dương Thụy liền đưa một cái tay đem Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở trên đùi của mình.
"A ——."
Bị Âu Dương Thụy đột nhiên lôi kéo Hạ Tịch Nguyệt giật mình hô to.
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói:
“Vợ này hôm nay biểu hiện của em rất tốt!”
"Cái gì à?"
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu mình hôm nay rốt cuộc biểu hiện tốt chỗ nào.
“Đương nhiên là dáng vẻ của vợ đánh Quan Hi Triết.”
Âu Dương Thụy càng nói càng hưng phấn. Vợ mình ra tay đánh bạn trai cũ vậy nói lên không còn chút tình cảm nào với hắn nữa.
Âu Dương Thụy từ trước đến giờ vẫn rất để ý trong lòng Hạ Tịch Nguyệt đã từng có Quan Hi Triết, chỉ là hôm nay thấy vợ mình đánh Quan Hi Triết nhiều như vậy, anh lại thấy thoải mái vô cùng.
Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Em là do bị ép nên nóng nảy, ai bảo anh ta khi dễ em. Con cọp không phát huy anh ta lại tưởng em là con mèo bệnh. Cho nên em mới hung hăng như vậy.” Hạ Tịch Nguyệt nói xong, sau đó nghĩ đến điều gì liền ngẩng đầu lên nhìn anh, lo lắng hỏi:
“Chồng à, ở bữa tiệc em không chú ý hình tượng mà đánh người, sẽ không làm mất mặt anh chứ?”
Nghĩ đến đây Hạ Tịch Nguyệt lại thấy khổ sở, thật đúng là mất mặt. Âu Dương Thụy cười an ủi:
“KHông sao, anh cảm thấy hôm nay vợ anh mới là nghĩa khí nhất.”
Nghe được Âu Dương Thụy an ủi, Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến:
"Anh chỉ dỗ cho em vui thôi, em không thèm tin.”
“Là thật mà, như thế thể hiện thành tâm của anh, anh quyết định hôm nay phải hảo hảo lấy phần thưởng của em.”
Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên hiểu anh muốn nói gì, cô cự tuyệt:
“Rốt cuộc là phần thưởng của em cũng là phần thưởng của anh.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa mới sảy thai cho nên ở nhà tịnh dưỡng một tháng, trong vòng một tháng này dĩ nhiên không thể làm. Cho nên cả tháng nay Âu Dương Thụy ngày ngày quy củ lên giường ngủ.
Nhưng ai biết anh làm sao vượt qua. Nửa đêm anh đều phải đi tắm nước lạnh.
Bây giờ đã hơn một tháng, anh cũng đã hỏi Tư Đồ Triệt rồi, cậu ta nói có thể. Âu Dương Thụy đặt Hạ Tịch Nguyệt nằm xuống giường:
"Đương nhiên là phần thưởng của anh và em."
Nói xong cũng không đợi Hạ Tịch Nguyệt nói chuyện, liền t hôn Hạ Tịch Nguyệt. Một đêm này cả hai đều không ngủ.
Lúc tờ mờ sáng Âu Dương Thụy mới dừng lại rung động bỏ qua cho Hạ Tịch Nguyệt.
Anh bế cô đến phòng tắm tắm nước ấm cho cô sau đó ôm cô trở lại giường ngủ. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt ngủ say, Âu Dương Thụy có chút không muốn rời khỏi cô.
Nhưng tối nay có chuyện quan trọng cần anh xử lí. Đứng dậy mặc quần áo vào, Âu Dương Thụy vội vã lái xe trở lại tổng bộ Ám Dạ.
Âu Dương Thụy vừa vào cửa ngục giam đã thấy Quan Hi Triết bị trói trên cọc gỗ.
Thời gian đổ về trước kia mấy giờ.
Âu Dương Thụy vừa mang Hạ Tịch Nguyệt về nhà , Đông PHong đã cho người đánh Quan Hi Triết bất tỉnh sau đó đưa anh ta đi.
Bởi vì bữa tiệc rất đông cho nên Đông Phong dễ dàng hành động, đưa Quan Hi Triết về tổng bộ Ám Dạ.
Âu Dương Thụy sớm biết Quan Hi Triết muốn lấy Hạ thị ra làm bình phong cho mình nhưng cậu ta không hề tính toán được Hạ Tịch Nguyệt sẽ tin tưởng Âu Dương Thụy, cũng không biết Âu Dương Thụy đã sớm biết quỷ kế của anh ta. Chỉ là đang đợi thời cơ diệt trừ tận gốc Quan Hi Triết.
“Làm cho cậu ta tỉnh lại đi!”
Âu Dương Thụy hướng về phía thủ hạ bên cạnh ra lệnh.
Một thùng nước lạnh như bang dội lên người Quan Hi Triết, anh ta từ từ mở cặp mắt của mình ra nhìn thấy Âu Dương Thụy đứng trước mắt.
"Âu Dương Thụy!."
Quan Hi Triết rống to, liền muốn tiến lên xé Âu Dương Thụy. Tuy nhiên phát hiện hai tay và hai chân của mình đều không cử động được. Quan Hi Triết tức tối quát lên:
“Âu Dương Thụy, anh muốn làm gì?”
Âu Dương Thụy nghe được lời nói đó, anh nở nụ cười lạnh lẽo:
“Cậu nói xem? Làm tổn thương người phụ nữ của tôi còn muốn bình yên vô sự thoái lui sao?”
“Cái gì người phụ nữ của anh, Nguyệt Nguyệt rõ ràng là của tôi, là anh không chừa thủ đoạn nà cướp cô ấy đi. Nguyệt Nguyệt yêu tôi, là Quan Hi Triết tôi. Anh ở trong mắt của cô ấy chỉ là một vỏ xe phòng hờ mà thôi. Ha ha ha…”
Quan Hi Triết cười to mà nói.
"Phanh ——."
"A ——"
Âu Dương Thụy nhất thương đánh vào chỗ đùi Hi Triết, bởi vì đột nhiên đau đớn, khiến Quan Hi Triết phát ra một tiếng tiếng kêu khổ sở.
“Không nên để tôi nghe thấy cậu nói yêu Nguyệt Nguyệt, bởi vì căn bản cậu đến nói tiếng yêu cũng không xứng đáng.”
Âu Dương Thụy thu hồi sung trong tay mình, nhìn Quan Hi Triết lạnh lùng nói.
“Âu Dương Thụy anh cho rằng anh là ai, làm sao có thể khống chế tư tưởng của người khác. Anh cho rằng anh có Nguyệt Nguyệt thì lòng cô ấy sẽ thuộc về anh sao, anh mơ đi.”
Quan Hi Triết nói bằng giọng hung ác.
“Ha ha ha…Chỉ bằng Âu Dương Thụy tôi, chỉ bằng tôi là chồng của Hạ Tịch Nguyệt…Cậu nói cô ấy sẽ không thương người đối xử tốt với cô ấy, cưng chiều cô ấy, chẳng lẽ cô ấy yêu người đã phản bội làm tổn thương cô ấy hay sao. Hơn nữa còn đem tâm huyết của cha cô ấy phá bỏ…”
Âu Dương Thụy nhìn Quan Hi Triết cười nói đến.
"Hừ, cái gì phá sản, coi như phá sản cũng là Âu Dương Thụy anh một tay làm ra. Anh không nên cho mình đã thắng, anh có thể hoàn toàn có được Nguyệt Nguyệt là do tôi tính sai một bước, nhưng lần sau tôi nhất định phải giành lấy Nguyệt NGuyệt.”
Quan Hi Triết cắn răng nghiến lợi nói.
“Còn có lần sau sao, cậu cảm thấy cậu còn sống đến lúc đó sao?”
Âu Dương Thụy giống như đang nghe chuyện cười.
“Anh có ý gì, chẳng lẽ anh muốn giết tôi.”
Quan Hi Triết mở to hai mắt nhìn Âu Dương Thụy. Anh ta không ngờ Âu Dương Thụy có ý muốn sát hại mình. Anh ta cho rằng Âu Dương Thụy bắt giữ mình chỉ là muốn hù dọa một chút thôi.
“Cậu nói thử đi? Cậu nghĩ tôi sẽ giữ lại một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào ở bên cạnh người phụ nữ tôi yêu nhất hay sao?”
Quan Hi Triết nghe được lời của Âu Dương Thụy không những không sợ hãi mà còn cười lớn hơn:
"Ha ha ha ha ~~, Âu Dương Thụy tôi cá là anh không dám giết tôi. Bởi vì Nguyệt Nguyệt là một cô gái lương thiện sao có thể để người đàn ông cô ấy yêu thương mang tội giết người. Nếu như cô ấy biết cô ấy sẽ không tha thứ cho anh. Đến lúc đó cô ấy hận anh, vì áy náy mà cả đời nhớ nhung Quan Hi Triết tôi. Ha ha ha ~~, có bản lãnh anh giết tôi ngay đi!"
"Ha ha ha a ~~."
Nghe được Quan Hi Triết lời nói, Âu Dương Thụy không nhịn được cười. Quan Hi Triết đang lúc cười nghe được tiếng cười Âu Dương Thụy, lập tức dừng lại nhìn Âu Dương Thụy không hiểu hỏi:
"Anh cười cái gì?"
"Ha ha ~~, tôi cười cậu tư tưởng thật đúng là đơn giản lại đơn thuần, hôm nay cũng có thể đem cậu trói ở đây mà thần không biết quỷ không hay. Cậu nghĩ tôi sẽ để vợ mình biết tôi giết cậu sao? Cậu nghĩ tôi sẽ cho cô ấy biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay sao?”
“Anh….Hừ…anh không biết ư. Nếu như tôi chết Hạ thị sẽ lập tức tuyên bố phá sản. Tôi đã sớm lập di chúc nếu như tôi chết thì toàn bộ Hạ thị sẽ giao cho Cơ Kim Hội. Anh cũng biết Hạ thị quan trọng như thế nào đối với Hạ Tịch Nguyệt? Hạ thị là sinh mệnh của Hạ Nam Tùng nay ông ta đã không còn nữa Hạ Tịch Nguyệt nhất định sẽ giữ lại di vật duy nhất của cha cô ấy. Anh cảm thấy đến lúc không còn gì nữa Hạ Tịch Nguyệt liệu có tha thứ cho anh hay không?”
“Cậu đang nói cái này sao?”
Âu Dương Thụy vừa nói vừa lấy di chúc từ tay Đông Phong. Hôm nay muốn nhỏ cỏ tận gốc diệt Quan Hi Triết, Âu Dương Thụy chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ.
“Làm sao anh biết cái này?”
Quan Hi Triết nhìn di chúc của mình trong tay Âu Dương Thụy thì kinh ngạc vô cùng. Người biết anh ta lập di chúc chỉ có luật sư ngay cả Lâm Hinh Nhân thân mật cũng không hề hay biết.
“Cái này rất đơn giản, tôi tìm người đến két sắt của công ty cậu lấy đi thôi. Hơn nữa tôi còn phát hiện những thứ này, tôi nhớ vốn liếng cuối cùng của cậu cũng không còn.”
Âu Dương Thụy giơ hồ sơ cái gọi là di chúc của cha Hạ Tịch Nguyệt lên, đây chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất tất cả những thứ của Hạ thị sẽ thuộc về Hạ Tịch Nguyệt.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Nhìn di chúc ngụy tạo của mình trong tay Âu Dương Thụy, Quan Hi Triết càng không dám tin, những tài liệu cơ mật này đều khóa bởi rất nhiều lớp mật mã hơn nữa phải có dấu vân tay của mình. Bọn họ đã làm gì mà có thể dễ dàng lấy những tài liệu này đi như vậy.
“Tôi là ai cậu còn chưa đủ tư cách để hỏi tôi, đấu với tôi vính viễn cậu chỉ xứng xách giày cho tôi thôi. Tôi muốn đùa chết cậu thì cũng giống như đùa chết một con kiến.”
Âu Dương Thụy nói xong cũng xoay người rời đi. Nhìn anh rời khỏi Quan Hi Triết càng tức giận liều mạng rống to:
“Âu Dương Thụy, anh đứng lại, anh rốt cuộc là ai?”
Âu Dương Thụy đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Quan Hi Triết cười nói”
“Muốn hỏi vấn đề này thì cậu chờ đến địa ngục hỏi Diêm Vương đi.”
Sau khi Âu Dương Thụy rời đi, thủ hạ đưa Quan Hi Triết từ cọc gỗ xuống, ném vào hang sói.
"A, các ngươi buông ta ra, buông ta ra. . . . . . ."
Quan Hi Triết vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng không được. Bị ném vào hang sói bị bầy sói không ngừng cắn xé, tiếng thét của anh ta không ngừng cho đến khi tất cả âm thanh bị bao phủ bởi tiếng sói. Thủ hạ của Âu Dương Thụy mới rời khỏi đó.
Quan Hi Triết đến lúc chết cũng không biết mình đã đắc tội với người nào, lại có thể dễ dàng diệt trừ Chu thị uy chấn thành phố A như thế, cũng có thể muốn tùy ý định đoạt vận mạng của bất kì ai.