Vừa lên xe, mặt của Âu Dương Thụy nhanh chóng đen lại, cho đến khi lái xe trở lại biệt thự, mặt anh vẫn không biến sắc. Chờ cả ngày không thấy Hạ Tịch Nguyệt có ý gì, quay đầu lại nhìn cô vẫn ngồi ở ghế phụ không có ý định xuống xe. Âu Dương Thụy kìm nén tức giận trong lòng mình, đi tới cửa bên cạnh, lạnh giọng nói:
“Xuống xe!”
Hạ Tịch Nguyệt thấy mặt Âu Dương Thụy đen như đít nồi đã sợ chết rồi, cho nên mới không dám xuống xe. Giờ lại nghe Âu Dương Thụy dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện cô càng thêm sợ. Cô nhỏ giọng nói:
“Không muốn.”
"Hả?"
Chân mày Âu Dương Thụy nhảy lên, muốn nhìn xem bộ dạng không nghe lời của anh, Hạ Tịch Nguyệt thấy ánh mắt của Âu Dương Thụy cô yếu ớt nói:
“Em xuống cũng được, nhưng anh không được phép mắng em, đánh em, cũng không được nói chuyện lớn tiếng với em.”
Cô còn nhớ rất rõ mình đã đồng ý với anh là không đi ra ngoài, bây giờ làm trái lời anh không bị mắng mới là lạ. Cô nghĩ thầm ‘muốn có kim bài miễn tử có lẽ nên đợi đi sẽ không bị mắng.’
Âu Dương Thụy nghe xong lời của cô nói có chút dở khóc dở cười, nhìn anh khi giận trông rất bạo lực sao? Anh thay đổi giọng của mình lại mềm mại, ôn nhu nói:
“Anh nhất định không đánh em, không mắng em, anh ‘yêu’ em, được chưa?”
Âu Dương Thụy cắn răng nói hai chữ ‘yêu em’.
“Được, là anh nói đó nha, không cho phép đổi ý.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nhưng chân vừa chạm đất thì bị Âu Dương Thụy bế cả người lên.
"A."
Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên bị ôm chặt có chút sợ hãi, kêu ra tiếng. Sợ mình té xuống đất cho nên đưa tay ôm chặt cổ của Âu Dương Thụy.
“Anh thả em xuống đi.”
Hạ Tịch Nguyệt kêu la. Nếu người giúp việc nhìn thấy thì thật mất mặt.
“Đợi xem anh trừng phạt em thế nào?”
Không để ý đến lời cô nói, Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt đi vào biệt thự.
“Anh đã nói không mắng không đánh em đó.”
Âu Dương Thụy định hung hăng trừng phạt mình nên Hạ Tịch Nguyệt lo sợ liền lên tiếng trước. Âu Dương Thụy không trả lời cô trực tiếp ôm cô lên phòng ngủ trên lầu.
Vừa vào cửa, anh ném Hạ Tịch Nguyệt lên giường.
“A, anh làm gì thế? Thật là đau.”
Cũng may giường rất êm nếu không bị thương rồi, Hạ Tịch Nguyệt giả vờ kêu đau để cho Âu Dương Thụy nghe thấy, cô nghĩ giả bộ đáng thương chắc anh sẽ phạt cô nhẹ.
Là cô làm trái lời của anh, tự mình gây chuyện, nhưng Hạ Tịch Nguyệt không biết nếu như người khác có lẽ Âu Dương Thụy không để ý nhưng lại gặp phải bạn trai cũ của Hạ Tịch Nguyệt, nên Âu Dương Thụy cực kì tức giận.
Âu Dương Thụy nhanh chóng phủ lên người Hạ Tịch Nguyệt, hai người trong nháy mắt đối mặt nhau, ngay cả hơi thở của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt cũng cảm nhận được. Âu Dương Thụy lại dùng ánh mắt yêu nghiệt nhìn Hạ Tịch Nguyệt hỏi:
"Thật rất đau sao?"
Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy gương mặt anh tuấn sát mình, thoáng chốc bị mê hoặc không nghe được Âu Dương Thụy hỏi gì.
Cho đến khi Âu Dương Thụy đứng dậy nở nụ cười, Hạ Tịch Nguyệt mới hồi phụ mắng mình quá hoa si. Âu Dương Thụy nghiêm túc hỏi:
“Em hôm nay nói dối với thím Trương là để đi gặp tình cũ sao?”
Vừa nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt cố ý đi gặp Quan Hi Triết, lửa ghen trong lòng Âu Dương Thụy lại bùng lên.
“Em không phải cố ý đi gặp anh ta, em gặp một người bạn sau đó tình cờ đụng phải anh ta.’
“Tình cờ? Làm sao lại ngẫu nhiên như vậy?”
Âu Dương Thụy không khống chế được lửa giận, gia tăng âm lượng giọng nói. Biết Âu Dương Thụy đang giận, mắt Hạ Tịch Nguyệt rơm rớm nước mắt.
Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt muốn khóc, biết mình đã làm cô sợ rồi. Trong lòng anh lại ảo não, sao anh có thể hù dọa bảo bối, anh nói cả đời sẽ che chở cho cô mà, sau đó nhẹ giọng hỏi:
“Lúc anh rời nhà, em đã đồng ý với anh cái gì?”
Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói:
"Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà."
“Anh đã nói, nếu như anh biết em không chịu ở nhà thì sẽ làm thế nào?”
Âu Dương Thụy phúc hắc lai dẫn dụ Hạ Tịch Nguyệt vào bẫy.
“Anh nói nếu em không ngoan ngoãn ở nhà, sẽ phạt em ba ngày không rời giường, cùng lắm thì em nằm trên giường, anh làm gì mà lớn tiếng như vậy.”
Hạ Tịch Nguyệt tức tối nói, nghe vậy Âu Dương Thụy cũng đã hiểu cô không hiểu ý trong lời nói của anh.
“Bảo bối, anh nói để cho em 3 ngày không rời giường cũng không phải chỉ đơn giản nằm trên giường như vậy.”
“Vậy ý của anh là gì?”
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nên hỏi tiếp, Âu Dương Thụy không trả lời mà trực tiếp dùng hành động để bày tỏ.
Cúi người hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nụ hôn nóng bỏng của anh làm đầu óc Hạ Tịch Nguyệt trống rỗng, cả người lạc trong nụ hôn của anh.
Hôn xong, Âu Dương Thụy rời khỏi môi của Hạ Tịch Nguyệt, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, dịu dàng nói:
“Bảo bối, anh nói 3 ngày không rời giường tức là làm 3 ngày, nếu bảo bối vi phạm cam kết sẽ phải nhận trừng phạt.”
Nghe xong lời của anh thì Hạ Tịch Nguyệt đã hiểu ý của 3 ngày không rời giường kia rồi, hiểu sai là bi kịch của cô.
"Cái gì, em không muốn!”
Hạ Tịch Nguyệt dùng tay đẩy người Âu Dương Thụy trên mình cô ra, Âu Dương Thụy giống như khối nam châm hút chặt lên người Hạ Tịch Nguyệt.
Mặc cho Hạ Tịch Nguyệt dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích được anh.
“Không muốn? Bảo bối sao em có thể nói mà không giữ lời hả?”
“Em mới không có, anh cố ý làm em hiểu sao, anh là đồ lừa gạt.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận lớn tiếng vì biết mình rơi vào bẫy của Âu Dương Thụy.
“Bảo bối, là do tự em hiểu sai, sao có thể nói anh lừa gạt. Dù sao thì em cũng làm sai, làm sai thì phải chịu phạt, nào bảo bối chúng ta bắt đầu.”
Âu Dương Thụy cười nói.
"Em không. . . . . . ."
Lời vẫn chưa nói hết đã bị Âu Dương Thụy nuốt vào trong bụng, anh dùng đầu lưỡi của mình dò vào trong miệng của Hạ Tịch Nguyệt, cuốn lấy cái lưỡi của cô.
Hạ Tịch Nguyệt lần nữa bị lạc trong nụ hôn của anh, toàn thân bủn rủn, quần áo bị Âu Dương Thụy cởi xuống lúc nào cũng không hề hay biết. Cảm giác có chút lạnh lẽo Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn mới phát hiện người mình trần truồng, cô nghĩ là do cô lại phát bệnh hoa si tự làm tự chịu, thầm mắng mình ngu ngốc.
Âu Dương Thụy không ngừng biến đổi tư thế cho đến lần thứ ba, Hạ Tịch Nguyệt thật mệt không thở được, đành mở miệng cầu xin tha thứ:
“Âu Dương Thụy, em sai rồi, em sai rồi, tha cho em đi anh?”
“Bà xã, gọi anh là ông xã.”
“Không muốn!”
Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt càng làm Âu Dương Thụy hung hăng va chạm, anh uy hiếp cô:
“Em có gọi không?”
Nếu không gọi anh sẽ làm cho cô phải gọi.
“Ông xã, ông xã…”
Hạ Tịch Nguyệt sợ Âu Dương Thụy ăn không no nên phải lên tiếng gọi.
“Ông xã, ông xã, em sai rồi, anh tha cho em đi.”
Nếu anh cứ tiếp tục như vậy chắc cô sẽ mệt đến chết trên giường mất.
“Không được vợ à, trừng phạt còn thiếu rất nhiều.”
Nói xong anh lại tiếp tục vận động, Hạ Tịch Nguyệt cuối cùng cũng ngất trên giường. Khi tỉnh lại Hạ Tịch Nguyệt phát hiện mình đang ở trong bồn tắm, nước ấm đổ vào người của cô, thật sự rất thoải mái.
“Bà xã, em đã tỉnh.”
Âu Dương Thụy vừa lau thân thể mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt vừa nói, hai người đều trần truồng, nơi đó dán vào nhau, Hạ Tịch Nguyệt vừa định mở miệng muốn nói thì thấy ở dưới mông mình có vật thô sáp đặt ở đó, lập tức hiểu là cái gì, không khỏi muốn chạy trốn. Âu Dương Thụy nhanh chóng ôm chầm lấy cô, cười nói:
“Bà xã, anh lại muốn nữa rồi phải làm sao?”
“Ông xã, anh tha cho em đi mà, em không được rồi.”
“Bà xã, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng.”
“Trước khi em ngấy đi anh cũng nói như vậy…A…”
Hạ Tịch Nguyệt lời nói còn chưa có còn nói xong, Âu Dương Thụy cũng đã tiến vào.
"A ——, Âu Dương Thụy anh thật khốn kiếp."
Hạ Tịch Nguyệt hơi thở không yên mắng anh.
“Bà xã, em còn hơi sức để nói, là do anh không đủ cố gắng, xem ra anh nên cố gắng thêm.”
Âu Dương Thụy nói xong gia tăng lực độ, làm nên rung động mình thích nhất. Một đêm này Âu Dương Thụy đã phấn đấu cả đêm đến gần sáng thì thả Hạ Tịch Nguyệt ra.
Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt đã học qua khiêu vũ cho nên đêm kích tình này làm Âu Dương Thụy rất hài lòng, anh vui vẻ nghĩ: ‘Học qua khiêu vũ, vô luận tư thế gì cũng có thể làm.’