Lâm Triết định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lệ Tiêu Băng có thể chạm được vào người Lăng Mặc, cũng coi như là kỳ tích.
Là bạn thân, anh ta cũng muốn Lăng Mặc có cuộc sống mới của riêng mình nhưng Thẩm Ninh, UU sớm đã chiếm hết trái tim của Lăng Mặc.
Nhắc đến Lệ Tiêu Băng, cô ta sau khi biết tin Lăng Mặc sẽ tới dự sinh nhật anh trai thì vui vẻ không thôi, cả ngày nói cười, tâm trạng vô cùng tốt.
"Hôm đó Lăng Mặc sẽ tới, phải để anh ấy biết mình xinh đẹp như thế nào." Lệ Tiêu Băng lâm bâm.
Cô ta mở tủ đồ, nhìn trải nhìn phải liền đóng lại.
Chẳng phải nhà thiết kế riêng của Lệ gia mới thiết kế ra một bộ váy mới sao? Nghĩ là làm, Lệ Tiếu Bằng ngay lập tức đến một cửa hàng sang trọng.
Cửa hàng này mặc dù nằm giữa trung tâm thành phố đông người qua lại nhưng bên trong lại chẳng có mấy người.
Giá tiền cho một món đồ ở đây quá cao, người bình thường căn bản không thể mua nồi.
Thấy người đến Lệ Tiểu Băng, nhân viên vội vàng đi ra nghênh tiếp.
Mặc dù chỉ là con nuôi những địa vị của cô ta trong Lệ gia cũng không phải thấp, nhân viên càng không dám sơ suất.
"Mẫu thiết kế mới đầu, đưa ra đây cho tôi xem" vừa ngồi xuống, Lệ Tiểu Băng đã đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng."
Một lúc sau, nhân viên liền đem ra một chiếc váy được thiết kế vô cùng xinh đẹp lại sang trọng.
Đây là thiết kế mới nhất ở đây, cũng chỉ có duy nhất một cái.
Mấy người nhà giàu nhìn thấy thì suýt xoa khen không ngớt lời, chỉ có điều bọn họ biết bản thân không mua nỗi chiếc váy độc nhất này.
Lệ Tiêu Băng vừa nhìn liền lập tức thích chiếc váy này, nhưng nhìn đến vòng eo nhỏ nhắn của chiếc váy thì hơi nhíu mày.
"sửa phần eo rộng ra một chút cho tôi, 4 ngày sau tôi đến lấy."
Những người khác nghe Lệ Tiểu Băng nói vậy thì vô cùng ngưỡng mộ.
Cửa hàng của Lệ gia, thân là tiểu thư cô ta muốn bất cứ món đồ nào trong này đều có thể lấy đi.
"Đây là mẫu váy được thiết kế riêng cho một người, xin tiền thư hãy chọn chiếc váy khác." nhân viên nhẹ nhàng nói.
"Cô nói cái gì?"
"Chiếc váy này đã có chủ, xin tiểu thư hãy chọn chiếc khác."
Cô ta nhíu mày, là ai có thể bỏ ra số tiền lớn đề thuê người của Lệ gia thiết kế riêng bộ váy này chứ?
"Ở đây còn rất nhiều mẫu khác cũng rất đẹp, tiều thư có thể chọn"
Thấy còn nhiều người ở đây, Lệ Tiểu Băng cũng không muốn làm mất hình tượng tốt đẹp mà bản thân xây dựng bấy lâu, chỉ có thể nén cảm giác khó chịu chọn chiếc váy khác, thế nhưng ánh mắt cô ta vẫn cứ dán vào chiếc váy xinh đẹp kia.
Ông nội Lăng gọi điện tới, nói muốn Lăng Mặc dãn UU đến Lăng gia chơi.
Hồi còn nhỏ UU ở đây, ngày nào cũng có thể chơi với chắt.
Nhưng khi UU được 1 tuổi hơn, Lăng Mặc liền đưa con gái về nhà, khiến ông nội Lăng mỗi lần nhớ đều phải gọi điện nói khản cả tiếng.
"Cô giáo, cô giáo...!tôi là mẹ của Tiểu Bảo, cô cũng biết tôi mà.
Tôi chỉ muốn gặp riêng UU một chút thôi, chỉ một chút thôi mà."
"Mẹ của Tiểu Bảo, chuyện này tôi không thể đồng ý được.
Chị có thể dãn Tiểu Bảo đi nhưng UU thì không được." cô giáo nhíu mày nói.
Dạo này đúng là kỳ lạ, hôm trước thì có người lạ đến muôn đón UU đi, hôm nay lại đến lượt mẹ của Tiểu Bảo.
Hai người này từng xảy ra tranh chấp, nếu cô ta đồng ý, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao mà gánh được.
Hơn nữa phụ huynh của UU cũng rất đáng sợ, cô ta không dám làm trái luật.
“Tôi chỉ muốn xin lỗi con bé thôi, không có ý gì khác."
"Nhưng..."
"Hay là gặp ở ngay đây cũng được.
Trước mặt cô thì có thể an tâm rồi chứ.
Tôi xin cô đây." mẹ Tiểu Bảo khân cầu, bộ dạng trông vô cùng khổ sở.
"Thôi được rồi."
Cô giáo cũng thấy mủi lòng, đề mẹ Tiểu Bảo gặp UU ngay tại đây.
Như vậy cô ta cũng cảm thấy yên tâm.
UUnhìn người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn không có ý định tiếp chuyện với cô ta.
Ánh mắt bé con bình tĩnh đến mức khiến người đối diện cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.
"UU, trước đây là con trai cô sai, cô thay mặt nó xin lỗi cháu có được không? Hai đứa đều là bạn cùng lớp, cháu lại xinh xắn đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo thấy thích cũng là điều bình thường.
Cháu về nói với ba, đừng kiên cố nữa được không?" mẹ Tiểu Bảo ngồi xuống nhỏ nhẹ nói.
Khuôn mặt vô cảm của UU vẫn không thay đổi.
Nghĩ nó là con nít, nịnh một chút liền có thể giải quyết xong mọi chuyện sao? Đúng là suy nghĩ nông cạn.
"Cháu muốn thứ gì, cô đều có thể cho cháu.
Chỉ cần cháu nói với ba không kiên cố nữa, có được không?"
"U U, có được không? Sao cháu không trả lời cô?"
Thay UU không chịu trả lời mình, cô ta dân mất kiên nhẫn.
Con nhỏ này, xem ra còn kiêu ngạo hơn cả cô ta.
UU khinh khỉnh liếc qua một cái, định đi vào trong lại bị cô ta tóm lấy cô tay giữ chặt lại.
"Con nhỏ hỗn láo này, mày cậm sao? Tao hỏi mà mày không trả lời, đến mày cũng coi thường tạo đúng không?"
Cô ta hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng mắng chửi.
Cô tay UU bị cô ta nắm chặt khiến bé con đau đớn, muốn rút tay ra nhưng không thể.
.