67: Tôi Đã Nói Không Phải Tôi Làm Rồi Mà
Lăng Y sớm đã nhìn quen dã tâm của bọn họ nên cũng chẳng bao giờ để ý đến, nhưng Lệ Tử Ngôn lại là một trường hợp hoàn toàn khác.
Cảm giác anh ta mang lại vừa an toàn vừa ấm áp khiến Lăng Y khó mà quên được.
Hình như cũng lâu rồi không còn thấy Lệ Tử Ngôn xuất hiện nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Y để cô đi trước còn bản thân ra chỗ khác nghe điện thoại.
Đi theo đường sỏi là có thể đến bên một hồ nước nhỏ.
Nghe nói hồ nước này là do mẹ của Lăng Mặc lúc còn sống đã cho người làm đề trồng hoa sen.
Bà đặc biệt thích mùi thơm của hoa sen nên đã cất công tìm những loại sen thơm nhất mang về đây trông.
"Bum...."
"Oa...!mę....!me....um....."
Bông có tiếng kêu vang lên, Thẩm Ninh vội vàng đi nhanh về phía trước.
Lăng Viên vốn nên ở trong nhà lúc này lại đang chơi với dưới hộ.
Thân hình nhỏ nhăn vùng vẫy khiến Thẩm Ninh lo lắng kêu lên.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, tiếng hét thất thanh của Nhã Khanh đã vang lên trước.
"Thẩm Ninh, sao cô đây con tôi?"
"Thẩm Ninh, sao cô đây con tôi?"
"Tôi..."
"Người đâu, mau...!mau cứu tiểu thư...!mau lên...."
Nhã Khanh không đợi cô nói lập tức la lên.
Mọi người nghe tiếng hét thì vội vàng chạy tới, Lăng Thiên nhìn thấy Lăng Viên sắp không chịu nối liền lập tức nhảy xuống.
"Lăng Viên....!Lăng Viên, con của tôi.
Thẩm Ninh, sao cô lại đây con tôi?"
Lăng Viên vừa được cứu lên, Nhã Khanh đã quay sang cô trách mắng.
Thẩm Ninh bị ánh mắt của mọi người xung quanh làm cho họ đỗ theo.
Cô không đây con bé, sao Nhã Khanh vừa đến đã khẳng định người hại con bé là cô chứ?
"Tôi không có làm..."
"Không phải cô thì là ai? Lúc tôi chạy đến, ở đây cũng chỉ có mình cô và Lăng Viên, cô còn không thừa nhận? Con bé mới có 2 tuổi, nó có tội tình gì chứ? Cho dù cô không thích tôi thì cũng không nên ra tay với trẻ em như vậy, cô cũng sắp làm mẹ, vậy mà lại có thể ác độc như vậy sao?" Nhã Khanh ôm con gái, vừa khóc vừa oán trách Thẩm Ninh.
"Tôi...!tôi đã nói không phải tôi làm rồi mà."
Thẩm Ninh hốt hoảng nói nhưng trong mắt mọi người cô chẳng khác nào làm việc xấu rồi chột dạ.
Hiện trường chỉ có 2 người, không phải cô đây thì chẳng lẽ Lăng Viên tự ngã? Nhưng hiên nhiên chẳng có ai nghĩ như vậy, phải biết rằng Lăng Viên chơi ở đây rất nhiều lần, chỉ có lần này gặp Thẩm Ninh mới ngã xuống hồ sen.
"Trên đời này làm gì có ai làm việc xấu rồi tự thừa nhận.
Thẩm Ninh, hôm nay Lăng Viên mà bị làm sao, tôi sẽ không tha cho cô."
"Tôi...! tôi....!Lăng Mặc..." Thẩm Ninh uất ức đến phát khóc.
Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh.
Ngay cả anh cũng nghĩ là cô đây Lăng Viên sao?
"Lăng Viên cũng đã không sao rồi, đưa con bé về phòng đi." Lăng Quân bóng lên tiếng.
Nhìn con gái vừa khóc vừa sợ hãi, trong lòng ông ta cũng có chút khó chịu đối với Thẩm Ninh.
"Nhưng mà..."
"Đủ rồi, tôi sẽ tra kỹ chuyện này, xem xem ai mới là người đây Lăng Viên." Lăng Mặc tiến đến chân trước mặt Thẩm Ninh, giọng nói lạnh lùng đủ để mọi người biết anh đã khó chịu rồi, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
Nhã Khanh lườm Thẩm Ninh một cái, không cam tâm ôm con gái rời đi.
Đây con gái cô ta xuống hồ mà muốn thoát tội dã như vậy sao? Chuyện này chưa dừng lại ở đây đâu.
Lăng Mặc quay lại nhìn cô, thấy mặt Thẩm Ninh đã ngấn lệ, trong lòng vừa tức giận vừa đau xót.
Tay đưa lên muốn lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên mặt cô lại bị cô gạt ra.
Ánh mắt lạnh lùng lúc nãy của Lăng Mặc như con dao đâm vào trái tim cô.
Tất cả mọi người đều không tin cô vậy mà ngay cả anh cũng vậy.
"Thẩm Ninh...".
Cô quay người nhanh chóng rời khỏi đó. Cho dù cô có ghét Nhã Khanh thì cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ hại con gái cô ta, nhưng cả Lăng gia này, chỉ sợ không có một ai tin là như vậy.
Lăng Mặc đứng đó nhìn cô rời đi, cũng không đuổi theo cô giải thích. Anh biết cô không phải người độc ác như Nhã Khanh nói, cũng tin tưởng cô không đây Lăng Viên nhưng cô lại không chịu giải thích. Chỉ may từ không có làm thì sao có thể khiến người khác tin là cô vô tội được.
"Thế nào rồi?"
"Thiếu gia, tôi vừa kiểm tra camera giám sát thì phát hiện nó đã bị hỏng từ đêm qua nên không thể xem được là ai đây tiểu thư." một người hầu khẽ báo cáo.
"Hừ, đúng là tính toán kỹ lưỡng. Cô ta muốn đổ tội cho Thẩm Ninh, không có cửa đâu." Lăng Mặc cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
"Thiếu gia, vậy có cần điều tra xem ai là kẻ phá hỏng camera không?"
"Không cần, cậu đi nói với quản gia, đuổi việc người hầu thân cận bên cạnh Lăng phu nhân là được."
"Da."
Lăng Viên được ôm về phòng vẫn liên tục khóc không ngừng, Lăng Quân xót con, chỉ hận không thể đánh chết kẻ đã hại con mình. Trong thâm tâm ông ta cũng không nghĩ Thẩm Ninh là người ra tay nhưng lại không còn người khác đó, không muốn khó chịu với cô cũng không được.
"Nhìn cái gì, còn không mau đi mời bác sĩ riêng đến đây." Lăng Quân quát lên với đám người hầu.
"Dạ... dą."
Vừa dỗ con, Nhã Khanh vừa nói xấu Thẩm Ninh. Nói cô là người lòng lang dạ thú, lại nhẫn tâm hại một đứa trẻ mới 2 tuổi chưa biết gì. Thấy khuôn mặt của Lăng Quân càng thêm khó chịu, cô ta biết bản thân đã thành công khiến ông ta đã không thích lại càng ghét Thẩm Ninh hơn. Chỉ cần người Lăng gia ghét cô, vậy thì đứa nhỏ trong bụng cô có sinh ra được, cũng không thể sống yên ổn ở đây.
Một lúc sau, người hầu dần theo một vị bác sĩ đi vào, thấy Vợ chồng Lăng Quân thì lập tức cúi đầu.
"Gia chủ, bác sĩ đã đến."
"Mau khám cho tiểu thư đi."
Sau khi khám thật kỹ, bác sĩ mới nói Lăng Viên không sao. Lăng Quân lúc này mới thở phào một tiếng, xua tay cho bác sĩ ra ngoài.
"Thẩm Ninh đây con chúng ta, anh không thể bỏ qua như vậy được."
"Chuyện này Lăng Mặc nói sẽ điều tra thì tự khắc sẽ cho chúng ta một kết quả thích đáng."
Nhã Khanh nghe vậy đương nhiên không hài lòng. Lăng Mặc nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ Thẩm Ninh, làm sao cho một kết quả thích đáng được.
"Lăng Viên còn nhỏ như vậy đã bị hãm hại, sau này nhỡ bị ám ảnh về tâm lý thì sao? Anh không thể cứ thể dễ dàng tha cho cô ta được. Lăng Viên là con gái của anh mà."
"Anh đã nói rồi. Lăng Viên cũng chỉ bị ngạt nước một chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu thật sự là Thẩm Ninh làm, vậy thì anh sẽ đòi công bằng cho con."
Nhìn Lăng Quân lạnh nhạt rời đi, ánh mắt của Nhã Khanh bỗng trở nên độc ác. Cô ta tức giận nhéo mạnh vào tay Lăng Viên đến đỏ cả lên khiến bé con lập tức khóc ầm lên.
"Khóc cái gì? Đô vô dụng, chỉ có chút chuyện nhỏ mà mày cũng làm không xong. Sau này đứa bé kia ra đời, mày cũng sẽ bị bỏ rơi thôi." Nhã Khanh nghe tiếng khóc càng cảm thấy khó chịu, lớn tiếng quát mắng.
Hay lăm Lăng Quân, miệng nói yêu quý Lăng Viên nhưng khi có chuyện lại không đứng về phía cô ta. Các người cứ bảo vệ Thẩm Ninh đi, xem xem còn có thể bảo vệ được đến bao giờ.
"Có chuyện gì thế? Sao Lăng