Nhã Khanh cắn môi, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận mọi chuyện.
Chẳng phải chỉ là xin lỗi thôi sao, cô ta vẫn có thể làm được.
"Con sẽ xin lỗi."
Lăng Mặc và Thẩm Ninh vừa biết chuyện liền vội vàng vứt lại công việc nhanh chóng phi xe đến Lăng gia.
Thẩm Ninh nhìn vết bầm tím trên người con gái, trong lòng càng thêm xót xa.
Lăng Mặc ném cho Nhã Khanh ánh mắt lạnh lẽo, cũng may bé con không bị thương nặng nếu không cho dù là người Lăng Quân yêu, anh cũng sẽ khiến cô ta phải hối hận.
Advertisement
"Tôi...! tôi xin lỗi.
Lúc đó tôi có nói mấy lời có lẽUUhiểm làm nên mới cắn tôi, tôi cũng vì vậy mới nhất con bé ra." Nhã Khanh cúi đầu nói, tay còn không quên để lộ ra cho mọi người xem vết răng nhỏ.
"Có hiểu lầm hay không tôi sẽ hỏi con bé.
Nếu không phải như cô nói thì sao?" Lăng Mặc lạnh nhạt lên tiếng.
"Tôi..."
2
Advertisement
1
Nhã Khanh cắn chặt môi dưới ấp úng không dám nói, UU không phải đứa khờ, cô ta cũng biết con bé thông minh như thế nào, nhất định sẽ nói ra mấy câu gây bất lợi cho cô ta.
Nhưng Lăng Mặc đã lên tiếng, cô ta không thể không trả lời.
Nhã Khanh len lén quay sang nhìn Lăng Quần cầu cứu, lúc này chỉ có ông ta mới cứu được cô ta.
"Thế nào? Không nói được? Hay những lời nói từ nãy của cô đều là nói dối?"
"Tôi...!tôi..."
"Được rồi Lăng Mặc.
Chuyện này là Nhã Khanh không đúng, UU cũng không sao, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải làm khó nhau đến như vậy."
Lăng Quân lên tiếng giải nguy, trong lòng ông ta cũng không tin chuyện U Ulại tự động xông đến cắn Nhã Khanh nhưng cho dù là như vậy, Nhã Khanh vẫn cứ là vợ hợp pháp của ông ta, là mẹ của con gái ông ta, vì vậy không thể không nói giúp.
Lăng Mặc còn muốn nói tiếp, Thẩm Ninh bên cạnh liền kéo nhẹ tay áo anh khẽ lắc đầu.
Chuyện này cô biết không giống như lời Nhã Khanh nói nhưng cô không muốn làm to chuyện, cũng không muốn gây xích mích với ba chồng.
Chỉ có ông nội Lăng là ngồi im từ nãy giờ.
Ông nhìn sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của Nhã Khanh thì hừ lạnh một tiếng.
Đợi vợ chồng Lăng Mặc đưa UU rời đi, Lăng Quân mới chầm chậm đi lên phòng.
Nhã Khanh cũng biết ý, vội vàng đi theo ông ta.
Vừa đóng cửa phòng lại, cô ta đã lập tức ôm lấy mặt khóc lóc, bộ dáng như thể cả Lăng gia vừa mới hùa nhau bắt nạt cô ta vậy.
"Bọn họ thật là quá đáng, em chỉ tự vệ chính đáng thôi, vậy mà họ xem em như kẻ độc ác.
Nhất là Thẩm Ninh, ánh mắt cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Ông xã, may mà còn có anh, nếu không em không biết phải dựa dẫm vào ai."
"Thôi đủ rồi, em đừng có diễn nữa." Lăng Quân ôm trán, giọng nói có chút tức giận.
"Em diễn? Em diễn cái gì chứ? Anh xem đi, con bé đó cắn Vợ anh ra nông nỗi này, anh còn bênh nó.
Hay là anh tin mấy lời vớ vẩn của Lăng Viên, cho rằng là em ra tay với U U trước?" Nhã Khanh lập tức ngừng khóc, quay sang trách Lăng Quân.
"Anh không muốn cãi nhau với em.
Anh chỉ muốn nhắc nhở em, sau này đừng có đụng vào U U nữa, nếu không cho dù Lăng Mặc có muốn giết em, anh cũng sẽ không ngăn cản đâu."
"Anh..."
"Phải rồi, em cũng đừng nghĩ tới sẽ để Lăng Viên thừa kế Lăng gia nữa.
UU đã được chọn rồi.
Anh chỉ muốn Lăng Viên có thể vui vẻ lớn lên thôi nên em cũng đừng ép buộc con bé nữa." Lăng Quân nói xong liền mệt mỏi rời đi, cũng không thèm để ý đến khuôn mặt tức giận phía sau.
"Anh...! anh có còn là ba của Lăng Viên nữa không? Tương lai con của chúng ta sao có thể thua kém người khác chứ.
Em không chấp nhận đầu".