"Chắc em đói bụng rồi, xuống lầu ăn cơm đi" Đằng Cận Tư nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng.
Lương Chân Chân nhìn trên bàn ăn gồm trứng chiên ốp lếp, bánh mì và sữa, ngạc nhiên hỏi: "Ông xã, là anh làm sao?"
"Bánh mì và sữa là ở đây có, trứng ốp lếp là anh chiên, thức dậy không có việc gì làm nên. . . . . ." Đây là lần đầu tiên Đằng Cận Tư tự mình làm bữa sáng nên hơi ngượng nghịu.
"Thực phong phú nha! Để em nếm thử." Trên mặt Lương Chân Chân tràn đầy tươi cười vui vẻ, ông xã của cô không phải người dễ dàng xuống bếp, hôm nay thật sự là có phúc mà!
Chính anh nói anh là người trên thì phải ở phòng lớn, còn nhà bếp là dành cho kẻ dưới!
Đằng Cận Tư ngồi xuống đối diện với cô, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô vài lần, ánh mắt thực tha thiết muốn biết mình chiên trứng ốp lếp ăn ngon hay không.
"Ăn rất ngon, em thích ăn trứng ốp lếp nhất đó!" Lương Chân Chân rất nể mặt khen ngợi anh.
Nghe bà xã nói vậy, khóe miệng Đằng Cận Tư co rút vài lần, anh cũng không mong đợi lần đầu tiên mình xuống bếp có thể chiên trứng ngon, không bị cháy khét đã tốt lắm rồi.
"Để anh đưa em đi ăn đặc sản địa phương, tiện thể đi dạo luôn." .
"Ừ, để em ăn một chút đã." Lương Chân Chân mở miệng uống sữa rồi cười tủm tỉm, một chút thức ăn dính trên khóe môi.
"Ngoan, đừng nhúc nhích." Đằng Cận Tư cầm lấy khăn tay chà lau sạch sẽ khóe miệng tràn ra sữa nước của cô.
Động tác của Lương Chân Chân hơi cứng nhắc, tại sao miệng của cô lại có thể bị tràn sữa giống An An và Nhạc Nhạc như vậy .
Thời gian dần trôi qua thì lúc ăn sáng xong đã là giờ trưa, sau khi ăn xong, hai người liền lên lầu thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
"Cảnh tuyết rơi ở phương Nam khác với phương Bắc, tuy rằng tuyết rơi liên tục suốt đêm, nhưng độ dày thì ít hơn, làm giảm đi sự tráng lệ." Lương Chân Chân khép hờ đôi mắt quan sát cảnh sắc trắng xóa ở bên ngoài.
"Vậy em có muốn đi xem phong cảnh của phương Bắc không hả?" Đằng Cận Tư ôm eo của cô.
"Lúc còn đi học thật sự rất muốn xem được cảnh‘ Phong cảnh phương Bắc, nghìn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay. ’ Đó chắc chắn là một thế giới màu trắng vô cùng rộng lớn, thật bao la hùng vĩ."
"Nếu em muốn thì bây giờ có thể đi."
"Ông xã, anh rất nuông chiều em nha." Lương Chân Chân nũng nịu.
Đằng Cận Tư đưa tay nhéo mũi của cô, tiếng nói dịu dàng có thể làm cho người ta ngán đến chết: "Vậy em cảm thấy, anh còn có thể dung túng ai nữa hả?"
"Đương nhiên không còn ai khác, em là duy nhất." Lương Chân Chân kiêu ngạo hất cằm lên cao.
"Nghịch ngợm!"
"Chúng ta đi ném tuyết đi?" Hai tròng mắt của cô lấp lánh.
"Bên ngoài rất lạnh." Câu trả lời hết sức thản nhiên, chẳng khác nào lời từ chối.
"Chỉ chơi một chút thôi mà!" Tiếp tục làm nũng.
"Không được, muốn chơi đùa cũng có thể. . . . . ."
Anh chưa có nói xong liền bị Lương Chân Chân trách móc, hết sức phấn khởi hỏi: "Có thật không? Vậy thì bắt đầu đi!"
"Anh đứng im ở chỗ này, em cứ quăng quả cầu tuyết cho anh là được rồi."
Một câu nói dập tắt toàn bộ nhiệt tình của cô, chơi thế này thì có gì vui chứ? Vậy thà rằng cô ném cầu tuyết vào một gốc cây hay bức tường còn tốt hơn ném lên người ông xã nữa! Nếu như anh bị cảm lạnh thì mình không phải là người chịu khổ sao?
"Thật mất mặt đàn ông mà!" Lương Chân Chân lầu bàu .
"Ngoan, nghe nói gần đây có thế giới của những loài thú cưng, những loài thú vô cùng quý hiếm đều có, muốn đi xem thử hay không?" Ý định Đằng Cận Tư chính là làm dập tắt nhiệt tình của cô, sau đó dùng một thang thuốc mạnh khác.
"Thế giới của thú cưng? Em thích con nào thì anh phải mua nếu không em sẽ không đi đâu hết." Lương Chân Chân trợn mắt nhìn anh, lúc trước khi cô xin anh mua một con chó làm thú cưng, anh đều không đồng ý, nói rằng trên người thú cưng có vi khuẩn, phụ nữ có thai không thể nuôi được.
"Được, không thành vấn đề." Đằng Cận Tư cười nhận lời, lần này chắc anh phải đồng ý để bà xã mua thú cưng rồi.
Lúc này Lương Chân Chân mới vui vẻ thích thú đi với anh, không đi không biết, thật sự phải ngạc nhiên mà, thú cưng có rất nhiều chủng loại, vô cùng kỳ lạ, có con vật hoạt bát đáng yệu, lại có con to lớn như người trưởng thành.
Đối với những con vật có diện mạo vừa lanh lợi, nhanh nhẹn lại đáng yêu như thỏ con, chuột và chó con…Lương Chân Chân gặp con nào là yêu con đó, hận không thể ôm toàn bộ về nhà.
"Bà xã, anh mà biết rõ em muốn nuôi hết những con thú cưng này, thà rằng chơi ném tuyết với em còn hơn." Đằng Cận Tư tỏ vẻ không biết làm sao.
"Anh không thấy chúng nó rất đáng yêu sao?"
"Trên thế giới này có rất nhiều con vật đáng yêu xinh đẹp, chẳng lẽ em muốn nuôi hết luôn sao?"
Được rồi! Lời nói này cũng rất có lý, giống như trên đời này đàn ông nhiều đếm không hết, cô cũng chỉ muốn một người đàn ông duy nhất thuộc về mình, nước sông ba ngàn, chỉ lấy một gáo thôi.
"Em muốn một con Labrador." Lương Chân Chân chỉ vào con chó nhỏ nói.
Đằng Cận Tư nhìn theo ánh mắt của cô: "Bà xã, anh thấy chúng ta nên mua một con mèo nhỏ."
"Vì sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Đằng Cận Tư ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ ở phía sau một cửa hàng, không ai nghe thấy.
"Không được!" Lương Chân Chân quyết đoán từ chối, trứng thối!
"Kia là một con mèo trắng nhỏ." Đằng Cận Tư chỉ vào một con mèo trắng mới sinh không lâu.
"Hừ! Nếu anh dám mua con mèo màu trắng kia, em sẽ mua một con mèo đen." Lương Chân Chân thở hổn hển trợn mắt nhìn anh.
"Được đó nha, vừa vặn đúng một đôi." Người đàn ông nào đó cười rất đáng đánh đón.
Lương Chân Chân nghiến răng liếc nhìn anh, bàn tay ra sức véo một cái thật mạnh bên hông của anh, trước kia cô giống một con mèo hoang nhỏ lắm sao? Còn thường hay vươn tay ra cào anh vì anh hay dồn ép cô! Vô cùng đáng ghét!
"Em không thích!" Cô kiên quyết phản đối.
"Anh rất thích dáng vẻ trước kia của em." Đằng Cận Tư dựa sát vào bên tai cô nhẹ nhàng nói.
"Ý của anh là không thích em như bây giờ hả?" Lương Chân Chân nhe răng, nhướng chân mày, không cao hứng chút nào.
"Bà xã, em đừng hiểu lầm ý của anh, chỉ cần là em thì anh đều thích, mua nó để làm kỷ niệm mà thôi."
". . . . . . Được rồi, em tạm thời chấp nhận vậy, nhưng mà em rất thích con chó nhỏ đó?"
"Hay là mua hai con mèo nhỏ cho An An và Nhạc Nhạc làm bạn."
"Ông xã, An An là con trai, sẽ không thích mèo đâu." Khuôn mặt Lương Chân Chân tối đen lại.
"Sự yêu thích có thể được bồi dưỡng từ lúc còn nhỏ mà."
"Nếu muốn bồi dưỡng thì phải bồi dưỡng cho nó thích giống chó ngao kìa!"
Lần này đến lượt trán của Đằng Cận Tư tối đen, bà xã của anh có khẩu vị thật nặng, rõ ràng có thể thích thú cưng mạnh mẽ như vậy, chậc chậc chậc. . . . . .
Hai người có quá nhiều bất đồng, ý kiến không thống nhất, cuối cùng quyết định trước tiên chỉ mua một con mèo nhỏ về nuôi, mọi chuyện sau này tính tiếp.
******
Vốn dự định đi chơi bảy đến mười ngày, nhưng ở nhà gọi điện tới nói An An bị bệnh, mỗi ngày buổi tối đều phải khóc tới mấy giờ, mặc cho ai dỗ đều không được, bào thai sinh đôi như có cảm ứng tâm linh, anh trai không khỏe, em cũng sẽ không khỏe.
Vì hai anh em náo loạn mà mọi người trong nhà không thể yên lòng được, không có biện pháp, bà lão nhà họ Đằng phải gọi điện thoại làm cháu trai và cháu dâu rút ngắn hành trình tranh thủ về nhà.
Trong lòng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân biết rõ thế giới của hai người rất quan trọng nhưng con trai và con gái còn quan trọng hơn, đó chính là cục cưng bảo bối của bọn họ.
An An và Nhạc Nhạc vừa xa mẹ vài ngày đã khóc đến long trời lở đất, dường như tủi thân rất nhiều, Nhạc Nhạc có vẻ tốt hơn một chút, con bé có vẻ dính ba ba hơn, lại không có bệnh nên cảm xúc rất ổn định.
Sờ lên đầu đang nóng của con trai, Lương Chân Chân vô cùng đau lòng, chỉ ước gì có thể che chở cho con mãi mãi, lại thêm An An rất tinh ranh, trong chốc lát cũng không xa mẹ, tuy rằng con trai mới hơn năm tháng nhưng dựa vào mùi vị có thể phân biệt ai là mẹ, ai không phải.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ hai anh em sinh đôi chưa từng tách ra ngủ, lần này bởi vì An An bị bệnh nên phải tách ra, vì thế, buổi tối Lương Chân Chân được
giao nhiệm vụ chăm sóc An An; về phần con gái Nhạc Nhạc thì được ba của cô là Đằng Cận Tư chăm sóc, vừa vặn mỗi người đều có việc!
"Nhóc hư, mau khỏe mạnh đứng dậy cho ba, đừng có quấn quýt lấy mẹ con suốt ngày." Đằng Cận Tư nhìn con trai ăn thức ăn" Bẹp bẹp", trong lòng phát bực, thật muốn đối nghịch với anh mà, làm anh cùng bà xã phải chia ra mà ngủ, ai. . . . . .
"Làm gì vậy! Không được ăn hiếp con trai nha, bây giờ nó không khỏe, nhỏ như vậy, lại không thể nói, chỉ có thể khóc để diễn tả cảm xúc của mình, rất tội nghiệp đó" Lương Chân Chân bênh vực con trai.
Đằng Cận Tư âm thầm nói thầm trong lòng: lẽ nào chúng ta không phải đều trải qua những chuyện này sao? Cũng không phải chỉ có một mình đứa nhóc hư này là đặc biệt thôi.
"Bác sĩ nói sao vậy?" anh dứt khoát nói sang chuyện khác.
"Đứa nhỏ sức đề kháng yếu, ngày mai phải tiêm thuốc, nó vừa khóc trong lòng em đã khó chịu, nếu không phải anh muốn sống thế giới của hai người, An An cũng sẽ không bị bệnh."
-_-7c7c7c
Đằng Cận Tư hoàn toàn tối đen lại, mọi chuyện ra như bây giờ tất cả lỗi đều đổ hết lên đầu anh, lần đi chơi này cái giá phải trả cũng thật quá mắc!