Lúc Cát Xuyến gọi điện qua chỉ sợ chạm phải bãi mìn, Chân phi đã từng mất đứa bé, cho nên đặc biệt chờ đợi đứa nhỏ này, nếu như xảy ra chuyện đứa nhỏ này không còn, cô rất khó tưởng tượng Chân phi có thể chống đỡ được không.
Ai ngờ đầu điện thoại bên kia nói một câu: Tớ rất khỏe! Đứa bé cũng rất tốt, cậu muốn thăm tớ cứ nói thẳng! Quanh co lòng vòng hoàn toàn không giống phong cách làm việc của Cát gia cậu.
Nghe bạn tốt dí dỏm đáng yêu một lúc, trong lòng Cát Xuyến thở phào nhẹ nhõm thật lớn, may mà ông trời phù hộ! Mẹ tròn con vuông không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất!
“Làm tớ sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi! Ở phòng số mấy tầng mấy khu nào khoa nội trú bệnh viện nhân dân thành phố?”
【“Phòng 510 tầng năm khu A, cậu đến thẳng là được.】
Trong lòng Lương Chân Chân hiểu rõ sở dĩ Cát gia nói một đống lảm nhảm bảy quẹo tám rẽ hoàn toàn vì lo lắng cho cô, sợ đứa bé của cô không còn, không chịu nổi, bởi vì cô ấy hiểu rõ thân thể cô, O(∩_∩)O~
“OK! Gặp lại sau.” Nói xong Cát Xuyến cúp điện thoại, lại gọi điện cho Kiều Tuyết Nghiên, hẹn cô ấy buổi chiều gặp nhau tại cửa bệnh viện nhân dân thành phố.
Cầm điện thoại di động, Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sao Cát gia biết chuyện cô nằm viện? Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nói cho bất kỳ người bạn nào, trừ Quý đại ca ở hiện trường biết, cô không nói cho những người khác, chẳng lẽ tối hôm qua ở đó có ai là bạn Cát gia, hay cô ấy nghe nói tới trong lúc vô tình?
Thôi, mặc kệ vì sao cô ấy biết, đợi tới không phải sẽ rõ sao!
Sự thật chứng minh, cô nên hỏi trước một câu, bởi vì cô không ngờ người nói cho Cát Xuyến lại là Kiều Tuyết Nghiên, mặc dù ấn tượng về cô ấy với cô không tệ lắm, nhưng dù sao thân phận của cô ấy đặc biệt, cô còn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này như thế nào, cho nên không hy vọng cô ấy xuất hiện trước mặt a Tư và bà nội nhanh như thế, lỡ như gây ra sự kiện gì sẽ không tốt, bây giờ cô là một thành viên của nhà họ Đằng, cô phải giữ gìn gia đình này.
Bốn giờ chiều, sau giờ học Kiều Tuyết Nghiên chạy ra trạm xe buýt, sau khi lên xe gửi tin nhắn cho Cát Xuyến, nói cho cô ấy biết mình đang trên đường, khoảng nửa giờ sau đến.
Cửa bệnh viện, sau khi Kiều Tuyết Nghiên tới được năm phút, Cát Xuyến mới đến, hai người xách theo giỏ hoa và trái cây cùng tiến vào, đi thẳng tới phòng 510 tầng năm khu A.
Bởi vì công ty có chút việc nên Thẩm Bác Sinh đi trước, Diệp Lan trở về cũng không có việc gì, nên ở lại cùng Đằng lão phu nhân chăm sóc Lương Chân Chân, bà chất phác hiền hậu ngược lại khiến Đằng lão phu nhân rất thích, không bởi vì con gái nuôi gặp được cha ruột có tiền mà nịnh bợ, càng không bởi vì con gái nuôi gả cho nhà có tiền mà nịnh nọt lấy lòng.
Tất cả chú ý của Diệp Lan đều tập trung trên người con gái, có thể thấy được bà coi Chân Chân là con gái ruột thịt mà thương yêu, tình yêu thương toát ra từ đuôi mắt chân mày không cách nào lừa gạt người, có lẽ, chính bởi vì phong cách đạm bạc tĩnh mịch trên người mới nuôi dưỡng được một cô con gái lương thiện hồn nhiên.
“Chân Chân, cháu có hai người mẹ tốt.” Đằng lão phu nhân tán thưởng từ tận đáy lòng, ở phương diện này, Chân Chân hạnh phúc hơn a Tư, từ nhỏ đến lớn cô không thiếu sót tình thương của mẹ, mà a Tư, từ nhỏ đến lớn lại không được nhận một chút xíu tình thương của mẹ.
“Đúng vậy! Cháu vẫn cảm thấy mình may mắn, gặp được người mẹ tốt như mẹ Diệp.” Lương Chân Chân tự hào nói, nếu ban đầu không có mẹ Diệp có lòng tốt nhận nuôi, nói không chừng cô đã trở thành cô gái hư tính tình cô độc quái dị, hoàn toàn không có khả năng gặp được a Tư, cuộc sống cũng hoàn toàn khác.
Diệp Lan trìu mến vuốt tóc cô, “Con bé ngốc, từ nhỏ đến lớn, con cũng mang đến cho mẹ Diệp không ít vui vẻ! Tất cả yêu thương và được yêu đều qua lại với nhau, con vĩnh viễn là áo bông nhỏ tri kỉ thân thiết của mẹ Diệp.”
Tiếng gõ cửa đột ngột phá tan không khí ôn hòa trong phòng, Lương Chân Chân xem chừng là bạn tốt tới, lại không ngờ có hai người đi vào: Cát Xuyến và Kiều Tuyết Nghiên.
Cô hơi ngây người, theo bản năng liếc về phía bà nội, phát hiện sắc mặt bà như thường, hiền hòa dễ dần, bỗng cảm thấy có phải mình quá lo lắng không, bà nội còn không biết chuyện này, bà nhìn thấy Kiều Tuyết Nghiên cũng sẽ không cảm thấy khác thường gì, ngay cả Kiều Tuyết Nghiên lớn lên giống mẹ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, bà nội không thể nhớ rõ ràng như vậy.
Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là không thể để cho a Tư gặp mặt cô ấy, không biết rằng tối hôm qua lúc vội vã rời đi bọn họ đã chạm mặt một lần, chỉ có điều khi đó Đằng Cận Tư tập trung tinh thần trên người bà xã, hoàn toàn không bận tâm đến việc khác, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, hơn nữa công việc của anh bận rộn, thiếu chút nữa quên mất vụ này.
“Bà nội, mẹ Diệp, người này là bạn thân của cháu Cát Xuyến, người này là Tuyết Nghiên bạn mới biết khi đi du lịch ở nước ngoài với a Tư, trùng hợp đúng lúc cô ấy tới làm sinh viên trao đổi ở đại học F, cho nên chúng cháu gặp lại lần nữa.” Lương Chân Chân giới thiệu bọn họ một lần cho hai người.
“Vậy đã nói rõ các cháu rất có duyên phận!” Đằng lão phu nhân cười ha hả.
Lương Chân Chân mím môi cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: đâu chỉ có duyên, quả thật chính là rất có duyên! Cơ hội một phần vạn cũng bị bọn họ gặp được, quả thật chính là không khéo không thành sách *!
(*) Nguyên văn: 无巧不成书 (vô xảo bất thành thư): chỉ sự việc vô cùng đúng lúc, vừa vặn.
“Chân phi, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của cậu tớ yên tâm rồi! Cậu đã đồng ý với tớ, đứa nhỏ của chúng ta phải ra đời cùng ngày cùng tháng cùng năm, cậu không được phép ăn quỵt.” Cát Xuyến liếc nhìn bạn mình, mặc dù sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng tinh thần rất tốt, như vậy là đủ rồi.
“Yên tâm đi, từ trước đến nay tớ đều nói lời giữ lời, nếu không chúng ta ngoắc tay?” Lương Chân Chân dí dỏm đưa ngón út ra, hai người phụ nữ sắp làm mẹ giống như con nít chơi trò chơi ngoéo tay khi còn bé.
“Chị Lương, chị nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt, chị còn gầy hơn lúc trước em gặp chị.” Giọng Kiều Tuyết Nghiên chân thành, nếu thoát khỏi tầng quan hệ kia, Lương Chân Chân nhất định sẽ thành bạn rất thân với cô ấy, nhưng bây giờ, cô thật sự không dám đoán trước tương lai sẽ thế nào.
Nói đi nói lại, tất cả quyết định đều bởi vì mẹ a Tư và Kiều Tuyết Nghiên, bọn họ đều vô tội, chỉ sợ cô ấy không biết mẹ mình cưới hai lần, cũng sẽ không biết rằng trên đời này mình còn có người anh cùng mẹ khác cha, số mạng đúng là thích trêu cợt người!
“Ừ, chị biết rồi, cám ơn em, Tuyết Nghiên.”
╮(╯▽╰)╭Tại sao cô ấy lại là em gái cùng mẹ khác cha với a Tư? Làm mẹ, thái độ với con trai và con gái lại khác nhau một trời một vực, rốt cuộc bà đã kiên quyết hạ quyết tâm như thế nào? Chẳng lẽ nhiều năm qua bà chưa từng hối hận sao? Chưa từng nghĩ tới con trai bị bà vứt bỏ ư?
Lần này trở về, bà định lấy mục đích gì?
Đằng lão phu nhân và Diệp Lan rất hoan nghênh hai người bạn đến thăm Chân Chân, còn nói chuyện rất cởi mở với hai người, từ nhỏ Kiều Tuyết Nghiên đã không có bà nội, nhìn thấy Đằng lão phu nhân hòa ái dễ gần khó tránh khỏi sẽ sinh ra ý vui thích, mở miệng gọi một tiếng “Bà nội” cực kỳ thân thiện.
Mặc dù Lương Chân Chân biết miệng cô ấy ngọt, thấy ai cũng vui mừng gọi, nhưng trong lòng vẫn không tiếp nhận được việc cô ấy gọi “Bà nội” một cách thân mật như vậy, nhưng không thể biểu hiện ra, trong lòng vội vàng nghĩ đối sách, cô ấy sẽ không rời đi, a Tư sẽ tan việc, nếu chạm mặt, a Tư là người không biết giấu cảm xúc, lấy sự khôn khéo của bà nội, bà nhất định sẽ nhìn ra gì đó.
Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ lộ.
Cô đột nhiên đưa tay xoa nhẹ đầu, mặt lộ vẻ khổ sở, sắc mặt không tốt, chỉ cầm thành tâm định giả vờ, vậy chắc chắn sẽ giả bộ đặc biệt giống, như bây giờ, cô đã lừa gạt thành công mấy người trong phòng.
“Thiếu phu nhân, làm sao vậy?” Hạ Đông ở bên cạnh phát hiện cô có gì không đúng trước, những người khác còn đang nói chuyện phiếm, lực chú ý khó tránh khỏi sẽ bị phân tán.
“Tôi… Bỗng nhiên tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, mọi người không cần để ý đến đâu, tôi nằm một lát là được rồi.” Môi cô nhếch lên lộ ra một nụ cười yếu ớt “Tôi không sao”, càng như vậy, càng khiến mọi người động lòng trắc ẩn.
“Cũng khó trách con sẽ choáng váng đầu, đồ ăn buổi sáng và buổi trưa đều ói sạch, đến bây giờ, trừ chút nước lọc, con còn chưa ăn bất kỳ cái gì, có thể chịu được sao? Thân thể vốn yếu ớt, bác sỹ nói phải tĩnh dưỡng.” Diệp Lan thở dài.
“Chân phi, thật đáng thương, ngoan ngoãn ngủ một lát, cho dù như thế nào, vẫn phải ăn một chút gì đó, cẩn thận bé con nhà cậu không đầy đủ dinh dưỡng, chúng tớ đi trước, ngày khác tới thăm cậu.” Cát Xuyến đứng dậy kéo Kiều Tuyết Nghiên cùng đi.
Bên trong phòng bệnh khôi phục yên tĩnh, Lương Chân Chân khép hờ mắt giả vờ ngủ say trên giường, trong lòng hơi áy náy: Tuyết Nghiên, em là cô gái tốt, mà chị cũng không có cách nào nói ra thân phận của em, vốn a Tư cũng quyết buông tay quá khứ, sống thật tốt, nhưng em và mẹ em đột nhiên trở lại, mặc kệ mẹ em có mục đích gì, chị sẽ không cho bà có thêm bất cứ cơ hội làm tổn thương a Tư.
Hôm nay Đằng Cận Tư tan làm hơi sớm, anh vội vã đến bệnh viện thăm bà xã và đứa bé, nghe nói hôm nay nai con đã phun cả mật đắng ra rồi, trong lòng đau đớn không thôi, anh có thể dễ dàng quản lý công ty lớn như vậy, nhưng không có cách nào với phản ứng nôn nghén của người phụ nữ của mình, thật khổ sở!
Xe dừng trước cửa bệnh viện, anh đang chuẩn bị xuống xe, chuông điện thoại vang lên “Reng reng reng”, là tam đệ Nam Hoa Cẩn.
【Đại ca, áo cưới của chị dâu nhỏ đã hoàn thành, em lập tức mang qua bằng máy bay cho anh.】
“Thong thả đã, nai con đang nằm viện, vừa đúng lúc để cậu kiểm tra cẩn thận từng chi tiết nhỏ.” Đằng Cận Tư đã thông báo bên nước Anh kéo dài thời hạn hôn lễ, bây giờ thân thể nai con quả thật không thích hợp cử hành hôn lễ, ít nhất còn phải chờ một tuần lễ sau.
【Nằm viện? Xảy ra chuyện gì?】 Nam Hoa Cẩn rất kinh ngạc
“Trong buổi tiệc tối hôm qua, cô ấy bị một đám tiểu thư danh môn hãm hại, đứa bé thiếu chút nữa đã không còn.” Đằng Cận Tư nói rất chậm, từng câu từng chữ, thẳng vào lòng người.
Tuy chỉ một câu đơn giản, nhưng Nam Hoa Cẩn nghe được kinh thiên động địa trong đó, khó khăn giữa đại ca và chị dâu đúng là tầng tầng lớp lớp, đứa bé lần trước không còn bởi vì hai người hiểu lầm, mà lần này…
Thật may, vẫn còn cách xa một chút.
【 Không có việc gì là tốt rồi, tình yêu ddlqd giữa anh và chị dâu nhỏ có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết, quanh co không ngừng!】
“Cậu đang châm chọc tôi?” Đằng Cận Tư hừ lạnh.
【Khụ… Cho em gan to bằng trời cũng không dám vậy!】 Nam Hoa Cẩn luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Hừ! Tin rằng cậu…” (Không dám)
Hai chữ cuối cùng anh đã nuốt vào trong cổ họng rồi, bởi vì ánh mắt anh liếc nhìn thấy hai người phụ nữ đi tới từ kính chiếu hậu, một người trong đó chính là bạn rất tốt của nai con – Cát Xuyến, mà người còn lại rõ ràng chính là nữ sinh anh thấy trong buổi tiệc tối qua, anh đã cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi, bây giờ nhìn lại, anh không xuất hiện ảo giác, thật sự chính là – Kiều Tuyết Nghiên!
Anh và nai con gặp nữ sinh kia trong trấn nhỏ ở Thụy Sỹ, sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ… Người kia cũng trở về?
【Đại ca, anh làm sao vậy?】
Nam Hoa Cẩn thấy hơi kỳ quái sao đại ca nói nửa câu lại không nói nữa, làm hại anh thấp thỏm hồi lâu.
“Lần sau nói chuyện.” Đằng Cận Tư quả quyết cúp điện thoại, đẩy cửa đi ra ngoài, cũng muốn hỏi rõ, đáng tiếc vẫn chậm một bước, hai người đã vừa lên một chiếc taxi.
Anh cau mày đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, anh không nhìn nhầm, người phụ nữ kia chính là Kiều Tuyết Nghiên! Cô ta và Cát Xuyến cùng tới bệnh viện, chẳng lẽ thăm nai con?
Nếu nai con biết Kiều Tuyết Nghiên ở thành phố C, không có lý do gì lại không nói cho mình?
Một loạt nghi vấn vây khốn anh, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, “Tra cho tôi chuyến bay quốc tế gần đây, có người phụ nữ nào tên… Thẩm Ý Linh và một người tên Kiều Tuyết Nghiên tới thành phố C không, nếu có, đã tới bao lâu? Định cư hay tạm trú? Có kết quả lập tức nói cho tôi biết.”
Nhét điện thoại di động vào trong túi, anh cất bước lên bậc cầu thang, đi từng bước tới phòng bệnh của nai con, trong đầu thoáng hiện ra rất nhiều hình ảnh, để cho anh suy nghĩ rối loạn, không thông suốt.