Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 332: Lãng mạn trên núi Alpes




“Ngoan, chúng ta đổi chỗ chơi hạng nhất khác được không?” Đằng Cận Tư vẫn không đồng ý.

“Hừ!” Lương Chân Chân tức giận hừ hừ, mặc dù trong lòng rất không vui, nưhng cô cũng biết a Tư suy nghĩ cho an toàn của mình, chỉ có điều trong lòng vẫn hơi tiếc nuối mà thôi.

“Bà xã, chúng ta đi Wanaka xem mặt trời lặn được không?” Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ, anh nghĩ phụ nữ đều thích điều này, nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, đây là chuyện rất lãng mạn với họ.

Lương Chân Chân dẩu môi bổ nhào lên người anh, chui vào giữa cổ gáy anh cắn một cái, cho hả giận.

Đằng Cận Tư lại không tức giận, ngược lại rất vui vẻ, vuốt vuốt mái tóc ngắn xù của cô, tình cảm dịu dàng trong tròng mắt đen khiến người ta không dời mắt được.

Từ Queenstown đến trấn nhỏ Rotorua, phong cảnh lại khác, một căn nhà nhỏ tường trắng mái đỏ ở giữa từng mảng thực vật xanh lớn và nước biển xanh thẳm xa xa, tạo nên cho thị trấn nhỏ yên bình một chút dí dỏm.

Rotorua được mệnh danh là “Thành thị trên núi lửa”, vì vậy tạo nên rất nhiều cảnh quan núi lửa thần kỳ, như đầm lầy Phật, suối phun nước nóng nhiều màu, ông trời rất công bằng, mặc dù núi lửa phun trào mang đến khó khăn cho mọi người, nhưng tàn dư sau khi kết thuccs lại khiến cho mọi người được nhận báo đáp quý báu.

Cuối cùng, bọn họ còn đi nông trường New Zealand, nhìn thấy thảo nê mã, không đúng, phải là lạc đà không bướu, Lương Chân Chân càng gây ác muốn Đằng Cận Tư đi theo chân chúng chụp ảnh chung, nhìn ông xã đen xì mặt, cô cười đến vô cùng vui vẻ.

Đêm trước khi đi, bọn họ ngồi bên ven hồ Terrace đếm sao, bầu trời dường như lập tức mở rộng, sao đầy trời không đề phòng trưng bày ngay trước mắt, bập bùng, sáng lấp lánh.

Lương Chân Chân nghĩ thầm: còn có chuyện gì lãng mạn hơn chuyện này đây? Sóng vai ngồi với người mình yêu trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, tâm ý tương thông, trong mắt chỉ có lẫn nhau.

“Nai con, anh còn nợ em một hôn lễ.” Đằng Cận Tư ôm cô nói.

“Ưmh…” Lương Chân Chân chỉ phát ra một âm thanh mơ hồ từ trong cổ họng, đúng, cô và a Tư đã kết hôn rồi, nhưng mới chỉ lĩnh giấy hôn thú mà thôi, còn chưa tiến hành hôn lễ.

Đây là một chuyện lớn trong đời người phụ nữ mà nói, sao lại không mong chờ? Cho dù hoa lệ hay không, ít nhất cũng phải khiến cho người ta cảm động, khiến cho người ta cảm tháya giống như đưa thân vào thiên đường hạnh phúc, vương quốc huyền ảo trong truyện thiếu nhi.

“Đợi sau khi trở về sẽ bàn với bà nội một chút, chọn ngày?” Giọng Đằng Cận Tư trầm thấp dịu dàng.

“Ừ.” Đầu Lương Chân Chân cọ xát trong ngực anh, nụ cười bên khóe môi nhếch cao, mặt hạnh phúc, có thể gả cho một người mình yêu hơn nữa lại yêu mình, là chuyện hạnh phúc cỡ nào!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Thụy Sĩ, trạm cuối cùng của du lịch trăng mật đợt này, cũng là ngày thứ mười sáu sau khi ra ngoài, thoáng một cái đã rời nhà nửa tháng, tâm tình và tầm mắt đều tăng mạnh, lĩnh hội được không ít phong cảnh non sông tươi đẹp cùng biển sâu thăm thẳm trong suốt, còn có hơi thở nhân văn quyến rũ của các nước khác, làm cho người ta cảm thấy tâm tình tốt đẹp.

Lương Chân Chân vẫn muốn đến Thụy Sĩ trượt tuyết, trước kia khi học đại học, có không ít bạn cùng học tổ chức tự mình đi, nhưng vì lý do thời gian mà bỏ lỡ, không khỏi để lại chút tiếc nuối nho nhỏ, may mà lần này cuối cùng cũng được viên mãn rồi.

Trong lòng kích động không thôi, vì vậy buổi tối liền bỏ ra hết tất cả vốn liếng lấy lòng ông xã, để cho anh bảo đảm nhất định mình phải được trượt tuyết, Đằng Cận Tư đã sớm bị kích tình của nai con thiêu đốt, luôn miệng đồng ý, động tác trên người càng không ngừng, nảy sinh ác độc muốn cô không biết bao nhiêu lần, cho đến khi hai người cùng kiệt sức nặng nề ngủ.

Hậu quả vận động dữ dội trong thời gian dài chính là buổi sáng không dậy nổi, ngủ một giấc đến buổi trưa, cũng may khách sạn ở chân núi, mở cửa sổ ra có thể thấy một dãy núi trắng xóa bông tuyết, tầm mắt bao la hùng vĩ, khiến cho người ta không khỏi cảm thán: “Cảnh đẹp như vậy, nhân gian được mấy cái?

“Không lạnh sao?” Đằng Cận Tư mở mắt đã nhìn thấy nai con chỉ mặc một áo ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ, gió lạnh bên ngoài gào thét lạnh thấu xương, bông tuyết trắng xóa càng nhẹ nhàng bay tới, rơi vào trên tóc cô, trên cổ, thương tiếc đi tới ôm lấy eo cô.

Lương Chân Chân khẽ lắc đầu, cô đã bị cảnh tuyết của dãy núi Alpes vĩ đại chinh phục, phóng tầm mắt ra, hoàn toàn trắng tinh khiết, sạch sẽ không chút ô nhiễm.

“A Tư, em cảm thấy lời Hợp Hợp nói rất đúng.” Đột nhiên cô thốt ra một câu không đầu không đuôi, Đằng Cận Tư nghe xong không hiểu ra sao, khẽ nhíu mày, “Hả?”

“Con người không hề có sức miễn dịch với cảnh đẹp, hơn nữa lòng ham muốn hay thay đổi, lúc thấy cảnh đẹp này chỉ thích cảnh này, lúc thấy cảnh đẹp khác lại lập tức động lòng, rất khó có thể kiên trì nổi, ít nhất, trước mắt em còn chưa gặp cảnh thích nhất ở trong lòng.” Lương Chân Chân thở dài.

“Bà xã, em đã có thứ thích nhất trong lòng rồi đấy.” Đằng Cận Tư cười đến mập mờ.

“Hả?” (em đã có chỗ thích nhất trong lòng rồi? Sao chính em không biết?) Lương Chân Chân buồn bực trong lòng.

“Anh.” Ngón trỏ của Đằng Cận Tư chỉ về bản thân, mặt đắc ý.

“Ba hoa!” Lương Chân Chân nũng nịu đập anh một cái, quả đấm mềm như bông, không có chút lực sát thương nào.

Hai người đùa giỡn thì thân thể lại có cảm giác, chân thực đến khiến người xấu hổ, Lương Chân Chân không thuận theo tránh thoát khỏi cánh tay anh muốn đi thay quần áo ra ngoài trượt tuyết, nhưng Đằng Cận Tư cố tình không chịu, ấn cô vào trong ngực mút mạnh, bàn tay cũng không đàng hoàng đưa vào trong áo ngủ của cô.

“Không cần! Anh… Tối hôm qua anh đã đồng ý với người ta… muốn đi trượt tuyết.” Lương Chân Chân bị anh hôn đến thở hồng hộc, lý trí còn lại nói cho cô biết: không thể như vậy, tuyệt đối không thể như vậy!

“Bà xã, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đừng đi ra có được không?” Ngón tay Đằng Cận Tư thuần thục nâng phấn hồng trước ngực cô, bừa bãi vuốt ve ve vuốt, thân thể nhạy cảm trong ngực run lên, lập tức mềm nhũn.

“A Tư…” Lương Chân Chân khẽ nhíu mày, vốn định cự tuyệt anh, nhưng giọng nói lại mê hoặc thấu xương người ngoài dự đoán, ngực nhọn truyền đến cảm giác tê dại càng làm cho thân thể của cô không tự chủ mà căng thẳng.

Đằng Cận Tư chỉ cảm thấy giọng nói mềm mại đáng yêu bên tai, để cho bụng dưới của anh dâng lên một luồng nóng ran, đôi môi dần dời xuống, từ khóe miệng, cằm, cổ, xương quai xanh, chậm rãi đi xuống, chui vào trước ngực cô, dùng môi ngậm hoa của coo, chọc cho người trong ngực ngâm một tiếng yêu kiều.

Đầu lưỡi trơn trượt của anh linh hoạt đùa giỡn mềm mại của cô, cảm giác từng chỗ một trên thân thể của cô bị anh đánh thức, một ngón tay vuốt ve anh đào phấn hồng khác, dụ cô ngâm nga thở gấp theo.

“Ừ…”

Anh đột nhiên hút đến một điểm rất nhạy cảm của cô, Lương Chân Chân khó kiểm soát bản thân khẽ ngâm nga một tiếng, thân thể mềm nhũn giãy dụa không yên trong lòng anh.

Âm thanh ngâm nga yêu kiều của cô không thể nghi ngờ chính là khích lệ tốt nhất với Đằng Cận Tư, môi của anh, bú mút càng lúc càng nóng, ngay cả lực vuốt ve tay của cô cũng vô tình nặng thêm.

Lưỡi linh hoạt trơn trượt trên đỉnh nhọn ở ngực cô và chung quanh da thịt trắng nõn lưu lại lạnh lẽo ẩm ướt, tham lam thưởng thức hương vị mỗi một phần da thịt trên người cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng xoáy vòng, chọc cho cô không ngừng uốn éo người, cảm giác mềm mại trong khoái cảm mang theo hơi ngứa, làm cô vừa muốn rên rỉ vừa muốn cười, sắc dục thuyết bất thanh đạo bất minh * khiến tay chân cô hơi luống cuống.

(*) thuyết bất thanh đạo bất minh: khó nói rõ ràng; tình cảm quan hệ không rõ ràng

“Ông… xã…” Cô khó khăn lên tiếng muốn ngăn cản động tác tiếp theo của anh, tiếp tục như vậy nữa thì khỏi nghĩ đến ra cửa, hu hu…

Đột nhiên, cô nhíu mày khẽ kêu một tiếng, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên, toàn bộ tứ chi đều mềm nhũn vô lực trong phút chốc, cảm giác tê dại từ một nơi nào đó của cơ thể dọc theo tứ chi bách hài * truyền lại, máu toàn thân cũng muốn sôi trào.

(*) tứ chi bách hài: tứ chi gồm hai tay hai chân, bách hài là trăm xương.

Khóe môi Đằng Cận Tư khẽ nhếch lên một nụ cười quyến rũ mờ ám, nai con của anh đúng là mẫn cảm, ngọt ngào tuyệt đẹp khiến cho dù thế nào anh cũng không bỏ được.

Bàn tay ấm áp dời xuống từng chút một, không tốn chút sức nào chui vào bên trong quần lót, thăm dò giải đất huyền bí màu đen.

“Ừ…” Lương Chân Chân bị anh tiến công liên tiếp làm cho ý loạn tình mê, lý trí hoàn toàn không có, trong cổ họng không chỉ bật ra tiếng rên rỉ, cô nóng quá, nóng quá…

Đột nhiên cửa sổ không được khóa chặt bị một cơn gió lạnh thổi ra, lạnh như băng nhanh chóng bao vây, Lương Chân Chân cảm giác mình đang rơi vào trong nóng lạnh luân phiên, trong nóng ngoài lạnh, rất khó chịu hành hạ cô, lý trí lặng lẽ khôi phục trong nháy mắt.

Cô đẩy người đàn ông không hề phòng bị nào ở trên người cô, nhảy mấy bước vào trong phòng tắm, tắm nước nóng đơn giản, về cơ bản cảm giác không thoải mái biến mất, đợi đến khi cô ra ngoài, Đằng Cận Tư đang nằm nghiêng trên giường, ánh mắt ai oán nhìn cô, lồng ngực hé mở, lộ ra bắp thịt cường tráng bền chắc, rõ ràng đang sử dụng mỹ nam kế với cô.

“Bà xã, em như vậy sẽ khiến anh nhịn hỏng.”

“Nhịn hỏng cũng xứng đáng! Mặc quần áo nhanh lên chút! Em muốn đi trượt tuyết!” Lương Chân Chân tức giận trừng mắt lườm anh, cầm quần áo bên cạnh ném lên người anh, ý đồ che đậy vóc người hấp dẫn khiến cô miệng đắng lưỡi khô.