Editor: ChiMy
"Chậc. . . . . . Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu, tôi cảm thấy chị dâu nhỏ vẫn còn tình cảm với cậu, bằng không đêm hôm đó cô ấy sẽ không có vẻ khẩn trương và quan tâm đến cậu như vậy, nguyên nhân cuối cùng là gì đây? Có cái gì trở ngại cô ấy sao? Cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, ba năm trước đây còn xảy ra chuyện gì khiến cho cô ấy không bỏ qua được, cởi chuông phải do người buộc chuông, tôi cảm thấy phải tìm được chỗ mấu chốt trong chuyện này mới được." Quan Hạo Lê cau mày.
"Ba năm trước đây. . . . . . Chỉ xảy ra một chút chuyện nhỏ, trước đó chúng tôi vẫn luôn rất tốt, không thể nào có những vấn đề khác." Đằng Cận Tư rất quả quyết trả lời.
"Nếu như chỉ là như vậy, thì dễ dàng hơn nhiều, phụ nữ mà! Chính là muốn dỗ dành, hơn nữa phải có kiên nhẫn, một ngày nào đó cô ấy sẽ bị cậu làm cho rung động, tiếp xúc với cô ấy cũng không thể quá rêu rao, Đài Truyền Hình không thiếu những phóng viên giải trí, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn." Quan Hạo Lê trầm ngâm, tình huống cụ thể xảy ra năm đó anh cũng đã nghe Nam Cung nói rõ chi tiết, không hề bỏ sót! Chẳng lẽ trong đó còn xảy ra những chuyện gì mà bọn họ không biết sao?
Đằng Cận Tư bày tỏ trong lòng đã hiểu, trong lòng biết có một số việc không thể gấp được, nhất là trong chuyện bắt lại trái tim của nai con, chỉ có thể từ từ.
******
Trong công viên gần bệnh viện, đèn đường mờ mờ, hai cô gái sóng vai đi cùng nhau, gió đêm êm ái thổi qua cơ thể của các cô, mang theo sự mát mẻ, khiến cho lòng người vui vẻ, nhưng mặc dù như thế, giữa hai lông mày của Lương Chân Chân vẫn không che giấu được sự phiền muộn.
"Trong lòng vẫn không vượt qua được chuyện đó sao?" Tiết Giai Ny cầm tay của bạn tốt, thật ra thì cô cũng nhìn ra được Chân Chân còn tình cảm với Đằng Cận Tư, chỉ là bị cô ấy cố ý chôn ở đáy lòng mà thôi, dù sao đã từng chịu thương tổn như vậy, mặc dù không phải do anh ta trực tiếp tạo thành, nhưng cũng xem như là gián tiếp.
Loại đau đớn này, đối với phụ nữ mà nói là rất nặng nề, gặp chuyện không tốt chính là chuyện lớn cả đời, hơn nữa mấy ngày mà cô ấy yếu ớt bất lực nhất, người cô thích nhất không ở bên cạnh, đả kích liên tiếp đã tạo thành một bóng ma trong lòng cô ấy, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiêu trừ.
"Giai Ny, có lúc mình thật sự chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, tìm một người đàn ông bình thưởng, cứ sống cả đời như vậy." Lương Chân Chân tìm một băng ghế ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh như nước.
Tiết Giai Ny ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay của cô, "Ừ, mình cũng từng muốn như vậy, nhưng hôm nay đi tới bước này, chúng ta đã thân bất vô kỷ(*) rồi, rất nhiều chuyện đều do ý trời, làm cho chúng ta không thể chạy trốn. Cũng như mình này, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thích cái loại hoa hoa công tử ( người đàn ông đào hoa ) nói năng ngọt xớt như Quan Hạo Lê, một khoảng thời gian rất dài, mình vẫn không thể hoàn toàn quên đi người kia, cứ có cảm giác ông trời cố ý trêu đùa mình, giống như trong phim truyền hình thường diễn như vậy, bởi vì anh có nỗi khổ tâm cho nên vạn bất đắc dĩ rời xa mình, một mình đến nơi khác cố gắng."
(*)"Thân bất vô kỷ "
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Trong truyện và phim thường dùng "Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ" ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
Nói đến chỗ này, khóe miệng cô nhếch lên cười khổ, "Từng một lần ảo tưởng vài năm sau, anh sẽ lấy một tư thái ưu việt xuất hiện ở trước mặt mình lần nữa, nhưng bốn năm trôi qua rồi, anh vẫn không xuất hiện, cũng không hề liên lạc, hoàn toàn như bốc hơi trên thế giới này, mà trong lúc đó, mình gặp được Quan Hạo Lê, từ ghét đến không ghét, rồi đến thích, ngay cả chính mình đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như là đang nằm mơ vậy. Chân Chân, chúng ta nên nhìn về phía trước, quá cố chấp với quá khứ sẽ chỉ làm cho chúng ta càng thêm khổ sở mà thôi, nó giống như gông xiềng, giam cầm chúng ta mà thôi."
Lương Chân Chân cầm lại tay của bạn tốt, đây là lần đầu tiên Giai Ny chủ động đề cập với cô về người đàn ông kia, có thể thấy được cô ấy đã thật sự buông xuống, với Giai Ny mà nói, thừa nhận thích một người thật không dể dàng, cô ấy cất giấu sự kiên cường và ẩn nhẫn ( ngấm ngầm chịu đựng ) ở sâu trong lòng, làm cho người khác đau lòng.
"Ừ, mình hiểu. . . . . ." Sau khi nói xong, cô lập tức xoay chuyển, quệt mồm gắt giọng: "Ôi chao! Mình phát hiện có phải bạn là thuyết khách do bác sĩ Quan phái tới hay không?"
"Phốc. . . . . . Con nhỏ này bạn cũng đừng xuyên tạc ý của mình, mặc dù Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư là bạn tốt, nhưng mình vẫn bên phe bạn, năm đó mình hận anh ta nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là bạn kéo mình lại...mình đã sớm xách dao đi chém anh ta rồi, chẳng lẽ bạn lại quên mất?" Tiết Giai Ny hừ nói.
"Dĩ nhiên nhớ rồi..., haizz. . . . . . Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng một cái đã qua ba năm, trước khi trở về nước mình đã tính toán không liên quan gì tới anh ta nữa, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng kế hoạch luôn biến hóa khó lường, kể từ khi bị anh ta bắt gặp ở sân bay, sau đó xảy ra đủ thứ chuyện, nhất là đêm hôm đó ở quán bar, mình kinh ngạc phát hiện mình vẫn. . . . . . Quan tâm anh ta, cái nhận thức này làm cho mình cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng bị anh ta làm tổn thương như vậy, rõ ràng cũng rất căm hận anh ta, nhưng sâu trong lòng vẫn có suy nghĩ đó, mình rất sợ. . . . . . Thật sự rất sợ, Giai Ny, bạn nói xem mình có đáng bị khinh thường không? Tại sao còn chưa quên được anh ta?" Cảm xúc của Lương Chân Chân có chút kích động.
"Chân Chân, bạn biết không? Yêu một người sâu đậm, mới có thể hận sâu như thế, yêu hận đan xen , một ngày nào đó bạn không còn cảm giác với anh ta, có thể thản nhiên đối mặt, như vậy bạn cũng không còn hận anh ta. Đạo lý rất đơn giản, bạn sẽ hận một người xa lạ sao?" Giọng điệu của Tiết Giai Ny bình thản, nhưng từng chữ đều đánh vào trong lòng của bạn tốt.
Lương Chân Chân cười khổ, đúng vậy! Giai Ny nói rất có lý, yêu hận đan xen.
"Cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục quá đáng sợ, mình không dám thử lần thứ hai, hơn nữa, mình cũng không còn là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, cuộc sống không có nhiều cái ba năm như vậy, mình phải suy nghĩ nghiêm túc."
"Không sai, yêu đương và kết hôn hoàn toàn không giống nhau, lúc còn trẻ yêu đương oanh liệt thế nào cũng không sao, nhưng nhất định phải lựa chọn đối tượng kết hôn cẩn thận, đây là chuyện lớn cả đời, phải nghiêm túc, chúng ta đã qua cái tuổi bồng bột rồi."
. . . . . .
Hai người ngồi ở trên ghế dài trong công viên trò chuyện rất nhiều rất nhiều, mặc dù họ không thể xác định tương lai của mình, nhưng sau khi bày tỏ tình cảm trong lòng mình, trong đầu đã có suy nghĩ rõ ràng.