Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 226: Hôn dịu dàng triền miên




Editor : ChiMy

Quan Hạo Lê bĩu môi không nói thêm gì nữa, Giai Ny nói như vậy là bởi vì quan tâm mình sao? Xem ra lần bị thương này cũng đáng giá, ít nhất đã khiến quan hệ của hai người có tiến triển, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, có được tất có mất, có mất tất có được, xác định bên nào cho mình thu hoạch lớn hơn.

Lâu rồi Đằng Cận Tư không có niềm vui đánh nhau như vậy, chớ nói chi là những người này đã ức hiếp nai con và hai bạn tốt của cô, còn đánh Lê tử bị thương, chỉ một người trong đó đã đủ để anh giết không tha rồi !

Xử lý xong những người này, anh liền kêu Nam Cung Thần dẫn bốn người họ đi ra ngoài trước, mình còn có chút chuyện muốn hỏi bọn họ, chuyện tối nay khẳng định không thể cứ cho qua như vậy, muốn chạy trốn sao? Tuyệt đối không thể nào!

"Là ai bảo tụi bây làm như thế? Ở trên địa bàn của Đằng thiếu gia tôi mà tụi bây cũng dám ra tay sao?" Trong giọng nói lạnh thấu xương của anh lộ ra sự uy nghiêm và khí phách, làm cho người khác không thể không thuần phục dưới khí thế mạnh mẽ của anh.

Lúc đầu những người đó còn mạnh miệng, về sau liền không chịu nổi, "Là Hứa thiếu, là Hứa thiếu bảo chúng tôi làm như vậy."

Hồi lâu, trong miệng Đằng Cận Tư mới phun ra hai chữ, "Hứa Kiến?"

Khi thấy mấy gã đàn ông kia không ngừng gật đầu trả lời thì khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lạnh, "Chỉ bằng hắn ta? Còn muốn báo thù? Không khỏi suy nghĩ viễn vông rồi ! Không phải là chỉ núp ở Đông Nam Á làm ít buôn bán thôi sao? Đã phách lối thành ra như vậy rồi? Thật đúng là quá xem trọng mình!"

Đối với cái tên Hứa Kiến này, anh vẫn có chút ấn tượng, năm đó sau khi hắn ức hiếp nai con, mình đã sai người tố cáo cha của hắn, muốn cho hắn đổi sang một hoàn cảnh khác, để cho hắn chịu những ngày nghèo khổ, nhưng không ngờ tới chính là mẹ hắn lại là con gái của ông trùm một nhánh nào đó ở Đông Nam Á, có điều đã sớm đoạn tuyệt quan hệ mấy năm, sau khi trải qua biến cố gia đình, bà ta đã dẫn con trai đi cầu xin cha mình.

Lúc Nam Cung nói với anh chuyện này, anh hoàn toàn không để ý, chỉ là cháu ngoại của một ông trùm Đông Nam Á, anh không cần phải lo lắng, nhưng không ngờ tới ba năm trôi qua, ngược lại hắn ta giỏi rồi, dám trở về báo thù?

"Cầu xin Đằng thiếu gia bỏ qua, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi." Mấy người kia nằm trên mặt đất cầu xin nói.

"Bây giờ có một cơ hội ở trước mặt mấy người, tôi cần một trong số những người ở đây đi báo tin cho Hứa Kiến, nói cho hắn ta biết bây giờ tôi rất tức giận, chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi rồi muốn bỏ đi hay sao, trên đời không có chuyện dễ như vậy!" Giọng nói của Đằng Cận Tư làm cho người khác cảm thấy có một áp lực vô hình.

Năm người nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ý của Đằng Cận Tư, bọn họ phải cạnh tranh cơ hội sống sót duy nhất, nếu không chỉ có một con đường chết. Vì vậy, năm gã đàn ông cố gắng chống đỡ cơ thể đã không bò dậy nổi, đánh nhau, chỉ có người cuối cùng có thể đứng lên, mới có tư cách rời đi.

Đằng Cận Tư ưu nhã ung dung đi ra ngoài, trước khi ra cửa vẫn không quên nhìn xung quanh quán bar một lượt, nơi này, nên thay chủ rồi.

*****

Nam Cung Thần báo cảnh sát theo lời dặn của cậu chủ, cảnh sát ra mặt giam cầm bốn người lại, lúc xe cứu thương chạy tới, cả người Quan Hạo Lê đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhìn vẻ mặt của Tiết Giai Ny, ngược lại anh an ủi cô rằng mình không sao, vết thương nhỏ mà thôi.

Thật ra thì Tiết Giai Ny rất muốn nói: cái gì mà vết thương nhỏ! Cả người anh đều biến dạng rồi! Trên người anh có chỗ nào mà không có máu, khuôn mặt cũng bầm dập! Cô biết anh rất đau, nhưng anh không muốn làm cho mình lo lắng, cô cố gắng thả lỏng an ủi mình, trong lòng không khỏi chua xót, anh lãng mạn rất không đúng lúc, nhưng lại cố tình làm cô cảm động.

Đằng Cận Tư vốn muốn đưa Tiết Giai Ny và Cát Xuyến về nhà trước, nhưng Tiết Giai Ny không chịu, nói muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Quan Hạo Lê, vừa rồi ba cô gái đều bị kinh sợ, giờ phút này nên về nhà tắm nước nóng ngủ một giấc là tốt nhất, nhưng bởi vì quan hệ đặc thù của hai người, anh chỉ có thể đồng ý.

Vừa đúng lúc này bạn trai Đỗ Tri Hàng của Cát Xuyến vội vã chạy đến, biết được hôm nay bạn gái gặp chuyện ở quán bar, rất đau lòng, nắm tay của cô hỏi han ân cần, chỉ sợ cô bị ức hiếp, trong mắt bộc lộ ra sự quan tâm và tình yêu say đắm khiến Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân nhìn thấy đến trong lòng cũng ê ẩm, ở trong ba người, Cát gia là người hạnh phúc nhất, cô ấy và Đỗ Tri Hàng biết nhau từ nhỏ, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, cho dù qua nhiều năm như vậy, cảm tình của hai người vẫn giống như lúc ban đầu.

Năm nay vừa tốt nghiệp, hai người đã lên kế hoạch mua nhà kết hôn, đi vào hàng ngũ hôn nhân, hạnh phúc đến làm cho người khác ghen kỵ, tình yêu chung thuỷ này khiến Tiết Giai Ny và Lương Chân Chân thấy được hi vọng, vô luận như thế nào, cõi đời này có trăm ngàn loại tình yêu, luôn có một loại hạnh phúc tốt đẹp.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, nét mặt của Lương Chân Chân vẫn ngơ ngác như cũ, vẫn chưa hồi hồn lại.

"Nai con, em làm sao vậy?" Đằng Cận Tư còn tưởng rằng cô bị doạ bởi chuyện tối nay ở quán bar, ôm eo của cô dịu dàng hỏi.

"Không có gì, tôi muốn về nhà." Lương Chân Chân cụp mí mắt xuống, che giấu cảm xúc ở đáy lòng, tình yêu như vậy, với cô mà nói, quá xa không thể chạm vào.

Trên đường trở về, Lương Chân Chân đều nghiêng đầu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Đằng Cận Tư lo lắng nhìn cô nhiều lần, có một loại kích động muốn ôm cô vào ngực, nhưng lại sợ làm cô sợ, nên phải nhịn sự kích động này.

Xe dừng ở dưới lầu nhà cô, Lương Chân Chân vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, cho đến khi Đằng Cận Tư mở cửa xe giúp cô, cô mới ý thức được đã về đến nhà, vội vàng chuẩn bị xuống xe, nhưng không ngờ bước hụt, vừa đúng đụng ngã vào người đàn ông nào đó.

"Sao vậy? Vẫn còn sợ sao?" Anh rất phối hợp ôm cả người cô vào trong ngực, chống lên cái trán của cô hỏi.

"Không có." Lương Chân Chân lắc đầu một cái, thật ra thì vào lúc Đằng Cận Tư xuất hiện, cô không còn sợ nữa, tinh thần hoảng hốt là bởi vì thấy Cát gia và bạn trai của cô ấy ngọt ngào ân ái, trong lòng bỗng sầu não.

Đằng Cận Tư đưa tay nâng cằm của cô lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, "Nai con. . . . . ."

Lương Chân Chân vội vã ngẩng đầu lên nhìn anh, trong tròng mắt đen lộ ra sự thâm tình vô hạn, làm cô giằng co, làm cho cô không tránh thoát được, trong lòng có một âm thanh tự nói với mình không nên, rõ ràng mày nên hận anh ta, tại sao có thể vì chút ơn huệ này đã mềm lòng rồi?

Một âm thanh khác lại nói cho cô biết, Lương Chân Chân, mày hãy thừa nhận đi! Mặc dù ba năm trôi qua, trong lòng mày vẫn thích anh, nếu không, sao vào giây phút nguy hiểm người đầu tiên mày nghĩ tới chính là anh ấy? Sao mày cảm thấy bình tĩnh vào lúc anh ấy xuất hiện?

Hai người cứ nhìn nhau như vậy , đem bóng dáng của đối phương đặt vào trong mắt mình, bóng đêm mông lung, gió thổi nhè nhẹ, lá kêu xào xạc, dường như ánh trăng màu bạc đang phủ một tấm lụa mỏng lên vùng đất, cảnh đẹp như thế, chính là thời cơ tốt để người yêu nhau ước hẹn.

Đằng Cận Tư muốn hôn người trong ngực, tối nay cô giống như một con nai con bị hoảng sợ, sợ mà vô dụng, làm cho anh đau lòng không dứt, đồng thời anh còn phát hiện lúc nai con nhìn thấy mình thì rất vui vẻ, cảm giác mong đợi mình tới phát ra từ sâu trong lòng, điều này nói rõ trong lòng cô vẫn có mình.

Vào giây phút nguy hiểm con người thường bộc lộ cảm xúc chân thật nhất, bởi vì khi đó không hề che dấu suy nghĩ trong lòng.

Khi đôi môi của hai người dán chặt ở một chỗ, Đằng Cận Tư khắc chế bản thân mình không được hung hăng chà đạp. Trằn trọc mút đôi môi đỏ mọng, hết sức dịu dàng và triền miên, nụ hôn đầu tiên sau ba năm, anh muốn nai con lưu lại cảm giác tốt đẹp, muốn cho cô cảm nhận được sự thay đổi của mình.

Cả người của Lương Chân Chân vô lực tựa vào trong lòng anh, bị động thừa nhận nụ hôn dịu dàng triền miên, từ từ mút, nhẹ nhàng liếm, đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi của cô, một hồi mút một hồi cắn, đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, chui vào khoang miệng của cô, chiếm đoạt mỗi một tấc không khí và sự ngọt ngào bên trong, dây dưa đầu lưỡi của cô, cùng múa, cùng trầm luân.

"Ưmh. . . . . ." Cô khó kiềm chế phát ra một tiếng rên mềm mại đáng yêu. Ngay cả cô cũng giật nảy mình, trong nháy mắt trong đầu tỉnh táo không ít, tối nay cô bị sao đây? Sao lại mặc cho anh hôn mình đây? Mà mình còn đáng chết hưởng thụ nụ hôn âu yếm của anh, rõ ràng không nên như vậy!

"Nai con, anh yêu em, chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay không?" Trong giọng nói trầm lắng khàn khàn của Đằng Cận Tư tràn đầy gợi cảm, lộ ra sự quyến rũ, câu mất lòng của Lương Chân Chân.

Trong lòng cô rối loạn như mớ bòng bong, nhất định là do tối nay mình bị kinh sợ quá độ, rất tự nhiên xem anh là cọng cỏ cứu mạng duy nhất, đối với sự xuất hiện của anh, trong lòng vui mừng, bởi vì cô biết mình đã an toàn.

Chẳng lẽ. . . . . . Cô còn chưa quên được anh, sâu thẳm trong tim vẫn thích anh sao?

Không! Không phải như thế! Tối nay xảy ra rất nhiều chuyện ngoài dự đoán của cô rồi, hoàn toàn không có cách nào dùng suy nghĩ của người thường mà suy đoán, cô biểu hiện ra không phải là cảm xúc chân thật nhất của mình.

"Không. . . . . . Tôi phải lên lầu." Lương Chân Chân cuống quít đẩy anh ra, xoay người chuẩn bị lên lầu, cánh tay lại bị kéo lại, không khỏi tức giận trừng mắt về phía anh