Ách. . . . . . Sao đột nhiên bà lão giống như biến thành người khác? Mặc dù bà nói rất có lý, nhưng cô cứ cảm giác có cái gì đó không đúng, là
ảo giác của cô sao?
Thấy vẻ mặt sững sờ của Lương Chân Chân, Đằng lão phu nhân lập tức ý
thức được dường như mình nói nhiều rồi, có điều bà lăng lộn trên thương
trường nhiều năm như vậy, đối phó với một cô gái nhỏ vẫn không thành vấn đề, bà nhanh chóng đổi đề tài, cười đến hiền lành hòa ái, "Thấy bà già
đây lắm mồm đúng không, dù sao cũng không còn trẻ nữa! Ở phương diện
khác vẫn có kinh nghiệm nhiều hơn các cô gái nhỏ chư cháu."
"Bà à, cám ơn bà đã an ủi cháu..., cháu hiểu." Lương Chân Chân miễn
cưỡng giật giật khóe miệng, mấy ngày này ngay cả cô cũng cảm thấy ác ma
đối với mình khác, cũng từ trong miệng một người khác nghe được chuyện
khiến trong lòng cô ấm áp.
Từ từ, phòng bị và chán ghét đối với anh cũng dần dần biến mất, trong
lòng cũng không tự chủ được dâng lên một loại tình cảm đặc biệt, làm cho cô sợ hãi và mê hoặc.
Cố tình cả một ngày hôm nay anh cũng không gọi điện thoại hoặc nhắn tin
hỏi thăm cô, biết rõ cô ngã bệnh còn chưa khỏe, cho cô một quả táo ngọt
sau đó lại không quan tâm, làm cho cô trong nháy mắt có loại cảm giác
như rơi xuống hầm băng, giống như đang ngồi trên cáp treo, từ từ đi lên
đến một độ cao, dừng lại một hồi như vậy, trong nháy mắt cấp tốc giảm
xuống, từ trên trời rơi xuống đất.
"Hiểu là tốt rồi, giữa những người tuổi trẻ, cần phải mở lòng, có gì
buồn bực đừng giữ ở trong lòng không nói, vui mừng hoặc là buồn bực đều
nên nói ra cho đối phương biết, nhất là không được để sang ngày mai hay
sau này mới nói, phải nhớ, không ai hiểu được suy nghĩ của cháu, trong
tình yêu cần nhất là đối xử thẳng thắn."
Đằng lão phu nhân nhiệt tình nói, xem như bà đã nhìn ra, hai đứa trẻ đều mù mù mờ mờ, căn bản không hiểu tình yêu, nhất là A Tư, chắc hẳn đã
khiến cô gái người ta hiểu lầm rất nhiều, rõ ràng trong lòng rất quan
tâm người ta, nhưng thằng nhóc thúi kia lại không có năng lực biểu đạt!
Trời ơi. . . . . . Chuyện này thật làm cho người khác buồn bực!
→__→∣∣∣
Bà lão thật sự hiểu lầm rồi, căn bản giữa cô và ác ma không được xem là
một đôi, nhiều lắm chỉ là quan hệ chủ nhân và tôi tớ, rốt cuộc mình ở
trong lòng anh được xem là gì? Đã từng mặt dày hỏi qua một lần, lại nhận được đáp án như vậy, làm cho cô hoàn toàn mất đi can đảm, cũng không
dám thêm hy vọng xa vời.
Nếu tiếp tục đề tài này không thể nghi ngờ là càng thêm thương cảm, hơn nữa thời gian cô tiêm cũng sắp đến rồi.
"Bà à, hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây đi, cháu phải đi truyền nước
biển rồi, bà cũng sớm về nhà đi, mặc dù vào mùa hè, nhưng gió đêm cũng
rất lạnh, phải giữ gìn sức khỏe đó." Cô đứng dậy tạm biệt.
Đằng lão phu nhân thấy cô cũng nên trở về rồi, mục đích hôm nay mình đã
đạt được, đối với cô bé này rất hài lòng, nhưng mà đối với chuyện tình
cảm của hai người bọn họ cũng không hài lòng lắm, cũng lâu như vậy rồi,
còn chưa rõ ràng, thật là chậm đến nỗi bà đây cũng nhìn không nổi.
"Ừ, cháu đi đi."
Lương Chân Chân mỉm cười với bà, cất bước đi, gió đêm lạnh lẽo xuyên qua từng tán lá cây thổi lất phất đến trên người cô, mang theo tiếng "xì
xào", xột xột xoạt xoạt đong đưa, hát lên bản tình ca của mình.
Không biết vì sao, trong lòng cô thế nhưng mơ hồ mong đợi ác ma trở về,
ngay sau đó cô lập tức khinh bỉ bản thân, quả nhiên là có khuynh hướng
cuồng ngược!
******
Sau khi cô rời khỏi, một bóng người đi ra từ sau núi giả, cô chính là Hạ Đông theo núp ở chỗ ấy theo dặn dò của Đằng lão phu nhân.
"Lão phu nhân, ngài cảm thấy thế nào?" Bà cung kính hỏi.
"Cô gái này không tệ, nhưng giữa hai người có phải tồn tại hiểu lầm gì
hay không, sao nhìn không được vui vẻ như vậy, A Tư đâu? Còn chưa trở về sao?"
"Vẫn chưa, buổi trưa sau khi thiếu gia rời giường liền rời đi, sắc mặt
không được tốt, có lẽ là do tối hôm qua uống rượu say, không đợi tôi mở
miệng cậu ấy đã nói buổi tối không trở về, sau đó sải bước rời đi." Hạ
Đông nói.
"Trong quá trình vẫn không nhắc tới Lương Chân Chân?" Đằng lão phu nhân nghi ngờ hỏi.
Hạ Đông nhớ lại tình cảnh buổi trưa, sau khi thiếu gia xuống lầu, trên
mặt vẫn còn vẻ say rượu tối hôm qua, không nói một lời nào ăn sáng, bà
tốt bụng nói một câu, "Những thứ này đều là Lương tiểu thư trước lúc rời đi dặn dò cho chuẩn bị thiếu gia."
Kết quả, chỉ đổi lại sự yên lặng, bà vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn hôm
nay thiếu gia đổi tính sao? Chẳng những không mở miệng hỏi bà Lương tiểu thư đi đâu? Hơn nữa khi nghe tên cô ấy cũng không có cảm giác, một chút phản ứng cũng không có.
Đằng lão phu nhân cũng tỏ vẻ không hiểu, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?
"Chuyện của hai đứa nó người làm trưởng bối đây cũng không thể xen vào,
tùy tụi nó đi, từ hôm nay trở đi, chỉ cần Lương Chân Chân ở đây ăn cơm,
cô liền bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn bổ máu ... canh dinh dưỡng, cho
cô uống nhiều chút, gầu quá, tương lai sinh con cũng khó khăn."
Dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, cô đi tra xem phòng của A Tư trong
ngăn kéo có chuẩn bị thuốc tránh thai hay không, phát hiện thì đổi tất
cả thành Vitamin, còn nếu tìm được vật khác, thì cũng xử lý đi, phải làm cho cô gái ấy mau sớm mang thai mới được, lão bà tôi đây ngày nào cũng
chán muốn chết, nhanh chóng để cho bọn họ sinh đứa bé cho tôi bồng."
"Dạ, Đông Nhi hiểu rồi, bảo đảm sẽ làm mọi việc gọn gàng lưu loát, lão phu nhân yên tâm." Hạ Đông gật đầu lên tiếng.
"Cô làm việc, tôi luôn luôn yên tâm, chỉ mong sớm ngày nghe được tin tức tốt." Đằng lão phu nhân thở dài dằng dặc, vịn tay Hạ Đông chậm rãi đứng lên, "Chuyện hôm nay, không được để cho A Tư biết, dặn dò bọn người làm kín miệng, chớ nói lời gì không nên nói."
"Vâng."
Hai người chậm rãi đi về hướng ngược lại Lương Chân Chân đi, đi đến cửa
sau, ông quản gia Đằng Phúc của nhà họ Đằng đang chờ tại đây.
******
Giờ phút này Đằng Cận Tư vẫn còn ở trong phòng làm việc phê duyệt tài
liệu, thỉnh thoảng tra xét giá cổ phiếu của một vài công ty, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng màn ảnh máy vi tính thỉnh thoảng đều hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời kia, làm anh thật sự giận đến muốn đập nát nó.
Giọng nói không vui vang lên: "Nam Cung!
"
Một hồi lâu vẫn không có ai trả lời, anh tức giận tiện tay quăng xấp tài liệu bên cạnh ra ngoài, giọng nói lớn hơn, "Nam Cung Thần!"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, anh lạnh giọng hừ một tiếng, "Lăn vào đây!"
"Tổng giám đốc, hôm nay trợ lý Nam Cung đã đến Ngũ Đài Sơn rồi, do tôi
tạm thời. . . . . . Tiếp thay công việc của anh ấy." Thư ký Giản Dịch
run rẩy nói, hơn nữa mấy chữ cuối cùng, giọng nói nhỏ đến ngay cả mình
cũng không nghe được.
Đằng Cận Tư nhức đầu nâng trán, anh cư nhiên quên mất, mỗi lần luôn theo thói quen kêu tên Nam Cung kia, hôm nay tốt hơn, cậu ta vừa đi mình còn chưa quen.
"Đem bảng báo cáo phân tích thị trường tới cho tôi, còn nữa, cà phê của tôi."
"Tổng giám đốc xin chờ chút, tôi lập tức lấy vào." Giản Dịch vội vàng
khom người lui ra ngoài, mới vừa rồi thật đúng là hù chết anh, anh thật
là càng ngày càng bội phục trợ lý Nam Cung rồi, cư nhiên có thể đi theo
Đằng tổng tám năm, anh đoán chừng tám ngày sau thì anh đã không chịu
nổi.
Quá kinh khủng! Hoàn toàn là đang khảo nghiệm trái tim và năng lực chịu đựng của anh, không làm được liền tiêu rồi !
Mười phút sau, một tay anh cầm bảng báo cáo phân tích thị trường, một
tay bưng cà phê, vững vàng đặt ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc,
anh còn đang nghĩ mình nên đi ra ngoài, hay là ở lại chờ dặn dò, tránh
cho xảy ra chuyện vừa rồi lần nữa.
Đột nhiên, truyền đến tiếng gầm giận dữ, "Đây là cà phê ai pha? Cà phê này cũng có thể uống sao? !"
Đằng Cận Tư vừa nhìn báo cáo bên cạnh vừa bưng cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại phát hiện đây căn bản không phải là vị anh thường uống,
trong lòng nhất thời phiền não khó chịu, giận đến trực tiếp quăng ly cà
phê trong tay ra ngoài.
Giản Dịch sợ đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, đầu gối không ngừng
run rẩy, "Tổng giám đốc, trước kia đều là do trợ lý Nam Cung làm những
thứ này, anh. . . . . . Anh ta không có dạy tôi nên pha cà phê như thế
nào."
"Cút!" Đằng Cận Tư giận dữ quát lên, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh, sát khí bức người.
Giản Dịch run run rẩy rẩy xoay người, nhưng chưa đi được hai bước lại bị rống lên, "Dọn dẹp cà phê dưới đất sạch sẽ cho tôi!" Anh trực tiếp ngã
xuống trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi, vuốt tim khóc ròng nói:
cha mẹ ơi 诶, anh có thể đổi lại chức vị làm việc không! Công việc trợ lý không phải cho người làm mà, cũng chỉ có Nam Cung Thần có siêu tâm lý
chịu đựng và ý chí kiên cường mới có thể làm được, những người khác theo không kịp.
Đợi sau khi trong phòng khôi phục yễn tĩnh, Đằng Cận Tư cũng không xem
báo cáo nữa, hôm nay cảm xúc của anh nóng nảy đều do nai con làm hại.
Buổi trưa sau khi tỉnh lại, anh phát hiện trên người mình còn mặc quần
áo của ngày hôm qua, chỉ mới cởi quần, hơn nữa khắp người toàn mùi rượu, thúi đến anh cũng không chịu nổi, nhanh chóng nhảy dựng lên vọt vào
phòng tắm, tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, tối hôm qua cư nhiên không ai tắm
cho anh!
Trong đầu dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua xảy ra, anh đến quán bar
tìm Lê tử và Nam Cung uống rượu, hai người bọn họ nói rất nhiều chuyện
với mình, anh nhớ rõ ràng nhất chính là bọn họ nói nai con không thích
anh. . . . . .
Dù thế nào đi nữa tâm trạng anh thật không tốt, càng uống càng nhiều,
sau đó đầu anh liền chóng mặt cái gì cũng không biết, về nhà thế nào anh cũng không có ấn tượng gì.
Lúc ngủ giống như trong mơ hồ có người cởi quần của anh, anh nghĩ nhất
định là muốn cùng anh tắm, liền yên tâm ngủ, kết quả buổi sáng tỉnh lại
mới phát hiện chỉ là nằm mơ!