Nhưng tối nay cô thực sự chẳng còn tâm trạng, anh trai của cô vừa mới rời đi, mẹ Diệp ở nhà một mình rơi lệ trong âm thầm, cô đã bị buộc phải chịu đựng ác ma lúc nào cũng có thể sẽ bùng nổ dục vọng. Hãy nhìn xem, rõ ràng là không muốn, nhưng không làm được gì cả.
Ngón tay dần dần buộc chặt, nắm chặt drap trải giường vò thành một đống nhăn nhúm, vừa rồi ở trên xe có điều hòa tâm trạng chán nản bỗng nhiên nổi dậy, mặc dù đã rất nhiều lần "này nọ í é í é" cùng ác ma, thậm chí ngay cả ở những phút cuối cùng trong thân thể đều dâng lên một loại sung sướng cùng khoái cảm không thể nói, nhưng cô lại không muốn, cũng không phải là cô tự nguyện.
Cơ thể và suy nghĩ không giống nhau. Đối với ác ma, có lẽ trước kia cô không có e ngại và đáng ghét như vậy, thậm chí cô có lúc còn to gan ở trong lòng bí mật mắng anh, như vậy đều không có nghĩa là cô sẽ thích anh.
Thích hoặc là yêu, không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là yêu một người, đó là phải phát ra từ trong tim.
Cô không yêu, vì vậy luôn luôn không thực sự hiểu, cô không ăn qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy! Trên căn bản còn là rõ ràng một chút, chẳng hạn như Cát gia, đây là điển hình của một người phụ nữ trong tình yêu, giữa hai lông mày luôn nhuộm một ý nghĩa sâu sắc của tình yêu, cô ấy hạnh phúc, cũng làm người ta hâm mộ, có thể sống như vậy bản thân cũng tự nhiên.
Aiz. . . . . .
Cô nghiêng đầu ngó ra bóng đêm xinh đẹp quyến rũ ngoài cửa sổ, ánh đèn rải rác, theo từng cụm hoặc tích tụ, hoặc lan rộng, hoặc che phủ, không có theo quy luật và cách thức nào, lại đẹp tự nhiên như vậy, rất tươi sáng và quyến rũ, làm cho toàn bộ thành phố phủ lên một tầng sắc thái lãng mạn xinh đẹp.
Khi Đằng Cận Tư từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy nai con ngồi ở bên giường ngây ngốc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, con ngươi tan rã, ánh mắt không có trọng tâm nhìn chằm chằm một dải ánh đèn huyền ảo mê hoặc kia.
"Khụ!"
Anh cố ý che miệng ho nhẹ một tiếng, gây sự chú ý cho người đang ở trên giường.
"Ah. . . . . . Anh tắm xong rồi."
Suy nghĩ của Lương Chân Chân lập tức trở lại, quay đầu lại nhìn về phía người đang đi tới, phát hiện anh gần như chỉ có một cái khăn tắm quấn ở bên hông, trên người trần trụi cường tráng đi về phía cô, những giọt nước trong suốt dọc theo cơ bụng chảy xuống bắp thịt cường tráng màu đồng cổ kia.
Không thể không thừa nhận, vóc người của ác ma, thật sự rất đẹp, hoàn toàn không thấy được một khối thịt dư thừa, vân da rõ ràng, nhìn. . . . . . Thật sự là đẹp mắt a!
"Tới đây."
Đằng Cận Tư rất hài lòng thấy nai con hướng ánh mắt háo sắc về phía vóc người của mình, từ nhỏ đến lớn anh đã hình thành tốt thói quen tập thể hình, cho nên, đối với vóc dáng của mình, anh luôn vô cùng tự tin.
Dĩ nhiên, anh cũng sẽ không dễ dàng biểu diễn cho người khác nhìn, từ một mức độ nào đó mà nói, về phương diện này anh vẫn là giữ mình rất trong sạch.
"Để. . . . . . Làm gì?"
Lương Chân Chân cuống cuồng vội vã níu chặt vạt áo, nhanh như vậy lại bắt đầu?
"Sấy tóc."
Đằng Cận Tư tàn khốc liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ đáng chết! Thật sự là đần đến e rằng hết thuốc chữa rồi !
"Đó. . . . . ."
Lương Chân Chân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hoàn hảo. . . . . .
Mắt không tự chủ nhìn về phía mái tóc ướt chèm nhẹp trên ót của ác ma, có mấy sợi tán loạn khoác lên trước trán của anh. Làm nổi bật hơn nét tà mị ngang ngược của anh, tình cờ động tác nheo mắt lại đem nét "yêu mị" kia biểu hiện đến cực hạn.
Đằng Cận Tư phát hiện nai con vẫn nhìn chằm chằm vào mình, căn bản không có ý định đi lấy máy sấy, ánh mắt kia của cô, có vẻ như vẫn còn đang mạo hiểm?
Anh rất ưa thích, thật vui mừng, nhưng tóc ướt chèm nhẹp khiến anh không vui, không khỏi trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ ngây dại nào đó.
Nét mặt Lương Chân Chân hoàn toàn lúng túng rồi, chính mình lại không ngờ rằng là bản thân lại bị dáng vẻ tà mị sau khi tắm của ác ma làm cho mê muội, còn nổi lên lòng háo sắc, đáng buồn nhất chính là, cô còn bị anh bắt tại trận! ORZ~~~~
Lập tức cúi đầu chạy tới lấy máy sấy cùng khăn lông khô, sau khi lấy ra phát hiện ác ma đã ngồi tại trên giường, dùng ánh mắt ý bảo cô sấy khô nhanh lên một chút.
Trước tiên cô dùng khăn lông khô bọc tóc anh lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt, khiến nó nguyên vẹn hấp thu dưỡng khí, sau đó lấy xuống để ở một bên, đè xuống chốt mở máy sấy, "O…o" thổi lên.
Đằng Cận Tư cảm thấy ngón tay trắng noãn thon dài mảnh khảnh của nai con trên mái tóc của mình xuyên tới xuyên lui qua từng kẽ hở, êm ái xẹt qua ót của anh, rất thoải mái.
"Được rồi, anh thử sờ xem, như thế này đã được chưa?"
Lương Chân Chân tắt máy sấy, hỏi.
Thật may là tóc đàn ông rất ngắn, sấy khô rất nhanh, không giống tóc của cô, vừa nhiều lại còn dài, mỗi lần muốn sấy phải mất hơn 10' mới khô được.
"Ừ."
Đằng Cận Tư gật đầu một cái, tỏ vẻ được rồi, hơi nóng của máy sấy thật là lớn, "O o" thổi vào trên trán anh cũng mau đổ mồ hôi.
Sau khi cất xong máy sấy và khăn lông xong, Lương Chân Chân có hơi lo lắng kéo ngón tay, điều nên tới trước sau cũng tới, thở ra một hơi thật dài, trong lòng tự an ủi mình: Có lẽ sau này mỗi ngày thường xuyên sẽ có, cô phải học cách thích nghi, coi như trong lòng không thích, ngoài mặt cũng phải giả bộ khéo léo mềm mại, cứ như vậy một thời gian dài, có lẽ ác ma sẽ mất đi hứng thú đối với mình.
Chờ cô quay đầu lại thì phát hiện ác ma đã nằm ở trên giường rồi, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, cô hiểu được, chính cô phải nên làm như thế nào rồi.
Hàm răng cắn xuống môi mềm thật chặt, từng bước từng bước đi tới giường, đứng lại, nhắm mắt lại giống như thấy chết không sờn, hai tay cô đan xen nắm vạt áo tay ngắn, chuẩn bị cởi quần áo.
"Tới đây!"
Giọng nói của Đằng Cận Tư lạnh lẽo như mùa đông ngưng tụ thành băng, trong lòng vô cùng tức giận, người phụ nữ đáng chết này đến tột cùng đang làm cái gì! Anh có bảo cô cởi quần áo sao? Biểu hiện của anh rất đói khát sao?
Lương Chân Chân nghe được tiếng trách mắng của anh, cô ngẩn người một chút liền mở to mắt, phát hiện anh nhìn mình chằm chằm y hệt hung thần ác sát, trong lòng tự dưng rùng mình, xem ra tối nay anh nhất định sẽ trừng phạt cô tệ hại hơn, hành hạ cô, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã cảm thấy thân thể phát run.
Cô đành phải theo lời anh bò lên giường, nhu thuận đến gần anh, tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve lồng ngực của anh, hi vọng mình chủ động có thể làm anh đối xử dịu dàng với cô, như vậy, cũng đáng.
"Ai dạy em điều này!"
Trong giọng nói của Đằng Cận Tư xen lẫn tức giận đầy trời, lúc này mới tách ra bao lâu mà lại có thể học được cách chủ động quyến rũ anh?
"Tôi. . . . . . Tự tôi nghĩ, chỉ hi vọng là. . . . . . muốn, anh. . . . . . Dịu dàng với tôi một chút được không?"
Giọng nói của Lương Chân Chân vì bị anh gào thét cũng nghẹn ngào, không hiểu mình rốt cuộc làm sao chọc giận đến anh.
ác ma thật là khó phục vụ!
Bây giờ Đằng Cận Tư mới hiểu được ý đồ của cô, thì ra là cô sợ mình sẽ hung bạo đối với cô. Cho nên mới nghĩ tới chủ động xuất kích, cầu xin anh dịu dàng một chút, rất tốt, nai con quả nhiên là đã có kinh nghiệm.
Vốn là, tối nay anh không có ý định yêu cô, chỉ muốn ôm cô ngủ mà thôi, hiện tại cũng khoảng 3h sáng, sáng sớm ngày mai anh còn có hội nghị quan trọng phải họp lúc 8h, dù là muốn yêu cô cũng là *hữu tâm vô lực, huống chi anh hiện tại cũng không có hứng thú này.
*hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức ^.^
Có điều, nếu nai con đã phối hợp như vậy, anh ngược lại có thể phối hợp với cô. Đùa giỡn, trêu chọc cô.
Lập tức đưa bàn tay vào trong áo phông của cô, dọc theo xương cột sống, một chút một chút hướng lên trên, cho đến khi nắm được hình tròn đẫy đà của cô, từ từ vuốt ve, đôi môi ấm áp gần sát bên tai nhạy cảm của người trong ngực.
"Thoải mái sao?"
Lương Chân Chân vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng, cắn chặt môi không nói chuyện, da thịt trắng nõn khi anh vuốt nhẹ qua trở nên hồng hồng, giống như hoa anh đào tháng tư lúc nở rộ, hồng đến mức người ta không đành lòng hái nó xuống.
Nhưng, cũng là dụ dỗ người nhất .
Đằng Cận Tư thấy cô không nói lời nào, trong lòng càng thêm muốn làm chuyện xấu, đầu ngón tay thô nhẹ nhàng kẹp lấy một đóa anh đào kiêu ngạo, dùng sức xoa nắn, sức lực lớn đến mức khiến cho Lương Chân Chân vặn lông mày, nhưng cô vẫn chịu đựng không lên tiếng.
Phản ứng của cô khiến cho Đằng Cận Tư không vui, bụng dưới xông tới một cỗ nóng ran càng thêm nhắc nhở anh không thể tiếp tục đùa với lửa nữa rồi, ngón tay chợt trượt đến phía sau nút cài áo lót, cởi ra, kéo nó ra ngoài, trực tiếp ném xuống dưới đất.
"Ngủ đi."
Thản nhiên nói hai chữ nhưng lại như quăng một tảng đá lớn vào trong lòng nhộn nhạo không thôi của Lương Chân Chân, từng trận kinh sợ bắt đầu rung động, trợn tròn mắt không thể tin nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú gần kề kia.
Anh ta mới vừa nói cái gì? Ngủ đi?
Cô không có nghe lầm chớ? Ngủ còn cởi áo lót của cô làm gì, hại cô còn tưởng rằng. . . .
"Thế nào? Vẫn chưa thỏa mãn, em còn muốn nữa sao?"
Đằng Cận Tư thấy phản ứng sợ hãi như thế của cô, không khỏi trêu nói.
"Không có. . . . . . Không có."
Lương Chân Chân vội vàng lắc đầu một cái, cái dáng vẻ vội vàng phủ nhận kia thật rất khiến người khác khó chịu a!
Cho nên ——
Hai đóa mềm mại trước ngực của cô bị người khác xâm nhập lần nữa, anh còn ghé vào bên tai cô chế nhạo:
"Quá nhỏ! Càng bọc càng nhỏ, buổi tối phải cởi bỏ gò bó thả lỏng để cho nó phát triển.."
( o``.``o) mồ hôi đổ như thác. . . . . .
Lương Chân Chân bị lời nói của anh làm cho mắc cỡ đỏ mặt, đại ác ma khốn kiếp! Lại có thể ghét bỏ ngực nhỏ của cô, ghét bỏ còn sờ nó làm gì, lấy tay thúi của anh ra! Đáng ghét chết đi!
"Đừng nhúc nhích, châm lửa em phải tự dập tắt, tự mình cân nhắc."
Đằng Cận Tư lạnh lùng uy hiếp nai con giãy dụa trong ngực.
Ưmh. . . . . . Được rồi, vì không bị xoa xoa nắn nắn, cô vẫn nên ngoan ngoãn nằm im, thế cho nên cô vẫn duy trì cái tư thế làm ổ ở trong lòng ác ma, căn bản là không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận động chạm đến con quái vật to lớn nguy hiểm, làm hại chính mình ngày mai không thể đi học.
Tâm tình Đằng Cận Tư thật tốt nhốt chặt người phụ nữ trong ngực, rất hài lòng với vẻ nhu thuận mềm mại của cô, giấc ngủ dần dần đến với anh, trong mơ màng, anh lẩm bẩm bên tai Lương Chân Chân một câu.
"Ngoan, ngủ đi, tối mai theo anh tham dự một buổi tiệc. . . . . ."