Tạ Phong cảm thấy đầu hắn đau cực kì, nhưng thân thể lại vô cùng sảng khoái. Trong thoáng chốc, mọi kí ức đem qua cùng lúc ùa về khiến đầu hắn càng đau hơn.
Người bên cạnh sớm đã rời đi.
Ngoài trời âm u không chút ánh sáng, mưa từ đêm qua không có dấu hiệu giảm đi.
Tạ Phong khoác vội áo ngủ rồi lao ra khỏi phòng, căn nhà trống trải không một bóng người, hơi ấm quen thuộc bị mùi của đất sau mưa lấn át. Hắn có cảm giác mọi thứ lại trở về như lúc trước, ngày hắn để thứ quan trọng nhất đời mình vượt khỏi tầm tay.
Nhưng lần này sẽ không như vậy.
Tạ Phong lao như điên ra ngoài, mưa rơi vào mắt cay xè, mọi thứ đều nhạt nhòa trong màn mưa.
Trước cổng có một người ngồi ôm gối dưới đất, tấm áo mỏng manh như bị xé rách bởi màn mưa. Người đó quay mặt về phía hắn, có lẽ là chán ghét đến không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng giây phút đó hắn lại vô thức mà thở phào. Hắn sợ, thật sự sợ người kia sẽ rời đi, sẽ bỏ rơi hắn, như hắn đã từng bỏ rơi cô.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời âm u không một gợn mây, gió thổi từng lá cây lay chuyển.
Hai người cách nhau mười bước chân, cùng im lặng, cùng chịu ướt nhưng lại chẳng thể mở lời.
Hắn vốn không thích nói nhiều, lại không giỏi giải thích. Cô đã sống trong cô đơn tĩnh mạch quá lâu, ngoài mỉm cười cho qua cũng không thể làm gì khác.
Ngày đó khi hắn quyết định rời đi, khoảng cách của hai người là cả vạn lần của mười bước chân, cô đã hứa sẽ đợi.
Vậy mà giờ hắn quay về, khoảng cách của hai người chỉ bằng một phần vạn như vậy, cô lại không muốn đợi hắn, không muốn nhìn hắn, không muốn bước về phía hắn nữa.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Là thời gian nhân đôi khoảng cách? Hay là vì tình cảm không đủ vững bền?
Cô kết hôn, hắn có người phụ nữ khác. Kết cục như vậy có gì không thỏa đáng? Hắn còn bận tâm gì nữa chứ?
Tạ Phong cứ ngây người nhìn. Người kia gần đi rất nhiều, cánh tay khẳng khiu, gương mặt xanh xao, trên lưng còn lờ mờ nhiều vết sẹo.
Có lẽ hắn nợ cô rất nhiều, cả đời này cũng không trả hết, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông đó, hắn lại chẳng thể kìm lòng. Phải, hắn là người ra đi, cô có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình, hắn lấy quyền gì mà trách cô đây?
Người kia đột nhiên đứng dậy, hai chân run rẩy trong màn mưa, mái tóc dài đen nhánh dường như ít hơn ngày trước, từ từ quay mặt lại nhìn hắn, mỉm cười.
"Anh không cần nghĩ nhiều, nếu tôi đã chấp nhận thỏa thuận thì việc tối qua cũng là điều hiển nhiên, chỉ cần anh giữ đúng lời hứa của mình, tha cho anh ấy, anh muốn làm gì tôi cũng được."
"Được."
"Rầm", cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, giống như kết cục cuối cùng của hai người.
Hắn không muốn nghe những lời đó, không muốn nhìn thấy cô như vậy, hắn muốn thấy cô nổi giận, oán trách, căm ghét, thậm chí là hận hắn, chỉ cần đừng thản nhiên như vậy, đừng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, đừng, đừng như vậy...
"Con đường phía trước còn rất dài, anh có thể vấp ngã, nhưng em không cho phép anh gục ngã! Ra đi có gì là không tốt, nơi đây có em rồi, anh đừng lo gì cả! Cho dù năm năm hay mười năm, em vẫn sẽ ở đây. Đợi anh."
Giọng nói ấm áp đó dường như càng lúc càng xa hắn.