Đêm đó Tạ Nhạc không về nhà, điện thoại cũng không gọi một cú, nhưng mối quan tâm của Lam Tử Tuyết luôn không đặt lên người anh, bởi lẽ Đồng Đồng phát sốt rồi, sốt cả đêm.
Thật ra cũng chẳng có gì lạ, trẻ nhỏ vẫn thường như vậy, thời tiết hơi giao mùa liền cảm mạo, phát sốt, nhưng Đồng Đồng không giống vậy, cô bé chỉ bị thương ở mỗi đôi mắt, nhưng Lam Tử Tuyết cứ mặc định thân thể con gái cô rất yếu ớt, cả đêm không ngủ chỉ túc trực bên giường, hết lau người rồi lại cho uống thuốc hạ sốt.
Cũng may sáng hôm sau đã đỡ hơn phần nào, cơn sốt lui dần, lúc này Lam Tử Tuyết mới bắt đầu lo lắng cho Tạ Nhạc, dù lúc bắt máy thư kí nói không có chuyện gì nhưng Tạ Nhạc chưa từng để nhỡ cuộc gọi của cô, cũng chưa từng đi qua đêm, đây là lần đầu tiên.
Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt rồi khép dần lại, gục đầu vào hõm vai cô mà ngủ. Lam Tử Tuyết khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của con gái, hạnh phúc nhỏ nhoi len lói trong lòng cô.
Hơi thở của Đồng Đồng đều đều phả vào cổ cô, ấm nóng. Nhiệt độ lúc này đã không còn nguy hiểm nữa, Lam Tử Tuyết bèn đưa bé sang cho người trông trẻ mới thuê đến, tay cô ôm bé cả đêm đã mỏi nhừ.
Người trông trẻ ôm Đồng Đồng vào phòng ngủ. Lúc này Lam Tử Tuyết mới nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi, cô còn phải đến chỗ hẹn với bác sĩ Lý.
Taxi dừng lại trước cửa nhà, Lam Tử Tuyết sờ túi áo, mới phát hiện ra mình còn chưa sạc điện thoại, nhưng đã chẳng còn thời gian, cô vội hối thúc tài xế chạy nhanh lên, chỉ còn 30 phút nữa là tới giờ hẹn.
David gõ cửa, bên trong ừ một tiếng, anh liền đi vào, nói nhỏ vào tai Tạ Phong.
Hắn nghe xong, gật gù như đã hiểu, nhướn mày nhìn người đàn ông phía đối diện.
Smith chỉnh lại tay áo, đồng thời hướng mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, rất tự nhiên mà cùng nở nụ cười. Hai nụ cười hoàn toàn khác nhau.
"You work very quickly and definitely!" (Ngài làm việc đúng là rất nhanh gọn!)
"Over complimenting!" (Quá khen!)
Tạ Phong nhịp nhịp ngón tay lên thành ghế, đôi mắt trầm xuống vài độ, chuyển sang tiếng Trung mà tiếp tục trò chuyện.
"Ngài làm vậy là có ý gì?"
"Giúp cậu!"
"Giúp tôi?" Tạ Phong tỏ vẻ kinh ngạc.
"Phải." Smith lại rất kiên quyết. "Giúp cậu lấy lại những thứ vốn thuộc về cậu."
"Rồi sau đó?" Tạ Phong nhướn mày hỏi lại, sắc mặt Smith vậy mà vẫn như trước "Nếu tôi nói tôi không muốn thì ngài sẽ làm gì?"
Smith nở nụ cười, cây gậy trên tay ông va vào mặt sàn, vang lên từng tiếng cộc cộc.
"Cậu nhất định sẽ muốn nó!"
"Ngài chắc chắn?"
"Trong mắt cậu chứa đầy dục vọng."
Smith lại cười, nhìn Tạ Phong ngẩn người như bị nhắm trúng tim đen. Ông dám chắn chắn với phán đoán của mình.
"Quả thật tôi có dục vọng, rất nhiều. Tôi muốn cướp của cậu ta một thứ, nhưng không phải là sự nghiệp hay tài sản của cậu ta."
Bàn tay Smith hơi ngừng lại, đôi mắt khép hờ nghiền ngẫm một lúc rồi nói:
"Ta biết."
"Ngài biết, vậy..."
"Nhưng ta muốn cướp lấy, DG là một miếng mồi béo bở không con thú nào không thèm muốn. Cậu nên biết điều đó!"
Tạ Phong gật đầu hiểu ý, đứng dậy chào Smith rồi liền rời đi.
"Đứa nhóc, con quá mềm lòng rồi!"
Lý Chu Tư vừa mới ngủ dậy liền nghe tiếng chuông cửa, vẻ mặt đầy cáu gắt đi ra. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô là nụ cười như ánh chiều tà ấm áp đã lâu không thấy, tâm tình chợt trở nên kích động.
"Con nhỏ này, còn dám vác mặt tới đây sao?!"
Miệng thì la hét mà lại chạy đến ôm chặt lấy Lam Tử Tuyết khiến cô ngộp thở. Cô cười khổ, vỗ vai Lý Chu Tư.
"Đã lâu không gặp!"
"Cậu còn biết lâu sao? Đã mấy năm rồi đấy! Xem nào, sao cậu lại gầy thế hả? Cái tên kia không cho cậu ăn cơm à?!" Lý Chu Tư nói một tràng không ngừng nghỉ, còn xoay cô vòng vòng, xem xét kĩ lưỡng từ đầu xuống chân, bệnh nghề nghiệp lại bắt đầu phát tác.
Lam Tử Tuyết cũng không tức giận, bởi cô biết Lý Chu Tư là thật lòng lo lắng cho cô, dù sao kể từ lần cuối cô tới đây khám bệnh cũng đã được mấy năm, chừng đó thời gian hai người vẫn chưa từng gặp lại.
Lý Chu Tư đột nhiên không "kiểm tra" nữa, ánh mắt tối sầm lại kéo cô vào nhà, tiện "chân" đá cánh cửa cái rầm.
"Cậu có biết suy nghĩ không vậy? Nắng như vậy mà còn đứng đó cả buổi trời, muốn thành con heo nướng à!"
Xem xét một chút, cô lại bảo: "Không, là chuột nướng! Chuột cống nướng!!!"
Lam Tử Tuyết cũng chỉ cười, cái tính độc mồm độc miệng, khẩu xà tâm phật của Lý Chu Tư vẫn y vậy, hèn gì đã sắp ba mươi rồi mà chẳng ai thèm rước đi dùm.
"Cậu lại nghĩ tớ đến tuổi này vẫn không có ai chịu làm con rể mẹ tớ nên buồn thay chứ gì? Không cần, bổn cô nương đây đầu không đội trời nhưng chân đạp đất, cho dù cả đời này không lấy chồng vẫn có thể an nhàn hạnh phúc." Lý Chu Tư vừa nói vừa vỗ ngực tự hào.
"Ngược lại là cậu đó! Sao lấy chồng mà..." Lý Chu Tư đột nhiên không nói nữa, cô nhìn về phía Lam Tử Tuyết thấy cô ấy vẫn đang cười, nụ cười dửng dưng với đời, bỏ ngoài tai mọi chuyện, lúc này mới im lặng, biết mình đã động đến vết thương của người khác.
Cũng là vết thương của chính mình.
Lam Tử Tuyết không trách Lý Chu Tư, bởi cô biết cô ấy không biết ác ý, vả lại người cô ấy nói tới là Tạ Nhạc, mà cô với anh... thật ra quan hệ giữa hai người cũng chẳng có gì đáng nói.
"Đi theo mình."
Lý Chu Tư đưa Lam Tử Tuyết vào một căn phòng đầy đủ các loại thiết bị tân tiến nhất. Cô đeo kính lên, khoác vào chiếc áo blouse trắng dài quá đầu gối, để Lam Tử Tuyết nằm lên giường, bắt đầu khởi động máy, tiến hành kiểm tra.
Thấy Lam Tử Tuyết hơi căng thẳng, Lý Chu Tư liền đùa:
"Yên tâm, không chết sớm vậy đâu! Mình chỉ đang kiểm tra thôi!"
"Ừ!" Lam Tử Tuyết gật đầu "Chẳng qua là mình cảm thấy hơi lo lắng thôi..."
Lý Chu Tư nhíu mày không nói, tiếp tục việc mình nên làm.
Lam Tử Tuyết chống tay ngồi xuống ghế, cô day day huyệt thái dương rồi cầm tách trà đặt trên bàn, uống một hớp, sắc mặt lúc này mới đỡ hơn một chút. Không phải vì làm kiểm tra toàn diện nên thấy mệt mà là do tối hôm qua cô không hề chợp mắt, lúc chiều còn bị ngâm nước lâu, nơi này gió to cứ lùa vào cửa sổ khiến cả người cô lạnh buốt.
Lý Chu Tư vừa lúc bước ra, trong tay cầm kết quả xét nghiệm, nhìn thấy Lam Tử Tuyết đang co người vì lạnh liền cau mày, đi tới đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống đối diện cô.
Rất lâu, rất lâu trước đó, Lam Tử Tuyết, Bích Chi và Lý Chu Tư là bạn bè thân thiết, lúc đó ba người vô tư hồn nhiên, sống một cuộc đời chẳng lo nghĩ. Cha mẹ của Chu Tư là bác sĩ, sau này cô cũng nối nghiệp họ, trở thành một nghiên cứu sinh, nhưng lại chọn một nơi hẻo lánh để thực hiện quá trình nghiên cứu của mình. Thời gian trôi dần, có quá nhiều chuyện phát sinh, Bích Chi là Lý Chu Tư có hiểu lầm sâu sắc, sau này đã rõ ràng mọi chuyện nhưng cả hai đều quá cao ngạo, chẳng ai chịu xin lỗi trước, mọi người cũng vì thế mà dần tách nhau ra.
Cho đến năm năm trước, vì một loại thuốc có liên hệ đến quá nhiều người mà họ lại gặp lại, đúng là "hữu duyên thiên lí năng tương ngộ".
"Sức khỏe của cậu dạo này không tốt." Lý Chu Tư trực tiếp lột trần "Có phải cậu bị bệnh thần kinh rồi không?! Ngay cả sức khỏe mình cũng không biết giữ gìn cho tốt, tớ nói cho cậu biết, cậu có chết xuống cũng chẳng ai thương tiếc đâu, phải tự lo cho mình trước đi kìa!" Lý Chu Tư nói liền một lèo, quả thật là tức đến hô hấp khó khăn.
"Đúng là tớ điên thật!" Lam Tử Tuyết mỉm cười "Tớ nhớ cậu đâu phải bác sĩ tâm thần, sao biết hay vậy?"
Lam Tử Tuyết cứ nghĩ Lý Chu Tư sẽ vừa thở vừa đấu võ mồm với cô, nhưng không, cô ấy chỉ lặng thinh nhìn cô, đôi mắt đượm nét buồn bã bất lực.
"Tình hình tệ lắm sao?" Lam Tử Tuyết vẫn mỉm cười, ánh mắt có chút lơ đãng.
"...Ừ" Lý Chu Tư không bình tĩnh được thế, giọng nói trầm xuống lẫn hơi run "Nhưng vẫn chưa phải là quá muộn."
"Tử Tuyết, nếu bây giờ cậu chấp nhận điều trị, tuy với tình hình sức khỏe hiện giờ của cậu có thể hơi gặp khó khăn, nhưng chi bằng càng sớm càng tốt, để lâu sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến hiệu quả điều trị. Tử Tuyết, tớ không biết năm năm trước cậu vì lí gì không chịu lập tức điều trị, nhưng nếu bây giờ cậu còn cố chấp, e rằng thời gian còn lại sẽ không được lâu..."
"Tớ còn bao nhiêu thời gian?"
Lý Chu Tư cụp mắt, nhìn vào kết quả xét nghiệm, đều đã xuống đến mức tệ hại nhất, cứ nghĩ đến khoảng thời gian ít ỏi đó, mắt cô lại nhòa đi.
"...Nửa năm" Lý Chu Tư ngước mặt lên, đôi mắt đỏ hoe "Đồ ngốc! Nếu không chịu điều trị cậu chỉ còn ba tháng nữa thôi đấy! Cậu có biết không?" Cô gào lên từng tiếng nức nở đầy hoảng loạn, nắm lấy tay Lam Tử Tuyết.
"Coi như tớ xin cậu, mau điều trị đi!"
Trước mắt Lam Tử Tuyết tối sầm, chẳng còn gì ngoài những tiếng nấc nghẹn của Lý Chu Tư.
Nửa năm... Cô chỉ còn nửa năm nữa thôi sao?
Thời gian trôi nhanh thật. Nhanh thật.. Quá nhanh rồi...
"Tế bào ung thư trong cơ thể cậu có dấu hiệu xuất hiện nhiều hơn. Là do di chứng của thuốc. Hiện giờ khả năng miễn dịch của cơ thể rất yếu, nếu gặp phải một loại vi-rút nào mạnh một chút liền có thể chết. Mặc dù kết quả xét nghiệm nói cậu còn nửa năm, nhưng ít hơn hay nhiều hơn tớ cũng không chắc được." Lý Chu Tư hít sâu một hơi, nói tiếp.
"Nếu bây giờ tớ điều trị thì sao?"
Lý Chu Tư nghe Lam Tử Tuyết nói vậy thì vui mừng khôn xiết, nắm chặt lấy tay cô:
"Cậu chịu điều trị rồi? Yên tâm, tớ sẽ cố hết sức, y học bây giờ rất phát triển, tớ tin mình nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu!"
Lam Tử Tuyết không trả lời, nụ cười trên môi có chút gượng gạo, bàn tay bất giác siết chặt lại.
"Đợi tớ suy nghĩ chút đã..."
Nội bộ DG mấy ngày nay trở nên hỗn loạn, bận nhất là phòng quản lí truyền thông, bởi lẽ nếu thông tin này lọt ra ngoài, giá cổ phiếu của DG có thể ở mức thấp nhất trong nhiều năm qua.
Công ty con chuyên về mảng thời trang mới được thành lập - CRUSH tiến hành mở show thời trang đầu tiên, đem sản phẩm của công ty trình diễn trước công chúng và những chuyên gia thời trang, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, trang phục đã may xong, nhà thiết kế cũng đã mời đến, thế nhưng khi hàng được vận chuyển từ Mĩ về đây, máy bay đã bốc cháy, thiêu rụi sạch sẽ số hàng đó.
Nguồn khách hàng chủ yếu của đơn hàng lần này là giới thượng lưu, đa phần là phu nhân của những ông chủ lớn hay những người có quyền lực, quần áo của họ được may bằng loại vải tốt nhất, một số bộ còn được đính kim cương đá quý, giá trị không hề nhỏ, nhà thiết kế mà Tạ Nhạc mời về cũng đều là những người có danh tiếng trong giới, lại phải chi ra một khoản nữa. Lần này máy bay bị cháy, thiết kế sư gặp thương vong, tổn thất mà tập đoàn, nói đúng hơn là Tạ Nhạc phải chịu đã ở con số không lường được.
Lần đầu tiên Tạ Nhạc có cảm giác, ngay cả ông trời cũng muốn chống đối mình.
Anh dốc bao tâm sức cho việc này, muốn cho những người từng khinh thường anh nhìn thấy, anh là một người có thực lực, không phải là một kẻ vô dụng. Mọi việc đều đã được an bài hết thảy, cuối cùng lại không chống lại nổi ý trời.
Mà có khi cũng không phải là ý trời.
Chuyện xảy ra vào hôm thứ sáu, đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân. Số tiền thiệt hại đến giờ vẫn chưa thống kê hết, phía bên kia không hiểu sao lại giục giao hàng, tình hình càng trở nên rối ren.
Không phải là không có cách giải quyết. Phía bên kia anh có thể dàn xếp, nói họ cho thêm ít thời gian, miệng của mấy lão già kia cũng có thể làm cho ngậm lại, thông tin được bịt kín nhất định sẽ không làm cổ phiếu của tập đoàn sụt giảm.
Quan trọng là phải có tiền. Hơn nữa còn rất nhiều.
Cách duy nhất anh có thể nghĩ tới bây giờ là nhanh chóng cho người làm lại lô hàng đó, nhưng nhanh nhất cũng phải nửa tháng, hơn nữa số tiền đầu tư lại lớn, mà anh, lại chẳng biết đào đâu ra vốn.
Lòng tự trọng không cho phép anh đi cầu xin mấy lão già đó, cũng không thể vay ngân hàng, như vậy chẳng phải là thừa nhận anh đã thất bại rồi sao?
Đã mấy đêm không ngủ, suốt ngày hết chạy qua chỗ này lại phải đến chỗ kia, cho dù là cơ thể làm bằng thép chưa chắc đã chịu được.
Tạ Nhạc quăng tập tài liệu lên bàn, ánh mắt mệt mỏi muốn đổ xụp xuống thật sự nhắm lại, cằm đã lún phún râu xanh. Anh day day huyệt thái dương, nói với thư kí đứng bên cạnh:
"Phía bên kia đã xử lí xong chưa?"
Thư kí không dám chậm trễ, vội chạy đến thông báo tình hình:
"Thưa Chủ tịch, đám cháy về căn bản đã được dập tắt, cũng may là không có thương vong về người, các nhà thiết kế chỉ bị thương, đều đã được đưa tới bệnh viện, có điều toàn bộ mọi thứ trên máy bay đã cháy rụi rồi ạ..." Thư kí nói xong liền nhìn về phía anh.
Tạ Nhạc đã mệt đến nỗi chẳng buồn nhấc tay, nghe xong cũng chỉ thở ra một hơi, cho thư kí lui ra ngoài.
Thư kí vừa đóng cửa, điện thoại đã reo lên, dù đã biết trước chỉ nghe được những thứ khiến bản thân mệt mỏi thêm nhưng anh lại không thể không làm, nhấc ống nghe lên.
"Xin chào, tôi là thư kí của ngài Smith."
Tạ Nhạc nghe được người gọi tới ngoài dự đoán liền bật dậy, đôi mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng.
"Ngài Smith có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, nghe nói quý công ty gặp chuyện, ngài Smith muốn nói chuyện với ngài."
Ngón tay Tạ Nhạc khẽ nhịp từng nhịp trên bàn, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, chỉ có đôi mắt anh là không ngừng phát sáng, khóe môi Tạ Nhạc khẽ kéo lên, lộ ra một nụ cười.
"Được, ông ấy muốn gặp mặt ở đâu?"
"Địa điểm là..."
Buổi chiều, Lam Tử Tuyết vừa về đến nơi Đồng Đồng đã chạy ra ôm chầm lấy chân cô, được mẹ bế lên, cô bé cười híp mắt rồi đưa tay sờ loạn xạ trên gương mặt Lam Tử Tuyết, đôi mắt trong veo như sương sớm, nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời mùa thu.
"Lúc nãy ba gọi điện về!" Cô bé reo lên, nom rất thích thú.
"Ồ, vậy à?" Lam Tử Tuyết cũng phối hợp với cô bé, bày ra vẻ mặt ngạc nhiên không tưởng được.
Đồng Đồng cười khúc khích, mặc dù cô bé không thấy gì, nhưng cô có thể mường tượng ra được vẻ mặt của mẹ lúc này.
Lam Tử Tuyết bế con gái vào nhà, Đồng Đồng vừa đặt chân xuống đã nhớ lại một chuyện quan trọng, kéo kéo tay áo mẹ mình:
"Lúc nãy còn có một chú gọi điện cho mẹ đó ạ!"
"Chú nào?"
"Con cũng không biết, chú nói gọi vào máy mẹ không được nên gọi vào máy bàn, còn dặn con mẹ về thì nhắc mẹ gọi lại cho chú."
Trong đầu Lam Tử Tuyết vụt lên một cái tên, bàn tay cô khẽ run lên.
"Chú ấy còn nói gì với con nữa không?"
Đồng Đồng ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu. Bàn tay đang siết chặt của Lam Tử Tuyết từ từ thả lỏng ra, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra chú kì lạ kia còn nói với Đồng Đồng "Cháu rất giống mẹ cháu, chú cũng muốn có một đứa con gái như cháu vậy." nhưng cô bé thấy câu này chẳng có gì lạ nên mới không nói với mẹ.
Lam Tử Tuyết bần thần nhìn điện thoại trên tay mình, nếu không phải đột nhiên nó lại đổ chuông, chắc cô vĩnh viễn cũng không dứt ra được khỏi những suy nghĩ đó.
"Tử Tuyết..."
Lam Tử Tuyết máy móc "À" một tiếng không rõ, ngược lại bên kia Tạ Nhạc có vẻ rất cao hứng, trong giọng nói tràn ngập ý cười.
"Một lát xong việc tôi sẽ đưa em và Đồng Đồng ra ngoài ăn, em không cần nấu nướng gì đâu."
"Ừm..."
"Đồng Đồng sao rồi? Tôi nghe người giúp việc bảo nó sốt cao lắm."
"Không sao."
Tạ Nhạc còn định nói thêm nhưng thư kí đã bước vào, bên kia điện thoại vọng lên rất nhiều thanh âm hỗn tạp, Lam Tử Tuyết thấy đau đầu, liền cúp máy. Chính cô cũng không biết sao lúc này mình lại mất kiên nhẫn đến vậy.
Mỗi lần đứng trước mặt Tạ Nhạc, nói chuyện với anh, cô đều phải gồng mình lên, chẳng thể nào tự nhiên được. Nếu Tạ Phong là nỗi đau ám ảnh của quá khứ kéo dài đến bây giờ thì Tạ Nhạc lại là nỗi lo lắng mỗi khi màn đêm buông xuống của cô, cho dù có chết cũng không rời bỏ được.
Điện thoại lần thứ hai rung lên, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao người ta bỏ trốn lại không mang theo điện thoại. Bởi vì nó phiền chết được!
"Ai vậy?"
Giọng Lam Tử Tuyết có phần gắt gỏng, người kia lại im lặng không nói càng khiến cô bực bội hơn.
"Sao nghe giọng cô chẳng vui chút nào vậy? Chẳng phải Tạ Nhạc đã được vớt ra khỏi biển lửa rồi hay sao?"
Tạ... Phong?
"Mẹ, mẹ! Con muốn ăn cua!" Đồng Đồng chỉ về phía bàn ăn, đầu lắc lắc, cả thân mình đều giãy giụa trong lòng Lam Tử Tuyết.
Qua một lúc vẫn chưa thấy mẹ mình nói gì, cũng không đút mình ăn, Đồng Đồng hờn dỗi ngồi qua một bên.
Tạ Nhạc bế cô bé lên ghế ngồi đàng hoàng, lại nhìn về phía người đối diện.
Nơi đây là nhà hàng năm sao duy nhất trong thành phố, không gian cực kì rộng lớn xa hoa. Ánh đèn màu vàng kim nhàn nhạt từ trên cao tỏa xuống, chiếu lên gương mặt đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ của cô.
Tạ Nhạc dường như có thể nghe thấy tiếng thở của mình, không quá vội vã hay ngưng trọng, mà là cực kì bình ổn, vốn dĩ tâm trạng anh lúc này rất kích động, muốn chia sẻ niềm vui với cô, thế nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Không thể không nói, Lam Tử Tuyết khi im lặng luôn tạo cho người ta cảm giác áp bách, như một đóa hoa kiêu ngạo người ngoài chẳng thể chạm vào.
Hai người vẫn luôn xa cách như vậy sao?
"Nhạc."
"Ừ?"
"Anh nhìn xem, thành phố này đẹp như vậy!"
Tạ Nhạc ngây ngốc nhìn cô, máy móc gật đầu một cái. Khóe môi Lam Tử Tuyết hơi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười, cô vươn tay xoa đầu Đồng Đồng đang thiu thiu ngủ, gục đầu lên đùi mình.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Tạ Nhạc hơi bất ngờ vì câu hỏi của Lam Tử Tuyết. Đây là lần hiếm hoi cô có hứng thú với công việc của anh.
"Đương nhiên là rất tốt! Chuyện làm ăn của tập đoàn dạo này rất tốt, ngay cả CRUSH cũng có nhiều cơ hội phát triển. Em yên tâm, dư sức để nuôi em và Đồng Đồng!"
Tạ Nhạc nói rất hăng say, vừa nói vừa uống rượu. Lam Tử Tuyết ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng lại hất lọn tóc rối của anh về sau, lau mồ hôi cho anh, phối hợp gật đầu vài cái, cười vài cái nghe anh kể chuyện.
Đồng Đồng nằm dài ra ghế, ngủ trên đùi mẹ, gương mặt say ngủ bình yên đến kì lạ.
Lam Tử Tuyết nhìn Tạ Nhạc đã thấm men say, cô cũng nhấp một ngụm rượu vang, như để tăng thêm dũng khí cho chính mình.
"Nhạc à, anh có muốn nhận Đồng Đồng là con gái không?"
Tạ Nhạc ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sáng như vầng sao đêm.
"Em nói gì vậy! Chẳng phải Đồng Đồng vẫn luôn là con gái tôi còn gì? Em là vợ tôi, nó là con gái tôi!"
Mọi thứ trước mắt cứ nhòe nhòe nhưng đầu óc Tạ Nhạc lại cực kì thanh tỉnh, từng câu mà Lam Tử Tuyết nói anh không hề bỏ sót chữ nào.
Lam Tử Tuyết mỉm cười, mặc Tạ Nhạc làm càn, chỉ đưa tay vuốt tóc anh.
"Không giống nhau!"
"Có gì không giống?"
"... Khoảng thời gian này em có vài việc cần phải giải quyết, không thể ở bên Đồng Đồng nhiều, tôi muốn nhờ anh chăm sóc con bé, à... như cha của nó vậy. Vả lại tôi muốn điều trị, chỉ sợ con bé biết..."
"Được!" Tạ Nhạc nói bằng giọng chắc nịch "Em cứ yên tâm mà điều trị, tốt nhất là dọn đến ở với Chu Tư luôn cũng được! Bao giờ em điều trị xong, tôi sẽ trả lại cho em một con heo mập mạp trắng trẻo, chỉ có béo lên chứ không ốm đi!"
Lam Tử Tuyết bật cười, nói: "Cảm ơn anh!"
Tạ Nhạc và Lam Tử Tuyết đều là những người nói được làm được, hơn nữa còn làm rất nhanh! Trong lúc Đồng Đồng còn đang ngây ngô không biết gì thì Lam Tử Tuyết đã nghỉ việc ở AW, Tạ Nhạc còn giúp cô thu xếp đồ đạc, ngày mai sẽ chuyển đi.
Cho tới anh vẫn chưa từng nghi ngờ lời cô nói, mặc dù nó hơi khó tin, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng cô.
Ngày mai Lam Tử Tuyết sẽ chính thức chuyển đi, cô dùng cả buổi chiều này để ở cạnh Đồng Đồng. Cô đem con bé đến Wisteria, cùng làm, cùng pha cà phê, cùng đứng ở quầy thu ngân, đến lúc Đồng Đồng chơi mệt mà thiếp đi, cũng đã là xế chiều.
Hoàng hôn cuối thu mang hơi nắng nhàn nhạt, hòa cùng mùi của hơi đất bốc lên sau cơn mưa. Lam Tử Tuyết ngồi bên cửa sổ, pha cho mình một ly Cappuccino, từ từ thưởng thức.
Vị cà phê đắng hòa cùng vị ngọt của sữa, trở thành một thức uống mê người. Giờ đang là giờ tan tầm, đúng lí là quán rất đông khách, nhưng Lam Tử Tuyết lại treo biển tạm nghỉ, một mình ngồi trong góc nhấm nháp sự tĩnh lặng này một mình.
Cánh cửa đã lâu không mở đột nhiên bật ra, tiếng chuông gió leng keng vang lên trong gió.
"Anh sẽ luôn ở đây, ngay phía sau em. Chỉ cần em quay đầu, nhất định sẽ nhìn thấy anh."
Như một phản xạ không điều kiện, Lam Tử Tuyết xoay người nhìn về cánh cửa, rồi lại ngẩn người.
Lần thứ 88, anh thất hứa.
Bích Chi đã đến trước mặt Lam Tử Tuyết mà vẫn thấy cô ngẩn người, dường như không nhìn thấy mình, bèn gõ lên trán cô một cái.
Lam Tử Tuyết bị đau mà "tỉnh" lại, cô khẽ cười với Bích Chi rồi đứng dậy, lấy cho Bích Chi một ly Cappuccino khác.
"Đã nói là tớ không thích uống thứ này rồi mà!" Bích Chi oán giận nhìn chòng chọc vào ly cà phê trước mặt, lần nào tới Lam Tử Tuyết cũng mời cô uống thứ này.
"Nhưng tớ thích!"
"Lúc trước cậu đâu có...?"
"Giờ thì có rồi!"
Bích Chi thở dài, thua cuộc, cô cãi không lại Lam Tử Tuyết.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
"Đương nhiên phải đến, nếu không cậu chết lúc nào tớ cũng không hay! Chẳng qua gần đây hơi bận, nếu không tớ sẽ cột cậu ở bên cạnh, có muốn nhúc nhích cũng phải hỏi ý kiến tớ!"
Lam Tử Tuyết phì cười, đã rất lâu rồi cô mới cười như vậy, không gượng gạo hay mang chút giả tạo nào.
"Lão chồng nhà tớ mới đi công tác về, đem một đống đặc sản ở vùng Giang Nam về, để vài hôm nữa tớ bảo lão đem qua cho cậu một ít!" Bích Chi cau mày nuốt ngụm cà phê trong miệng "Coi như là trả tiền đồ uống, lần sau nhớ mang cho tớ sữa hay thứ gì ngọt ngọt ấy!"
Lam Tử Tuyết cười cười, đặt tách cà phê trong tay xuống: "Không cần đâu, ngày mai tớ dọn đi rồi."
Bích Chi giật mình: "Đi đâu?"
"Đến nơi tớ cần đến."
"Tớ đã trốn tránh quá lâu rồi, giờ Đồng Đồng đã có người chăm sóc, Tử Trình đã thành gia lập thất, tớ cũng đã tìm được người thay tớ báo đáp Tạ Nhạc."
"Con gái của tớ... nó cô đơn quá lâu rồi, chỉ một thời gian nữa thôi, tớ sẽ đến bên nó, đến lúc đó, tất cả những người quan trọng với tớ trên đời này đều có thể hạnh phúc."
Giọng Lam Tử Tuyết run run, cả thân người đều đang run lên, tầm mắt trở nên nhạt nhòa.
Phải... ngoại trừ cô ra tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc... Nếu bắt buộc phải đau khổ, một người là đủ rồi!
"Cậu vẫn chưa nói cho hắn ta biết sao?"
Bao nhiêu năm qua, Bích Chi vẫn luôn có một thắc mắc chẳng khi nào được giải đáp, tại sao Lam Tử Tuyết cứ luôn im lặng? Đây rõ ràng không phải là tính cách của cô ấy! Không nói cho Lam Tử Uy và Lam Tử Trình vì sợ hai người đó lo lắng, nhưng tại sao lại không nói cho Tạ Phong biết? Suy cho cùng, mọi chuyện cũng là do hắn mà ra!
"Nói thì có ích gì?"
"Năm năm rồi, ngoài trừ việc tớ vẫn yêu anh ấy ra, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi!"
"Nếu năm năm trước tớ không thể giữ anh ấy lại bên mình, vậy năm năm sau nói nhiều còn có tác dụng gì nữa?"
Có nhiều lời, không cần nói sẽ tự hiểu. Sự thật thường không mấy đẹp đẽ, chôn vùi một ít cũng không sao.
Bích Chi buông Lam Tử Tuyết ra, bàn tay bị cô nắm chặt lấy.
"Khoảng thời gian tớ không có nhà, cậu nhớ thay tớ để mắt đến Đồng Đồng một chút. Còn nữa..."
"Tạ Nhạc chứ gì? Lần này cậu dùng cớ gì để lừa anh ta vậy?" Bích Chi nhíu mày, hèn gì Lam Tử Tuyết chủ động nói với cô nhiều như vậy, cô nên thấy vui hay lo lắng đây?
Lam Tử Tuyết cười cười: "Tớ nói đến nhà Chu Tư để điều trị."
Nghe thấy hai tiếng "Chu Tư", Bích Chi liền biến sắc, ánh mắt nhìn vào không trung đột nhiên sắc bén hơn bội phần, ngay cả giọng nói cũng lạnh buốt.
"Lý Chu Tư? Cậu không sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy sao mà còn nói đến chỗ cô ta điều trị? Đây chẳng phải là cái cớ hay nhất cho hai người kia gặp nhau sao? Cậu đã quên là..."
"Bích Chi!" Lam Tử Tuyết hét lên, gằn từng chữ "Cậu bình tĩnh chút đi! Sao cứ đụng đến Chu Tư là cậu lại mất bình tĩnh như vậy?"
Bích Chi ngẩn người ra một lúc rồi mới phản ứng lại, Lam Tử Tuyết rất ít khi quát mắng cô, mà lần này lại còn là vì Lý Chu Tư kia!
Bích Chi tức đến không nói nên lời, vừa nghiến răng vừa cầm lấy túi sách lao ra khỏi quán, còn không quên đáp trả vào mặt Lam Tử Tuyết một câu.
"Lam Tử Tuyết! Đồ ngốc!"
Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến lòng Lam Tử Tuyết lại nặng thêm mấy phần, nhưng nút thắt bấy lâu trong lòng cô cuối cùng đã tìm được cách gỡ. Thời gian lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa.
Lam Tử Tuyết đang xếp quần áo cho vào balo thì Đồng Đồng chạy vào, vấp phải chân cô rồi nằm gọn trong lòng cô.
"Mẹ ơi, ba nói mẹ sắp phải đi rồi ạ?" Đôi mắt Đồng Đồng ngập nước như chực khóc, nhưng cô bé chỉ lấy tay quệt đi.
Lam Tử Tuyết đau lòng xoa đầu con gái, ừm một tiếng.
Đồng Đồng nhào đến, ôm chặt lấy cô, đầu rúc trong ngực cô, chốc sau nơi đó đã ướt đẫm.
"Mẹ cứ yên tâm, Đồng Đồng sẽ chăm sóc tốt cho mình... hức... chăm sóc cho cha nữa... hức..."
"Được, mẹ biết Đồng Đồng rất ngoan mà! Nếu có cơ hội mẹ sẽ về thăm con mà!"
Đồng Đồng so với những đứa trẻ khác có phần mạnh mẽ hơn, nhưng dù gì nó vẫn là trẻ con, mẹ đối với nó là chỗ dựa lớn nhất, giờ mẹ không ở bên nó nữa, nó rất buồn.
Tử lúc đó đến tối Lam Tử Tuyết đi một bước Đồng Đồng liền đi theo một bước, một chút cũng không rời, đến lúc đi ngủ lại ôm chặt Lam Tử Tuyết không chịu buông ra.
"Mẹ, sao mẹ không sinh em?"
Lam Tử Tuyết ngẩn người, nhất thời không thích ứng kịp.
"Sao con lại hỏi vậy?"
"Tại vì... nếu có em, lúc mẹ đi con sẽ không phải ở một mình, sẽ có người chơi cùng con, ăn cùng con, ngủ cùng con! Mặc dù con không thể nhìn thấy em, nhưng con chắc chắn sẽ rất thương em ấy!"
Lam Tử Tuyết rất muốn cười, nhưng lại cười không nổi.
"Mẹ?" Đồng Đồng không nghe mẹ lên tiếng, cô bé liền quơ tay lung tung, đến khi nằm gọn trong lòng Lam Tử Tuyết rồi mới an lòng.
"Thật ra con có một chị gái..."
Đồng Đồng tròn mắt kinh ngạc, giật giật tay áo Lam Tử Tuyết.
"Vậy chị ấy đâu ạ?"
"Chị con... vẫn ở nhà cũ."
"Chị ấy không sợ sao ạ?"
"Không đâu, chỉ một thời gian nữa thôi, mẹ sẽ đến ở cùng chị con."
"Mẹ dẫn con theo với!"
Lam Tử Tuyết cúi xuống hôi lên trán Đồng Đồng một cái rồi tắt đèn, vén chăn lại cho cô bé.
"Con ngủ đi, sáng mai còn đi học sớm!"
Làm sao mẹ có thể để con... đến đấy được?
Trời đột nhiên trở lạnh. Vừa mở mắt đã thấy sương đêm đọng lại thành những bông tuyết trắng trên cửa sổ. Tuyết rơi cuối mùa thu.
Lam Tử Tuyết định để Đồng Đồng ngủ thêm nên không gọi con bé dậy, đến lúc ra xe chỉ có một mình Tạ Nhạc tiễn cô. Lúc này mặt trời vẫn còn chưa ló dạng.
Tạ Nhạc khoác lên vai Lam Tử Tuyết cái áo bông dày cộm.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng gì cả, ở đây có tôi rồi!"
Lam Tử Tuyết gật đầu, bàn tay bấu chặt lên áo, lúc cô định vào trong xe thì cổ tay bị giữ lại.
"Em không có gì giấu tôi đâu, phải không?" Tạ Nhạc nói rất chậm, gió lạnh khiến tay anh run lên từng đợt nhưng lại không hề nới lỏng sự chiếm giữ đối cô.
Lam Tử Tuyết hơi nheo mắt rồi cười nhẹ, rút cổ tay ra khỏi bàn tay Tạ Nhạc rồi rời đi.
Xe tiến thẳng theo hướng ngoại ô mà chạy, Tạ Nhạc đứng trước cửa nhà, hai tay lạnh cóng cho vào túi quần, châm một điếu thuốc, đứng nhìn theo đến khi chiếc xe ra khỏi tầm mắt mới vào nhà.
Tạ Nhạc vừa mở cửa đã thấy Đồng Đồng đứng đó, dường như đã đứng rất lâu rồi.
"Cha?"
"Ừm!" Tạ Nhạc bế Đồng Đồng lên, xoa đầu con bé rồi đưa nó về phòng ngủ.
Lúc đặt lưng xuống giường, Đồng Đồng đã níu tay Tạ Nhạc hỏi một câu:
"Cha ơi, có phải con có một người chị gái không?"
Tạ Nhạc sững người, đứng bất động hồi lâu, mãi cho đến khi Đồng Đồng giật giật tay áo, anh mới bừng tỉnh.
"Phải, nhưng chị gái của con... đã mất rồi!"
Đến khi ra đến rìa thành phố, chắc chắn đã rời khỏi tầm mắt của Tạ Nhạc rồi, Lam Tử Tuyết liền bảo tài xế cho xe quay đầu lại khu trung tâm.
Nhà của Tạ Nhạc ở phía Bắc của khu trung tâm, còn nơi mà lúc này Lam Tử Tuyết đang đến là phía Tây của khu trung tâm.
Xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp, Lam Tử Tuyết dặn dò lái xe vài câu rồi bước vào trong.
Cô dừng chân ở phòng 113 rồi lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa nhà.
Một căn hộ rộng lớn hiện ra trước mắt cô, tổng cộng có 2 phòng ngủ, 1 phòng bếp, 1 phòng tắm và 1 phòng khách. Căn hộ được trang trí theo lối kiến trúc của người châu Âu cổ nhưng lại quá đơn giản, trong nhà không có quá nhiều đồ gia dụng.
Gọi là một phòng nghỉ xa hoa thì đúng hơn là một căn nhà.
Lam Tử Tuyết vốn có ý định dọn dẹp sơ qua trước, nhưng trong nhà chẳng có mấy thứ, lại càng gọn không thể tả, nên cô đành xắn tay áo lên, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Bây giờ mới có 6 giờ rưỡi, nhìn qua cửa sổ vẫn thấy sắc trời mù mịt, mặt trời vẫn chưa mọc.
Trong bếp nhờ có hơi người mà dần ấm lên, hương thơm của thức ăn lan tỏa khắp cả căn nhà.
Dọn đồ ăn lên bàn xong cũng mới có 7 giờ, Lam Tử Tuyết bèn ra siêu thị gần đỏ mua hoa và trái cây về, đến khi cô dọn dẹp xong thì chuông cửa cũng đúng lúc vang lên.
Tạ Phong nhìn thấy Lam Tử Tuyết, đầu tiên là sững sờ, sau đó là hạnh phúc, cuối cùng là tràn đầy căm phẫn, thất vọng và đau đớn.
Thấy hắn uống say khướt, thân mình lảo đảo, phải chống tay vào thành cửa mới miễn cưỡng đứng được, Lam Tử Tuyết bèn vương tay ra, đỡ lấy Tạ Phong, lôi lôi kéo kéo hắn về phòng ngủ.
Tạ Phong cũng không từ chối, phần vì hắn đã mệt đến nỗi không muốn hất tay ra, phần vì đã là chuyện cô tự nguyện, hắn sẽ không từ chối.
Cho đến khi đặt lưng xuống giường, mí mắt sắp sụp xuống đến nơi, hắn mới thều thào:
"Tôi muốn ăn cháo em nấu..." Nói xong thì liền ngủ mất.
Lam Tử Tuyết dém lại chăn cho Tạ Phong rồi mới đi ra ngoài, khép cửa lại, nắm tay lại bất giác siết chặt.