Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, dưới ánh đèn huyền ảo, giọng hát mộc mạc không chau chuốt hoa mĩ lại khiến người khác mê đắm, một tình cảm thuần khiết không toan tính thiệt hơn, một người con gái mạnh mẽ như cũng thật yếu đuối, tình yêu của họ là món quà mà tạo hóa ban cho, thế nhưng, lại là một món quà không hoàn hảo.
Khoảnh khắc này bỗng nhiên thật thân thuộc
Như cuốn phim cùng phát ngày hôm qua và hôm nay
Em cũng giọng điệu này thì ra giống anh quá
Chẳng phải là bằng chứng tình yêu đã qua của đôi ta sao...?
Tình yêu thời tuổi trẻ, cuồng nhiệt và chân thành như vậy. Tình gian dở mới là tình đẹp nhất. Người trong khán phòng đều im lặng, họ đang lắng nghe một điệu nhạc xưa cũ, đang xem lại một thước phim trong quá khứ, đẹp đến kì lạ, đau thương đến kì lạ.
Thêm một chút dối lừa chính mình, dối lừa anh
Yêu và được yêu không nhất định thành đồng điệu
Em biết rằng bi thương là một kiểu may rủi
Nhưng em chẳng cách nào toàn vẹn tự mình đưa ra được...
Từng phím đàn đen trắng xen lẫn cứ lên rồi xuống, giọng hát đó trầm ấm lạ thường, như đẫm sương mai, càng lúc càng da diết, là một kiểu bất lực cùng hối tiếc, mặc cho trái tim điều khiển bản thân mình mà chẳng thể làm gì khác.
Cố gắng đổi thay vì anh
Nhưng không thể thay đổi cốt truyện đã định sẵn
Tưởng rằng bên anh thì đã là mãi mãi rồi
Cứ như mới ngày hôm qua
Thực ra ngày hôm qua đã vô cùng xa xôi
Nhưng khép đôi mi em vẫn nhìn thấy được...
Tình yêu có thể khiến con người ta thay đổi, em vì anh thay đổi, nhưng số phận lại không vì tình yêu mà thay đổi, em không thể. Thời gian nhanh như một cái chớp mắt, ngày hôm qua tươi đẹp đó chỉ là kí ức đơn độc mình em giữ mà thôi.
Đáng tiếc lại không phải là anh - người cùng em đi hết con đường này
Từng bước đi cùng nhau trên con đường đó nhưng lại lạc mất ở ngã rẻ đó
Cảm ơn anh vì đã nắm chặt tay em suốt một chặng đường dài...
Để em cảm nhận được rằng đó là sự dịu dàng...
Em là người cùng anh đi qua bao thăng trầm cuộc sống, chùng ta nắm tay nhau vượt qua bao sống gió của cuộc đời, vậy mà đến khi sống yên biển lặng, người nắm tay anh lúc này không còn là em. Có lẽ em chỉ thích hợp cùng anh sẻ chia bao điều gian khổ, không thích hợp với việc cùng anh hưởng thụ những tháng ngày êm đềm. Cảm ơn anh, vì bất kì lí do gì, đã đến và yêu em. Em không hối hận, cũng không luyến tiếc. Mong anh vĩnh viễn hạnh phúc, người con gái đó may mắn hơn em.
Âm nhạc luôn là một công cụ truyền cảm xúc tối cao, một nơi bám đầy bụi trần, phủ đầy những yêu hận tình thù của nhân gian lại tồn tại một trái tim lương thiện thuần khiết, giàu lòng hi sinh và vị tha, chỉ những khi buông bỏ hết hận thù, con người ta mới có thể nhẹ nhõm.
Hắn biết cô không biết chơi đàn, nhưng hắn không hiểu tại sao bây giờ cô lại chịu học. Những năm tháng hắn rời đi, cô nhìn vật nhớ người, cô nhớ đến ước mơ chưa thành hình đã vỡ nát của hắn, cô muốn một lần trải nghiệm cảm giác đó, đặt mình vào vị trí của hắn, những ngón tay nhảy múa những phím đàn, đắm chìm trong những câu hát du dương, có lẽ đó cũng là một loại hạnh phúc.
Yêu một người đến đau lòng.
Khi những ngón tay mảnh khảnh ngừng chơi đàn, tiếng hò reo vang lên như sấm dội, những người trong khán phòng lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt cô gái chơi đàn. Trêm người vẫn còn vận bộ trang phục công sở ôm sát người phối hai màu đen trắng, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan thanh tú, đôi mắt bị ánh đèn led che khuất không nhìn rõ, hình như đang nhìn về phía này, nở một nụ cười chúc phúc.
Nụ cười của cô làm tim hắn đau nhói.
Cô không biết chơi đàn. Ngũ âm cũng không chuẩn như vậy.
Mọi thứ đều đã thay đổi. Hắn phát hiện cô càng ngày càng không giống Lam Tử Tuyết mà hắn quen biết nữa rồi.
Lam Tử Tuyết không ngừng hất nước vào mặt, cả phần áo trước ngực cũng đã ướt đẫm. Cô ngước mắt lên, nhìn chính mình trong gương, cắn chặt răng, cuối cùng vẫn để nước mắt rơi xuống.
Cô nhớ lại khoảng thời gian tăm tối đó, rảnh rỗi khiến cô càng có nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung. Cô học chơi đàn, học thanh nhạc, không biết vì sao đối với thứ cô ghét nhất thời đi học lúc này lại có hứng thú kì lạ. Không biết nữa. Chỉ là mỗi khi cô nhớ tới hình ảnh hắn ngồi trước phím đàn, đôi bàn tay thô ráp trở nên mềm mại hơn, nhớ những ước mơ vỡ từ trong trứng nước của hắn, bất giác đăng kí khóa học đàn.
Cô từng cho rằng khóc là yếu đuối, là nhu nhược, nhưng chính bản thân cô lại khóc quá nhiều. Không giống những giọt nước mắt hằng đêm lặng lẽ thấm ướt gối, Lam Tử Tuyết gào lên, khóc nức nở như một đứa trẻ, thanh âm nghẹn ngào, vang vọng trong nhà vệ sinh. Cô nhắm chặt mắt, rất muốn chết đi, rời khỏi thế giới này, nhưng nghĩ đến Đồng Đồng, cô lại buông bỏ ý định đó. Những dòng cảm xúc đan xen nhau lẫn lộn khiến cô khó thở, đến khóc cũng không còn sức lực.
Lam Tử Tuyết lại hất nước lên mặt mình, lần này là để rửa sạch nước mắt. Cô lấy khăn lau mặt xong liền ra ngoài.
Chà, chúng ta có duyên thật!
Lam Tử Tuyết không buồn ngẩng đầu, lách người né tránh. Đây là nhà vệ sinh nữ, trùng hợp mới lạ.
Nhậm Giả lê thân chắc trước mặt cô, bàn tay lão dần dà men theo nắm lấy những ngón tay cô với ánh nhìn say đắm.
Chúng thật đẹp!
Cảm ơn. Lam Tử Tuyết vung tay ra Ngài có thể tránh ra được không?
Ấy, sao lại cộc cằn thế? Người đẹp... Lão nhìn cô bằng ánh mắt đói khát hèn hạ, nhỏ giọng kề sát tai cô Bao nhiêu một đêm thì được?
Ý ông là gì?, Tôi có thể báo cảnh sát ông vì tội quấy rối đấy.
Không, không! Lão cười tà nhìn cô Thế này gọi là làm thêm ngoài giờ!
Cho dù là làm thêm ngoài giờ cũng là cùng tôi làm chứ? Không biết Tạ Phong đã đến từ lúc nào, nhìn về phía hai người đang đứng gần nhau, tư thế trông cực kì ám muội. Ánh đèn mờ lại cứ lúc tỏ lúc tắt.
Xem ra Nhậm tổng rất quan tâm đến thư kí của tôi thì phải?
Đúng vậy, nói thật thì tôi rất muốn cô ấy đến làm việc cho mình!
Vậy sao? Vinh hạnh, vinh hạnh! Tạ Phong dừng bước trước mặt Nhậm Giả, đôi mắt đang cười Nhưng cô ấy kém cỏi như vậy, ở cạnh tôi vẫn là tốt hơn! Cảm ơn ngài đã quan tâm!
Nụ cười trên gương mặt Nhậm Giả tắt ngấm, lão giương mắt nhìn Tạ Phong kéo Lam Tử Tuyết rời khỏi, con mồi đã đến miệng lại vụt mất.
Tạ Phong thô bạo nhét Lam Tử Tuyết vào xe, chẳng nói chẳng rằng mà nhấn ga khiến cả người cô đập ra phía sau, phần ót sưng lên một cục. Hắn tựa như một kẻ điên dại mà nhấn chân ga, chiếc BMW đen cứ lao vun vút trong gió.
Lam Tử Tuyết nhìn cảnh vật lướt qua mình càng lúc càng nhanh, sắc mặt tái nhợt. Cô cảm thấy rất sợ hãi. Lam Tử Tuyết nắm lấy tay áo Tạ Phong, giật giật:
Chậm chút.
Tạ Phong không quay sang, hắn chửi thầm một tiếng rồi thả lỏng chân ga, châm một điếu thuốc. Xe từ từ chạy chậm lại, không khí trong xe nhanh chóng ám mùi khói.
Lam Tử Tuyết đặt tay lên lồng ngực để bình ổn hơi thở, cô lách người lại gần cửa kính, trốn tránh mùi khói thuốc mà cô ghét kia.
Tạ Phong hừ lạnh, quăng tàn thuốc lá đi: Lúc nãy trông dữ tợn như vậy, sao bây giờ lại hóa thành một thiếu nữ ngây thơ rồi?
Nghe Tạ Phong nói Lam Tử Tuyết mới nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của mình khi nói chuyện với Nhậm Giả. Chắc là kinh khủng lắm! Cô à một tiếng dài rồi lại thôi.
Gió buổi đêm tạt vào mặt rang rát lại tỉnh táo hơn. Chắc Lam Tử Tuyết điên rồi mới thích cảm giác ở cùng hắn trong xe như lúc này, không quá gần gũi cũng không quá xa cách, có cảm giác rất an tâm.
Điện thoại rung lên từng hồi, giờ cô mới sựt nhớ mình tắt chuông từ nãy đến giờ. Thì ra là Tạ Nhạc, Lam Tử Tuyết do dự một chút rồi bắt máy.
Bây giờ em đang ở đâu vậy?
À... Tôi ở công ty.
Em ăn tối chưa?
À... rồi! Anh đừng lo, có thể hôm nay tôi sẽ về muộn, anh và Đồng Đồng cứ ngủ trước đi!
Tạ Nhạc bên này một tay ôm Đồng Đồng, một tay nghe điện thoại, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng gió thổi mạnh, tiếng còi xe inh ỏi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Được, Đồng Đồng ngủ rồi! Em nhớ về sớm, có gì cứ gọi cho tôi!
Lam Tử Tuyết ừm một tiếng rồi cúp máy. Cô quay người sang, Tạ Phong lại châm một điếu thuốc khác.
Xem ra hai người rất hạnh phúc!
Cũng ổn.
Tạ Phong rõ ràng là muốn cạnh khóe Lam Tử Tuyết, nghe cô trả lời hắn hơi sửng sốt, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục đề tài.
Thời gian qua tốt không?
Tốt.
Có người mình yêu thương bên cạnh, đương nhiên là rất tốt!
Phải. Thật tốt. Anh thì sao?
Cũng không tồi. Đồ ăn bên đó rất khó ăn!
Ừ. Không quen là đúng rồi.
Đứa trẻ kia rất đáng yêu!
Đúng là rất đáng yêu.
Tôi mà có một đứa thì tốt!
Anh nên kết hôn đi thôi.
Tại sao?
Bời vì kết hôn sẽ có người ở cạnh chăm sóc cho anh, nấu cơm cho anh, còn sinh cho anh nhiều đứa trẻ, chúng đều rất đáng yêu.
Nghe có vẻ rất tuyệt!
Phải.
Vậy cô nói xem, tôi nên kết hôn với ai bây giờ?
Xe đột nhiên thắng gấp, dừng lại ngay giữa đường. Bây giờ không phải giờ cao điểm nhưng đường xá rất đông đúc, rất nhanh phía sau liền truyền đến tiếng còi xe inh ỏi.
Cô nói xem? Hắn vẫn cười, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đó luôn đẹp như vậy.
Nghiêm Đình Đình... Lam Tử Tuyết mấp máy từng chữ, như để khẳng định ý kiến của mình, cô lại nói... cô ấy là một cô gái tốt.
Tạ Phong cười nhìn cô, nụ cười càng lúc càng rõ rệt, hắn không ngạc nhiên, vì hắn biết cô chắc chắn nói thế.
Có lẽ vậy. Đã biết đáp án mà vẫn muốn hỏi.
Tôi cũng thấy vậy! Hắn bật cười thành tiếng, nụ cười đầy xa lạ, hắn lại nhấn ga, xe tiếp tục lao trên đường.
Lam Tử Tuyết nhìn sương mù bám đầy trên kính, giống như lí trí đang bị tình cảm của cô che mờ. Lam Tử Tuyết rất ít khi hứa điều gì, nhưng đều thực hiện được. Cô từng hứa với mình quay lại tìm hắn chỉ để tận mắt chứng kiến hắn một lần nữa thành công, tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Và quên cô đi. Cũng như cô học cách quên hắn vậy.
Lam Tử Tuyết mơ mơ hồ hồ nhìn thấy tờ chẩn đoán năm đó, thấy ánh mắt phức tạp của Tạ Nhạc, thấy bóng dáng nhỏ bé của Đồng Đồng, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí. Dặn lòng không được phép quên.
Xe dừng lại trước một khách sạn bốn sao nổi tiếng, rất may không phải là phanh gấp. Lam Tử Tuyết kéo áo khoác lên, tự bước xuống, cô không mong Tạ Phong sẽ mở cửa cho cô. Lúc này cô mới sựt nhớ tới:
Còn Nghiêm Đình Đình thì sao?
Tôi đưa cô ấy về nhà rồi. Tạ Phong không quay đầu lại, làm thủ tục thuê phòng rồi kéo tay cô lên lầu.
Nhân viên khách sạn nhìn theo hai người, trong mắt đầy vẻ ám muội.
Nệm dưới mông rất êm ái, nhưng Lam Tử Tuyết lại không thể ngồi yên một chỗ, cô hết ngó nghiêng căn phòng rồi lại nhìn Tạ Phong, trong mắt đều là bất an.
Một nam một nữ nửa đêm đi thuê phòng khách sạn, còn có thể làm gì?
Lam Tử Tuyết càng nghĩ càng thấy bất an, cô không muốn nghi ngờ nhân cách của hắn, nhưng...
Đồng hồ tích tắc tích tắc từng hồi, đã mười giờ. Bàn tay bất giác nắm chặt ga giường, Lam Tử Tuyết vừa quay đầu đã thấy Tạ Phong tựa người vào cửa sổ, trong khói thuốc mịt mờ ẩn hiện bóng hình cô.
Cô không thích thuốc lá, hắn thì ngược lại. Lúc hai người còn ở bên nhau cô luôn bảo hắn bỏ, giờ hai người đã thành người xa lạ, cô cũng chẳng có cái quyền cấm cản hắn nữa rồi.
Hút hết điếu thuốc, Tạ Phong vào phòng, ôm chăn mền trong tủ ra quăng lên giường. Sắc mặt Lam Tử Tuyết càng lúc càng nhợt nhạt.
Hắn đi tắm, lúc bước ra trên người chỉ còn bộ áo ngủ mỏng, vóc dáng hoàn mĩ lộ ra sau lớp áo. Lam Tử Tuyết vẫn như trước, ngồi bất động một chỗ nắm chặt lấy ga giường, trông thấy hắn thì giật thót.
Tạ Phong liếc nhìn cô rồi đến chỗ sofa ngồi xuống, đem toàn bộ rượu mà người phục vụ vừa mang lên bật nắp, rót đầy ly.
Lam Tử Tuyết vẫn tưởng Tạ Phong có ý định làm gì mình, nhưng không, anh chỉ uống rượu, uống hết chai này đến chai khác, có mấy chai cô còn không biết rõ nhãn hiệu. Tựa như một kẻ đang khát giữa sa mạc, hắn cứ uống, uống đến khi đầu óc hắn quay cuồng, Lam Tử Tuyết không thể ngồi yên được nữa vẫn chưa dừng.
Đừng uống nữa! Cô giựt lại cái ly trên tay hắn, Tạ Phong thuận thế lảo đảo, tựa đầu lên vai cô.
Lam Tử Tuyết thật sự bất lực, cái người này, đã lớn như vậy, vẫn chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân mình.
Không gian yên tĩnh, gió vẫn thổi từng cơn ngoài cửa sổ, Lam Tử Tuyết vươn tay chạm lên mái tóc ấy, bàn tay cứ đưa ra rồi co lại, cuối cùng mới hạ xuống, thở phào. Cô để đầu hắn gần vào vai mình, lắng nghe từng nhịp đập bình ổn đó.
Có đôi lúc em cũng không hiểu được bản thân đang nghĩ gì. Rất muốn ở bên anh, nhưng lại sợ anh đau khổ, muốn nói cho anh nghe, nhưng lại sợ anh biết sẽ phiền lòng, muốn để anh bên người con gái khác, nhưng lại không đủ can đảm, muốn chúc phúc cho anh, cuối cùng lại không nỡ.
Lúc này cũng vậy, em không muốn thấy anh giống như lúc này. Em đã cố gắng mạnh mẽ rồi, sao anh lại còn tỏ ra yếu đuối như vậy? Em đã muốn buông bỏ rồi, tại sao lại còn quay về?
Nhưng có lẽ nếu anh không quay về, em vẫn sẽ dùng phần đời còn lại để chờ đợi.
Anh có đang đợi điều gì không?
Ánh trăng thật đẹp, nhưng chẳng bằng hình bóng người trong tim mà ta hằng đêm mà ta nhung nhớ.
Anh rất khác! Không giống như trong kí ức của em nữa rồi! Anh độc lập hơn, bản lĩnh hơn, che giấu giỏi hơn, nhưng lại chẳng chịu tuyệt tình thêm chút nữa. Em biết chứ, biết tất cả, biết những khó khăn anh phải trải qua, biết áp lực mà anh phải chịu, biết anh cảm thấy cô đơn, biết Nghiêm Đình Đình đối với anh chỉ như một người bầu bạn, em cũng biết...
May thật... có nhiều chuyện anh không biết!
Có người gõ cửa, một tiếng rồi hai tiếng, nhanh dần, lại mạnh hơn, nghe rất gấp gáp, dữ dội.
Lam Tử Tuyết vuốt ve gò má Tạ Phong một lần cuối rồi để hắn tựa người vào ghế, xong xuôi mới đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở, một tiếng chát liền vang lên. Lam Tử Tuyết đặt tay lên gò má đau rát, ánh mắt thoáng sững sốt rồi thôi.
Tiện nhân! Đã có chồng còn muốn dụ dỗ đàn ông! Nghiêm Đình Đình vừa nghiến răng vừa nói, tức giận đến cả mặt và hai mắt đều đỏ rực. Cô ta đẩy Lam Tử Tuyết ra, muốn vào xem Tạ Phong nhưng lại bị chặn lại.
Cô mau tránh ra!
Cô chửi tôi là tiện nhân, đã có chồng còn muốn dụ dỗ đàn ông, vậy xin hỏi, cô là gì của anh ấy, lấy tư cách gì để chửi mắng, còn tát tôi?
Nghiêm Đình Đình trợn ngược mắt lên nhìn cô, bàn tay giơ ra muốn tát cô một cái nữa.
Nếu cô không muốn nói chuyện đàng hoàng thì xin đi cho. Không tiễn! Cô còn muốn hành hung người khác bừa bãi tôi liền gọi cho bảo vệ lên đây, đến lúc to chuyện thì chẳng ai được lợi đâu.
Lam Tử Tuyết nói từng lời rất chậm rãi, lại nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Nghiêm Đình Đình bình tĩnh lại, nhận thức được tình hình hiện tại, cô ta đành phải thu tay lại, nhướng mi, hạ giọng xuống.
Giữa chúng ta có gì để nói?
Anh ấy!
Nghiêm Đình Đình hít sâu một hơi, cô ta biết đã đến lúc ba mặt một lời, phân rõ trắng đen sự việc. Lam Tử Tuyết là người yêu cũ, cũng có thể là người hiện tại trong lòng Tạ Phong, nhưng cô ta là gì? Cô ta chẳng là gì cả! Cùng lắm chỉ là một người bạn, đương nhiên điều đó không làm Nghiêm Đình Đình vừa lòng.
Cô yêu anh ấy không? Lam Tử Tuyết đột nhiên hỏi.
Đương nhiên là có! Nghiêm Đình Đình khẳng định.
Dù anh ấy không yêu cô, dù anh ấy tan gia bại sản, chỉ còn tay trắng, dù anh ấy trở nên điên loạn, cô vẫn yêu anh ấy chứ?
Nghiêm Đình Đình thoáng ngạc nhiên, cô ta cười nhạt: Cô nghĩ ai cũng giống cô sao? Tôi yêu anh ấy, tình yêu thật lòng chẳng cần hồi đáp, chẳng cần của cải vật chất, chẳng cần biết anh ấy ra sao, tôi vẫn yêu anh ấy! Thời gian có thể chứng minh tất cả.
Lam Tử Tuyết mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm, cô lách người để Nghiêm Đình Đình bước vào phòng.
Vậy là tốt rồi!
Nghiêm Đình Đình chạy lại xem xét khắp người Tạ Phong, biết hắn không có chuyện gì mới thở ra một hơi, dùng hết sức lực xốc hắn lên, muốn đưa hắn rời khỏi nơi này.
Lam Tử Tuyết hai tay vòng trước ngực, tựa người vào cửa. Cô ném chìa khóa phòng cho Nghiêm Đình Đình rồi bỏ đi.
Thay tôi chăm sóc anh ấy.
Bắc Kinh mười hai giờ đêm, trong căn phòng rộng lớn của một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố, vẫn có một người chưa ngủ.
Tạ Nhạc đến bên cửa sổ, nhìn chậu tử đằng sắp nở lay lay trong gió, tiếng chuông gió kêu nhỏ nhẹ êm tai, lòng anh rất bình yên, nhưng lại không ngủ được.
Đồng Đồng không thấy mẹ trở về rất lo lắng, anh phải dỗ rất lâu con bé mới chịu ngủ, ngủ rồi lại không chịu buông anh ra, cứ ôm chặt anh. Đồng Đồng rất giống mẹ, khi ngủ luôn thích ôm gì đó thật lớn, thật mềm mại, tư thế ngủ cũng giống nhau, đều biến thành một nhúm.
Họ đều không có cảm giác an toàn.
Nghĩ rồi nghĩ, thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào anh còn bế Đồng Đồng trên tay đứng trước phòng bệnh cấp cứu, chỉ mong Lam Tử Tuyết có thể qua khỏi cơn nguy hiểm, Đồng Đồng ngoan từ tấm bé, lúc đó chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn chứ không khóc quấy, chắc nó cũng biết mẹ nó đang đứng giữa sống chết, rất nhiều người đang giành giật mẹ với tử thần. Vậy mà giờ Đồng Đồng đã hơn năm tuổi, đã năm năm rồi sao?
Tạ Nhạc từng nghĩ, nếu gặp lại Tạ Phong, anh sẽ làm gì. Ngày đó vì hận hắn ta độc ác giết chết cả cha mẹ anh mà đem cả người con gái ấy ra đánh đổi, giờ có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Chỉ vì một phúc nhất thời, nông nỗi của anh mà hại quá nhiều người, còn khiến một sinh linh vô tội chết yểu trong bụng mẹ.
Ước nguyện lớn nhất của Tạ Nhạc bây giờ là có thể ở bên Lam Tử Tuyết, chăm sóc cho cô, bù đắp cho cô những gì cha mẹ anh thiếu cô, còn những thứ anh nợ cô, e rằng kiếp sau mới có thể trả hết.
7862 - độc của độc, ngay cả chuyên gia trong ngành cũng chưa chắc giải được, ngày đó cha đẻ của nó chỉ chế ra rất nhiều thuốc, nhưng thuốc giải chỉ có một, mà thuốc giải đó lại trong tay Tạ Nhạc, người chế tạo ra nó là thầy anh. Ngày đó Tạ Vĩnh Kỳ và Nhạc Cẩm đã tính toán cả đường lui cho anh, đem Lam Tử Tuyết làm con tin, thứ mà cô uống ngày đó chỉ là một loại thuốc kìm chế độc tố bình thường, đến một thời gian nhất định, độc tố sẽ lại phát tác, người trúng độc sẽ đột tử mà chết.
Lúc đó trong đầu Tạ Nhạc chỉ có hận thù, chẳng thèm điều tra rõ sự việc đã đổ tội tất cả lên đầu Tạ Phong, đem thuốc giải thật sự trao đổi với cả DG. Tạ Phong đồng ý, anh cũng rất bất ngờ, nhưng đôi bên đều có được thứ mình muốn, rất nhanh liền giao dịch thành cồng.
Đáng tiếc...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của Tạ Nhạc, anh nhìn qua tên rồi nhanh chóng bắt máy. Sau khi cúp máy liền chạy vội ra ngoài, lái xe phóng đi.
Lam Tử Tuyết xoa xoa hai tay cho ấm lên, đang là mùa hè mà ban đêm vẫn lạnh phết, trên người cô chỉ mặc độc một bộ váy mỏng và áo khoác ngắn tay, căn bản chẳng là gì so với cái lạnh thấu xương này. Đợi đến khi chân cô mềm nhũn, tường đã chết vì lạnh thì một chiếc xe phanh gấp lại trước mặt cô.
Tạ Nhạc bước xuống xe, ôm chầm lấy cô. Lam Tử Tuyết tròn mắt ngạc nhiên nhưng không đẩy ra, chỉ hơi xê dịch ra sau.
Tạ Nhạc ôm một lúc rồi buông ra, kéo cô vào xe. Không gian ấm áp trong xe khiến Lam Tử Tuyết thoải mái hơn.
Cảm ơn anh. Từ Bắc Kinh đến thành phố ít nhất phải mất hai tiếng đi xe, mà cô chỉ đợi hơn một tiếng, đủ thấy Tạ Nhạc đối tốt với cô thế nào.
Tạ Nhạc nhìn cô, nửa đau xót nửa trách móc, đây là lần đầu tiên anh không đáp lời cô.
Lam Tử Tuyết không giận, đôi mắt hơi cụp xuống.
Cuối tuần này anh rảnh không?
Tạ Nhạc gật đầu.
Có thể đưa tôi đến gặp bác sĩ Lý được không?
Cánh tay đang đặt trên vô lăng của Tạ Nhạc run run, anh vội nắm chặt lại, không dám tin nhìn cô.
Thật không? Em đồng ý điều trị rồi?
Lam Tử Tuyết không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu mà thôi.
Cuốn sách ưa thích của cô có đoạn: Những ngôi sao sẽ luôn quay về nơi nó thuộc về.
Phải không?
Tâm trạng Tạ Nhạc hôm nay cực kì tốt, dù trong buổi họp hội đồng quản trị thường niên, các cổ đông lớn vẫn luôn cạnh khóe, bất mãn với anh nhưng anh cũng không thấy tức giận, còn bày ra bộ dạng tươi cười khiến mấy lão già đó tức chết.
Anh đã ngồi ở cái ghế Chủ tịch này năm năm, nhưng vẫn có rất nhiều người không công nhận tài năng của anh, dù anh có cố gắng để giữ vững tập đoàn thế nào cũng vậy, vì vậy Tạ Nhạc quyết định phát triển một dự án lớn, xây dựng một công ty nhỏ dưới trướng DG, là công ty thời trang.
Thiết kế là ước mơ một thời của anh, nhưng lại bị cha mẹ anh ngăn cấm, nói ngành đó không có tiền đồ, nói anh phải học Quản trị kinh doanh giống như anh trai mình mới có thể kế thừa gia sản gia tộc.
Dự án lần này đối với anh vô cùng quan trọng, bởi không một ai tin vào nó, thị trường thời gian trong nước ảm đạm, không có lấy một đại diện nổi bật, DG là tập đoàn lớn, nhưng chưa từng lấn chân sang lĩnh vực này, dự án này có thể đem về lợi nhuận hàng tỷ, cũng có thể thất bại ê chề, khiến tài chính của Tập đoàn tiêu hao một khoản lớn.
Những lão già đó cứ khư khư giữ ý kiến như vậy, nhất quyết không muốn góp vốn vào dự án lần này, mà dự án này lại cần một số tiền đầu tư rất lớn, không dưới 10 tỷ, một mình Tạ Nhạc không thể lo liệu nổi.
Đúng là Cát nhân tự có thiên tướng, đương lúc anh đang đau đầu về vấn đề vốn, một công ty tài chính nổi tiếng ở Mỹ đã đồng ý cung cấp vốn đầu tư cho dự án này, một lát nữa người đại diện của họ sẽ đến đây thảo luận cụ thể.
Tạ Nhạc gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn, còn một nguyên do nữa khiến anh cảm thấy vui vẻ, đó là Lam Tử Tuyết cuối cùng cũng chịu điều trị. Chuyện năm đó luôn là nỗi hối hận lớn trong lòng anh, anh chỉ muốn cô mong chóng làm điều trị, giải quyết sạch sẽ căn bệnh kia càng nhanh càng tốt.
Mấy năm nay Lam Tử Tuyết nhất quyết không chịu điều trị, cho dù bây giờ là vì lí do gì mà đồng ý, Tạ Nhạc vẫn muốn cảm tạ trời đất.
Thư ký đúng giờ gõ cửa nhắc nhở, đã đến giờ gặp mặt vị đại diện kia.
Lam Tử Tuyết bỏ đống tài liệu trên tay xuống bàn, thở ra nặng nhọc, không ngờ chỉ là dọn chỗ mà lại mệt như vậy.
Hôm nay Tạ Phong vừa tới đã bảo cô dọn đồ đạc ra ngoài ngồi, để Milada quay về chỗ cũ, còn đặc biệt căn dặn toàn bộ tài liệu đều là cơ mật, vì vậy không cho ai giúp, bắt cô phải đem toàn bộ đồ của mình, bao gồm cả bàn ghế ra ngoài, đến phòng Tài chính ngồi làm việc.
Lam Tử Tuyết còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, nói cô thất sủng, đường đường là thư kí giám đốc vẫn bị đạp xuống phòng Tài chính không thương tiếc. Lam Tử Tuyết cười nhạt, chẳng qua chỉ là đổi chỗ ngồi thôi, đối với cô chẳng có gì lớn lao cả, cũng chẳng ảnh hưởng đến công việc của cô.
Tạ Phong chỉ là thích đùa giỡn một chút mà thôi, điều đó cô biết, cũng chẳng muốn hỏi nhiều làm gì.
Đống văn kiện cần kiểm tra còn chưa xử lí được một nửa đồng hồ đã điểm 12 giờ, mọi người liền đóng máy đi ăn cơm, chỉ có mình Lam Tử Tuyết vẫn tiếp tục làm việc, có vài đồng nghiệp tới rủ cô cùng đi nhưng cô đều từ chối, để cả họ và cô đều không khó xử.
Ngồi một chút thì điện thoại bàn vang lên, Lam Tử Tuyết nhấc máy, đầu bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng:
Đem tư liệu tài chính của công ty tháng này lên cho tôi. Nói xong liền cúp máy.
Lam Tử Tuyết một giây cũng không dám chậm trễ, tìm được liền chạy cầu thang mấy tầng mang lên. Thang máy vào giờ nghỉ trưa sẽ không hoạt động.
Cô vừa đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng động lớn, sau đó là tiếng thở gấp hòa cùng rên rỉ, càng lúc càng mê người, kích tình.
Mặt Lam Tử Tuyết liền biến canh, cả tay chân đều dừng tại một chỗ, cô không mở cửa, nếu dám mở cửa lại không dám bước vào.
Ưm... ưm...
Phong... kĩ thuật hôn của anh tuyệt thật!... Ưm...
Cũng may chỉ là hôn thôi... Không hiểu sao trong đầu Lam Tử Tuyết liền vụt qua ý nghĩ đó.
Đã đến sao còn không vào.
Giọng hắn nhàn nhạt, lẫn mùi dục vọng nhưng cô vẫn nghe rất rõ. Trốn tránh không phải là cách, Lam Tử Tuyết hít sâu, đẩy cửa vào.
Để lên bàn đi. Trông thấy bộ dạng lúng túng của cô, Tạ Phong vừa chỉnh quần áo vừa chỉ bảo.
Nghiêm Đình Đình thì không như vậy. Cổ áo cô ta kéo xuống tận ngực, để lộ cặp hồng đào ẩn ẩn sau lớp áo, gương mặt hồng nhuận, đôi mắt trong suốt, đôi môi căng tràn đỏ mọng, vừa nhìn đã biết là vừa day dưa tình triền xong.
Nghiêm Đình Đình hất phần tóc rối ra sau, nở nụ cười với cô. Gương mặt Lam Tử Tuyết liền tái nhợt, đồ đạc trong căn phòng đúng là đã bị xáo trộn không ít.
Lần sau cứ trực tiếp mang vào, đừng để tôi nhắc nhở.
Lam Tử Tuyết vẫn đứng ngây người, ngay cả đáp lời hắn cũng quên mất.
Tạ Phong không giận dữ gì, trong đôi mắt tràn ngập ý cười châm biếm.
Cô nên quen với việc này, có khi lần sau còn có thể gặp chuyện kích thích hơn cơ.
Giọng điệu nửa đùa cợt nửa châm chọc này, chắc chắn không phải của Tạ Phong mà cô quen biết.
Lam Tử Tuyết như ngây dại mà nhìn hai người, lát sau mới cúi đầu chào rồi rời đi.
Tạ Phong nói được làm được, trong suốt một tuần này giờ nghỉ trưa luôn gọi cô đến, cho cô xem đủ màn đặc sắc, nhưng may là màn kích thích nhất vẫn chưa xảy ra. Lam Tử Tuyết nghĩ chắc cả cô và Tạ Phong đều điên rồi nên mới dùng trò này để tiêu khiến. Hắn chắc là thuần túy nhàm chán, còn cô là bị lôi vào.
Cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Nghĩ như vậy, cô liền tận lực phối hợp cùng hắn, hắn thích nhìn cô bối rối, khó xử thì cứ để hắn nhìn, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Mấy ngày qua mọi người trong công ty đều có dịp được rửa mắt. Boss lạnh lùng của họ cuối cùng cũng tìm được mĩ nhân của đời mình, hơn nữa còn rất khoa trương, rất hạnh phúc, cho dù là ở công ty vẫn dễ dàng nhìn thấy hai người tay trong tay hạnh phúc.
Nhưng mà hình như có cái gì đó không đúng.
Trực giác của phụ nữ thường tốt hơn đàn ông, chuyện này trở thành tiêu điểm để các nữ đồng nghiệp trong công ty bàn tán.
Hôm nay là thứ bảy, cuối ngày công việc cũng chẳng có bao nhiêu, mọi người vẫn đang tranh thủ chút thời gian tám chuyện, Lam Tử Tuyết viện cớ muốn đi vệ sinh lảng ra khỏi đám đông đó.
Lúc cô vừa rời khỏi nhà vệ sinh, chậu nước đặt ở trên cửa đúng lúc rơi xuống, nước bẩn trong đó đều đổ ập xuống đầu cô.
Lam Tử Tuyết vươn tay gạt hết nước trên mặt xuống, cười khẽ vài tiếng, xem ra có người muốn chỉnh cô, nhưng lại dùng phương thức ấu trĩ thế này để chỉnh.
Điều đó làm Lam Tử Tuyết bớt lo lắng, cho dù cô có kẻ thù, người này cũng chẳng thông minh gì.
Nhưng mà tình thế bây giờ đúng là hơi rắc rối. Cả người cô không những ướt sũng mà còn có mùi, không biết là nước gì nữa. Cô không mang theo đồ dự phòng, chỉ sợ tình cảnh này người ta cũng không cho ngồi taxi quá.
Nghĩ ngợi một lúc, Lam Tử Tuyết lấy điện thoại gọi cho Tạ Nhạc, điện thoại đổ từng hồi chuông dài vẫn không có ai nghe máy, liên tiếp ba bốn lần như vậy, cuối cùng cô bỏ cuộc, quyết định tới đâu hay tới đó.
Nhưng ngay sau đó cô liền thay đổi ý định, bởi cửa phòng vệ sinh đã bị khóa, không làm sao mở được. Lam Tử Tuyết lấy hết sức bình sinh đạp vài cái mà nó vẫn không có dấu hiệu lay chuyển, chắc hẳn bên ngoài còn bị chặn bởi vật gì đó.
Cô trượt dài trên tường, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi nhắm hờ đôi mắt, điện thoại nhấp nháy vài cái rồi tối đen vì hết pin, giờ này cũng chẳng có ai còn ở đây, xem ra cô đành ở đây đến sáng rồi. À không, phải là hai ngày mới đúng, mai là chủ nhật còn gì.
Lam Tử Tuyết cứ ngồi ở một góc phòng, đôi mắt ngay cả chớp cũng lười. Cô nhớ lại khoảng thời gian đó, suốt ngày trốn trong phòng tìm cảm giác an toàn giữa không gian chật hẹp, còn bây giờ cho dù là ở đâu cô cũng chẳng thấy an toàn nữa rồi.
Khoảng thời gian đó cứ như một hố sâu không đáy, tối tăm và không lường trước được. Cô nhớ lúc bệnh trầm cảm của cô nặng nhất, đã mấy lần cắt cổ tay trong căn phòng đó, sau cùng bị Tạ Nhạc phát hiện liền đưa cô về nhà anh, hai người cứ thế mà ở chung cho tới bây giờ.
Kì lạ là, trong suốt năm năm đó, cô cũng chưa từng nhìn thấy hắn, không một bức thư hay cuộc gọi, vậy mà hằng đêm vẫn mơ thấy hắn đang cười.
Sau này nếu không có cô, hắn sẽ vẫn cười, phải không?
Cửa phòng vệ sinh ầm một tiếng, bị một cước đá văng ra. Lam Tử Tuyết choàng tỉnh, ngây người nhìn người đứng trước cửa.
Tạ Phong quần áo xộc xệt, caravat vắt ra sau vai, áo thấm ướt mồ hôi, không ngừng thở hồng hộc, gương mặt lạnh nhạt hiếm hoi xuất hiện chút cảm xúc liền vụt tắt.
Lam Tử Tuyết phải ngước cổ lên mới nhìn thấy hắn, rực rỡ như vậy, quen thuộc như vậy, cũng giống như ngày đó cô lẫn trong đám đông mà dõi theo hắn, chẳng qua chỉ là con thiêu thân lao vào lửa mà thôi.
Còn không mau đi ra! Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, xem ra hắn lại là hắn rồi.
Lam Tử Tuyết chống tay đứng lên, cô cũng không muốn ngồi mãi như vậy, nhưng ngồi lâu quá nên chân hơi tê, đứng lên rồi lại ngã xuống mấy lần.
Vô dụng! Tạ Phong nhàn nhạt buông một câu, nắm tay cô kéo lên.
Giây phút bốn mắt giao nhau, Lam Tử Tuyết rốt cuộc cũng hiểu cố chấp bao lâu nay trong lòng mình là từ đâu mà có.
Người đàn ông này, cho dù làm gì vẫn luôn hấp dẫn cô.
Ngay đến Lam Tử Tuyết cũng không ngờ người buông tay trước lại là mình, cô khẽ cảm ơn rồi lách người rời đi, ra khỏi nơi này, ra khỏi nơi có sự hiện diện của hắn.
Nhưng khi đối diện với dòng xe cộ tấp nập, cô lại thấy hối hận, túi xách của cô vẫn còn ở trong đó, trên người cô không có tiền, điện thoại lại hết pin, nếu bây giờ chạy vào lấy, lại sợ chạm mặt hắn.
Cô sợ chạm mặt hắn. Sợ thấy ánh mắt đó của hắn.
Lam Tử Tuyết thở dài, gió thổi vào tấm áo mỏng manh sũng nước khiến cô lạnh càng thêm lạnh, thôi thì cứ đợi ở đây vậy, bao giờ hắn rời đi rồi cô lại trở vào lấy túi sách.
Tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi mịt mù, màn đêm dần dần kéo đến mà dòng người vẫn chẳng thưa đi.
Đột nhiên cô muốn gặp Đồng Đồng.
Tôi thích ngắm đèn đường, ngắm dòng xe qua lại trên hè phố, thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ, nếu còn thời gian rảnh rỗi nhàm chán, vậy hãy làm bận bản thân đi.
Tiếng còi xe vang lên ngang bên cạnh, Lam Tử Tuyết quay đầu, một người đàn ông cô chỉ thoáng gặp vài lần xuất hiện trước mặt cô, hơi nghiêng người vươn tay chỉ về phía chiếc xe.
Mời cô. Lam Tử Tuyết nhận ra người này, David - một trợ lí khác của Tạ Phong.
Cô đón lấy áo khoác từ tay anh ta rồi cúi đầu cảm ơn, bước lên xe.
Xe chạy, Lam Tử Tuyết khoác áo vào, cô thấy đỡ lạnh hơn.
David sở hữu tác phong chuyên nghiệp, anh chăm chú lái xe, không tò mò hỏi gì, ngay cả điện chỉ nhà cô cũng biết.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, lúc Lam Tử Tuyết bước xuống xe, David mới lần thứ hai mở miệng:
Alex nhờ tôi nhắn với cô, thay vì gọi điện cho người kia, cô nên gọi cho ngài ấy thì tốt hơn. Nói xong liền phóng xe đi.
Lam Tử Tuyết không hiểu lắm, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, giờ đã trễ, cô phải vào nhà nấu cơm tối cho Đồng Đồng.
Vào nhà, Lam Tử Tuyết lại càng ngạc nhiên hon, chỉ có mỗi Đồng Đồng và cô giữ trẻ ở nhà, cô ấy nói vì không thấy ai tới đón nên tiện đường đưa Đồng Đồng về, con bé nói nó có chìa khóa, còn Tạ Nhạc thì không thấy đâu.
Lam Tử Tuyết cảm ơn cô giáo rồi tiễn cô ra cửa, Đồng Đồng nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt buồn buồn.
Đồng Đồng ngoan, mẹ về rồi đây! Giờ mẹ nấu cơm cho con ăn được không nào?
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, hỏi nhỏ: Sao bố không đến đón con?
Chính Lam Tử Tuyết cũng không biết tại sao, cô đến chỗ điện thoại bàn, gọi mấy lần, vẫn chẳng có ai nhấc máy. Cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.