Vốn Tạ Nhạc cho rằng sau khi gặp lại Lam Tử Tuyết Tạ Phong sẽ tìm đủ mọi cách bám đuổi, gặp mặt cô, bản thân Lam Tử Tuyết cũng sớm đã chuẩn bị tinh thần bị hắn ghi hận suốt đời này, mỗi lần gặp mặt đều bị hắn chà đạp lăng nhục.
Nhưng không, sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ngày hôm đó, hắn chưa từng tới tìm cô, càng không làm gì tổn hại đến cuộc sống của cô. Tất cả cứ thế bình đạm đến kì lạ.
"Nếu anh vẫn chưa trở về mà có một người yêu em, thương em, biết chăm sóc, lo lắng cho em và em cũng yêu, cũng thương người đó, hãy kết hôn. Anh nguyện dành cả đời còn lại chúc phúc cho em."
Lam Tử Tuyết đưa tay vuốt thẳng tờ giấy cũ đã bị tháng năm nhuộm úa màu nhưng vẫn không có lấy một nếp gấp. Cô chăm chú nhìn từng con chữ, từng nét nhấc bút trên tờ giấy mà nội dung của nó cô đã sớm thuộc làu, khẽ mỉm cười. Bỏ nó vào trong một cái hộp làm bằng gỗ trầm hương cỡ vừa, bên ngoài là ba lớp khóa, cô mới yên tâm đem cái hộp nhét sâu vào trong đáy tủ quần áo.
Cô còn đang ngây người thì Đồng Đồng đã chạy vào ôm chầm lấy cô, cái má phúng phính không ngừng cọ cọ lên mặt cô, nũng nịu:
"Mẹ mau nhanh lên, ba bảo chú ba không chờ nổi nữa rồi!"
Lam Tử Tuyết mỉm cười xoa đầu con gái, mặc dù có thể cả đời này con gái không thể thấy được nụ cười của cô, cô vẫn muốn luôn luôn xuất hiện trước mặt cô với một nụ cười. Đôi mắt của Đồng Đồng rất đẹp, to tròn lấp lánh, chỉ tiếc là ai cũng có thể ngắm nhìn nó, ngoại trừ cô bé.
"Được rồi, để mẹ bế con ra nhé!"
Lam Tử Tuyết nhấc bổng con gái lên. Đồng Đồng vui sướng cười khúc khích bám chặt lấy cổ cô không buông. Không nhìn thấy gì có gì đáng sợ chứ? Chẳng phải mẹ luôn ở cạnh bé đây sao?
Tạ Nhạc bước xuống xe, mở cửa ghế phụ lái, cười khổ:
"Phu nhân, tiểu thư, nếu hai người còn không ra nữa, cổ của tôi sẽ dài một thước mất! Nhìn xem, nhìn xem!" Tạ Nhạc vừa đùa giỡn vừa kéo tay Đồng Đồng đến cổ mình, để cô bé nghiệm chứng thử.
Đồng Đồng cười khúc khích đầy thích thú, chỉ là ánh mắt Lam Tử Tuyết vẫn nhàn nhạt như vậy, tâm trạng không khá hơn là mấy.
"Đồng Đồng tiểu thư hôm nay muốn đi đâu chơi đây?"
"Chú quản gia, con muốn tới công viên!"
"Tuân lệnh, công viên thẳng tiến!"
Xe bắt đầu lăn bánh chuyển động cùng với tiếng cười lảnh lót của trẻ thơ. Từng vòng từng vòng kéo lê vệt nắng dài cuối hè, tạo nên những mảng sáng tối tuyệt đẹp.
Vì đang là khoảng thời gian nghỉ hè nên công viên đông đúc hơn, muốn chơi trò gì đều phải xếp hàng hơn 10 phút để lấy vé, có lúc hết vé thì đành chờ lượt sau, cảnh tượng vừa đông đúc vừa nhộn nhịp, nơi này lại vừa có đồ ăn vừa có thể chơi đùa, có thể nói là một trong những thiên đường của trẻ nhỏ.
Trời hôm nay lại nóng hơn mọi ngày, Tạ Nhạc đã bế Đồng Đồng đi mua kem ăn, Lam Tử Tuyết không đứng lâu được dưới ánh nắng mặt trời đành phải tìm một bóng râm lớn có ghế tựa mà ngồi xuống, hai tay cô không ngừng quạt quạt cho bớt nóng. Đôi mắt đảo quanh một vòng khắp công viên, khi hình ảnh tàu lượn siêu tốc từng vòng chuyển động đập vào mắt cô, những kí ức ngủ quên đã lâu đột nhiên lại ùa về. Con người ta sinh ra vốn chẳng ai muốn chịu khổ, luôn luôn luyến tiếc những gì đẹp đẽ nhất, Lam Tử Tuyết cũng vậy.
Nhưng con người vẫn phải sống vì hiện tại và tương lai, không chỉ vì quá khứ. Cô biết Tạ Nhạc đối xử tốt với mẹ con cô, cô biết anh áy náy, cảm thấy mình có lỗi với cô, muốn bù đắp cho cô, nhưng những gì Tạ Nhạc dã làm cho cô, sớm đã trả hết nợ rồi. Bây giờ, chính Lam Tử Tuyết cô mới là người nợ anh ấy.
Chớp mắt một cái đã năm năm, nếu có thể chớp mắt thêm vài lần nữa, cô nhất định sẽ cố hết sức mà trả món nợ ân tình này cho Tạ Nhạc, nuôi dạy Đồng Đồng cho thật tốt.
Không xong, cô lại nghĩ lung tung mất rồi!
Lam Tử Tuyết vừa đứng lên định đi tìm hai người kia thì tầm mắt cô vô tình đụng phải một gương mặt quen thuộc trong đám đông, trong chốc lát hơi sững sờ.
Nghiêm Đình Đình? Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ đã trở về rồi sao?
Năm năm trước, lúc Tạ Phong rời đi, Nghiêm Đình Đình cũng đồng thời rút lui khỏi giới giải trí, xuất ngoại một cách đột ngột. Nghe nói là cô đi Mỹ, còn mở một cửa hàng kinh doang trang sức, nghe nói làm ăn cũng khá tốt. Ngày đó Nghiêm Đình Đình rời đi có biết bao fan hâm mộ của cô đau lòng, ngày Nghiêm Đình Đình rời đi còn có không ít người ra sân bay đưa tiễn, khung cảnh long trọng chẳng kém gì tổng thống, vậy mà sao bây giờ cô trở về lại chẳng nghe báo đài đưa tin gì?
Lam Tử Tuyết dù sao cũng được tính là quen biết với Nghiêm Đình Đình, đối với những chuyện liên quan đến cô cũng biết chút ít. Còn chưa kịp đi theo xem thử có thật là Nghiêm Đình Đình hay không thì Tạ Nhạc đã bế Đồng Đồng từ đâu tới chắn ngay trước mặt cô.
"Em nghĩ gì mà thẫn thờ thế?"
"À, không có gì, hình như là gặp người quen thôi!" Lam Tử Tuyết đáp, cô đưa tay đón lấy Đồng Đồng.
"Người quen? Ai vậy?"
"Không biết nữa, chắc là tôi nhìn lầm thôi!" Nghe Lam Tử Tuyết trả lời qua loa cho xong, Tạ Nhạc không hỏi nữa, tiếp tục vui cười đùa giỡn với Đồng Đồng.
Lam Tử Tuyết quả thực không phải là trả lời qua loa, cô cũng cho rằng bản thân mình nhận lầm người thôi, dù sao cũng chỉ thấy được nửa khuôn mặt lướt qua, làm sao có thể khẳng định là Nghiêm Đình Đình được? Cô chắc là thần hồn nát thần tính rồi!
Nhưng sự thật đã chứng minh, Lam Tử Tuyết không phải là thần hồn nát thần tính, ngược lại, mắt cô vẫn còn rất tốt.
Trên đời có quá nhiều chuyện không thể lí giải được, chẳng hạn như việc một tên đàn ông lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc súng lại đi yêu một thiên thần nhỏ bé vĩnh viễn không bao giờ lớn, hơn nữa chuyện động trời hơn là, thiên thần cũng yêu hắn ta.
Trong suốt một thời gian dài, đây luôn là chuyện Bích Chi có hứng thú nhất, chỉ cần gặp Lam Tử Uy sẽ mở miệng trêu chọc không thôi, nói đến nỗi hắn thở cũng ra khói. Lam Tử Uy chỉ cần nhắc đến Bích Chi sẽ liền mặt đỏ bốc khói, nếu không phải do Thế Hy và Lam Tử Tuyết cứ ở bên cản trở, hắn nhất định sẽ đem con quỷ nhiều chuyện lưỡi dài đến chân đó băm ra làm tám khúc.
Hai người từ trước đến nay cứ như nước với lửa, lần này chính thúc chuyển thành "kẻ thù không đội trời chung"! Đừng nói là mở miệng nói chuyện, cho dù chỉ là gặp mặt cũng đủ xảy ra "chiến tranh" rồi!
Nhưng lần này kì diệu là hai người này không những còn mắt đối mắt trong gần 3 tiếng đồng hồ mà không cãi nhau, ngược lại còn ngồi chung một mâm, cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn ăn rộng lớn dành cho mười người bày đủ loại đồ ăn thức uống thượng hạng, tất cả đều là đặc sản của nhà hàng này, giá của một bàn này đủ cho một người ăn cơm cả tháng! Ánh mắt khắp nơi đổ dồn về phía họ, rõ ràng chỉ có 7 người, vậy mà lại ăn phần của 10 người, hơn nữa lại toàn là món đắt tiền, muốn khoe tiền thì cũng phải biết nghĩ tới những người xung quanh chứ!
Thật ra không khí trên bàn ăn lúc này cũng chẳng tính là tốt mấy, chỉ có Lam Tử Tuyết và Lam Tử Uy cùng bàn mấy chuyện quan trọng, còn lại mọi người đều tập trung vào chuyên môn của mình.
Bích Chi, Thế Hy và Đồng Đồng - ba đứa con nít ngồi xúm tụm lại một chỗ, nói chuyện luyên thuyên không thôi, đến cả mấy chuyện kiểu như siêu mẫu X mới lấy phải một ông chồng "suy thận" cũng đem ra nói. Đương nhiên là chỉ có mình Bích Chi nói, Thế Hy và Đồng Đồng đương nhiên không hiểu những chuyện kiểu vậy. Đồng Văn và Tạ Nhạc cũng chẳng quen thân gì lắm, trao đổi mấy câu về chuyện làm ăn xong thì một người ôm laptop xử lí công việc, một người im lặng ngắm nhìn bà xã yêu quí. Cuối cùng chẳng có ai thực sự "ăn".
"Anh thật sự muốn kết hôn?"
"Ừm, đối với anh chuyện kết hôn này chẳng qua cũng chỉ là kí tên vào một tờ giấy, nhưng với cô ấy thì không phải. Cô ấy đã chẳng còn trẻ nữa, anh muốn có gì đó có thể đảm bảo cho nửa đời sau của cô ấy."
Dù cho bây giờ Lam Tử Uy đã ít hoạt động trong hắc đạo nhưng không thể thoát li hoàn toàn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể chết, hắn không muốn những người hắn ra yêu thương nhất bị tổn thương, sớm đã lập sẵn di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Lam Tử Tuyết và Thế Hy.
"Vậy cũng tốt! Anh chắc là chưa chuẩn bị gì đâu, mọi chuyện cứ để em sắp xếp cho!" Lam Tử Tuyết mỉm cười nhìn anh trai, thật sự hi vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc.
"Còn em thì sao?" Lam Tử Uy nheo mắt nhìn em gái mình, hắn đương nhiên đang sống rất hạnh phúc. Nhưng còn cô?
Lam Tử Tuyết mông lung nhìn vào khoảng không trống trải trước mặt một lúc, ý tứ trong câu hỏi của Lam Tử Uy cô đương nhiên hiểu, chỉ là...
"Những chuyện em đã quyết định, em sẽ không thay đổi."
"Em..." Lam Tử Uy thật sự bị cái tính bướng bỉnh này của cô chọc cho tức giận, cơn giận chẳng thể nào phát tiết mà tạo thành ngọn lửa cháy rực trong mắt, trong đó còn có rất nhiều sự bất lực.
"Phong Phong?" Mọi người nhanh chóng bị giọng nói trong trẻo của Thế Hy thu hút, tầm mắt đều đổ về phía ngón tay đang vươn ra của cô.
"Đúng là em ấy rồi!" Thế Hy vui vẻ cười khúc khích mà chẳng hề hay biết người bên cạnh mình đã sắp tức đến hộc máu. Cô vừa có ý định chạy tới thì liền bị Bích Chi kéo tay lại, đưa tay lên miệng tỏ ý không được nói chuyện.
Không gian trong nhà hàng này tính ra cũng không lớn lắm, khách trong quán đa số là tầng lớp tri thức nên tiếng nói chuyện cũng không quá to. Lúc Thế Hy cao giọng gọi, hầu như những bàn ở gần đều nghe thấy, trong đó có Nghiêm Đình Đình.
Lúc cô đang định đỡ Tạ Phong dậy thì nghe thấy tiếng nói có phần hơi giống trẻ con, hình như là đang gọi cái người say bét nhè không biết trời đất gì kế bên cô, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.
Cô bé đó chẳng phải là Thế Hy sao? Người đàn ông bên cạnh chị ấy hình như là đang rất tức giận, rõ ràng là đang nhìn về phía cô với ánh mắt hình viên đạn, nếu không phải bị chàng trai ngồi bên kéo lại thì sẽ lao lên đánh cô sao? Rõ ràng đây là lần đầu hai người gặp nhau, tại sao lại có địch ý nhiều như vậy?
Đối với thái độ của Lam Tử Uy, Nghiêm Đình Đình cảm thấy cực kì khó chịu, tầm mắt chuyển sang xem xét những người bên cạnh. Có tổng cộng 6 người và một đứa trẻ, kia hình như là Đồng Văn và Tạ Nhạc, còn có...
Lam Tử Tuyết.
Ngay khi Nghiêm Đình Đình nhận thức được việc này, không khí lại trầm xuống thêm một bậc nữa, người xung quanh lúc này lại khá im lặng, như là đang căng mắt nhìn xem bọn họ tiếp theo sẽ làm gì.
Trông thấy Nghiêm Đình Đình cứ đứng đó ngây ra mà nhìn mình, Lam Tử Tuyết chỉ có thể cười khổ, vươn người qua kéo anh mình ngồi xuống, đồng thời cũng bảo mọi người đang đứng hết dậy ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Lam Tử Tuyết quay đầu nhẹ mỉm cười với Nghiêm Đình Đình một cái, như là đang thân thiện gửi lời chào.
Bàn ăn bên này mọi người dù có cố như thế nào cũng không thể khôi phục không khí vui vẻ hiếm hoi như trước nữa, Lam Tử Uy đã sớm tức đến đem Thế Hy kéo về, để lại Bích Chi đầy lo lắng nhìn Lam Tử Tuyết. Nghiêm Đình Đình đương nhiên cũng không thể tiếp tục tự nhiên mà đỡ Tạ Phong trở về nữa, đfanh phải gọi David tới đưa hắn đi, lúc đi ngang qua bàn của Lam Tử Tuyết còn cố liếc nhìn Lam Tử Tuyết một cái, Lam Tử Tuyết không nói cũng không nhìn cô, ngược lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô của Bích Chi cũng chẳng khá hơn người đàn ông là bao.
Chuông đồng hồ như thường lệ vang lên, tích tắc tích tắc điểm 12 giờ đêm. Nghiêm Đình Đình dùng khăn lau sơ qua mái tóc ướt nhẹp do vừa mới tắm xong, vừa định đi ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên, là người của cửa hàng gọi tới, nói là vài ngày nữa lô hàng đá quý từ bên Mỹ sẽ được chuyển đến nơi, chẳng qua chỉ là trao đổi vài câu mà đã mất hơn 30 phút. Tóc đã khô hẳn nhưng Nghiêm Đình Đình vẫn không thể ngủ được, lăn qua lăn lại vài vòng trên chiếc giường lớn, hai mắt cô vẫn mở thao láo nhìn trần nhà, cảnh tượng lúc chiều lại khiến cô cảm thấy mệt mỏi, đầu cứ ong ong từng hồi đau nhức.
Tình cảnh lúc đó của hai người quả thực quá ám muội, quá thân thiết. Tay Tạ Phong vắt qua vai cô, tay cô lại đặt lên thắt lưng hắn, cả người hắn dường như dựa hoàn toàn vào cô, lúc đó hắn đã say đến không biết trời đất nhưng cô vẫn còn rất tỉnh táo. Thà Lam Tử Tuyết nhìn thấy cảnh đó mà nhào lên cho cô vài cái bạt tai, có lẽ giờ này cô cũng không khó chịu như vậy. Nghiêm Đình Đình vẫn nhớ rõ ánh mắt ám ảnh cô của Lam Tử Tuyết, không một chút chất vấn hay oán hận gì, chỉ là hàng mi dài hơi cong xuống, nỗi buồn đượm lên mắt cô. Ánh mắt này đối với Nghiêm Đình Đình là một sự dày vò không lối thoát, cô cảm giác như mình đã trở thành tội nhân thiên cổ, ngang nhiên chia rẻ họ.
Nghiêm Đình Đình tự cười mình, không ngờ có ngày có lại biến thành kẻ hèn như vậy. Những điều Lam Tử Tuyết nghi ngờ không sai chút nào, người từng nói với cô ấy không còn yêu Tạ Phong nữa là cô, nhưng người bỏ mặc tất cả mà theo chân hắn đến Mỹ cũng là cô. Người đáng trách là cô nhưng...
Chẳng phải hôm nay hắn uống đến say như vậy chẳng phải vì Lam Tử Tuyết là người buông tay trước hay sao, nếu như cô ấy bây giờ đã kết hôn, vậy thì không có quyền cấm cản cô và hắn yêu nhau, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi. Người ở bên cạnh giúp đỡ hắn năm năm qua là cô, rời bỏ danh vọng để ở cạnh hắn cũng là cô, là ngay từ cái ngày Lam Tử Tuyết lựa chọn ở lại, chính cô ta đã thua trong cuộc chiến này rồi!
Nghiêm Đình Đình áp mặt vào gối, không đủ không khí khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn nhưng lại khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn. Bên trong cô dường như đang tồn tại hai cái "tôi" vậy, một người bảo cô buông tay, một người lại bảo cô níu chặt lấy.
Đêm đó, có rất nhiều người không tài nào chợp mắt được. Hồi ức từng chút từng chút len lõi vào trong giấc mơ, khiến ta sợ hãi mỗi khi nhắm mắt.
Thời gian đương nhiên không vì việc ta cảm thấy hạnh phúc hay đau buồn mà ngừng trôi, vẫn cứ tuyệt tình như vậy.
Thời tiết tháng 4 tuy nóng bức nhưng người ta lại khá thích tổ chức những sự kiện trong tầm này, đám cưới chẳng hạn.
Đã lâu lắm rồi Lam Tử Tuyết mới quay về nhịp sống bận rộn như trước kia, mặc dù Lam Tử Uy nói rằng chỉ cần làm qua loa là được rồi, dù sao cũng chỉ là hình thức, nhưng đời người chỉ có một lần, à, trừ những trường hợp đặc biệt ra, đương nhiên không thể nói qua loa là qua loa được. Mấy ngày nay Lam Tử Tuyết hết phải lôi đầu Thế Hy và Lam Tử Uy đi thử đồ cưới rồi phải đi đặt nhà hàng, mời khách, còn phải "tiện tay" mua luôn vé máy bay cho tuần trăng mật của hai người đó, bận đến nỗi bình thường Đồng Đồng hiểu chuyện là thế cũng lên tiếng trách móc.
"Mẹ không thương Đồng Đồng nữa, chẳng chịu chơi với con!"
"Đồng Đồng ngoan, sau khi mẹ xong việc sẽ chơi với con!"
"Đồng Đồng, lại đây! Ba đưa con đi chơi với Lạc Lạc và Bạch Bạch nhé!" Tạ Nhạc đành phải ra tay giải vây cho Lam Tử Tuyết, dụ dỗ Đồng Đồng một lúc rồi bồng đi.
Lam Tử Tuyết đặt con gái ngồi xuống kế bên mình, cuối cùng hôn lễ cũng có thể diễn ra trọn vẹn, cô coi như đã hoàn thành chức trách, có thể nghỉ ngơi được rồi.
Đây là một tiệc cưới đơn giản và trang trọng được tổ chức ở ngoài trời, giờ phút này Thế Hy đang một tay giữ cái váy dài ngoằng, một tay khoác tay một người họ hàng xa của cô, nụ cười tươi hơn ánh nắng mặt trời, từng bước từng bước tiến đến bên Lam Tử Uy.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những người được mời đến hôm nay đều là thật tâm đến để chúc mừng cho hai người họ.
Băng qua thân ảnh cô dâu xinh đẹp tựa thiên thần, ánh mắt Lam Tử Tuyết dừng lại trên người đàn ông cũng đang vỗ tay ngồi cùng hàng ghế với cô nhưng khác khu. Chẳng biết qua bao lâu rồi mới nghe tiếng tim mình đập nhanh như vậy, lí trí không giữ được con tim, cô rất muốn rời đi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người hắn, tâm trạng thấp thỏm lo âu sợ hắn nhìn về phía này vẫn bị tình cảm áp chiếm. Nếu cứ mãi như thế này cũng tốt, cô có thể mãi ngắm nhìn hắn như thế này, hắn không biết cũng được, không nhìn lại cũng được, chẳng sao cả, tương lai gì đó đều không cần lo nữa, có thể vì một chút hạnh phúc này mà bất chấp.
Tạ Nhạc vừa vỗ tay vừa trò chuyện với Lam Tử Tuyết, nhưng mãi không thấy cô trả lời lại. Đến khi nhìn sang anh mới phát hiện lòng cô đã không còn ở đây, sớm đã trôi về phía bên kia mất rồi. Mặt anh trầm xuống, khóe môi khẽ kéo lên thành một nụ cười nhàn nhạt, anh đem tay mình đặt lên tay cô rồi nắm thật chặt.
Không biết là vô tình hay trùng hợp, ngay khi Lam Tử Tuyết sững sờ quay đầu lại nhìn Tạ Nhạc, Tạ Phong cũng rất đúng lúc nhìn về phía họ. Hắn trông thấy có một người đàn ông khác đang nắm chặt lấy tay người con gái hắn yêu nhất, hai người thì thầm to nhỏ với nhau, hắn ta còn vừa cười vừa vuốt tóc cô, cô thế mà lại không gạt tay hắn ra.
Tạ Phong siết chặt tay thành hình nấm đấm, cố gắng kìm nén cơn giận không để mình lao lên đánh chết tên kia, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, ngay cả một câu cũng không để lại cho Nghiêm Đình Đình đang ngồi kế bên trái hắn.
Nghiêm Đình Đình còn đang bận theo dõi hôn lễ, đột nhiên nhìn thấy Tạ Phong đùng đùng sát khí mà bỏ đi, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng trông thấy một màn kia, nụ cười treo lơ lửng trên môi, cô không biết nên cười hay nên khóc đây.
Phần nghi lễ nhanh chóng kết thúc, thức ăn được dọn ra, không khí rất nhanh liền sôi nổi hẳn lên, đa số những vị khách mời ở đây đều quen biết nhau, rất nhanh đã tụm năm tụm bảy lại trò chuyện không thôi, Lam Tử Tuyết đành để Bích Chi trông hộ Đồng Đồng, bản thân cô dở khóc dở cười cũng bị kéo vào "hội bà tám" này.
"Ây gu, tôi còn tưởng không đợi được tới ngày uống rượu hỉ của cái thằng này nữa chứ, cuối cùng nó cũng biết nghĩ cho mẹ nó ở trên kia rồi!" Người vừa nói vừa tỏ vẻ xúc động là một dì bà con xa lắc xa lơ của Lam Tử Tuyết, lúc nhỏ đối xử với hai anh em cô khá tốt.
Thế rồi mọi người tiếp nối một tràng những chuyện kiểu vậy, không biết khi nào đã nói đến "sinh hoạt vợ chồng" của hai đứa nó, ngay cả tên con cũng đặt luôn rồi! Đối với những chuyện này Lam Tử Tuyết không có một chút hứng thú, cô thưà biết anh hai không muốn để Thế Hy mang thai thì lấy đâu ra chuyện đặt tên. Lam Tử Tuyết dở khóc dở cười cầm ly nước trái cây một tay ôm đầu ở bên chịu trận.
"Ý, nói mới nhớ, Tiểu Tuyết, bọn con kết hôn cũng đã gần 4 năm rồi, không định có thêm đứa nữa sao?"
Lam Tử Tuyết giật mình, ly nước trong tay cũng sóng sánh tràn ra ngoài. Cô bình tĩnh lại, ấp úng giải thích:
"Bọn con vẫn chưa..."
"Này, thời nay không giống như trước kia nữa đâu, một đứa cũng chưa chắc giữ chân được chồng, con mau mau đốc thúc đi là vừa!" Người dì thật sự lo lắng cho cô, còn rất nhiệt tình khiến cô không biết phải làm sao.
"Dì đừng lo, bọn con sẽ sớm có tin vui thôi!" Ngay lúc Lam Tử Tuyết vẫn còn đang ngây người thì Tạ Nhạc đã vừa lộ ra nụ cười đậm chất thương hiệu vừa lẳng lặng kéo cô ra khỏi "hội bà tám" kia, gián tiếp cứu cô một mạng.
"May mà có anh, nếu không hôm nay tôi sẽ chết vì nghe nhiều mất rồi!" Lam Tử Tuyết thở phào, một tay xoa ngực một tay nốc cạn ly nước hoa quả trên bàn. Và đương nhiên, cô sặc!
"Khụ, khụ..."
Tạ Nhạc cười khổ, lấy khăn tay lau miệng cho cô. Thật ra Lam Tử Tuyết cứ trẻ con thế này cũng tốt, sống thực với chính mình vẫn hơn là đeo lên bộ mặt gượng cười không cảm xúc như vậy.
"Bỏ tay cậu ra!" Một giọng nam trầm đầy uy nghiêm lẫn lạnh lùng vang lên, cắt đứt hành động mà hắn cho là quá phận của Tạ Nhạc.
Lam Tử Tuyết ngẩng đầu, trong phút chốc chết lặng nhìn người đang đi tới, hắn không nhanh không chậm bước đến, nhưng từng giây trôi qua đối với cô là cà một sự dày vò. Hắn không biết rằng cô đã phải dùng năm năm, năm năm để kìm chế bản thân, năm năm để dặn lòng mình xuống, bắt ép trái tim không được đạp loạn nhịp mỗi khi gặp hắn. Nhưng mọi cố gắng của cô lúc này đều tan biến.
Tạ Nhạc cảm nhận được Lam Tử Tuyết đang run rẩy, anh bắt lấy tay cô, cho vào túi áo của mình, hành động nào chẳng khác nào châm ngòi cho lửa giận trong lòng hắn.
"Đừng để tôi nhắc lại! Mau bỏ tay ra!" Tạ Phong đã đứng trước mặt hai người, giọng điệu vẫn vậy nhưng ánh mắt hắn rực lửa, rõ ràng là đang đe dọa Tạ Nhạc.
Tạ Nhạc nhìn người bên cạnh không có phản ứng gì mới cất tiếng:
"Đã lâu không gặp, đáng ra chúng ta nên hàn huyên tâm sự chứ nhỉ?"
Tạ Phong hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo của hắn khiến Tạ Nhạc khó chịu, hắn nên biết bây giờ người nắm trong tay cả DG lẫn người phụ nữ này là anh, chứ không phải hắn!
"À, giới thiệu với anh một chút. Đây là vợ tôi, chúng tôi kết hôn được 4 năm rồi!"
"Đương nhiên, là vợ chồng hợp pháp."