Lửa càng ngày càng lớn, càng lúc càng đến gần. Ngọn lửa như thiêu đốt cả người cô, cảm giác nóng rát, đau buốt bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
“Nóng... nóng quá...”
Có ai không? Làm ơn cứu với!
Là ai? Là ai đang tới vậy? Mau! Mau cứu tôi với!
“Tử Tuyết! Tử Tuyết!”
Cảm giác lành lạnh này...
“Anh hai?”
Lam Tử Tuyết cố gắng mở to mắt nhìn kĩ, cô sợ đây vẫn là mơ, cô vẫn chưa tỉnh lại. Cảm giác nóng rát như vẫn còn nguyên vẹn khiến cô rùng mình.
“Ừm, tỉnh rồi thì tốt!” Lam Tử Uy ngoài mặt vẫn lạnh tanh không thay đổi gì. Nhưng Lam Tử Tuyết biết giọt mồ hôi đang lăn trên má anh hai chứng tỏ hắn thật sự rất lo lắng.
“Sao em lại ở đây?” Lam Tử Tuyết đón lấy ly nước bằng tay trái từ anh trai, cánh tay phải của cô vẫn còn đang bó bọt.
Rõ ràng trước lúc ngất đi cô vẫn còn đang ở trong biển lửa, tại sao bây giờ lại nằm trong phòng bệnh, hơn nữa anh hai còn đến đây?
“Ngốc! Đương nhiên là có người cứu em.” Lam Tử Uy ngồi xuống bên cạnh giường, quan sát thấy vết thương Lam Tử Tuyết không còn chảy máu mới nhẹ thở ra.
“Là ai vậy? Anh nói mau đi!” Cái cách nói chuyện dở dở ương ương của ông anh trai đúng là khiến người ta phát khùng.
Lam Tử Uy trầm mặc đứng lên, hai tay lần mò túi quần rút ra một điếu thuốc, đi tới bên cạnh cửa sổ châm lửa. Mãi đến khi ánh lửa trên điếu thuốc bắt đầu tàn thì hắn mới từ từ cất lời:
“Lúc anh tới nơi thì hai đứa đang được đưa lên xe cấp cứu. Cái tên đó ôm em nhảy từ lầu 3 xuống, còn lấy áo quấn ngang người cho em nên em chỉ bị xây xướt nhẹ. Hắn ta thì anh không chắc, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa mất đi ý thức nên chắc không hề gì đến tính mạng. Có điều xương sườn gãy hai cái, chân trái bó bột, sẹo lớn sẹo nhỏ cũng khá nhiều.”
Lời Lam Tử Uy càng lúc càng xa dần, Lam Tử Tuyết chỉ biết là Tạ Phong ôm mình từ lầu 3 nhảy xuống, tính mạng nguy kịch. Trái tim đột nhiên cứ như bị bóp nghẹn, đau đến không thở nổi, hô hấp của cô bắt đầu loạn nhịp.
Thì ra cố gắng bao nhiêu ngày qua vẫn chỉ là công cốc, cuối cùng cô vẫn là thua trong tay hắn, cô không thể quên được người đàn ông đó.
Trần nhà trước mặt bị hơi nước làm cho mờ dần, Lam Tử Tuyết biết mình đang khóc, hơn nữa còn là khóc trước mặt anh trai. Nhưng cô càng không muốn tiếp tục gồng mình chịu đựng nữa, uất ức cứ thế tuôn ra cùng nước mắt.
“Sao em lại khóc?”
Lam Tử Tuyết sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt. Gương mặt thân thuộc, giọng nói thân thuộc, nụ cười thân thuộc...
“Vết thương rất đau sao?” Tạ Phong không biết tại sao Lam Tử Tuyết lại khóc, cúi xuống lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô, ân cần hỏi.
Không gian dường như lặng yên lắng nghe nhịp thở của hai người, hai mắt Lam Tử Tuyết đẫm nước mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Tạ Phong, bàn tay yếu ớt nâng lên khẽ chạm vào đôi mắt sâu thâm thẳm:
“Là anh?”
“Phải, là anh!”
Bờ môi nhanh chóng bị lấp đầy, không phải cái hôn vội vã của buổi chiều tà, không phải là nụ hôn nồng cháy dưới ánh đèn mờ, đây chỉ đơn giản là môi chạm môi, tay chạm tay, tim chạm tim, đơn giản nhất, thuần túy nhất, cũng là ý nghĩa nhất.
Chỉ cần anh còn ở đây, còn tồn tại, còn có thể chạm lên môi em, đã là một niềm hạnh phúc.
Ôm chặt lấy em, nói với em rằng: “Anh ở đây!”
Lam Tử Tuyết dần thở gấp, Tạ Phong buông thả bờ môi cô nhưng lại tham luyến cái ôm đầy ấm áp này.
“Đã bao lâu chúng ta chưa ôm nhau rồi nhỉ?”
“Tính đến hiện tại đã là 10 ngày 20 giờ 35 phút.” Lam Tử Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, thấp giọng oán trách.
Tạ Phong xoa đầu cô, cười đến ngọt ngào. Chỉ tiếc là cô lại không thấy.
“Có phải nếu như không phải em xém chết anh cả đời cũng không gặp em nữa không?” Vốn là nói đùa cuối cùng hình như lại trở thành uất ức.
“Sẽ không.” Tạ Phong đang nhắm hờ đôi mắt, khẽ tựa đầu lên vai cô, đột nhiên bị đẩy ra.
“Hôm nay em muốn nói rõ ràng mọi chuyện.”
Tạ Phong dở khóc dở cười, không thể từ chối lời đề nghị của cô, kéo ra chiếc ghế bên cạnh, chân trái quả thực bị bó bột lò dò đi tới.
“Em muốn nghe chuyện gì?”
“Mọi chuyện.”
“Thứ nhất: anh chưa từng nhúng tay vào việc của Lam Tử Yên và Tạ Vĩnh Kỳ, thứ hai: anh không lừa dối em, là Tạ Nhạc hiểu lầm. Thứ ba: người cứu em là anh.” Trên môi Tạ Phong ẩn hiện ý cười nhẹ nhàng.
“Hết rồi?!”
Đương nhiên là hết rồi! Tạ Phong gật đầu một cái.
“Tại sao ngay từ đầu lại không nói với em?”
“Chuyện này khá phức tạp, anh không muốn em biết nhiều. Với tính cách của em, anh chỉ sợ em lo lắng.” Tạ Phong nhàn nhạt trả lời, ý cười trong đôi mắt ngày càng lộ rỏ. Hai người im lặng nhìn vào mắt nhau.
Ở cạnh nhau lâu có một vài thứ không cần nói ra cũng biết. Chẳng hạn như Tạ Phong không cần nói ra Lam Tử Tuyết cũng biết hắn sớm đã đoán được có người đứng đằng sau, cũng đã có an bài, là hắn không muốn cô gặp nguy hiểm nên mới không nói cho cô biết.
Thì ra chính mình trẻ con như vậy, suốt ngày chỉ toàn suy nghĩ vẩn vơ. Lam Tử Tuyết tự cười mình phiền phức. Hai tay nắm chặt lấy tay Tạ Phong, đôi mắt sáng lên:
“Sau này dù có chuyện gì cũng không được giấu em!”
“Được. Nhất định không giấu em!”
Tiếng cười khúc khích hạnh phúc từ trong phòng bệnh truyền ra như mang một hơi thở mới-hơi thở của sự sống cho nơi ngày ngày đều diễn ra những cuộc sinh ly tử biệt này.
Không phải ai cũng may mắn như vậy. Có người hạnh phúc đương nhiên cũng sẽ có người đau khổ.
Bầu trời mùa hạ hiếm khi có lúc ảm đạm như vậy. Mặt Trời trốn sau những đám mây đen, không muốn ban phát dù chỉ là một tia nắng. Gió nổi lên, không mạnh lắm nhưng đủ khiến bụi bay vào mắt cô, cay xè. Có ai đó dường như không chịu nổi đã bật khóc, tiếng khóc ngày càng lớn, nhuộm trắng cả núi đồi.
Lam Tử Tuyết lau đi lau lại hai cái lọ bằng sứ trắng có khắc hai con hồng hạc trong tay mình, không muốn để một hạt bụi làm vấy bẩn chúng, ánh mắt thoáng lướt qua người phụ nữ đứng bên cạnh. Người đó chẳng hề xa lạ gì với cô, là vị khách sang trọng thường xuyên đến Wisteria, là người mời cô đến dự buổi tiệc đó, còn là... chị họ của Doãn Lâm.
Lam Tử Tuyết lục lọi trong trí nhớ của mình, lúc nhỏ cô đã từng gặp qua Doãn Lệ nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, gương mặt của Doãn Lệ ngày đó và bây giờ đã chẳng còn nét tương đồng. Nhưng cô chắc chắn Doãn Lệ vẫn thương yêu Doãn Lâm không khác em ruột mình như ngày nào.
Tiếng nấc nghẹn của Doãn Lệ dần hòa vào trong mưa, từng giọt từng giọt lạnh buốt chảy vào mắt cô cay xè. Ánh mắt cha sứ nhìn cô ôn hòa, khẽ nhắc nhở: “Đến lúc rồi!”
Khóe môi cố nhấc lên, Lam Tử Tuyết chưa bao giờ thấy thì ra cười lại khó đến vậy, bàn tay vẫn còn lưu luyến hai bình sứ, một lần lại một lần nữa lau sạch nó mới từ từ đặt xuống mặt đất lạnh lẽo.
Khi sống không thể ở bên nhau, hi vọng hai người ở nơi nào đó có thể bắt đầu lại từ đầu, ở bên nhau... hạnh phúc.
Tiếng mưa ngày càng lớn, nuốt chửng tiếng khóc nghẹn ngào. Nếu không phải cảm nhận được vị mặn Lam Tử Tuyết chắc sẽ không biết thì ra mình đang khóc, hơn nữa còn khóc lớn như vậy.
Trời cao có mắt, xin đừng để họ phải chia lìa nữa.
Gió tháng 4 chưa bao giờ lại lớn như thế, nước sông Thủy Tinh tháng 4 chưa bao giờ lặng yên đến thế, màu nước xanh biêng biếc thỉnh thoảng mới cuộn trào. Hơi ấm mỏng manh từ tấm áo khoác không che đi được cái giá lạnh lúc này.
“Vẫn chưa tìm được cậu ấy sao?” Lam Tử Tuyết chợt phát hiện, thì ra giọng nói của mình càng ngày càng trầm, càng ngày càng ưu tư.
“Không có tin tức gì!” Tạ Phong cảm giác được Lam Tử Tuyết đang run, vòng tay ôm lấy cô càng siết chặt.
Thời gian càng trôi nhanh càng đáng sợ, đã gần 2 tháng kể từ hai người cãi nhau, Tạ Nhạc đến giờ vẫn bạt vô âm tín. Dù cho Tạ Phong đã nói với Lam Tử Tuyết cả ngàn lần rằng không cần quá lo lắng, Tạ Nhạc đã chẳng còn là đứa trẻ lên ba nữa rồi nhưng cô vẫn muốn tìm cậu.
Bao nhiêu năm qua Lam Tử Tuyết cô chưa từng nợ ai, nhưng giờ lại nợ, nợ quá nhiều người. Cô nợ Amy, nợ Doãn Lâm một cuộc đời hạnh phúc, nợ Lam Tử Yên một lần làm mẹ, cũng nợ Tạ Vĩnh Kỳ nợ Nhạc Cẩm một lời xin lỗi, là cô liên lụy họ. Người cô nợ nhiều nhất vẫn là Tạ Nhạc,nợ cậu ấy một lời giải thích, nợ cậu ấy một gia đình hạnh phúc, rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Lại nghĩ nhiều rồi!” Tạ Phong cao hơn Lam Tử Tuyết cả cái đầu, hắn cúi người rúc đàu vào hõm vai cô, bàn tay to lớn xoa xoa mớ tóc bị gió làm cho rối mù.
Không ai biết đó có thể là lần cuối anh xoa đầu em, hệt như một đứa trẻ.
Không ai nghĩ tới đó có thể là lần cuối em có thể để anh tựa vào, vì sau này, có lẽ đã chẳng còn cơ hội.
Lam Tử Tuyết cười trừ, vươn tay chạm đến hàng mi dài của người đang cọ cọ hàng râu lởm chởm vào má mình, chỉ là không thể chạm đến nỗi đau cất giấu ở sâu trong lòng hắn.
Anh sợ không thể ở bên em, càng sợ không thể nhìn thấy em, nhưng chỉ cần em còn sống... hạnh phúc... vậy là đủ rồi...
Quán bar Heaven đã mở cửa được 5 năm, cũng đã được sếp vào một trong những nơi xa hoa nhất Bắc Kinh. Đã một tháng nay luôn có một vị khách đêm nào cũng đến, đều ngồi ở phía góc khán phòng, đôi mắt sáng tựa sao đêm lẳng lặng quan sát thế giới bên ngoài.
Tiếng thủy tinh khẽ va chạm mặt bàn vang lên. Thiếu niên anh tuấn nhắc lên ly Vodka quen thuộc, uống một hơi. Tiếng nhạc xập xình lại nổi lên, âm thanh chói tai nhức óc. Cậu chán ghét điệu nhạc này, chán ghét loại rượu đêm nào cũng uống, chán ghét những kẻ chìm vào loạn lạc nơi đây. Nhưng cậu càng chán ghét thế giới ngoài kia, thế giới không có tình người, chỉ có đau thương và ích kỉ.
Đầu óc quay cuồng, đau đớn ùa đến khiến ly rượu trong tay cậu lắc lư, chất lỏng màu vàng nhạt theo đó tràn ra ngoài, dưới ánh đèn mờ lấp lánh như sao đêm.
Cô ấy cũng có ánh mắt như vậy, trong đó luôn ngập tràn yêu thương, ấm áp, đẹp hơn thứ chất lỏng thoảng mùi cồn này rất nhiều.
Nhưng điều đó cũng không thay đổi được gì...
Thiếu niên anh tuấn nở nụ cười, lần mò trong túi áo rộng thùng thình lôi ra một cái hộp màu trắng không nhãn hiệu, đem một viên thuốc trong đó bỏ vào rượu. Viên thuốc nhanh chóng sủi bọt rồi dần tan biến trong dòng nước, chỉ để lại trên khóe môi anh tuấn một nụ cười nhạt.
Tiếng leng xeng va vào nhau của những viên thuốc đã nhỏ hơn hôm qua rất nhiều, xem ra đã đến lúc rồi.
Thiếu niên uống cạn ly rượu, nụ cười chưa từng buông xuống, chỉ là không phải vẻ hoạt bát vui vẻ thường ngày mà ẩn chứa đau khổ.
Cánh cửa quán bar đột nhiên bị mở toang, người thiếu niên anh tuấn bị đá ra ngoài không thương tiếc, phía sau còn ẩn ẩn tiếng chế nhạo của người phục vụ:
“Đúng là không biết xấu hổ! Đã không có tiền còn dám đến đây uống rượu!”
“Chắc lại là thiếu gia nhà nào lỡ bước chứ gì!”
Thiếu niên anh tuấn cố gắng lê thân rời đi, bỏ lại tiếng cười giễu cợt sau lưng. Xem ra mấy ngày tiếp theo cậu không thể tiếp tục mượn cớ say rượu mà ngủ lại đó nữa rồi.
Lê bước chân trên con đường rộng lớn, chỉ là không biết bản thân phải đi đến đâu. Năm châu bốn bể đều là nhà, chỉ là mãi không thuộc về mình. Cảm giác cô đơn lạc lõng giữa phố xá đông người, đắm chìm trong ánh mắt soi mói của những người đi đường xem ra không tệ, ít nhất nỗi đau này, sự dày vò này còn cho ta biết ta còn sống.
“Bịch” một tiếng, thiếu niên anh tuấn ngã xuống đất, vừa ngước đôi mắt mờ mịt lên đã bị một cú đấm quét qua mặt:
“Thằng đần này! Dám cản đường ông?” Người đàn ông thô kệch cao lớn đứng trước mặt cậu buông lời phỉ nhổ, gương mặt dữ tợn đầy vết sẹo.
“Mẹ kiếp thằng chó này! Ông nói mà mày dám làm lơ à?” Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ bất cần của cậu liền điên máu, cho thêm vào cú vào bụng cậu.
Thiếu niên đã sớm bị men rượu mấy ngày qua làm cho mệt lử người, nào có sức chống lại, đành nằm vật ra đường chịu đánh.
Chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao? Cũng tốt!
Không được! Mình vẫn chưa...
Cậu cố gắng mở lớn đôi mắt, không cho phép bản thân mình gục ngã. Những cú đá của gã đàn ông ngày càng dùng lực, cậu cảm giác xương cốt mình đều đang vỡ vụn. Bỗng hắn đột nhiên dừng lại, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng “Cảnh sát đến!” rồi bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.
“Tạ Nhạc?!”
Đi đến tận chân trời vẫn là không trốn được một chữ “duyên”, không tránh được một chữ “phận“.