Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 39




Nếu như chỉ có một lần hôm đó thì không sao nhưng suốt một tuần, chỉ cần tới giờ tan tầm sẽ có một chiếc xe muốn đâm vào Lam Tử Tuyết, đương nhiên Tạ Nhạc không phải lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, lần nặng nhất khiến Lam Tử Tuyết trật mắt cá nhân, bó bọt mấy ngày.

Muốn chuyện này không truyền đến tai Tạ Phong cũng khó, sau khi biết được hắn lập tức cho người điều tra nhưng chiếc xe đó không có biển số, sau hôm đó cũng không quay lại, manh mối đều đi vào ngõ cụt. Chiếc xe đó thì tốt rồi, không bị gì cả, nhưng Lam Tử Tuyết cô bị Tạ Phong trói ở trong nhà, mọi việc ở Wisteria đều phải giao lại cho người khác, bây giờ ngay cả xuống bếp Tạ Phong cũng không cho cô làm.

“Chẳng lẽ nấu ăn có thể chết người sao?”

“Người khác thì không chắc, nhưng em thì có thể!”

“...”

Vậy nên sau một tuần bị giam lỏng, lần đầu tiên được hít thở bầu không khí trong lành, đối với Lam Tử Tuyết đúng là một đặc ân trời ban.

“Tiểu thư, đi chậm thôi!”

Xém chút quên mất, kể từ sau chuyện đó, không biết Bích Chi học ở đâu cái bói bài Tarot, nói cô lại sắp phải trải qua thiên kiếp gì đó, mà điều đáng nói là, Tạ Phong lại tin, suốt ngày để 3R theo sát bên cạnh cô, nửa bước cũng không cho rời.

Lâu lắm mới ra khỏi nhà, chỉ đi mới có nửa thành phố mà đã hết ngày, mắt thấy trời đã chập tối, 3R cố gắng lôi cái con người vẫn đang chìm trong đám đồ gia dụng ra, lôi lôi lết lết mà về nhà.

Kể từ ngày Lam Tử Tuyết và Tạ Phong sống chung, cô đột nhiên có thói quen mua sắm, khi thì đồ ăn, thức uống, lúc lại là đồ gia dụng, TV, tủ lạnh, những thứ linh tinh thất bát. Chịu thôi, ai bảo Tạ Phong hắn không biết chăm sóc mình, trong nhà không có thứ gì, chỉ có thể chờ cô đi mua.

“Vậy nên anh mới cần một người vợ.”

Đối mặt với lời chống chế của hắn, cô cũng không thể phản bác.

“Chờ một chút, tôi vẫn chưa mua xong mà!”

“Tiểu thư, tôi xin cô đấy!” 3R đau lòng chỉ tay lên trời “Trời sắp tối đến không thấy đường về rồi!”

“Yên tâm, mắt tôi sáng lắm!” Nhân lúc 3R lơ là cảnh giác, Lam Tử Tuyết liền vùng ra, quay người bỏ chạy.

“Nếu cậu thích thì cứ về trước...”

“Á”

“Tiểu thư!”

Tổng giám đốc đương nhiệm vì tham ô mà phải ra hầu toà, bây giờ đang hưởng án treo, chủ tịch tuyên bố ẩn cư, DG mấy ngày nay trở nên rối loạn, nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, vừa vặn khiến Tạ Phong không có phút giây nào được nghỉ ngơi. Số tiền Tạ Vĩnh Kỳ tham ô đã tạo nên một lỗ hỏng lớn trong tài chính của DG, không phải ngày một ngày hai là có thể đắp vào được.

Rời khỏi phòng hội nghị sau mấy tiếng đồng hồ đàm phán với những cổ đông khó tính, Tạ Phong lại ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục vật lộn với đám văn kiện chồng chất.

Cốc, cốc.

“Đồng Văn, không cần gõ cửa.”

“Tạ tổng, là tôi.”

Tạ Phong dừng bút một chút, liếc nhìn qua cô gái kia mới ừm một tiếng:

“Milada, có gì không?”

Cô gái tên Milada là một người lai, tốt nghiệp Đại học Harvard, vừa mới được tuyển làm thư kí thay cho vị trí của Đồng Văn mới được vài ngày. Đồng Văn bây giờ đã được Bích gia chấp nhận, cha của Bích Chi đã gọi anh về làm cho bên công ty, dù không muốn Tạ Phong cũng phải để anh đi.

“Lúc nãy khi sếp đang họp thì có người gọi đến.”

Tạ Phong cầm lấy điện thoại từ tay Milada, lúc hắn đang họp không thích bị điện thoại quấy rầy, cũng không thích có người nghe điện thoại của mình.

Liếc qua liền thấy tên 3R, nhìn đồng hồ trên tay, đã mười giờ tối, chắc Lam Tử Tuyết lại không chịu yên phận ở nhà rồi.

Điện thoại vừa đổ chuông, người bên kia đã bắt máy.

“Có chuyện gì sao?”

“Tạ tổng, anh mau đến đây, tiểu thư hiện đang trong phòng cấp cứu.”

“Cái gì?”

Milada nhìn điện thoại rơi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn tổng giám đốc chạy ra ngoài như điên, hình như rất tức giận, cô không hiểu tiếng Trung Quốc lắm, vừa rồi hai người nói nhanh nên cô cũng không biết có chuyện gì.

Cánh cửa bệnh viện bất chợt bị đánh bật ra, nhân viên lễ tân hoảng sợ đến xanh mặt nhìn người đàn ông cao lớn như quỷ dữ kia:

“Nói, phòng cấp cứu ở đâu?!”

“Bên kia... phía...cuối hành lang.”

Tạ Phong chạy điên cuồng trên hành lang, thấp thoáng thấy bóng 3R đang đứng chôn chân trước cánh cửa phòng cấp cứu.

“Tạ tổng!” 3R nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại.

“Cô ấy sao rồi?”

“Vẫn đang ở bên trong. Đã được hơn 4 tiếng.”

“Sao lại lâu như vậy?”

“Bác sĩ nói mất quá nhiều máu, thể trạng tiểu thư lại yếu, cho nên...”

“Mất máu quá nhiều?”

Cửa phòng cấp cứu mở ra, người thanh niên mặc áo blouse trắng vừa bước ra đã bị Tạ Phong giữ lại.

“Cô ấy sao rồi?”

Người thanh niên nhìn Tạ Phong, nhíu mày, thái độ so với hắn cực kì trầm ổn:

“Qua đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Nước biển từng giọt từng giọt chảy xuống, cửa phòng bệnh được khép hờ lại, người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, bàn tay gắt gao nắm lấy bàn tay mềm mại của người nằm trên giường, không lúc nào rời tầm mắt khỏi gương mặt đang say ngủ.

“Lúc chiều khi tôi và tiểu thư đi mua sắm cô ấy có chạy đi một chút. Kết quả, khi tôi nghe tiếng tiẻu thư hét lên mà quay lại người đã ngã trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra. Lúc nâng người tiểu thư dậy tôi có thoáng thấy bóng tên đâm vào cô ấy, trên bả vai trái của hắn có hình xăm hai con rắn.”

“Nhị Xà Quán?”

“Phải.”

Nhị Xà Quán là tổ chức đánh thuê nổi tiếng trong giới xã hội đen, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm, đặc biệt giữ kín thông tin khách hàng, hơn nữa Nhị Xà Quán chỉ có những người có thế lực ngầm mới biết. Hắn lăn lộn mấy năm trên thương trường, đương nhiên gây thù với không ít người, nhưng còn Lam Tử Tuyết? Chuyện hai người sống chung, thậm chí là yêu nhau rất ít người biết.

“Ưm.”

Người nằm trên giường hơi run rẩy, bàn tay siết lấy tay hắn, từ từ mở mắt:

“Nước.”

Từng giọt nước lành lạnh nhanh chóng được đưa vào cổ họng khô rát. Thần trí thanh tỉnh khiến Lam Tử Tuyết bất giác nhớ tới vết thương, nhíu mày.

“Đau ở đâu?”

Nghe giọng hắn gấp gáp lại lo lắng, Lam Tử Tuyết cố gượng cười, lắc đầu không sao. Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngón tay to lớn rẽ tóc cô:

“Nhóc con, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ chết vì lo đấy!”

“Có chút chuyện như thế cũng không làm được, Nhị Xà Quán còn nuôi các người làm gì?!” Người phụ nữ xinh đẹp tức giận đến đỏ mắt, rống giận vào những người khom người đứng dưới.

Người đàn ông tóc lấm tấm bạc bên cạnh ả chỉ nhíu mày, không nói gì, vòng tay qua ôm eo ả, hất mắt bảo đám sát thủ lui xuống.

“Bảo bối, tức giận sẽ mau già!” “Anh!

Người phụ nữ nhào vào lòng lão già đáng tuổi cha mình nũng nịu, ra vẻ uất ức:

“Người của anh chẳng được tích sự gì cả, chỉ có một con đàn bà cũng xử lí không xong.”

Người đàn ông vuốt tóc ả, hôn hôn lên môi ả, nở nụ cười sủng nịnh:

“Bảo bối, em cũng không thể trách tụi nó được, bên cạnh người phụ nữ kia lúc nào cũng có bảo tiêu theo sát, đâm được một nhát là tốt lắm rồi.”

Người phụ nữ trong lòng lão phụng phịu, không đôi co nữa, cô ta biết nếu nói nữa chỉ làm lão tức giận.

Lam Tử Tuyết! Hãy chờ đó! Tôi không tin cô có thể mãi thoát chết như hôm nay! Những gì cô nợ tôi, tôi sẽ đòi lại gấp bội!

Bỗng từu một tiểu thư quyền quý biến thành kẻ tội đồ phải trốn đến thành phố khác, cô không cam lòng sống cam chịu như vậy. Những thứ cô ta đang có đều là của cô. Vào ngày trước cô bỏ mặc lời mẹ mà quay về Bắc Kinh. Lúc trước cô từng nghe bạn trai nhắc đến tổ chức đánh thuê Nhị Xã Quán liền nhờ những mối quan hệ trước kia tìm đến đây.

Người đứng đầu Nhị Xà Quán là một lão già đã ngoài năm mươi, ánh mắt lần đầu lão nhìn cô như muốn nuốt chửng người trước mặt. Cô liền cắn răng mà thực hiện một cuộc trao đổi với lão, làm tình nhân của lão, lão sẽ giúp cô giết chết tiện nhân kia. Trong lòng cô không ngừng ghê tởm nhưng cũng đành cam chịu để lão ôm ấp. Vì cô muốn trả thù.

Đương nhiên cái thứ vướng víu trong bụng đã bị cô bỏ từ lâu. Lúc trước giữ nó lại chỉ vì muốn có một danh phận, bây giờ nó đã hết tác dụng, giữ lại chỉ thêm phiền.

Bắc Kinh nhìn từ tầng 30 của toà nhà cao nhất thành phố đều vỏn vẹn trong tầm mắt. Chất lỏng sóng sánh màu đỏ trong ly thuỷ tinh ánh lên ánh sáng phản chiếu từ đèn đường, tạo nên một vầng sáng tuyệt vọng phản chiếu lên mặt kính. Trong đêm vắng vẻ, chất giọng khàn khàn của người đàn ông rõ rệt hơn bao giờ hết:

“Liên lạc với lão đại của Nhị Xà Quán, tôi đồng ý trả với bất cứ giá nào.”

Cuộc nói chuyện của người đàn ông vỏn vẹn chỉ hai người nghe được. Trong một căn phòng nhỏ nằm trong con ngõ hẹp, người thanh niên chăm chú nhìn vào màn hình, âm thầm thưởng thức giọng nói khàn khàn của người kia, tay thỉnh thoảng lại kéo thấp mũ xuống, nụ cười ẩn hiện bên vết sẹo dài.

“Alex, I'll go back!”