Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 18: Anh và em (2)




Tạ Phong hơi nhếch khóe môi, một cái nhếch mếp đầy kiêu ngạo. Doãn Lâm không cười được nữa, hắn căm hận nhất chính là nụ cười này!

“…I will give you..one last chance!”

“Put the gun down or…die!” Tạ Phong buông súng, nói với Doãn Lâm.

Doãn Lâm sống ở Mĩ đã bốn năm, đối với thứ tiếng này cũng có chút gì đó tình cảm nhưng nếu nó phát ra từ miệng người đàn ông kia thì hắn chỉ thấy chán ghét.

“If I say I don’t want to choose…” Doãn Lâm nhìn Tạ Phong đầy khiêu khích, bây giờ người chủ động là hắn, người đàn ông kia lấy đâu ra quyền mà bắt hắn chọn.

Tạ Phong thu lại ý cười trên mặt, ngẩng đầu lên, ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Doãn Lâm đã nhận ra được một chân lí : Sư tử bị dồn vào đường cùng cũng sẽ không thua một con cáo nhỏ!

Tiếng súng vang lên, súng trên tay vẫn chưa nổ, Doãn Lâm…cũng chưa.

Một phát trúng chân trái, lại thêm một phát trúng chân phải. Bóng hình người đàn ông cao lớn ngã xuống đất, máu không ngừng tuôn.

Người ở bên ngoài đồng loạt xông vào, tất cả đều cúi chào, gọi một tiếng “Anh Phong”. Tất cả đều có súng và mặc áo chống đạn, trên dưới không ít hơn 20 người.

Tạ Phong không để phí một giây một phút nào , chạy đến ôm lấy Lam Tử Tuyết. Người cô lạnh toát, tựa như…một xác chết. Ý nghĩ đó nhanh chóng vụt qua đầu Tạ Phong, lăn lộn trong hắc bạch lưỡng đạo bao nhiêu năm, cảm giác sợ hãi như lúc này, là lần đầu hắn nếm thử.

Máu từ trong miệng Lam Tử Tuyết tuôn ra, môi cô hơi mấp máy.

Cắn lưỡi tự tử?!

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn đỏ lên. Tạ Phong tựa người vào tường, vẫn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ đã bước ra.

“Tạ Phong, có một chuyện tôi muốn nói với cậu!” Vị bác sĩ trẻ gỡ khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú.

“Chuyện gì?” Tạ Phong không dám chắc, nếu như lúc này nghe được tin xấu, mình có phá nát cái bệnh viện này hay không.

“Ngoài vết thương ở ngoài, trong người cô ấy hiện đang có một chất độc bộc phát, chất độc này tôi chưa từng thấy qua, cậu có biết gì về nó không?”

Cái gì? Chất độc?

Mặt Tạ Phong biến sắc, hắn không hay biết gì về loại thuốc này, hắn càng không phải chuyên gia về ngành này!

Khoan đã, chuyên gia…

“Đây là thuốc giải!” Một lọ thuốc nhỏ được đưa ra, vị bác sĩ trẻ liếc nhìn qua nhãn thuốc cùng thành phần ở ngoài liền đem thuốc vào phòng cấp cứu.

“Cảm ơn chú!”

Tạ Nhạc vỗ vỗ vai Tạ Phong, nói : “Không có gì, anh nên nhìn nhận rõ những việc mình đang làm, cái gì là đáng, cái gì là không đáng, đừng để những chuyện nhỏ này làm hư hại cả đời sáng suốt của anh!”

Sự xuất hiện đột ngột của Tạ Nhạc, đến sau này Tạ Phong cũng không thấy bất ngờ, vì cho dù vì bất kì lí do gì, sự xuất hiện này cũng cứu sống người mà hắn yêu thương nhất.

Đáng hay không đáng?!

Vấn đề này không phải hắn chưa từng nghĩ tới, trước khi gặp Lam Tử Tuyết, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một người con gái đến như vậy, còn là đơn phương. Nhưng hắn không hối hận, hắn thấy đáng, tình cảm này không có gì là hối tiếc, ít nhất là cho đến khi…

“Đừng giết anh ấy!”

Từng chữ từng chữ như khắc sâu vào tim hắn, sâu đến mức máu không ngừng chảy ra. Ngay lúc cận kề với tửi thần, qua 2 ngày như vậy, cuối cùng vẫn chẵng sẽ thay đổi được điều gì.

Một người phụ nữ yếu đuối còn có thể kiên định với tình yêu của mình như vậy, hắn càng sẽ không từ bỏ.

Những ngày gần đông, trời bắt đầu lạnh. Mặt Trời vội gom nắng từ khi còn sớm lấy đi những tia ấm áp cuối cùng, bóng tối nhanh chóng bao phủ khắp mọi nơi. Màn đêm yên tĩnh còn lòng người lại dậy sóng.

Đã hơn 15 tiếng từ lúc được đưa vào phòng phẫu thuật, đến giờ đèn cấp cứu vẫn chưa tắt.

Đèn ở bên ngoài đều từ lúc chưa bật thành sáng hết một quảng trời, trước phòng cấp cứu không thiếu người canh chừng, ai cũng hết đứng rồi lại ngồi, chỉ có Tạ Phong là nhất nhất kiên định vẫn đứng tại một chỗ, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua lớp kính dày, cố gắng kiếm tìm người hắn yêu thương.

Đèn phẫu thuật vụt tắt, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, không khí trở nên căng thẳng, có những người theo Tạ Phong nhiều năm, đến lúc nhớ lại vẫn cảm thấy ánh mắt của Tạ Phong lúc đó còn dữ dội hơn so với trên chiến trường.

Vị bác sĩ trẻ bước , ánh mắt ngay tức khắc bắt gặp Tạ Phong trước cửa. Khẽ gật đầu.

Tạ Phong cũng gật đầu, muốn nhanh chóng ôm chặt vị bác sĩ kia để thể hiện niềm vui của mình, nhưng thân thể lại vô lực ngã xuống.

Bích Chi cố gắng chạy nhanh hết mức có thể, hơi thở ngày càng gấp gáp, mồ hôi không ngừng tuôn ra, bỗng dưng đụng trúng một bóng đen đi lên từ hướng ngược lại.

Một bàn tay vươn ra, đỡ Bích Chi đứng dậy, nếu như là bình thường, Bích Chi ngay tức khắc sẽ tặng cho người kia một tràng các thể loại “chửi”, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt đó, những lời đó dường như nghẹn lại trong cổ họng cô, nước mắt chỉ chực chờ rơi trên khóe mắt.

Nói luôn dễ hơn làm, khoảng thời gian kể từ khi hai người chia tay, cắt đứt hoàn toàn liên lạc, cô vẫn luôn tự nói với bản thân mình phải mạnh mẽ, chỉ là một người đàn ông mà thôi, bố cô nói đúng, với gia thế của nhà họ Bích, mười tên đàn ông như anh cô đều có thể có được.

Nhưng thời gian đã chứng minh, cô yêu anh đến nhường nào, khoảnh khắc gặp lại này càng chứng minh, anh đối với thế giới chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng đối với cô anh là cả thế giới!

Bích Chi chạy vụt đi, cô không muốn người kia nhìn thấy nước mắt của mình.

Đứng trước phòng bệnh, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cho dù là thức hay tỉnh, cô cũng không muốn bạn thân mình nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình lúc này.

Bích Chi bước vào, việc đầu tiên cô làm là kéo tấm rèm cửa sổ, những tia nắng yếu ớt lùa vào, chiếu lên gương mặt đã có chút sắc hồng của Lam Tử Tuyết. Một người suốt ngày chạy nhảy vui đùa, nụ cười luôn hiện ra trên môi, bây giờ lại nằm yên một chỗ, khóe môi không nhếch lên, Bích Chi muốn làm gì đó cho Lam Tử Tuyết . Như ngày xưa Lam Tử Tuyết từng nói, cô rất nhạy cảm với ánh sáng, chỉ cần hơi chói mắt thì dù có ngủ sâu đến mấy cũng sẽ tỉnh lại…

“Mau tỉnh dậy đi, cậu mà ngủ nữa thì nghỉ chơi nhau luôn nhá!” Bích Chi vừa nói vừa cười, ngồi bên cạnh giường vỗ lên vai Lam Tử Tuyết. Cô vẫn không tỉnh.

“Mau dậy đi, phu nhân cậu thất tình rồi này!” Giọng Bích Chi yếu dần, không thể che dấu sự nghẹn ngào.

“Tử Tuyết, chẳng phải cậu nói bây giờ là thời đại nữ quyền, phụ nữ có thể tự quyết định số phận của mình sao, tại sao, cả cậu và tớ, đều không thể tự quyết định số phận của mình vậy? Thứ ràng buộc cậu có phải là bao năm tuổi thơ đẹp đẽ đó, hay là tình cảm cố chấp của cậu?” Bích Chi thở dài, đưa tay rẽ phần tóc mái của Lam Tử Tuyết sang một bên, xót xa nhìn khắp người cô.

Lam Tử Tuyết cả người đều là vết thương được quấn băng trắng, có một vài cái còn để lộ tơ máu.

“Được rồi, ngủ đi, tớ biết cậu mệt rồi, không hỏi nữa! Những câu hỏi này tớ sẽ tìm người trả lời thay cậu!”

“Nếu muốn tôi có thể tìm giúp cô.”

Tiếng nói của Tạ Phong làm Bích Chi giật mình. Qua sự việc ngày hôm nay, vốn Bích Chi cũng có thiện cảm với Tạ Phong, nhưng bây giờ còn hay không thì phải xem dụng ý của câu này.

“Anh có thể?” Bích Chi cười châm chọc.

Tạ Phong không phản ứng gì trước nụ cười đó, chỉ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Thái độ này, rõ ràng là có ý châm chọc người khác. Bích Chi vốn còn muốn ở lại, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.

Bích Chi đã ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại Tạ Phong và Lam Tử Tuyết. Hắn châm một điếu thuốc, rồi lại dập đi, tựa người vào tường ngắm nhìn người nằm trên giường.

Thân thể có chút gầy, sắc mặt đã khá hơn hôm qua, chẳng lẽ là do nói chuyện với Bích Chi?

Tạ Phong tiến lại gần, ngồi xuống bên giường bệnh, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hồng hồng của Lam Tử Tuyết. Gió từng cơn lạnh giá thổi vào, hàng mi dài của Lam Tử Tuyết khẽ lay động, một vài lọn tóc không chịu yên phận cũng bay bay theo.

Tạ Phong cúi thấp mặt, vươn tới môi Lam Tử Tuyết.

“Đừng giết anh ấy!”

Tạ Phong khựng lại, nhìn Lam Tử Tuyết ở khoảng cách gần, tự hỏi nếu như cô ấy không nói câu này thì tốt biết mấy. Thật là, đến lúc hôn mê bất tỉnh vẫn không muốn hắn chạm vào cô.

Lam Tử Tuyết đột nhiên nhìn thấy Doãn Lâm, trên người hắn dính đầy máu, trước mặt hắn là Tạ Phong đang cầm súng, người cũng đầy máu, cả hai người đồng thời ngã xuống. Trước mặt Lam Tử Tuyết chỉ toàn máu và máu.

Mở mắt, nụ cười như ánh nắng ban mai của Tạ Phong đập vào mắt Lam Tử Tuyết, cô nheo mắt, cho dù thích màu trắng tới cỡ nào, mắt cô cũng không thể thích ứng nhanh với một căn phòng đầy màu trắng như vầy.

Không cần nói cũng biết, giây phút Lam Tử Tuyết khẽ mở mắt, Tạ Phong vui đến nhường nào, nụ cười lúc ấy của hắn hoàn toàn là vì vui mà bộc phát.

Lam Tử Tuyết có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi nhưng vết thương ở lưỡi khiến cô nuốt nước bọt cũng đã là khó khăn.

Tạ Phong nhìn Lam Tử Tuyết một lát, như hiểu ra điều gì, hắn ôn tồn nói :

“Yên tâm đi, hắn không chết đâu! Em đừng lo!”

Lam Tử Tuyết hơi sững lại, rồi gật đầu, quay mặt đi.

Tạ Phong cố kìm nén cảm xúc bộc phát trong lòng. Hắn thực sự rất muốn quay mặt Lam Tử Tuyết lại, hỏi cô rốt cuộc đang nghỉ gì, sao bao nhiêu chuyện như vậy, người cô nhớ đến đầu tiên sau khi tỉnh dậy vẫn là tên đó? Những việc hắn làm cho cô, cô chẳng lẽ không thấy sao?

Lam Tử Tuyết cố gắng tìm kiếm Mặt Trời qua khung cửa sổ, cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng của đời mình.

Căn phòng rộng lớn, hai người cùng ngồi trên một chiếc giường, với tay là có thể nắm lấy nhau , nhưng cuối cùng lại là không ai chịu vươn tay ra trước.

Đứng trước mặt em, chỉ số dũng khí của anh luôn bằng 0.”

-Royal Lam Lam-