Tiết học thể dục ngày hôm nay là ngày kiểm tra chạy bền, là lấy điểm thi bộ môn này. Tôi run như cầy sấy, tôi không thể viện lí do là tôi bị bệnh mà lại không biết mình bệnh gì như mọi khi, tụi con gái trong lớp ai ai cũng soi mói, ganh ghét tôi. Thế thì tôi đành phải chạy thôi, trước sau gì cũng phải lấy điểm thi môn thể dục chứ! Đâu thể trốn tránh mãi! Nhưng lạ ở chỗ....căn bệnh này dễ tái phát khi tôi bị áp lực hay lo sợ một cái gì đó, không....không xong rồi!? Tôi phải làm sao đây!? Thi chạy thì ai giúp mình được!? Tôi tối sầm mặt, Yến thì đứng cạnh tôi...Cô ấy biết căn bệnh của tôi mà:- Mày xin thầy đi!
- Không! Tao tự lo được rồi!
- Nhỡ mày bị chóng mặt nữa thì sao?
- Nhưng phải thi để lấy điểm!
-...
- Yến_Tôi nói
- Gì?
- Lát mày chạy song song với tao nha,...tao sợ...
- Ukm! Mắc cười mày quá! Vừa nãy khăng khăng đòi chạy cho bằng được, bây giờ mày đứng đó mày run!
- Hihi..._Tôi gượng cười cho cô bạn đỡ lo nhưng trong tôi vẫn ngộp ngạt một phần nào
Tổ 2, cuối cùng cũng đến tổ mình rồi!? Tổ mình chỉ toàn là nữ nên chạy 4 vòng, đợt sau là tổ của nam thì chạy 5 vòng
"Xuất phát!"
Một tổ chạy theo hàng,....vừa nãy tôi vừa đứng đầu không lâu sau....tôi mất kiểm soát dần và ...ở giữa hàng,....cuối cùng...tôi là người chạy cuối hàng...Không được rồi!? Nó....Nó lại tái phát rồi!? Vẫn những hành động mất tự chủ, không còn kiểm soát được bản thân mình được nữa rồi!? Làm sao...Phải làm sao đây....Mắt tôi trợn ngược lên, tôi gồng cổ tay của mình đưa lên trán, còn tay chân thì bủn rủn, tôi run, tôi gần như đã khóc. Bị tụt lại phía sau rồi, tôi chóng mặt choáng váng, vừa sợ vừa run, tôi bị bỏ rơi rồi, tôi sợ nhất mình bị cô độc. Thầy và các bạn nhìn tôi, cả các bạn nam đang chuẩn bị cho đợt chạy của mình. Tôi không còn là chính mình nữa, tôi không biết mình đã làm gì, đang làm gì hay nên làm gì, sắp làm gì và định sẽ làm gì nữa!? Tôi chỉ biết khóc, biết rơi lệ, biết đau, biết buồn rồi lại khóc như một đứa trẻ lên ba thôi...Bỗng dưng...tôi nghe bên tai có tiếng chạy lại nhưng tôi không phản kháng được....
- Vân Anh!?_ Yến kêu lên
- Mày bị sao vậy!?
- Có sao không?
- Đứng dậy được không!
Tiếng chạy lại ngày càng nhiều,...Họ...Họ...Quan tâm đến tôi sao? Sao lồng ngực tôi lại...đập nhanh đến thế? Từ trước đến nay...tôi chưa từng biết đến...Cái gọi là...Tình bạn đây sao!? Nó ấm áp như dòng suối mùa thu...Như những tiếng cười giòn giã buổi ra chơi tôi hay nép mình vào một xó trong lớp mà không dám bước ra ngoài...Hơi ấm như lan dần khắp người tôi, nó như đang sưởi ấm sự giá lạnh lâu nay...Lạ thay!? Chỉ chừng 2 phút tôi đã hết chóng mặt và lấy lại thăng bằng một cách nhanh chóng!? Thường ngày hồi phục nhanh nhất là khoảng 7-8 phút cơ mà!? Sao hôm nay...!? Cái gì thế này?....Quái lạ...!?
- Ukm! Tui không sao! Mấy người cứ chạy trước đi, cám ơn nha!_Tôi cười rạng rỡ đáp trả
Thế là họ yên tâm chạy trước. Tôi có thể tự đứng dậy....và
Tôi phóng nhanh nhất hết sức có thể...Tôi vượt qua...Người thứ nhất...Người thứ 2, thứ 3....Người thứ 4, thứ 5....Rồi đến thứ 6, thứ 7.....Tôi chạy,....tôi vượt qua tất cả một cách dễ dàng! Như không còn tin vào mắt mình nữa!? Phải rồi! Tôi có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả mà phải không? Vậy thì hãy chứng minh đi,...chứng minh rằng...tôi có thể làm được tất cả! Thể lực của tôi lúc này ngang ngửa với một đứa con trai không hơn không kém! Những giọt mồ hôi như lắng đọng thời gian,...Tôi vượt qua tất cả, mái tóc tung bay trong gió, cơ thể tôi như có một luồng điện đốt nóng! Tôi sẽ...Khẳng định vị trí của mình!!! Cho họ thấy...mày tỏa sáng như thế nào đi! Bolide Blue
- Con Vân Anh mới đây nhanh dữ bây!?
- ĐÙ! Sung dữ!
- Cố lên Vân ANH!!
- Ủa? Mới thấy nó ở cuối hàng mà!?
Các bạn nữ chạy cùng hàng với tôi không khỏi xửng sốt, còn các bạn nam thì hét toáng lên cổ vũ tôi liên hồi. Cuối cùng! Tôi về hạng 3
Vượt qua rồi! Tôi không tin vào mắt mình nữa! Tôi vượt qua rồi! Từ cuối hàng mà tôi đã vượt lên đến hạng 3, trong 3 Top, có lẽ tôi là người gây ấn tượng nhất đối với thầy, với các bạn. Tôi đã...tôi đã khóc...Tôi tự hào về chính bản thân mình! Đã có những lần anh cho tôi biết...tình bạn là như thế nào, anh đã giúp tôi nhiều lắm, nhờ có anh...mà tôi đã mở lòng với mọi người hơn trước, anh an ủi và luôn động viên tôi...
Và...tôi đã ngất lịm đi, tôi nằm trên sân chạy lúc nãy, cả lớp nhìn tôi chăm chú, tôi đã làm được rồi! Tôi làm được rồi! Ánh mặt trời chói lóa, mây cứ bồng bềnh trôi, những tán cây cứ cọ vào nhau vui đùa theo gió, vẫn nghe tiếng cười rộn rã hôm nào, vẫn như tôi thường hay nghĩ,...Tôi có thể làm mọi thứ...để được nhìn thấy nụ cười trong sáng và rạng rỡ của họ. Yến thì cứ mãi làu bàu
- Vân Anh! Tỉnh dậy! Tao còn chưa xử tội mày nữa đó! Hồi nãy mày kêu tao chạy chung với mày đã rồi mày bỏ tao chạy trước, tao thì tụt lại đằng sau. Còn mày thì nhanh còn hơn cái gì nữa! Mày có phải người hông vậy, mới đó mà mày bay tới hạng 3 luôn là sao!!!_Yến cười muốn bể bụng
- Hihi...._Tôi cười rồi...ngất lịm đi...
Dưới sân trường...Những cái bóng của các bạn,....tôi sẽ không bao giờ quên...Ngày hôm nay,...gửi gắm đến các bạn..."Tôi yêu mọi người nhiều lắm"....Thời học sinh...8A/7
Từ ngày hôm đó...tôi đã có thể tỏa sáng...trên con đường của mình...Bolide Blue... cứ như cái tên ấy là thần hộ mệnh cho mình ấy nhỉ? Vì tôi rực rỡ giống nó mà!