Bá Vương

Chương 11: 11: Sơn Trang Quỷ Dị





Âm thanh của hệ thống liên tục vang lên khiến sắc mặt của Vũ Hạo trở nên ngưng trọng.

Kế hoạch có thế tới mức diệt một tông thì thỉ hỏi nó nguy hiểm tới mức nào.
" Muội cảm thấy nơi này có gì đó khá là kì quoái " âm thanh trong trẻo của Linh Vân khẽ vang lên .
“ Sư Muội lo xa quá rồi ...!Việc này chỉ cần chúng ta không tiến vào chỗ sâu trong phạm vi của Huyết Sát Ma tông thì cũng sẽ không có cái nguy hiểm gì.

Mà cái Hứa gia kia là gia tộc tu chân ở trong phạm vi của Thạch Hà Kiếm tông ta, ở trong huyết mạch của bọn hắn đều có ấn ký của tông môn ta, đời đời kiếp kiếp đều không thể phản bội, làm sao dám vô lễ với chúng ta.” Điền Trung từ tốn nói ra, nói xong thì nhìn qua Linh Vân.
" Được.

Chúng ta sẽ đi tới Hứa gia này nhìn một chuyến.

Biết đâu ở đó lại có tung tích của Long Nhật sư huynh cũng không chừng.” Linh Vân nhẹ gật đầu, đáy lòng cảm thấy lời nói của Điền Trung rất có đạo lý.
" Tên Điền Trung này cũng có vấn đề " trong lòng Vũ Hạo nổi lên nghi ngờ nhưng sắc mặt vẫn không có gì là thay đổi, lặng lẽ bám sát theo sau hai người.
...
Một canh giờ sau, ba người đi không ngừng nghỉ.

Sắc trời đã là hoàng hôn, ánh trời chiều phía xa xa dần xuống, trong rừng cũng chầm chậm tối đen.
“Đến rồi!” Điền Trung bỗng nhiên mở miệng.
Bước chân của ba người dừng lại, khi ngẩng đầu lên thì đều thấy được ở trước mặt, cây cối thưa thớt, trên mặt đất có không ít đá xanh trải ra một khu vực.
Ở trong khu vực sơn trang này có rất nhiều hộ gia đình tạo thành một cái sơn trang quy mô không nhỏ, thoạt nhìn có thể để cho mấy trăm người cư trú.
Chỉ là lúc này là hoàng hôn, vốn nên là thời điểm náo nhiệt nhất ở bên trong một gia tộc.

Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong cái sơn trang này lại là một mảnh đen kịt, yên tĩnh im ắng giống như hòa vào màn đêm, để cho người ta một loại cảm giác hoang vu.
" Có chút gì đó không đúng " Thanh âm của Linh Vân vừa vang lên thì đột nhiên, két kẹt một tiếng, đại môn của tòa nhà chậm rãi mở ra.

Một cỗ gió lạnh thổi đến.

Trong lúc mơ hồ hình như có một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện.
Thân ảnh kia xuất hiện đứng trên đại môn, tay cầm một chiếc đèn lồng, cả người như dung hợp lại cùng với bóng tối nơi này, ánh mắt đầy âm u nhìn về phía ba người.
Ba người cảnh giác cao độ vì cảm giác được khí tức quỷ dị phát tán trên người thân ảnh kia.

Cả người thân ảnh kia đều mang lại cho Vũ Hạo một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
“Đạo hữu, ba người chúng ta là đệ tử Thạch Hà Kiếm tông, lần này bái phỏng là vì có một vài chuyện quan trọng cần tìm hiểu.” Điền Trung chắp tay khách khí nói.
“Hóa ra là các đạo hữu Thạch Hà Kiếm tông, như vậy thì xin mời vào trong …” Thân ảnh kia ôn hòa nói.

Nhưng thanh âm như vọng ra từ cõi u minh vậy.
Ngay sau đó, tay cầm lồng đèn cũng lắc lư, bên trong ánh sáng lờ mờ kia, gương mặt trung niên kia của y cũng chợt sáng chợt tối bất định, nói xong thì y cũng lùi lại vài bước rồi quay người đi vào.

Điền Trung có chút chần chừ nhưng cũng bước đi đầu tiên, Linh Vân đi theo sau còn Vũ Hạo thì nhìn khắp xung quanh đánh giá một lượt sau đó cũng chậm dãi theo sau tiến vào bên trong tòa nhà.
Trong tòa nhà, trên con đường nhỏ lát đá xung quanh còn có hòn non bộ, một vài loại linh dược nhưng cho dù dưới ánh trăng những hình ảnh này vẫn mông lung.

Chỉ có chiếc đèn lồng trong tay người thanh niên phía trước còn tỏa ra ánh sáng leo lắt, đong đưa theo từng bước chân của y.
Bốn người bước trên con đường lát đá này mà đi, xung quanh cũng đầy vẻ yên tĩnh, quỷ dị.

Dường như nơi này cùng với bên ngoài như là hai thế giới hoàn toàn tách biệt với nhau vậy.
Trong tòa đình viện này không có gió, nhưng không hiểu sao đám lá cây này vẫn cứ đong đưa, còn phát ra âm thanh soàn soạt.
Bất giác cậu ngửi thấy một mùi máu tươi tràn ra, cho dù mùi này rất nhạt nhưng thật sự chính xác có mùi này.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp….
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, nhưng tiếng bước chân bây giờ, không còn là bốn người, mà là của năm người.
" Mọi có nghe thấy tiếng bước chân nhiều thêm một người không " Vũ Hạo dừng lại nói , Linh Vân đang đi phía trước cũng chợt biến sắc mặt lại bởi vì cô cũng đã nghe được tiếng bước chân nhiều thêm một người kia.
Đồng tử mắt của Linh Vân cũng chợt co rút lại, hơi thở đầy gấp gáp.

Vô thức đã đứng sát lại về phía Vũ Hạo như một con mèo nhỏ nép sát bên người nào có phong phạm của một vị đại sư tỷ chứ.
Vũ Hạo vừa quay đầu, thì hắn đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi của Linh Vân.

Có lẽ đây là phản ứng của một nữ tử bình thường khi phát hiện những sự việc quỷ dị như vậy.

Khẽ nắm bàn tay mềm mịn mát lạnh của nàng khẽ trấn an.
Đúng lúc này lại có giọng hát của một nữ tử loáng thoáng truyền tới giữa bốn phía không gian đình viện đen kịt và yên tĩnh này.

Giọng hát như có như không, như một khúc hát ru dỗ dành cho trẻ ngủ, nhưng giữa không gian yên tĩnh như vậy lại không khỏi khiến người khác tê dại cả da đầu.
“ Hài tử ngoan, nhanh ngủ đi đêm đã khuya rồi...!để những giấc mộng đẹp sẽ luôn bên con, ngủ đi , ngủ đi cùng đi vào giấc mơ…”
Linh Vân tê dại hết cả da đầu ôm chặt lấy cánh tay của Vũ Hạo.
Ba người chợt dừng lại cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Vừa lúc đó, người trung niên đang cầm lồng đèn đi phía trước chợt quay người lại.

Lồng đèn trên tay gã sáng le lói, nhìn qua cả người hắn như mờ mờ ảo ảo.
“Thế nào lại không đi? Tới đây, tới đây..

.” Trên mặt người trung niên này đầy nét tươi cười, nhưng nụ cười nhìn đầy quỷ dị sắc mặt trắng bệch như một người đã chết vậy.
Nhất thời xung quanh sơn trang của Hứa gia tràn ngập vẻ âm u , quỷ dị.
" Đạo hữu, chắc là chúng ta nên cáo từ , lần này chúng ta đến đây để điều tra sự việc một vị đồng môn bị mất tích.

Không biết đạo hữu có nhớ, khoảng vài tháng trước có gặp vị đồng môn của chúng ta đến đây hay không?” Điền Trung lộ vẻ đầy cảnh giác hít sâu một hơi rồi hỏi thẳng, trong mắt đầy vẻ lăng lệ ác liệt.
Tuy hắn là Trúc cơ sơ kì nhưng vẫn có cảm giác nguy hiểm phát ra từ trong cái sơn trang này.


Chứ càng đừng nói tới đến Vũ Hạo và Linh Vân ở đằng sau.
"Không có.” Trung niên cầm lồng đèn kia nhẹ giọng trả lời.

Thanh âm âm u như vọng về từ một nơi khác vậy.

Quỷ dị âm trầm như cùng hoà cùng với giọng hát của nữ tử kia.
" Tộc nhân gia tộc đạo hữu, như thế nào lại không ở đây?” đứng bên cạnh Vũ Hạo , Linh Vân lên tiếng hỏi.
"Có việc nên ra ngoài rồi, các ngươi đã hỏi xong chưa?” Vẻ tươi cười trên mặt của trung niên kia càng nhiều, thậm chí khóe miệng cũng cong lên vô quỷ dị.
" Đã xong, vậy chúng ta xin phép cáo từ.” Điền Trung cũng nhanh chóng trả lời rồi lùi nhanh lại, đồng thời Vũ Hạo và Linh Vân cũng lùi lại phía sau lộ vẻ đầy cảnh giác nhìn xung quanh.
" Các ngươi đã không muốn vào, vậy thì đành lưu lại nơi này luôn đi…Ở nơi này, cùng với chúng ta…” Tiếng cười của trung niên này truyền ra, mà khóe miệng rách toách ra tới tận mang tai như muốn bổ đôi đầu của hắn ra vậy
Đèn lồng trong tay gã vụt tắt khiến cho cả toà nhà như bị bóng tối nuốt chừng.
Thân ảnh kia lao vụt như tên bắn lao về phía Điền Trung.

Điền Trung biến sắc, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, thanh phi kiếm cũng gào thét bay đi.

Nhưng gã trung niên này cũng không có vẻ né tránh, mà tùy ý để thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình, đồng thời gã mang theo nụ cười đầy quỷ dị.
Trên người gã xuất hiện vô số chỗ bị tổn thương, nhưng dường như gã không biết đau đớn mà vẫn cười quỷ dị như trước, rồi như một cánh diều lượn vòng theo gió mà tiếp tục đánh tới.
" Khôi Lỗi sao ?" Vũ Hạo nhìn trận chiến trước mắt khẽ lẩm bẩm trong miệng.
" Ý đệ nói gã trung niên Hứa gia kia là Khôi Lỗi sao? " Linh Vân đứng bên cạnh nghe thấy Vũ Hạo nói bèn khẽ hỏi .
" Theo đệ thấy thì là như vậy , tỷ nhìn xem trên người gã xuất hiện vô số chỗ bị tổn thương thậm chí còn bị Điền Trung sư huynh đâm một nhát qua tim nhưng dường như gã không biết đau đớn vậy." Vũ Hạo tùy ý giải thích, không thể nào nói cho nàng biết được là mình do hệ thống báo.

Nhưng trên thực tế thì chính là như vậy.
Vào lúc này dị biến chợt phát sinh , khắp bầu trời phạm vi Hứa Gia đều bị một màn huyết quang bao phủ như ngăn cách thiên địa với thế giới bên ngoài.
" Không xong bị lọt vào trong trận pháp rồi " Vũ Hạo bừng tỉnh nhận ra nhưng tất cả đã muộn, trận pháp đã hoàn toàn được kích hoạt.
" Là Huyết U Minh trận " Điền Trung nhìn vào màn huyết quang trên bầu trời kinh ngạc thốt lên.
" Huyết U Minh trận là trận pháp dùng máu tươi và xác người để nuôi dưỡng trận pháp.

Là một trận pháp dùng thủ đoạn chôn người sống xuống dưới đất để dùng chính máu và sinh mệnh của người đó đem đi nuôi trận pháp.

Là một loại trận pháp khá man rợ.

"
Mà ngay vào lúc đó, đám đá dưới chân Vũ Hạo cũng bắt đầu chuyển động, một đôi mắt xuất hiện, rồi dần sinh ra hai cánh tay khô gầy như que củi, giống như một thây khô trồi lên từ mặt đất.
Vũ Hạo biến sắc vội vàng kéo Linh Vân sư tỷ vội vàng lui lại phía sau.
" Đến đây, ...đến đây, ...đến đây ở chung với chúng ta luôn đi…” mặt đất kia có tới hàng trăm bộ thầy khô lít nha lít nhít trồi lên mặt đất kèm theo thanh âm đứt quãng nhưng khá rõ nghĩa vang lên đi về phía Vũ Hạo.

" Con mẹ nó lễ hội Zombie à ? " Vội chửi lấy một câu .
" keng" Hoả Long Kiếm vội vàng xuất động.
" Liệt trảm " một đường vòng cung đỏ rực mang theo nhiệt độ nóng kinh người lao về phía đám zombie .
" Đinh , chúc mình kí chủ chém giết thành công thây khô.

Cộng 100 điểm tích luỹ.

"
" Đinh , chúc mình kí chủ chém giết thành công thây khô.

Cộng 100 điểm tích luỹ.

"
...
Liên tiếp là thanh âm thông báo của hệ thống nổ vang trong đầu.

Vũ Hạo trở nên ngơ ngác , không ngờ chém bọn thây khô này mà cũng có điểm tích luỹ.
Lộ ra vẻ mỉm cười tự tin Vũ Hạo nhìn sang Linh Vân sư tỷ nói :
" Sư tỷ cứ ở yên đây để đệ chém giết lũ thây ma này khỏi làm bẩn tay của tỷ.

"
" Ừm cẩn thận một chút " Linh Vân sư tỷ gập đầu đáp lại .
Gật đầu, Vũ Hạo trực tiếp lao vào giữa vòng vây ,Hoả Long kiếm huy động liên tục.

" Loạn Trảm " và " Phi Vũ " là 2 chiêu tấn công diện rộng của Thạch Hà Kiếm pháp.

Được Vũ Hạo thôi động đến cực điểm như một tôn chiến thần chinh phạt trên sa trường.
Điểm Tích Luỹ không ngừng tăng cao , càng chém càng điên cuồng.
Cùng lúc đó, bốn phía truyền đến từng trận tiếng rít.

Chỉ thấy những hòn non bộ kia nhúc nhích từng cái một đứng lên, trở thành những tôn người đá khổng lồ
“ Sao lại nhiều Khôi lỗi vậy !” Linh Vân kinh hô.
Ở đằng xa Vũ Hạo cũng vừa chém xong tên thây ma cuối cùng nhìn về phía Linh Vân đang bị bao vây mà lao đến.
" Ở đây là đại trận , những thứ quỷ dị này sẽ luôn xuất hiện không ngừng.

Chỉ còn cách tạo ra một đường máu mà xong ra bên ngoài thôi " Vũ Hạo tiến tới chậm dãi nói.
" Đệ có cách để tạo ra một kẽ hở này đủ cho chúng ta thoát khốn sao ?.

" Tuy miệng hỏi nhưng không hiểu sao Linh Vân lại có cảm giác tin tưởng vào vị tiểu sư đệ này.
Kéo cánh tay của Linh Vân chạy về phía đại môn.
Trên đường chạy có không ít thây ma hay khôi lỗi ngăn cản.

Mặc dù không được mạnh như nam tử trung niên Hứa gia kia nhưng bù lại số lượng lại vô cùng nhiều.


Nhưng cũng không thể nào làm chậm lại bước tiến của hai người.
" Thôn Thiên " Hoả Long Kiếm bùng nổ Thôn Thiên Quyết được huy động lên tới cực hạn hấp thu linh khí xung quanh rồi truyền lên trên thân kiếm.
Một đường kiếm chém thẳng lên lớp màng bảo vệ huyết quang kia.

Nhát kiếm chém ra như ăn mòn linh lực xung quanh trận pháp , tạo ra vô số vết rạn, rồi nứt ra một lỗ hỏng nhỏ đủ để cho một người chui lọt qua.
“Lao ra!” Vũ Hạo gấp giọng mở miệng.

Thân hình nhoáng lên một cái, lao thẳng tới chỗ lỗ hổng kia.
Vù một tiếng đúng lúc này có một tôn tượng đá khôi lỗi đứng chặn trước hai người.

Phía sau còn có 2 tôn tượng đá nữa đang cấp tốc lao vọt đến.
" Sử tỷ ngươi đi trước đi , ta ở lại bọc hậu cho sư tỷ " Vũ Hạo trong lòng tính toán dù sao nơi này đối với người khác thì là tử địa nhưng trong mắt hắn nơi đây lại là nơi gặt hái điểm tích luỹ.
Nào có chuyện miếng bánh ngon tới miệng rồi lại để nó bay đi mất chứ.
" Ta cũng sẽ ở lại với ngươi.

" nhìn thấy lỗ hổng kia ngày càng càng khép lại.

Nhưng Linh Vân nhất quyết không chịu rời đi.
" Không có thời gian để mà nói nhảm đâu " Vũ Hạo trợn trừng mắt nhìn về phía Linh Vân.
Thấy Vũ Hạo đột nhiên gắt giọng với mình trong lòng Linh Vân không sinh ra cảm giác bực bội.

Nhưng trong lòng tràn ngập sự uỷ khuất, hai mắt hơi hồng lên.
" Được rồi, được rồi tỷ ra bên ngoài đợi đệ.

Để đệ còn đi tiếp ứng cho Điền sư huynh." Thấy bộ dạng uỷ khuất của nàng, Vũ Hạo người như nhũn ra bởi vì trông bộ dạng lúc này của Linh Vân thật sự là quá đẹp.
" Tu vi ta cao hơn ngươi đáng lý ra ta phải là người tiếp ứng cho Điền sư huynh chứ " Linh Vân không phục đáp.
" Là một nam nhân ta chẳng lẽ lại trơ mắt để một người con gái sinh đẹp như tỷ đi vào nơi nguy hiểm như này sao ?.

Nghe ta tỷ cũng biết rồi đó chẳng phải ta chính là tạo ra cái lỗ hổng kia sao.

Ta ra vào nơi này như chơi đùa vậy.

" Vũ Hạo kiên nhẫn trả lời.
" Biết là đệ lợi hại nên ta cũng muốn ở lại với đệ.

Ta hứa sẽ không làm cản trở đệ đâu ".

Linh Vân sau khi nói ra lời này mà nàng quên mất rằng là tu vi của nàng bây giờ còn cao hơn Vũ Hạo 2 tiều cảnh giới.
"Oành" một tiếng một vụ nổ lớn chợt bộc phát khiến cho toàn bộ đại trận bất chợt run rẩy.
Sắc mặt của cả 2 người lộ vẻ ngưng trọng.
...
Chúc cả nhà ngày mới vui vẻ ...