Trên mạng bôi đen đến oanh oanh liệt liệt, nhưng không thể nghĩ được là ai cũng không có biện pháp gì.
Lục Thành chỉ có thể giống như những công ty lúc trước bị bôi đen lựa chọn im lặng chống đỡ.
Tạ Thanh muốn dùng tài khoản Weibo cá nhân đăng đàn giải thích một chút, cũng bị hắn ngăn cản, hắn cảm thấy lúc này cô ra mặt sẽ gây ra tác dụng ngược lại.
Tạ Thanh chỉ an tâm mà nghĩ đến truyện mới, viết ra cốt truyện, cầm đi thảo luận với Lục Thành: “Em muốn viết đề tài hiện thực.”
Lục Thành duỗi tay tiếp nhận: “Đề tài giống như <Cảnh xuân năm ấy> sao?”
Cô lắc đầu: “Càng hiện thực hơn một chút.”
Hiện tại tiếng tăm của cô rất lớn, tiền cũng kiếm được không ít, muốn vì quê nhà mà làm một chút chuyện.
Nhà cô ở Vĩnh Châu, Hồ Nam. Khi còn nhỏ, tình hình kinh tế của Vĩnh Châu thực sự là không tốt lắm. Mỗi khi tỉnh ban hành chính sách giúp đỡ người nghèo, Vĩnh Châu là đối tượng trọng điểm giúp đỡ. T
Kỳ thật cho tới bây giờ, trong thành phố không lớn có đến chín trăm thôn bị liệt vào danh sách nghèo khó của quốc gia, nhưng so với trước đó, thật sự đã khá hơn nhiều.
Là một người sinh ra và lớn lên ở Vĩnh Châu, Tạ Thanh chính là lớn lên cùng sự thay đổi đó.
Lúc còn rất nhỏ, cô nhìn được đường đất chậm rãi biến thành đường nhựa, ven đường chậm rãi có đèn đường.
Tới khi hơn mười tuổi, nhìn thấy khai trương cửa hàng của chuỗi thức ăn nhanh nổi tiếng quốc tế tại thành phố --- cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ cái cửa hàng KFC kia.
Theo Tạ Thanh, những cái này hẳn là được ghi chép lại.
Văn hóa nhân loại sở dĩ huy hoàng xán lạn, phần lớn là nhờ những ghi chép kia. Cho dù là tác phẩm tư liệu lịch sử được ghi nhận một cách tỉ mỉ xác thực đáng tin cậy vẫn không thể thiếu nghệ thuật gia công văn học.
Cũng nhờ những văn tự đó, người thời nay mới có thể có biết được sự kiêu ngạo của các chiến sĩ La Mã cổ đại, chuyện giết chóc của những vị thần Hy Lạp và nền văn minh Lưỡng Hà của Babylon cổ đại.
Nhưng đem so Vĩnh Châu với những câu chuyện này, thật sự quá nhỏ bé.
Nhỏ đến mức, ấn tượng của rất nhiều người trong nước đều chỉ có dừng lại ở cậu kia của Liễu Tông Nguyên “Vĩnh Châu chi dã sản dị xà[1]”.
[1] Vĩnh Châu có thiên nhiên hoang dã, có rất nhiều loại rắn.
Nhỏ đến mức khi Tạ Thanh tạm thời nghỉ học ngày đêm đọc sách, cũng chưa đọc được không quá vài trang nói về chuyện này.
Lúc đó Tạ Thanh liền có chút không phục, lén lút mà suy nghĩ, nếu một ngày cô có thể viết tiểu thuyết, nhất định phải viết đến chuyện của quê nhà.
Cô còn vì thế mà tra tài liệu trong một thời gian dài, cái gì mà chính sách giúp đỡ người nghèo, cái gì mà Vành đai kinh tế Trường Giang, nghiêm túc mà tìm hiểu thật nhiều.
Thật là chờ đến khi mình thực sự làm tác giả rồi, cô lại nhất thời không quan tâm.
Một là bởi vì động não quá nhiều, câu chuyện của <Thanh Châu Lục> có bối cảnh to lớn lại kích thích, là tác giả cô cũng cảm thấy sảng khoái hơn;
Hai là thể loại này phát sinh ở một thành phố nhỏ kể về câu chuyện hiện thực, thực sự không có chút độ nóng, so với tinh tế văn còn lạnh hơn.
Muốn viết loại đề tài lạnh như vậy, phải chuẩn bị tốt tâm lý là tốn thời gian rất lâu không có thu được đồng nào, vào thời điểm phải vì chén cơm manh áo mà phát sầu thực sự là không có tự tin mà viết.
Nhưng mà hiện tại, không phải là cô không thiếu tiền sao?
Nếu không phải xem phòng đến một nửa cô mới ý thức được mình không đạt được tiêu chuẩn để mua nhà ở Bắc Kinh, cô liền có thể đặt cọc mua nhà Bắc Kinh.
Tạ Thanh liền nghĩ, nên viết xuống áng văn này đi.
Cốt truyện giao cho Lục Thành, cô ngồi một bên, chờ hắn đưa ra kiến nghị.
Trước bàn làm việc, Lục Thành nhìn đến cốt truyện nhìn đến mức tâm tình phức tạp.
Mặc dù có <Cảnh xuân năm ấy> làm nền, hắn không hề nghĩ tới chuyện Tạ Thanh còn có tính toán viết loại văn này.
Tuy rằng bây giờ ngày càng nhiều người nói “Internet chỉ là một vật dẫn, không nên cố tình phân chia văn học mạng và văn học truyền thống”, nhưng áng văn này cũng thật sự không phải là văn học mạng.
Cho nên đứng ở góc độ khách quan, áng văn này thật sự là không viết là tốt nhất.
Cho dù <Cảnh xuân năm ấy> chính là hiện thực u ám, cũng là một phần nào đó thuộc văn học mạng, nói anh cấp chút tài nguyên vẫn là có thể.
Nhưng cái này, hắn nghĩ đem nó đăng nhiều kỳ ở chỗ nào thích hợp cũng không thể nào nghĩ xong.
Đằng hắng một chút, Lục Thành uyển chuyển hỏi: “Em nghĩ như thế nào mà lại muốn viết đề tài này…”
“Vẫn luôn muốn viết.” Tạ Thanh cười một cái, “Em cảm thấy miêu tả quá trình trưởng thành của quê nhà thật lãng mạn.
“….” Hắn nhận ra ngay cả bản thân mình đôi khi cũng không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của các nhà văn.
Cô lại nói: “Anh có biết bút danh của em đến từ đâu không?”
Lục Thành: “Từ đâu?”
“Ngọc là ngọc trong quỳnh lâu ngọc vũ, ly là ly trong hàng rào thưa thớt.” Cô gằn từng chữ một nói, “Quỳnh lâu ngọc vũ là một trí tưởng tượng không thể tưởng, hàng rào thưa thớt chính là thực tế trên mặt đất.”
Sự ngông cuồng của tuổi trẻ lúc yêu mặc sức tưởng tượng tương lai.
Khi đó cô nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày mình trở thành một nhà văn có chiều sâu được hoan nghênh.
Muốn có chiều sâu thì không thể nào có được trí tưởng tượng không thể tưởng.
Lục Thành đem những lời nói sớm đã chuẩn bị tốt trong đầu đều nuốt vào.
Nếu cô tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn thâm cao một chút, hắn có thể thử khuyên can cô; nhưng nếu đây là cái cô đang theo đuổi hắn không thể can thiệp được.
Muốn viết thì viết đi, dù sao mọi chuyện lớn đều đã được giải quyết.
Nhiều lắm cũng chỉ là tác phẩm sẽ không quá thành công.
Có được bao nhiêu nhà văn có thể đảm bảo tất cả những bộ mình viết đều thành công chứ? Ngay cả Tolkien tác giả viết ra siêu phẩm như <Chúa tể những chiếc nhẫn> cũng có những tác phẩm ít người biết đến.
Hắn đem cốt truyện trả lại cho cô: “Viết đi… Anh sẽ cố gắng để em đi tranh giải.”
“Không sao cả.” Tạ Thanh cười cười, “Em biết cái đề tài này lạnh, chỉ là viết vì chấp niệm mà viết một chút, thành tích có được hay không em không để bụng.”
Từ hôm đó trở đi, Tạ Thanh liền tiến vào trạng thái vùi đầu sáng tác.
Tác phẩm theo hướng hiện thực lúc viết cô có chút ngượng tay, nhưng cũng may bối cảnh thực sự là những gì cô trải qua cho nên viết cũng khá thuận lợi.
Trên mạng đánh nhau sau một hồi ầm ĩ trên mạng, rốt cuộc cũng bắt đầu hạ nhiệt.
Giới giải trí vừa lúc lại đưa ra tin tức bát quái về một minh tinh mới ra mắt, độ chú ý cũng giảm đi không ít. T
Trong lúc mọi người bắt đầu bị mọi người quên lãng, lại xuất hiện thêm một chuyển biến mới.
Một kênh truyền hình nổi danh với những chuyên mục đời sống, lại tung ra một đoạn phim giới thiệu nhằm quảng bá cho chương trình mới.
Trong đoạn phim giới thiệu, đối tượng của kỳ phỏng vấn này là một vài người đàn ông trung niên.
“Căn bản lúc ấy em trai tôi không biết cô ấy mang thai, cũng đã lập gia đình.”
“Sau khi đứa nhỏ này sinh ra, trong nhà một chút cũng không an ổn. Em trai tôi ly hôn, công việc ở Bắc Kinh cũng không có.”
“Nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, chúng tôi vẫn chăm sóc nó, mọi người đối xử với nó không tồi.”
“Không nghĩ tới khi nó trưởng thành, đủ lông đủ cánh lại trở thành như vậy. Bây giờ cha nó đang nằm trên giường bệnh, người cũng không thèm thăm hỏi ngay cả điện thoại cũng không thèm tiếp.”
“Đều nói nó kiếm được rất nhiều tiền ở Bắc Kinh, chúng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nó.”
“Chúng tôi không còn biện pháp nào khác mà phải nhờ sự giúp đỡ của chương trình.”
Trong phim giới thiệu phần lớn không có quay người chính diện, mà lại ghép giọng nói cùng với những hình ảnh khác.
Khán giả thấy được một ít ảnh chụp, phần lớn là một cặp cha con. Người cha anh tuấn, con trai cũng mi thanh mục tú [2].
[2] 眉清目秀 – Thành ngữ, dùng để chỉ vẻ ngoài của một người nào đó không tầm thường.
Những ảnh chụp được sử dụng phần lớn đã tương đối cũ, còn là những hình được chụp lúc còn dùng phim cuộn. Độ phân giải có hạn, cũng chỉ có hai màu đen trắng.
Nhưng ngoài ra còn có một bức hình có độ phân giải cao.
Trên bức ảnh, người đàn ông mặc tây trang mang giày da, bên cạnh là một người phụ nữ mặc một bộ lễ phục theo phong cách giản lược.
Mặt hai người đã bị làm mờ đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chụp trong một dịp trang trọng nào đó.
So với phong cách của người đàn ông trung niên tiếp nhận phỏng vấn có chút không hợp nhau.
Mà ở sau lưng hai người, là một bức poster thật lớn màu sắc rực rỡ.
Trên poster là hình chụp của một vài nhân vật cổ trang gần đây mọi người cũng coi là quen thuộc, phía dưới còn có dòng chữ to: <Tố Phong Nguyệt>.
Vì thế mọi người nhanh chóng phản ứng lại: “Đây là hình chụp ở hiện trường đóng máy phim <Tố Phong Nguyệt>?
Đúng là chính là ảnh chụp tại hiện trường đóng máy phim <Tố Phong Nguyệt>.
Không chỉ có thế, bức hình có chất lượng cao không có làm nhòe mặt còn được đoàn làm phim dùng làm hình ảnh đi kèm tin tức đóng máy cũng đã đăng lên mạng.
Hai người trên đúng là Lục Thành cùng Tạ Thanh.
Đoạn phim giới thiệu có dự mưu mà bị trở thành nóng sốt, trước khi chính thức phát sóng một ngày, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Screenshot của phỏng vấn chất chồng mà phóng lên mạng, từng câu đều là kêu gọi thân tình.
Văn hóa của các nước Á Đông, đặc biệt là Trung Quốc chịu ảnh hưởng sâu sắc với tư tưởng Nho giáo mấy ngàn năm, chữ hiếu này có thể áp chết rất nhiều người.
Huống chi mặc dù nhóm chú bác của Lục Thành cũng không nói nhiều lời về tình huống ở trong nhà rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng căn cứ nội dung phỏng vấn, mọi người cứ y theo logic chẳng tìm hiểu nguồn gốc mà đua nhau đưa ra chân tướng hoàn chỉnh.
[Thì ra Lục Thành là con của tiểu tam nha.]
[Cũng có khả năng là con trai của bạn gái cũ?”]
[Mẹ của anh ta là tiểu tam không phải là anh ta sai… Nhưng mà bất hiếu như vậy thì…]
[Đau lòng Ly Đại.]
[A a a a a a cầu Ly Đại xem chương trình kỳ này!!! Loại đàn ông như vậy không thể được a a a a a!!!]
Kết hợp với những phong ba vừa qua, tất cả mọi người đều biết Lục Thành kiếm lời rất nhiều tiền, giá trị phẫn nộ càng đang cao.
Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư một ngày bị tag ba vạn làn, chửi mắng công khai, mỉa mai, cần cái gì có cái đó.
Ngày hôm sau Tạ Thanh tỉnh lại từ chỗ Lưu Cẩm mà nghe nói tới chuyện này, đơn giản mà nhìn đống screenshot, muốn đi an ủi Lục Thành.
Tình huống của nhà hắn, cô cũng không biết được nhiều lắm, nhưng trong lòng đại khái hiểu rõ, khẳng định không giống như những gì mọi người đang nghĩ.
Lần trước cô đi với Sở Tụng gặp qua một ông chú của Lục Thành mà ông chú kia lúc này cũng xuất hiện trên phỏng vấn, một phen nước mũi cùng nước mắt mà tỏ ra ấm ức.
Nhưng lần trước gặp mặt trực tiếp, cô cảm thấy ông chú kia căn bản là một tên vô lại.
Hơn nữa, mặc dù Lục Thành cùng Sở Tụng thật sự là anh em cùng cha khác mẹ, cũng không thể chứng minh mẹ Lục Thành là tiểu tam hay bạn gái cũ.
Quan hệ của hai anh em này thực sự rất tốt, nếu mối quan hệ giữa hai người mẹ xấu hổ như vậy, bọn họ rất khó có thể như vậy.
Nếu như bỏ qua hết tất cả những điểm này, cô vẫn tin tưởng Lục Thành như cũ.
Nhưng hắn đã ra khỏi nhà trước khi cô kịp rời giường, cô gọi cho hắn nhưng không có người nhận.
Gọi qua nhiều lần nhưng không có người tiếp.
Gửi tin nhắn WeChat cũng không hề có bất luận câu trả lời nào như cũ.
Khoảng nửa tiếng lại gọi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Gọi đến điện thoại văn phòng, Ngô Mẫn nhận điện nói hôm nay Lục Thành không đến công ty.
Còn cẩn thận dè dặt hỏi cô: “Cô với Lục tổng không ở cùng nhau sao?”
Tạ Thanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lục Thành không phải là người sẽ tùy tiện lấy cớ mất tích để trốn tránh vấn đề.
Tâm tình Tạ Thanh rối loạn một chút, bình tĩnh một chút, lại tìm Mộc Tử Nam trên WeChat.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Tử Nam, em có thể cho chị xin số điện thoại của Sở Tụng không?
Mộc Tử Nam cũng thấy hot search, vừa thấy liền biết cô đại khái vì chuyện trong nhà của Lục Thành mà muốn tìm Sở Tụng, lập tức gửi WeChat cùng số điện thoại của Sở Tụng cho cô.
Thêm Wechat của Sở Tụng, Tạ Thanh nói rõ chuyện bản thân không tìm được Lục Thành có chút lo lắng. T
Sở Tụng gọi video call nói chuyện với cô.
Đưa lưng về một cái cửa phòng, Sở Tụng dùng camera trước chỉ cho cô: “Đêm qua anh trai em đã bị mẹ em gọi về, em nghe hai người cãi nhau một trận sau đó anh ở lì trong phòng không ra.”
Tạ Thanh ngẫm lại hỏi cậu: “Em.. có để ý nếu nói với chị tình huống nhà em một chút không?”
Sở Tụng có chút trầm ngâm: “Có chút phức tạp, cụ thể chị muốn biết cái gì?
Tạ Thanh gọn gàng dứt khoát nói: “Mẹ của Lục Thành là kẻ thứ ba sao?”
Sở Tụng đưa ra một cái đáp án không hề sai khác với dự đoán của cô, chém đinh chặt sắt: “Không phải.”
Tạ Thanh gật gật đầu lại hỏi: “Có thể gửi địa chỉ nhà em cho chị được không?”
“Được, em sẽ gửi cho chị qua WeChat.” Sở Tụng nói gãi gãi đầu, “Nhưng em cảm thấy hiện tại chị đừng tới đây.”
Tạ Thanh: “Vì sao?”
“Hiện tại anh ấy là một kẻ trộm đau thương, tuy không mất người thân nhưng lại cực kỳ tang thương.” Sở Tụng khịt mũi, “Sáng nay dậy em thấy một phần ba rượu trong nhà sạch bách.”
“…” Tạ Thanh nhíu mày, “Đừng cho anh ấy uống.”
Sở Tụng nghèn nghẹn cười gượng: “Em làm sao quản được anh ấy.”