Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 36




Sau một hồi yên lặng, rốt cuộc Bạch Quỳnh mới có thể bước ra khỏi cơn ớn lạnh khi bước vào hầm băng, cổ cứng đờ hơi hơi vặn vẹo, nhìn về phía Tạ Thanh.

Tạ Thanh nhất thời không thể phát hiện, cô nhìn đối diện Lục Thành, đáy mắt chỉ có ba chữ: Anh buông tay.

Lục Thành cảm thấy tội lỗi mà ngẩn người, bỗng nhiên buông tay, dường như vừa mới hoàn hồn, tiếp theo lúng túng ho khan.

“… Ly Đại.” Giọng của Bạch Quỳnh vang lên, làm cho Tạ Thanh quay đầu lại.

Bạch Quỳnh yên lặng nhìn cô: “Thực sự à?” Trong ánh mắt tràn ngập tìm kiếm.

Nghe được tiếng kéo dài giọng, Tạ Thanh mới dời chú ý từ bàn tay, gật gật đầu: “Vâng, thực ra thì tôi vẫn luôn cảm ơn cô vì cô đã giúp tôi. Tuy rằng cô giúp Tiền Trí Bằng lừa tôi, nhưng nếu không có cô, <Thanh Châu Lục> cũng không thể thành công như vậy.”

Lời nói của cô thành khẩn, Bạch Quỳnh yên lặng mở to mắt, lần thứ hai cúi đầu: “Cảm ơn cô.”

Cô ta hám lợi đen lòng mà giúp Tiền Trí Bằng lừa Ngọc Ly, nhưng đồng thời, cô cũng không thực lòng làm tốt cho cuốn sách này.

“Yên tâm đi.” Lục Thành cười khẽ. “Bây giờ thân phận của Ly Đại cũng chưa công khai, nhưng đã là một đại hoa đán của Văn hóa Thành Thư chúng tôi. Chỉ cần cô ấy còn ở Văn hóa Thành Thư, tôi sẽ không khi dễ cô.”

Thần sắc của Bạch Quỳnh buông lỏng vài phần.

Ngữ khí của Lục Thành có phần trêu chọc, nhưng đúng là đạo lý như vậy. Trong bất kỳ ngành nghề nào trong mối quan hệ giữa người với người đều tồn tại cái gọi là khắc chế lẫn nhau, ngành xuất bản sách cũng không ngoại lệ. Tác giả ít tên tuổi ngoan ngoãn nghe lời trước mặt biên tập, trái lại những tác giả có danh tiếng thì biên tập phải là người nhường nhịn, thậm chí có thể được chiều chuộng như một ngôi sao.

So với những lời bảo đảm mà Lục Thành nói trước đó, dùng tên Tạ Thanh trong trường hợp này có thể khiến cô an tâm hơn nhiều.

“Được rồi, tôi đáp ứng hai người.” Cuối cùng Bạch Quỳnh cũng gật đầu, kéo dài giọng như đã trút hết tất cả mâu thuẫn.

Lục Thành gật đầu, thấp giọng, “Cảm ơn.”

Lúc sau Bạch Quỳnh tỏ ý muốn an tĩnh một mình trong chốc lát, Lục Thành đáp ứng một cách sảng khoái, đứng lên đi ra ngoài, làm cho Tạ Thanh thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

“Lục tổng!” Cô nhanh chóng đuổi theo, Lục Thành dừng bước chân, nhíu mày, quay mặt: “Thứ Thanh.”

“…” Tạ Thanh cắn răng, sửa miệng, “Lục Thành.”

Lục Thành vừa lòng mỉm cười: “Chuyện gì, cô nói đi.”

“Chuyện này rốt cuộc là có ý tứ gì?” Tạ Thanh không rõ, “Phiên tòa thứ hai này anh muốn cô ấy là nhân chứng cho chúng ta sao?”

“Cái đó không thể.” Lục Thành vừa nói vừa vòng qua xe, mở cửa đi vào vị trí lái xe.

Tạ Thành đành phải ngồi vào trong xe, nghe được hắn nói tiếp: “Cô ta có thể đề nghị việc trình lên chứng cứ, phải được luật sư đối phương thông qua, không chừng chưa đưa tới tay thẩm phán đã bị loại bỏ.”

Tạ Thanh: “Vậy anh…”

Lục Thành mặt mày tươi tỉnh quay đầu nhẹ nhàng cười: “Cô cứ chờ xem đi.”

Lại thừa nước đục thả câu.

Tạ Thanh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Ý cười của hắn vẫn chưa biến mất, suy nghĩ một chút, lại nói: “Xin lỗi, khi nãy mạo phạm cô.”

Cô sửng sốt một chút, ý thức được hắn nói chính là cái nắm tay kia, phút chốc hai má nóng lên.

“Tôi vừa rồi cũng hồi hộp, rất sợ cô nói nhầm.” Hắn bình tâm tĩnh khí [1] nói.

[1] 平心静气 – Thành ngữ, có nghĩa là cả thái độ lẫn cảm xúc đều rất bình tĩnh.

Bao nhiêu khẩn trương từ trong lòng của Tạ Thanh lập tức bởi lời nói của hắn mà biến mất sạch sẽ.

Vừa rồi, cái hành động kia quá thân mật, tức khắc làm cô thực sự hoảng hốt, không thể khống chế mà bắt đầu suy đoán suy nghĩ của hắn, làm cho đầu mình toàn một mảnh hỗn độn.

Hắn giải thích một chút lập tức có thể xoa dịu bối rối của cô.

Bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, cô cười cười: “Không sao cả.”

Lục Thành cũng cười cười, không nói thêm gì nữa, quay người lái xe.

******

Ba ngày nữa là tới ngày mở phiên xét xử thứ hai, ngành xuất bản đột nhiên xuất hiện một tin tức bát quái gây chấn động.

- -- Một nhân viên đang làm việc cho nhà xuất bản Khởi Văn vạch trần truyền thống của nội bộ trên dưới công ty trên mạng, bọn họ cùng một giuộc, lợi dụng tin tức không bình đẳng để lừa bịp những tác giả mới.

Một lượng lớn lịch sử trò chuyện được phơi bày trên Weibo, rất nhiều tổng biên trực tiếp ‘truyền thụ’ biên tập dưới quyền cách lừa tác giả để ký hợp đồng chuyển nhượng với giá thấp.

Dụng tâm hiểm ác, trắng trợn lộ liễu.

[Phát hành 10 ngàn cuốn sách, 6% tiền nhuận bút. Nếu có thể bán được 10 ngàn cuốn, 6% có thể mua toàn bản quyền.]

[Có thể ký vĩnh viễn liền ký vĩnh viễn. Luật thông thường là 5 năm, các người không đề cập tới thì ai biết được.]

Những người trong và ngoài ngành, nghẹn họng mà nhìn trân trối. Nhóm tác giả tự nhiên như vậy mà một truyền mười, mười truyền trăm, quần chúng hóng hớt cũng sôi nổi chia sẻ.

Khu vực bình luận cực kỳ nóng. Bình luận nóng nhất chính là:

[F*ck, vô sỉ! 10 ngàn cuốn sách 6% cũng chỉ hơn một vạn đồng, tác giả gõ chữ vất vả như vậy mà các người chỉ trả có một vạn đồng là có thể lấy đi toàn bộ bản quyền?]

Bên dưới còn có đủ loại trào phúng:

[Cũng khó trách vì sao ngành công nghiệp xuất bản vì sao lại thảm như vậy. Các người làm như vậy, ngành xuất bản có thể không thảm được sao?]

[Đại đại nhà ta hình như ra sách dưới trướng nhà này, 55555555 đau lòng cho Đại Đại nhà ta.]

Thậm chí có người bắt đầu đào mộ của mấy ‘ngàn’ năm trước:

[Có nhớ rõ chuyện mấy năm trước X đã tố cáo nhà này in trộm thêm sách nhưng không trả tiền không? Nghe nói lúc luật sư đi nhà in lấy được bằng chứng, máy in vẫn đang mở và dây chuyền vẫn đang in. Vô sỉ không phải là có thể luyện được trong thời gian ngắn.]

[A, lúc trước C Đại trở mặt có phải cũng là nhà này không? Mô phỏng chữ ký của C Đại để bán bản có chữ ký gì đó…]

Sau đó có lại có người kinh ngạc cảm thán: [Đây không phải là một nhà xuất bản đặc biệt có tiếng hay sao??? Vậy mà có thể làm những chuyện kỳ khôi như vậy??? Đúng là thế lực hắc ám của ngành xuất bản…]

Chậm rãi, cũng có người bắt đầu chú ý đến chi tiết của ảnh chụp màn hình:

[Ai, P5 có nhắc tới <Thanh Châu Lục>??? Bỏ qua chuyện tác giả đạo văn qua một bên, quyển này thực sự vẫn thực sự nổi tiếng nha, sách này cũng bị trả giá thấp??? Lá gan của Khởi văn cũng thực sự rất lớn.]

Phía dưới còn có người trả lời lại: [Chắc hẳn là lúc ký hợp đồng không đoán được là có thể nổi tiếng như vậy, phỏng chừng ngay cả tác giả cũng không đoán trước được.]

Còn có người trả lời lại: [<Thanh Châu Lục> hình như là không có đạo văn, là <Xích Ngọc Lục> mới đúng. Vì thế… việc nào ra việc đó, đạo văn ngày mai lại mắng, hôm nay vẫn cứ phải đau lòng cho Ngọc Ly một chút.]

Còn có sự xuất hiện của một tác giả không mấy tên tuổi xuất hiện thuyết pháp: [Tôi là tác giả của cuốn sách được P9 đề cập… Nhìn đến cái tâm tình phức tạp này ha ha ha ha ha! <Thanh Châu Lục> có giá cả thấp như vậy, nếu bọn họ đuổi theo tôi cho tôi thêm tiền có phải tôi nên mang ơn bọn họ không?]

Tầng dưới phải có hơn 200 bình luận [Đau lòng Đại Đại] hay [Vuốt ve Đại Đại.]

Ngay buổi tối hôm đó, công ty chủ quản của nhà xuất bản Khởi Văn, Truyền thông Khởi Văn phát ra thông cáo báo chí khẩn cấp, thông báo đang bắt đầu tiến hành điều tra sự việc. Truyền thông Khởi Văn vẫn luôn tôn trọng tác giả, sẽ mau chóng đem lại có tác giả cùng các độc giả một cái công đạo.

Sáng sớm hôm sau, Douban công bố tin nóng, sự việc đã được chuyển giao cho cảnh sát theo quy định của pháp luật.

Buổi chiều, Trương Mịch Nhã gửi thư cho tòa án, xin đẩy lùi ngày mở phiên tòa thứ hai.

Lý do xin đẩy lùi thời hạn là “Cần thời gian thu thập chứng cứ mới”, phù hợp với điều thứ 146 của luật tố tụng dân sự của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Đến hôm nay, Tạ Thanh mới biết hẳn đây là kế hoạch của Lục Thành, nhưng vẫn bị dọa sợ.

“Có sự nhập cuộc của cảnh sát, Bạch Quỳnh có phải ngồi tù không?” Cô bước vào văn phòng của Lục Thành, dựa vào trước bàn làm việc của hắn, khiếp sợ mà hỏi.

Lục Thành giương mắt nhìn thoáng qua một cái: “Bình tĩnh, ngồi đi.”

Tạ Thanh không hề động đậy, hắn liền cười: “Đừng có khẩn trương như vậy, cảnh sát không chỉ điều tra án hình sự, rất nhiều án dân sự cũng có thể có sự tham gia của cảnh sát.”

“Thế thì vì sao lại liên quan đến cảnh sát?” Tạ Thanh vẫn thấp thỏm, Lục Thành buông tay: “Bởi vì nhân viên công bố lịch sự trò chuyện, nếu là giả, hành vi của nhân viên kia sẽ cấu thành phỉ báng, đúng là có khả năng ngồi tù. Nhưng nếu là thật sự -----“ Hắn ngừng lại, nhẹ giọng thì thầm.

Nếu là thật, ‘quy tắc ngầm’ trong ngành xuất bản cũng không tính là bí mật thương nghiệp, tự nhiên Bạch Quỳnh cũng không có việc gì.

Tạ Thanh thoáng thả lỏng: “Nhưng vì sao lại làm mọi chuyện lớn như vậy?”

“Bởi vì nếu cô ta trực tiếp đem chứng cứ cho chúng ta, khả năng tòa án sẽ không tin bởi vì chúng ta lén lút tiếp xúc với nhân chứng của bên đối phương. Đứng ở góc độ chính nghĩa, trực tiếp tạo ra tin nóng với công chúng thì tương đối an toàn.” Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, “Hơn nữa có sự tham gia kiểm tra lịch sử trò chuyện của cảnh sát, luật sư Trương có thể trực tiếp xin giấy lấy chứng cứ này làm chứng cứ cho chúng ta.”

Chứng cứ do cảnh sát kiểm tra, tính chân thật cao hơn nhiều, nhất định tòa án sẽ tin.

Trong lòng Tạ Thanh bái phục, còn chưa kịp biểu thị sự kinh ngạc thán phục, hắn lại nói: “Hơn nữa, em không muốn xem Khởi Văn ngã lộn nhào trong ngành xuất bản hay sao?”

“…” Cô câm nín, “Không nghĩ tới.”

“Vậy đi.” Hắn cười một tiếng, “Vậy em cũng tương đối rộng lượng.”

Hắn không hề rộng lượng được như cô, hoặc là nói, vị trí của hắn và cô khác biệt.

Cô là tác giả, mà hắn cũng là người đại diện bản quyền tác giả giống như Khởi Văn. Từ khi biết được cách Khởi Văn hãm hại lừa gạt những tác giả mới, đối với chuyện này hắn không thể chịu đựng được.

Bọn họ đứng ở vị trí giống nhau, nên đều rõ ràng căn cơ của ngành này là gì, đều rõ ràng làm như thế nào mới có thể làm cho ngành xuất bản phát triển.

Cách làm của Khởi Văn không chỉ đơn thuần là ‘sáng nay có rượu, sáng nay say’ mang tính tự sát, mà còn kéo vô số những công ty làm việc một cách nghiêm túc, cẩn trọng trong lĩnh vực đồng hành bản quyền cùng nhau chết.

Những tác giả tài hoa bị giẫm đạp, những công ty đồng hành làm việc nghiêm túc bị coi rẻ.

Cái thể loại nhà xuất bản như thế này tốt nhất là không nên tiếp tục tồn tại.

*******

Không lâu sau, thông báo mở phiên xét xử thứ hai được gửi đến, thời gian mở phiên tòa vẫn như cũ không lâu sau đó.

Một tới hai đi, thời tiết đã chậm rãi chuyển lạnh, những cái cây trước cửa tòa án đã rụng hết không còn được mấy chiếc lá, ngược lại trên mặt đất lại tích góp rất nhiều, dẫm chân lên, phát ra những tiếng giòn tan.

Thời gian mở phiên tòa vẫn là hai giờ rưỡi chiều, thời gian bọn họ đến cũng không quá khác biệt so với lần trước.

Tiền Trí Bằng cũng tự mình đến như lần trước, nhưng lần này rõ ràng là đã gầy hơn rất nhiều.

Không chỉ là gầy đi, mà cả người đều rất tiều tụy, hốc mắt hãm sâu xuống, không hề có cảm giác mặt mày hồng hào như lúc trước.

Nếu không phải chính tai nghe được tiếng nói nhừa nhựa [2] của hắn ta trong file ghi âm, hay tận mắt nhìn thấy lịch sử trò chuyện về cách ép khô tác giả, ở trên phố nhìn thấy một người đàn ông trung niên như vậy, đại khái trong lòng Tạ Thanh sẽ sinh ra thương hại.

[2] Từ gốc có nghĩa là dầu mỡ (油腻) – Ngôn ngữ mạng, thường dùng để chỉ những người đàn ông trung niên không chú ý chăm sóc vẻ bề ngoài của mình, không cạo râu, cắt móng tay và ăn nói bất lịch sự.

Bây giờ cô chỉ có thể vui mừng cảm thấy hắn ta thực sự xứng đáng. Lần này luật sư của hắn ta cũng thực nặng nề, khi Trương Mịch Nhã đem chứng cứ từ chỗ cảnh sát giao cho thẩm phán, luật sư thở dài lắc đầu.

Tạ Thanh mơ hồ nghe được thẩm phán thuận miệng hỏi Trương Mịch Nhã: “Cái này chính là chuyện trên mạng lần trước, đúng không?”

Trương Mịch Nhã trả lời: “Đúng vậy.”

Hiện trường thẩm vấn tại phiên tòa cũng vì vậy mà nghiêng về một bên, cùng với cách thức đặt câu hỏi tương đối của Trương Mịch Nhã, luật sư của bị đơn một lần nữa lại một lần nữa “Không có vấn đề” “Không có nghi vấn” mà đáp lời.

Nếu như nói file ghi âm lần trước như một “búa thực sự” mà nói, lịch sử trò chuyện được công bố lần này có thể coi là cái búa của Thần Sấm (Thor).

Tuy thẩm phán vẫn chưa chính thức tuyên án, nhưng khi kết thúc thẩm vấn, thậm chí là trước đó, mỗi người đang ngồi đây, đều đoán trước được kết quả.

*******

Lúc bước ra khỏi tòa án, tâm lý của Tiền Trí Bằng hoàn toàn sụp đổ. Căn bản Tạ Thanh cảm thấy may mắn vì phần của nhân chứng đã kết thúc từ sớm, kết quả vừa ra khỏi cửa chính của tòa án, liền trông thấy Lục Thành đang chờ ở quảng trường phía trước.

Tiền Trí Bằng không thể khống chế mà chửi ầm lên:

“Lục Thành, con mẹ nó mày có bệnh không hả?”

“Tao sẽ không để yên cho mày.”

“Hợp đồng của Khởi Văn thì liên quan gì đến mày!”

Tạ Thanh đi đằng trước hắn ta, cố gắng bước nhanh hơn để tránh, Lục Thành nghe tiếng nói, từ xa liếc mắt nhìn Tiền Trí Bằng một cái, gật đầu hỏi cô: “Mọi chuyện đều tốt chứ?”

“Ừ.” Tạ Thanh nói, “Luật sư Trương nói khẳng định có thể thắng.”

Lục Thành gật gật đầu, đột nhiên duỗi tay, kéo cô về phía sau che chở. Tạ Thanh ngạc nhiên, nhìn chăm chú thì thấy thì ra Tiền Trí Bằng vọt về bên này.

Tiền Trí Bằng đúng là hướng đến chỗ Lục Thành, còn cách vài bước, đã bị luật sư đại diện nhanh chóng ngăn lại.

Luật sư trẻ tuổi hơn ông ra, sức lực cũng hơn ông ra, Tiền Trí Bằng giãy giụa không thoát, chỉ có thể tiếp tục mắng nhiếc: “Lục Thành, mày đợi đó!”

“Mày… mày bằng mặt không bằng lòng!”

“Đẩy ngã Khởi Văn đối với mày có gì tốt chứ!”

Giương nanh múa vuốt, Tạ Thanh từ sau lưng Lục Thành nhìn lại. Nếu luật sự thực sự buông tay không chút nghi ngờ Tiền Trí Bằng liền xông lên đánh người.

Cô túm chặt cánh tay Lục Thành, muốn kéo hắn đi. Nhưng Lục Thành không nhúc nhích, đôi tay vẫn thọc vào túi, không chút sứt mẻ mà đứng chắn trước mặt cô.

Chờ đến khi Tiền Trí Bằng chửi mệt, không thể không dừng lại thở dốc, Lục Thành mới quay người, tiếp tục bước ra phía ngoài, cánh tay ôm qua che chở cho Tạ Thanh, nhưng không hề đụng tới cô.

Chiếc xe quen thuộc đi về hướng đường Kiến Ngoại, đi không bao lâu, Tạ Thanh phát hiện tâm tình của Lục Thành rất tốt.

Cô ngồi xe hắn rất nhiều lần, bình thường khi lái xe hắn sẽ thuận tay mở nhạc không lời không phải dương cầm thì cũng là đàn violon để nghe. Cùng với mùi hương nhạt nhẽo trên xe, trong xe vĩnh viễn là một bầu không khí yên lặng bình thản.

Nhưng hôm nay hắn liền bỏ qua mấy cái khúc dương cầm hay violon gì đó, mở ra “Lộc hướng tới tự do” [3] để nghe.

[3] Tên gốc 鹿 be free.

Cũng không phải là bản gốc của ca sĩ Thương Văn Tiệp, mà là phiên bản của nhóm nhạc nam nổi tiếng khi họ tham gia chương trình “Ca sĩ”. [4]

[4] Phiên bản đang được đề cập do nhóm Thanh nhập nhân tâm thể hiện trong tập 6 của chương trình Ca sĩ 2019. Link youtube: https://www.youtube.com/watch?v=Am8uYFPXNlo

Giọng hát của mấy người ca sĩ rất có lực xuyên thấu, khi nghe phảng phất cả trái tim đều được mở ra, vô cùng sung sướng.

“Mỗi một tiếng tim đập

Mỗi một giây hô hấp

Đều đang tìm kiếm niềm tự hào của chính mình”

Lay động trái tim, hết thảy buồn bực đều như tiêu tan.

“Đom đóm đang bừng sáng

Xuyên qua làn mây bay thẳng về phía trước

Thấy bầu trời đầy sao đang lấp lánh ánh sáng

Cho dù nhỏ bé tới đâu cũng vẫn chạy tiến lên.” [5]

[5] Phần chuyển ngữ lời bài hát có tham khảo bản dịch của Vân Gia Trang trên Youtube.

Ngập tràn nhiệt huyết.

Tạ Thanh liền cảm thấy hô hấp cũng trở nên thoải mái, trên mặt nở nụ cười, hỏi hắn: “Anh thực sự là tìm ca khúc phù hợp hoàn cảnh để nghe sao?”

“Ừ.” Qua kính chiếu hậu, hắn cười, ánh mắt ấm áp có lực, “Thật sảng khoái…” Hắn thở ra một hơi, nhẹ giọng thì thầm, “An đến nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, đại tú thiên hạ hàn sĩ đều nụ cười [6]. Ha ha, Khởi Văn tự làm tự chịu thôi.”

[6] 安得广厦千万间 – Nghĩa đen nhờ có một ngôi nhà lớn có hàng ngàn gian, những người đang chịu lạnh sẽ cảm thấy vui vẻ. Có thể hiểu là một ngôi nhà lớn, nơi có thể chứa được nhiều người. Thường được dùng với ý nghĩa là mang lại sự bảo vệ nhiều người. Trích từ thơ của Tang Du Fu. (Theo Baidu). Ý của Lục Thành ở đây là nhờ đó những tác giả mới sẽ không phải chịu tình trạng bị chèn ép, lừa bịp nữa.

“To be free and unafraid” – Tạm dịch “Tự do và không còn sợ hãi.”

Lời hắn nói cùng với hợp xướng rung động lòng người cùng nhau xẹt qua bên tai, làm Tạ Thanh thật sự hoảng hốt.

An đến nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, đại tú thiên hạ hàn sĩ đều nụ cười.

Cô cho rằng chỉ có cô mới có những ý nghĩ kỳ lại mà nghĩ đến câu này.

“To be free and unafraid”

Sức mạnh kỳ diệu như đang va chạm vào trái tim.

Cô ngơ ngẩn mà nhìn hắn kính chiếu hậu, bỗng nhiên cảm thấy, cả người hắn như sáng lên, cái này giống như ánh sáng của thế giới siêu anh hùng.

Những mơ mộng thơ ngây của những bé gái lúc nhỏ chính là được gả cho hoàng tử, nhưng cô khi còn nhỏ, hy vọng bên cạnh mình có một siêu anh hùng.

Trong thế giới khốc liệt, một siêu anh hùng là người có thể ngăn cơn sóng giữ, dù trong bóng đêm bao trùm cũng có thể mang cho mọi người một tia hy vọng.

Tạ Thanh cứng người, hô hấp ngưng trệ, trái tim như lỡ một nhịp.

Cô đã từng từ bỏ con người như ảo mộng như vậy.

Hầu hết những người trên đời này đều ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Thật ra thì những người này không phải người xấu, họ cũng làm việc tốt nhưng chỉ là những việc nhỏ họ tiện tay làm. So với lòng dạ “đại tú thiên hạ hàn sĩ đề nở nụ cười” là khác biệt.

Thực ra tin tức trên tivi thường nói về những nhân vật vĩ đại, nhưng những người đó không bên cạnh cô, thoạt nhìn cảm giác rất hư ảo, cũng không thể đem lại sức mạnh cho cô.

Bây giờ, người như vậy, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.

Dùng ngữ khí hài hước mà nói với cô: “An đến nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, đại tú thiên hạ hàn sĩ đều nụ cười. Ha ha, Khởi Văn tự làm tự chịu thôi.”

Lần thứ hai tầm mắt xẹt qua kính chiếu hậu, cảm xúc của cô đột nhiên trở nên khác biệt, cũng không thể nói rõ ra được làm cô vội vàng né tránh, hai má nóng lên từng đợt.

Cảm giác ý loạn tình mê, tới đột nhiên làm cô không kịp phòng bị.

Cũng may Lục Thành không có thói quen mở đi mở lại một bài hát, sau ca khúc “Lộc hướng tới tự do”, trên máy phát lại là một đoạn dương cầm nhẹ nhàng thư giãn, hắn cũng không có chọn bỏ qua.

Tạ Thanh có thể mượn khúc nhạc này mà mạnh mẽ điều chỉnh cảm xúc, lúc xuống xe, thần sắc đã khôi phục bình thường.

Lên lầu, ngồi trên mép giường, cô cảm thấy bản thân mình nhất định là mê muội hoặc điên rồi.

Đại não trống rỗng trong thời gian khá lâu. Cô nuốt xuống hai viên melatonin [7], cưỡng ép bản thân đi ngủ sớm để ức chế cái xuân tâm [8] đột nhiên manh động, nhưng lại làm mình mơ một giấc mơ có liên quan đến hắn.

[7] Melatonin là một loại hóc môn chi phối đến giấc ngủ.

[8] Thường được dùng để chỉ tình yêu.

Cô mơ thấy mình đang ở trong khu rừng rậm tối đen như mực, cành lá của những cây cối già cỗi biến thành mây đen che kín bầu trời, trên mặt đất chính là từng bụi từng bụi gai giăng kín như tấm lưới.

Hang động của ác long đã gần ngay trước mắt, ánh lửa thỉnh thoảng tràn ra, từng đợt từng đợt nóng hừng hực mà tới gần cô, lại trở thành vô hình.

Giấc mơ như vậy cô đã mơ rất nhiều lần, mỗi khi phải giải quyết xong một chuyện lớn, trong mơ cô lại thấy chính mình giết được một con ác long.

Cũng đã mơ như vậy vô số lần nên đối với cô giấc mơ này cũng chẳng có gì, cô rõ ràng ý thức được đây là cảnh trong mơ.

Bước vào trong hang động, ác long đang vươn đôi cánh rộng lớn, mạnh mẽ mà tấn công về phía cô.

Con rồng này dường như có rất mạnh, cô khẩn trương theo bản năng, rút kiếm, nắm chặt, chuẩn bị cho nó một đòn chí mạng.

Vô số lần, con rồng xông tới phía cô vô số lần, phần lớn thời điểm cô có thể thắng. Cũng có một số thời điểm, cảnh trong mơ trở nên hỗn loạn, hoặc cô đang ở thế hạ phong, cùng lắm là chính tỉnh lại.

“Đùng---“ Đất rung núi chuyển, cô khẩn trưởng đến miệng đắng lưỡi khô.

Ác long phát ra tiếng gầm chói tai, nhanh như chớp mà đánh úp về phía cô. Cô giơ kiếm lên, trượt rồi, ác long xẹt qua bên người cô.

Cô cuống quýt xoay người, đồng thời một bàn tay vươn đến trước kéo cô ra phía sau.

Chưa kịp ngẩng đầu, cô ý liền ý thức được đó là ai.

Ác long ở cách đó không xa thay đổi phương hướng, quỳ bên cạnh cửa động, hai mắt đỏ tươi mà nhìn bọn họ.

Cô được hắn che chở ở sau lưng, vẫn khẩn trương như cũ, không tự chủ mà túm cánh tay hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Hắn đứng trước mặt cô, đứng giữa cô và ác long, cùng ác long giằng co.

Ác long hung ác mà nằm ở cũ, hô hấp thô nặng, thỉnh thoảng phun ra vài ngọn lửa khiến người ta sợ hãi.

Nhưng không hề vội vã vọt tới chỗ cô.

Trong chốc lát, hắn lẳng lặng xoay người, duỗi tay che chở cho cô, bước sâu hơn vào bên trong hang động, lại cực kỳ thân sĩ không hề mảy may đụng tới cô.

Mặc dù biết đây là mơ, nhưng trái tim cô vẫn đập không ngừng.

Cô đi theo hắn vào trong rừng, suy nghĩ quay về ban ngày, bỗng nhiên ngây người mà hối hận, vì sao lúc đó mình không chịu nghiêng người một chút nữa là có thể chạm vào hắn.

Những bụi gai dưới chân chậm rãi biến mất, hang động trở nên cực kỳ sạch sẽ. Nhưng Tạ Thanh biết, đi đến cuối cái hang động này, lại đến một cánh rừng tối đen khác dưới chân lại là những bụi gai, những bụi gai này quả thực lại là một hang động mới của những con ác long khác.

Cô từng hoảng sợ vòng tuần hoàn này, sau đó bác sĩ tâm lý nói với cô, ý nghĩa cuộc sống được tiềm thức của cô phản chiếu vào trong giấc mơ.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm trở lại ---- cuộc sống lên lên xuống xuống, cuộc sống của ai mà chẳng phải chém giết hết con ác long này đến con ác long khác cơ chứ?

Nhưng đi thêm một đoạn, cô thấy tia sáng nơi cửa động.

Hình ảnh chưa từng xuất hiện này làm cô kinh ngạc, cô cứng họng nhìn chằm chằm, tầm mắt không thể dời đi.

Đúng vậy, ánh sáng chói lóa của vàng, sáng ngời, đầy mộng ảo, giống như ánh sáng đẹp đẽ đặc trưng của thế giới cổ tích, đột ngột nhảy vào tầm mắt cô.

“Lục…” Cô ngơ ngẩn mà gọi tên hắn, lại bỗng nhiên nghẹn lại.

Cô kinh ngạc mà nhìn đến chỗ cửa động xuất hiện một con hươu xinh đẹp, chỉ là ánh sáng và bóng tối, tựa như thần hộ vệ trong phim “Harry Potter”, nhưng không khó để nhận ra được hình dáng hùng tráng cùng những đường cong cơ thể.

Cô ngơ ngác mà nhìn ra xa, nó cũng lẳng lặng mà nhìn cô.

Không biết khi nào lại vang lên giai điệu trong ca khúc “Lộc hướng về tự do”, yên bình đối mặt.

Lúc trước mỗi lần mơ những giấc mơ tương tự, cô đều đột nhiên bừng tỉnh.

Hoặc ở khoảnh khắc chém giết ác long, hoặc trong lúc bước ra khỏi hang động.

Nhưng lần này, cô không chú ý tới bản thân mình cuối cùng là tỉnh lại lúc nào.

Cảnh trong mơ hiền hòa, khi tỉnh lại cô cũng thực sự bình tĩnh. Lười biếng mà xoay người, đối diện với tia nắng ban mai nhàn nhạt chiếu vào cửa sổ.

********

Nếu đứng ở góc độ lý trí mà nói cô sẽ không cảm thấy nỗi lòng của mình là chuyện tốt, bởi vì thực sự cô không biết xử lý chuyện mình động lòng này như thế nào. Đã thế còn là mối quan hệ trong công việc còn thường xuyên gặp mặt Lục Thành, cô liên kết xuống dưới cũng không nghĩ ra mình nên ứng phó như thế nào.

Nhưng ai có thể duy trì lý trí trong khoảnh khắc tim đập thình thịch được cơ chứ? Loại cảm xúc hoàn toàn không theo lý trí này mà nói, không hề tuân theo bất kỳ đạo lý nào.

Cũng bởi vì lý do này, nó đặc biệt tuyệt vời.

Vì thế cả buổi sáng, Tạ Thanh đều rất vui vẻ.

Bởi vì thức dậy sớm hơn bình thường một chút, cô không vội vội vàng vàng mà xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng, mà gọi một phần thức ăn ở ngoài có phần tinh tế hơn.

Ăn bánh bao nhân trứng sữa, cô cảm thấy ăn ngon thật; ăn thêm một miếng cháo bí đỏ, cảm thấy cháo cũng thơm ngon.

Màu vàng của cháo lại nhắc cô nhớ đến màu ánh sáng trong giấc mơ, tâm tình của cô tốt hơn một chút.

Lại nghĩ đến việc tí nữa có thể nhìn thấy hắn, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Lại vui vẻ này là như thế nào? Giống như sau cơn mưa mở cửa sổ ra, hít sau một mùi hương bùn đất thơm ngát.

Không hề mừng như điên, nhưng lại vui vẻ thoải mái.

Phần tâm tình vui vẻ thoải mái này vẫn kéo dài đến khi cô bước vào văn phòng làm việc của Văn Hóa Thành Thư, cô ngâm nga một ca khúc mà bước vào.

Lúc này Lục Thành đang ở lối đi nhỏ trong khu vực làm việc chung nói chuyện với nhân viên, hai tay hắn chống lên bàn, khom lưng xem tài liệu trên màn hình. Nghe được âm thanh, hắn ngước lên, nhìn thấy bóng dáng cô.

Cô không chú ý tới hắn, vui vui vẻ vẻ mà đi vào văn phòng của mình.

Hắn hơi buồn cười, cúi đầu tiếp tục bàn công việc, nói xong, cũng đi đến văn phòng của cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Thanh ngẩng đầu, hắn đẩy cửa đi vào.

Trong lòng cô tràn đầy nhẹ nhàng thoải mái vui vẻ, tưởng tượng có thấy nhìn thấy hắn liền cảm thấy vui sướng, nhưng khi thực sự gặp được hắn liền tan thành mây khói.

Thay vào đó trong lòng lại tràn ngập luống cuống, chột dạ cùng bối rối.

“Khụ…” Ho khan theo bản năng, ánh mắt cô hơi phóng thấp, tránh đối diện với hắn, “Lục tổng có việc gì vậy ạ?”

“Nhìn thấy tâm tình của cô không tồi, có chuyện gì mà cao hứng vậy?” Hắn tìm tòi nghiên cứu mà liếc nhìn cô.

“… Không có gì.” Cổ họng Tạ Thanh như bị tắc, nghẹn đến mức cô phải tiếp tục ho khan thêm một tiếng, qua loa lấy lệ mà nói, “Mấy hôm trước bí ý tưởng, sáng hôm nay đột nhiên có ý tưởng viết tiếp.”

“À.” Lục Thành hiểu rõ gật đầu, “Có phải là bản thảo của quyển thứ ba cũng nhanh chóng hoàn thành không?”

“Dạ, đã đến đại kết cục.” Tạ Thanh ổn định tâm tình cùng hắn nói chuyện công việc, “Còn có thể xuất bản sao?”

“Dĩ nhiên.” Hắn nói, “Nếu không chính là bên Khởi Văn vi phạm hợp đồng.”

Bây giờ Khởi Văn không đủ sức gánh vác quá nhiều hợp đồng bị vi phạm, cho nên cùng lắm chính là không hề làm công tác tuyên truyền, cũng không khác gì với những gì đã xảy ra với quyển thứ hai.

Hắn phối hợp cười nói: “Doanh thu của quyển hai cũng không tệ lắm, không liên quan đến việc bọn họ có tuyên truyền hay không.”

Hắn vừa nói vừa đi đến cạnh bàn làm việc của cô, ngữ khí kiên định, thấy được cô chính là yên lặng nhìn hắn.

Ánh mắt trong trẻo, nhìn hắn đến mức ngơ ngẩn, nghi hoặc hỏi: “…Làm sao vậy?”

“Hả? Không có gì.” Cô thu hồi ánh mắt, lần thứ ba ho nhẹ, nghiêm nghị nhìn về phía bản thảo trước mặt, “Không có việc gì, tôi viết bản thảo.”

“Tốt….” Lục Thành phát hiện ra một chút kỳ quái, lại không nói rõ được, cũng đằng hắng mà nói: “Như vậy không quấy rầy cô nữa.”

Lục Thành rời đi, đóng cửa lại, trán Tạ Thanh nện một cái thật mạnh lên mặt bàn.

Bị đau, lại hít một hơi khí lạnh ngồi dậy xoa xoa.

Hắn đột nhiên tiến vào, cũng thật bình thường khi cô không thể ứng đối một cách hoàn hảo, nhưng mà cô làm cũng quá tệ rồi.

- -- ít nhất cô có thể nói chuyện khác, cùng hắn nói chuyện trong chốc lát, vì cái gì cứ như vậy ‘đuổi’ đi mất rồi?

Tạ Thanh sinh ra hờn dỗi, lại không thể đem người túm trở về, đành vị ngồi xuống, trấn định tâm thần viết bản thảo cho tốt.

*****

Cuối tháng mười hai, nhiệt độ không khí của Bắc Kinh đã nhanh chóng tụt xuống dưới không độ, gió lạnh thổi rào rào, giống như toàn bộ thành thị đều bị đông đá.

Ít nhất trong nhà vẫn thực là ấm áp, phần lớn mọi chỗ đều có hệ thống sưởi ấm, nếu không phải là hệ thống sưởi ấm của Thành phố thì cũng có những thiết bị sưởi ấm tương tự.

Những thời điểm như vậy, bước từ bên ngoài vào nhà, rót một ly nước nóng hầm hập, cầm trong tầm tay mà uống, chính là một sự hưởng thụ.

Phán quyết của tòa án cũng trong thời điểm này mà đưa đến tay của Tạ Thanh, làm những ngày đông giá rét lại ấm áp thêm một vòng.

Phán quyết rất dài, những từ ngữ được dùng được trích từ những công văn có liên quan, khi đọc lên rất khó hiểu. Đừng nói là Tạ Thanh, ngay cả người thường xuyên đối mặt với hợp đồng như Lục Thành cũng đọc thực sự rất chậm.

Trong phán quyết công nhận tính xác thực cùng tính hợp lệ của file ghi âm cùng lịch sử trò chuyện, lại căn cứ chứng cứ phán định “Bị đơn cố ý giấu diếm tình huống thật” “Dựa vào tín nhiệm của nguyên đơn dành cho bị đơn mà đưa ra phán đoán sai lầm, ký kết hợp đồng với bị đơn.”

Bởi vậy, tòa án chấp nhận lời tố cáo của nguyên đơn, “Nguyên đơn bị bị đơn lừa gạt ký hợp đồng.”

Trong đoạn gần cuối, cũng là những từ ngữ thường được dùng trong những văn bản chính thức, nhưng Tạ Thanh xem đến nhiệt huyết sôi trào.

“ <<Dựa theo Quy định chung của Luật Dân sự của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa>> Điều 148 quy định, bên bị lừa đảo có quyền yêu cầu Tòa án Nhân dân hoặc tổ chức Trọng tài thu hồi các hành vi pháp lý dân sự mà bên kia đã thực hiện bằng cách thức gian lận.”

“Nguyên đơn bởi vì bị bị đơn lừa gạt mà không xuất phát từ ý muốn thực sự mà ký kết hợp đồng xuất bản với bị đơn, có quyền thỉnh cầu tòa án hủy bỏ, nguyên cáo yêu cầu hủy bỏ hợp đồng, tòa án tuyên bố vô hiệu hóa hợp đồng.”

Hợp đồng bị vô hiệu hóa, có thể lấy về bản quyền <Thanh Châu Lục>.

Sau đó liên quan đến phán quyết cụ thể về số tiền bồi thường cho Tạ Thanh.

Trương Mịch Nhã đưa ra mức đền bù là một trăm vạn, nhưng từ đầu cô ấy đã nói mức bồi thường như vậy là không có khả năng.

Bọn họ dùng hết khả năng mà đưa ra những trang mạng có liên quan đến doanh số tiêu thụ <Thanh Châu Lục>, cuối cùng tòa án phán định xuất bản Khởi Văn bồi thường mười vạn.

Không nhiều lắm, nhưng vẫn cao hơn tiền nhuận bút cô nhận được.

Thêm vào đó, việc thắng kiện còn mang lại phản ứng dây chuyền càng làm cho người ta vui vẻ.

Hợp đồng “vô hiệu hóa” tương đương với việc ngay từ đầu cô không hề ký hợp đồng, sách đang bán đều phải thu hồi tiêu hủy.

Về phần Khởi Văn đã bán lại bản quyền phim ảnh tự nhiên cũng bị vô hiệu. Nhưng người mua vô tội, tất nhiên là quy trách nhiệm cho Khởi Văn, Xuất bản Khởi Văn đứng trước phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù.

Lúc này Tạ Thanh mới tỉnh ngộ, thì ra những gì Lục Thành nói ngày đó với Bạch Quỳnh là sự thật chứ không phải dọa người, hoàn toàn không hề thổi phồng sự thật.

Cô lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới mà hỏi Lục Thành, làm sao có thể liên lạc được với Bạch Quỳnh?

Lục Thành nhàn nhã mà dựa vào ghế làm việc: “Gần đây chúng ta có rất nhiều sách hợp tác với bên Khởi Văn.”

Tạ Thanh gật gật đầu, cái này thì cô biết.

Nếu như cô nhớ không nhầm chính là lần đầu tiên cô đem chứng cứ giao cho Trương Mịch Nhã, hạng mục hợp tác xuất bản của Thành Thư Văn Hóa cùng xuất bản Khởi Văn liền tăng đột biến, ngay cả những đầu sách muốn trực tiếp giao xuống bộ phận xuất bản bên dưới, vậy mà cứ đều đều đưa ra ngoài.

“Chính là vừa có thể tiếp xúc với biên tập của cô, vừa không rút dây động rừng.” Hắn nói.

Cô nói cô cảm thấy vị biên tập kia còn có chút tình cảm, khiến hắn có suy nghĩ này.

Hắn biết trong ngành này tình cảm là có ý gì. Tuy rằng hiện nay tình cảm dường như càng ngày càng không đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với những người làm Văn học mà nói, tình cảm lại giống như ma chú.

Rất nhiều tác giả có thể vì tình cảm mà từ bỏ những đề tài nóng có thể hốt bạc hàng ngày, mà dính chặt với những câu chữ lạnh lùng; cũng có rất nhiều biên tập cũng có thể vì tình cảm mà thức ngày thức đêm, làm ra một quyển sách làm chính mình ưng ý.

Cũng có một vài người đại diện bản quyền bởi vì có tiền mà bỏ ra một khoản tiền lớn mua bản quyền toàn bộ của tác giả mình yêu thích, chỉ vì muốn đảm bảo mỗi tác phẩm đều được sử dụng thật tốt.

Hắn thấy mình có thể đánh cược một lần, vị biên tập kia còn sót lại chút tình cảm, có lẽ có thể để cho cô ta vì tác giả tài hoa mà nói một câu.

Nhưng trực tiếp hỏi thăm bên Khởi Văn vị biên tập này, cách thức liên hệ, lại dễ dàng gây ra hoài nghi – cái này hỏi như thế nào? Hắn dựa vào cái gì có thể hỏi thăm sự tình của <Thanh Châu Lục>?

Cho nên, hắn triển khai một loạt hợp tác với bên Khởi Văn.

Việc chỉnh sửa của biên tập rốt cuộc cũng có hạn, hắn đề nghị ghép thành series để tăng lượng tiêu thụ, còn có thể xuất bản nhiều đầu sách cùng một lúc.

Cứ như vậy, sách nhất định sẽ được phân đến các biên tập khác nhau.

Chỉ cần số lượng đủ nhiều, là có thể nhanh chóng bao gồm hết tất cả các biên tập.

Văn hóa Thành Thư liền thuận lý thành chương mà cùng tất cả các biên tập viên phụ trách tiểu thuyết của Xuất bản Khởi Văn hợp tác qua, có thể trực tiếp gặp mặt giao lưu, nói chuyện phiếm về những đầu sách đã làm qua cũng không có gì là kỳ quái.

Với Bạch Quỳnh chính là dùng cách này để kết nối, nhưng lúc ấy hắn cũng chỉ mới nảy sinh ý tưởng, cũng không cảm thấy nhất định sẽ dùng tới.

Cuối cùng, nếu có thể trực tiếp thắng kiện, hắn cũng không nghĩ làm mọi chuyện nháo lớn đến mức như vậy.

Nhưng mà như vậy cũng có chỗ có lợi. Lý lịch của Bạch Quỳnh vẫn thật đẹp, đã phụ trách rất nhiều đầu sách thành công, có thể nhìn ra được, đối với ngành xuất bản cô thật sự nghiêm túc.

Người như vậy, không lưu lại Khởi Văn càng tốt.

Lục Thành để cô đến Thành Thư Văn Hóa phụ trách xuất bản Thành Duyệt phường, giao cho cô một tổ biên tập.

Mặt khác còn ra mặt giúp cô chi trả phí vi phạm hợp đồng khi Khởi Văn truy cứu xuống dưới.

Một trăm năm mươi vạn, Lục Thành cùng Tạ Thanh mỗi người chịu một nửa.

Cả hai người đều muốn thanh toán, nhưng Tạ Thanh nói: “Cái này là do tôi kiện.” Lục Thành nói: “Người là do tôi tìm.” Tranh chấp vài ngày liền.

Thật sự nếu không đưa ra cách giải quyết mỗi người một nửa, có khả năng cả hai sẽ chiến tranh lạnh.

Trước lễ Giáng Sinh, Bạch Quỳnh đến Thành Duyệt phường nhận chức, viết một email dài cho Tạ Thanh bày tỏ lòng biết ơn, cũng có khá nhiều điều vô nghĩa.

Tạ Thanh cũng trả lời lại quá dài dòng, chỉ chúc công việc của cô ta thuận lợi.

Tháng một, quyển cuối cùng của <Tố Phong Nguyệt> được đưa ra thị trường, ngoài dự kiến của mọi người, nhà xuất bản Khởi Văn vì đầu sách này mà bỏ ra công sức tuyên truyền chưa từng có.

Tạ Thanh nhìn cách tuyên truyền một cách che trời lấp đất có chút ngơ ngẩn, chạy tới hỏi Lục Thành: “Tiền Tổng biên nhặt lại được lương tâm, lấy ơn báo oán sao?”

Lục Thành ha ha cười: “Nghĩ cái gì vậy hả? Chẳng qua là trả không nổi phí vi phạm hợp đồng nên thiếu tiền, vắt hết óc suy nghĩ cách kiếm tiền thôi.”

Nghiễm nhiên cái đáp án này so với suy nghĩ của cô đáng tin cậy hơn, nhưng không quan trọng, chú ý của cô đặt ở nụ cười của hắn.

Xong rồi!

Trong lòng Tạ Thanh muốn khóc. Hắn rõ ràng là đang cười nhạo cô, cô liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà, người mua không quá nhiều, làm cho sách mà xuất bản Khởi Văn đã in còn dư rất nhiều. Một tuần sau, trên mạng tuồn ra tin tức, tài sản của nhà xuất bản Khởi Văn bị đóng băng, Tiền Trí Bằng là pháp nhân [9], bị hạn chế xuất cảnh.

[9] Người đại diện pháp luật.

Ngành xuất bản cũng không thường xuyên xảy ra những chuyện nhốn nháo lớn như vậy, Khởi Văn vẫn hợp tác với rất nhiều tác giả trên internet. Trong thời gian đó, trên diễn đàn của các tác giả đều nghị luận rất sôi nổi về chuyện này.

Người vây xem nhiệt huyết sôi trào, chửi ầm lên, khiển trách của dư luận như bủa vây thành một cái lưới lớn bao vây Tiền Trí Bằng.

Nhưng mà lúc này ngược lại Tạ Thanh lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí đột nhiên có một loại cảm giác không liên quan đến mình.

Chuyện liên quan đến <Thanh Châu Lục> đã chấm dứt, còn chuyện liên quan đến <Xích Ngọc Lục> còn chưa bắt đầu, người khác nghị luận như thế nào, không ảnh hưởng tới cô.

Còn không tốt bằng việc gõ chữ.

<Tố Phong Nguyệt> kết thúc, cô đang muốn nghĩ đến chủ đề cho truyện tiếp theo.

Ngoài ra, cô còn chuẩn bị tham gia buổi họp thường niên của nhóm tác giả.

Đúng, giống như một cái nháy mắt, lại là họp thường niên.

Một năm bận rộn và trọn vẹn, qua đi thật nhanh.

Lúc này, cô mua cho mình một bộ lễ phục dạ hội sang trọng.

Nhưng sau khi quẹt thẻ thanh toán tiền lên tới sáu con số, cũng không cảm giác đau lòng gì mấy.

Sau đó lại lựa chọn kỹ càng một đôi giày cao gót mới ra mấy tháng trước.

Lần họp thường niên này địa điểm được chọn là một khách sạn cao cấp ở Vương Phủ Tỉnh, Tạ Thanh đón xe đi vào, liền có nhân viên phụ trách chạy ra đón, đưa thẻ phòng cho cô.

Đến khi đẩy cửa vào cô mới ý thức được, Văn hóa Thành Thư sắp xếp cho một phòng Tổng thống.

Kéo bức màn ra, bên dưới cửa sổ sát đất là dòng xe cộ như nước của phố xá Vương Phủ Tỉnh.

Nghỉ ngơi một chút, có vị trợ lý biên tập mới thêm WeChat của cô mấy ngày trước gọi điện thoại vào phòng, nói với cô nếu đói bụng có thể nói cho cô ấy, muốn ăn cái gì cô ấy sẽ đem đến.

Tạ Thanh hơi giật mình, nói cùng cô nàng: “Tôi xuống ăn dưới nhà hàng buffet là được.”

Lúc ở lầu một thì thấy được, khách sạn vì bọn họ mà chuẩn bị một nhà ăn riêng biệt, có ghi chú ngoài cửa viết “Khu nhà hàng chuyên dụng của Văn hóa Thành Thư”.

Trợ lý dường như do dự một chút nhưng không có khuyên nhiều, chỉ nói: “Đại Đại nếu có việc gì có thể kêu tôi bất kỳ lúc nào.”

Tạ Thanh cảm ơn cô nàng, ngắt điện thoại.

6 giờ, Tạ Thanh xuống lầu ăn cơm.

Đi vào nhà hàng buffet, Tạ Thanh mới vừa cằm đĩa đi lựa đồ ăn, liền nghe được một trận khe khẽ nói nhỏ:

“Nhìn đi nhìn đi, cô ấy…”

Trong âm thành kèm theo sự vui sướng.

“A a a a a, người thần bí phải không?”

“Làm sao các người biết là cô ấy…”

“Năm ngoái cô ấy cũng có ở đây nhưng cô ấy không có bước lên thảm đỏ.”

“…” Tạ Thanh làm như không nghe thấy, như thường mà đi chọn đồ ăn.

Nhưng khi cô đặt đồ ăn xuống, lại có người bước tới, giọng nói vừa kinh ngạc vui vẻ lại cẩn thận: “Cô là người tác giả <Tố Phong Nguyệt> sao? Có thể… có thể ký tên cho tôi được không?”

Tạ Thanh nghiêng đầu, là một cô gái trạc tuổi cô, trong tay cầm bút cùng bưu thiếp.

Cô không thể ký tên, không thể dùng tên Ngọc Ly, “Kẻ thần bí của Văn hóa Thành Thư” cũng không tính là bút danh, ký tên thật cũng không quá thích hợp. Chính là xấu hổ không biết ứng xử thế nào, thì có một bàn tay duỗi lại, ngăn bút cùng b