Bá Tước

Chương 56




“Lilith đại nhân, đã lâu không thấy!”

Khi nghe thấy phu nhân Bathory gọi mình như vậy, Tô Lị liền nhăn mày, bà ta đang nói cái quái gì vậy? Có phải người này đã nhận nhầm mình với Lilith cho nên mới quấn lấy cô không tha không?

“Phu nhân Bathory, thật xin lỗi nhưng tôi không phải Lilith.”

“Không, ngài chính là Lilith, ta có thể cảm nhận được điều đó.”

Tô Lị hoàn toàn cảm thấy lời nói của phu nhân Bathory là vô căn cứ, bởi vì nếu cô thật sự là Lilith thì chắc chắn Shere phải sớm biết được điều này mới đúng! Ngay cả Shere và Cleves đều cho rằng cô là con người thì sao cô còn phải đi nghe theo lời nói của người đàn bà này.

Phu Nhân Bathory bước lại gần, lấy tay vuốt lên má Tô Lị, đưa mặt dí sát vào cô để ngửi hương vị trên người Tô Lị: “Lâu lắm rồi mới được gặp lại ngài. Không ngờ bây giờ ngài chính là một con người bình thường, ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi hoàn toàn!”

Tô Lị hất tay bà ta ra: “Cho nên tôi mới nói phu nhân nhậm lầm người rồi. Từ đầu đến giờ tôi đều không hề quen biết phu nhân.”

“Ngài không cần phòng bị với ta như vậy. Tối nay ta chỉ muốn nói chút chuyện cũ với ngài. Còn nữa, ta sẽ không hút máu của ngài đâu.” Phu nhân Bathory nói xong lại còn dùng tay chạm nhẹ lên cái nơ trên cổ Tô Lị: “Chiếc nơ này đã được thấm máu của Shere đại nhân, vật này đã cột vào cổ của ngài thì cũng chứng tỏ ngài chính là vật sở hữu của Shere. Nếu như ta hút máu của ngài thì e rằng ta sẽ bị ngài ấy giết mất!”

Tô Lị giật mình, cô cũng không cho rằng những lời nói của phu nhân Bathory có ý giễu cợt cô, bởi vì nếu bà ta thật sự chọc tới Shere thì chắc chắn anh sẽ không ngần ngại treo cổ bà ta, về chuyện này thì cô lại vô cùng tin tưởng năng lực của anh.

Lúc còn sống, phu nhân Bathory là một người vô cùng đáng sợ, tuy đã trải qua hơn 200 năm nhưng bà ta vẫn chỉ là một Huyết Tộc cấp thấp, mặc dù trong cơ thể Shere có một nửa huyết thống của loài người, nhưng tốt xấu gì anh cũng là một ma cà rồng quý tộc ngàn năm. Nếu so sánh với Shere thì phu nhân Bathory hoàn toàn kém xa.

Dường như Tô Lị biết mình có thể dựa vào một tòa núi vững chắc, vì vậy lời nói ra cũng tự tin hơn lúc trước.

“Một khi đã như vậy, nếu lát nữa Shere không tìm thấy tôi thì chắc phu nhân cũng biết mình sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào rồi chứ?”

“Ngài có biết ta đã làm như thế nào để bảo dưỡng vẻ đẹp tươi trẻ này của mình không?” Vẻ mặt phu nhân Bathory toát lên vẻ quyến rũ, xoay người nhìn Tô Lị. Cái này chính là ông nói gà bà nói vịt mà!

Làm thế nào? Không phải bà ta đã dùng cực hình tra tấn những cô gái trẻ đẹp, sau đó dùng máu của bọn họ để tắm cho đến khi bọn họ chỉ còn cái xác khô à? Tô Lị không kiên nhẫn liếc phu nhân Bathory một cái.

“Ta đã nhốt những cô gái trẻ đẹp vào quả cầu đầy gai nhọn bằng sắt treo trên trần nhà, khi quả cầu đó đong đưa sẽ làm gai nhọn đâm từ từ từng nhát một lên người bọn họ, khi máu của những cô gái xinh đẹp đó chảy xuống thì ta có thể ở bên dưới hưởng thụ rồi. Hương vị của máu tươi vô cùng thơm ngon, đến bây giờ ta vẫn khó có thể quên được.”

Quả thật là sở thích quái dị, Tô Lị vừa nghĩ vừa bĩu môi liếc nhìn phu nhân Bathory.

“Dùng máu của những cô gái trẻ đẹp để bão dưỡng dung nhan, ngài có biết ai đã nói cho ta phương pháp này không?”

Tô Lị im lặng không nói gì, chờ bà ta nói tiếp.

“Chính là ngài đấy, Lilith!”

Nghe bà ta nói như vậy, Tô Lị không nhịn được cười nói: “Tôi nghĩ phu nhân nên rút lại lời nói dối của mình đi. Lúc Lilith biến mất thì có lẽ phu nhân chưa có mặt trên đời này đâu, sao phu nhân có thể quen biết cô ấy được?”

Còn nữa, nếu bà ta thật sự biết Lilith, vậy khi bà ta muốn bảo dưỡng vẻ đẹp của mình thì chỉ cần để Lilith trực tiếp biến mình thành ma cà rồng là được, tại sao lại phải cực khổ bắt những cô gái đó rồi dùng máu để tắm làm gì?

“Bởi vì khi ta gặp ngài, hồn phách của ngài đã không còn hoàn chỉnh.” Phu nhân Bathory nói xong liền xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong hộp là một hòn đá nhỏ…

Tô Lị nhìn hòn đá mà phu nhân Bathory cầm trong tay, nhìn kỹ thì đó là một viên ngọc khá tinh xảo, chỉ nhỏ như viên đá cuội, màu vàng bóng, dường như mặt trên còn khắc hoa văn vô cùng phức tạp, nếu như cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy viên ngọc này trong suốt thấy được đáy.

“Đây là Ngọc Hộ Hồn. Năm đó, khi ta gặp Lilith đại nhân thì ngài chỉ còn bảy vía, vì thiếu mất ba hồn nên ngài không thể duy trì hình dáng con người, cho nên chỉ có thể du đãng khắp nơi ở nhân gian.” Phu nhân Bathory cầm Ngọc Hộ Hồn đến gần trái tim của Tô Lị thì viên ngọc đó đột nhiên xuất hiện ba tia sáng.

Tô Lị lại không để ý đến những tia sáng này, cũng không để ý tới lời nói của phu nhân Bathory mà cô chỉ kinh ngạc hỏi: “Vậy bây giờ Lilith đang ở đâu?”

Phu nhân Bathory cất Ngọc Hộ Hồn đi: “Biến mất rồi! Năm đó Lilith sai ta đi tìm Ngọc Hộ Hồn, lúc ta chưa tìm được thì ngài ấy đã hồn phi phách tán. Nhưng ta biết một điều nữa, đó là trong cơ thể ngài chỉ có ba hồn, ngay cả bảy vía cũng không có, dường như chính nhờ ba hồn này mà ngài mới có thể duy trì hình dáng của con người!”

Tô Lị nhíu mày, cô vẫn biết một con người bình thường phải có ba hồn phân biệt là: Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn và bảy vía: Thiên Trùng, Linh Tuệ, Khí, Lực, Trung Xu, Tinh, Anh; hay còn có tên: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Dung Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Uế. Những vía này cũng ý chỉ cảm xúc của con người: Hỉ (vui), Nộ (giận), Ai (buồn), Cụ (sợ), Ái (thương), Ố (ghét), Dục (muốn). Chỉ khi con người chết đi thì hồn phách mới có thể biến mất. Một người nếu mất một hồn hoặc một vía thì không tốt chút nào, thậm chí còn có thể chết… vậy mà vị phu nhân Bathory này còn nói trong cơ thể cô chỉ có ba hồn?

Nếu thật là như vậy thì chẳng phải cô đã sớm đi gặp thượng đế rồi sao? Tại sao cô còn có thể sống như một con người bình thường, đứng đây nói mấy chuyện vớ vẩn với bà ta?

“Sau khi ta gặp Lilith một khoảng thời gian ngắn thì bảy vía kia cũng biến mất, hình như ngài cũng chỉ còn ba hồn. Ngọc Hộ Hồn này ta tặng cho ngài, nếu ngài có chết thì còn có thể giữ được linh hồn, không để nó biến mất, có cơ hội được chuyển thế đầu thai; nếu không ba hồn còn lại mà biến mất thì bản thể đã bị Lilith phong ấn cũng sẽ biến mất.”

Tô Lị liếc mắt nhìn phu nhân Bathory, rõ ràng cô có máu có thịt, có hỉ nộ ái ố, rõ ràng cô là một người vô cùng bình thường, tại sao từ miệng bà ta lại nói ra những lời coi cô như một hồn phách của Lilith vậy?

Ý nghĩ này làm cho Tô Lị cảm thấy khó chịu một cách vô cùng khó hiểu.

“Tôi nghĩ bà cứ giữ lấy viên ngọc này đi! Cho dù về sau tôi có chết như thế nào, nhưng không phải bây giờ tôi vẫn còn sống sao? Chỉ cần như vậy thì tôi đã thấy hài lòng lắm rồi.” Tô Lị nói xong, không thèm nhìn phu nhân Bathory một cái, lạnh lùng vòng qua người bà ta đi ra ngoài cửa.

Lúc trước cô mặt dày mày dạn đòi Shere dẫn mình đến đây thật là sai lầm mà! Không chỉ bị chứng bệnh say sóng hành hạ, mà vị phu nhân kia cũng làm cô cảm thấy rất không thoải mái! Người Shere yêu chỉ có thể là Lilith mà thôi, sao cô lại phải lo lắng anh ấy sẽ bị phu nhân Bathory quyến rũ chứ? Bây giờ cô suy nghĩ lại mới nhất thời hiểu rõ mọi chuyện.

Tô Lị mang theo vẻ mặt khó chịu đi ra khỏi căn phòng. Hành lang bên ngoài vô cùng dài với rất nhiều phòng, căn phòng lúc nãy lại vừa vặn nằm cuối cùng. Khi Tô Lị đi hết hành lang, đến chỗ ngã rẽ thì đột nhiên bị một bóng người đụng phải sau lưng làm cô ngã dựa vào một bên tường, khi Tô Lị ngẩng đầu lên thì người đó đã chạy vào căn phòng trước mặt.

Tô Lị xoa xoa phần lưng bị đụng trúng, đứng dậy tiếp tục đi theo người đó vào căn phòng kia. Khi thấy cánh cửa chỉ khép hờ, Tô Lị cố giữ im lặng đẩy nhẹ cánh cửa ra để tạo một lối đi nhỏ, khom lưng, hí mắt nhìn vào bên trong phòng.

Tốc độ của bóng đen lúc nãy rất nhanh, cô không thể nhìn rõ đó là ai, nhưng cô có thể khẳng định là người đó không thể nào là phu nhân Bathory.

Nhưng đột nhiên một bàn tay lạnh như băng chộp lấy cánh tay đang đẩy cửa của Tô Lị và kéo cô vào bên trong, một đòn giáng xuống ngay gáy làm cô nhanh chóng ngất ngay tại chỗ.

Bài học kinh nghiệm khiến máu chảy đầy đầu này làm Tô Lị nhận ra một điều, đó là lòng hiếu kỳ thật sự sẽ hại chết con mèo… hoặc là một con người…

Feiya nhìn Tô Lị đang hôn mê trong lòng mình, khóe miệng nhếch lên giễu cợt. Cô gái này thật là ngu ngốc!

***

Một chậu nước lạnh như băng hất thẳng vào mặt Tô Lị từ dưới đất. Khóe mắt cô bắt đầu giật giật, từ từ mở mắt ra thì phát hiện bản thân mình đang bị nhốt bên trong một cái lồng sắt, hai tay hai chân đều bị khóa sắt trói chặt, bốn phía xung quanh người cô đều là đinh sắt, nếu như người cô dịch chuyển một chút thì chắc chắn sẽ bị đinh sắt đâm thủng người mất!

Tô Lị biết rõ nơi mà cô đang bị giam chính là quả cầu sắt mà năm đó phu nhân Bahtory đã từng dùng để tra tấn những cô gái xấu số kia.

Cô cau mày, cúi đầu nhìn xuống bên dưới thì lại thấy Feiya đang vứt chậu đựng nước sang một bên, sau đó cô ta phủi tay, ngẩng đầu lên, tươi cười nhìn cô.

Tô Lị không hề biến sắc thở dài, trong lòng lại hơi bất đắc dĩ thầm nghĩ… tại sao cô gái kia cứ bám lấy mình không tha vậy?

“Lần này cô lại muốn làm gì? Chẳng lẽ cô muốn dùng mấy thứ này ép khô máu của tôi sao?”

“Cô cho là ta không dám sao?”

“Không phải! Tôi biết cô dám nên mới như vậy thôi.”

Feiya luôn muốn dồn cô vào chỗ chết, Tô Lị biết rất rõ điều này. Cô tin rằng nếu mình không cẩn thận chọc giận Feiya thì cô ta chắc chắn sẽ dùng quả cầu sắt này xé nát người mình ra mất.

Tô Lị quan sát nơi mình đang bị giam, chắc hẳn nơi này chính là một tầng hầm trong tòa thành của phu nhân Bathory. Khắp nơi trong phòng đầy rẫy những loại dụng cụ tra tấn, ngay bên dưới cô chính là bồn tắm bằng máu nổi tiếng. Ngoại trừ quả cầu bằng sắt đang giam giữ cô thì còn có “cỗ máy trinh nữ”, “quan tài sắt” và nhiều dụng cụ tra tấn của Châu Âu thời trung cổ.

Cô đoán nơi này hẳn là tầng hầm bí mật mà năm đó phu nhân Bathory đã dùng để tra tấn những nạn nhân xấu số. Tuy chỉ là một tầng hầm bình thường nhưng lại bị bà ta biến thành địa ngục trần gian dành cho những cô gái trẻ đẹp.

Khi Tô Lị liếc nhìn những dụng cụ tra tấn đủ mọi hình dạng, cả người cô tự nhiên lạnh toát, nổi hết cả da gà!

“Cô thả tôi xuống trước đã, có gì thì chúng ta cùng nhau thương lượng!”

“Chỉ cần cô giao 13 thánh khí cho ta thì ta sẽ thả cô xuống dưới.” Feiya vừa ngắm nghía bộ móng tay của mình vừa nói.

Kỳ thật Feiya không hề tính giết chết cô ta, thế nhưng nếu như lời phu nhân Bathory nói là thật thì một khi Tô Lị chết, bản thể của Lilith cũng sẽ biến mất, vậy tung tích của 13 thánh khí sẽ không còn người nào biết. Chẳng qua lúc này cô đang buồn chán nên mới cố tình nhốt cô ta vào lồng sắt để giết thời gian thôi.

“Lúc Lilith biến mất thì 13 thánh khí cũng biến mất theo cô ấy rồi. Bây giờ cô tìm tôi để hỏi chuyện này cũng vô dụng.”

“Ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và phu nhân Bathory. Tô Lị, cô chỉ là hồn phách của Lilith mà thôi.”

Tô Lị cảm thấy thật đau đầu! Cho dù mình từng là hồn phách của Lilith, thế nhưng rõ ràng hiện tại cô là một con người bình thường, hơn nữa cô cũng không hề có trí nhớ của Lilith thì sao có thể biết được tung tích của 13 thánh khí kia?

“Bây giờ tôi chỉ là một con người thôi. Tôi không phải Lilith, cũng không phải hồn phách của cô ấy!”

“Đúng vậy! Cô không phải Lilith. Lilith cao quý hơn cô rất nhiều, tao nhã hơn, xinh đẹp hơn cô. Cô vốn không thể nào là Lilith được!”

Tô Lị mím chặt môi, có phải cô ta đang cố tình khiêu khích mình không vậy? Tô Lị chưa kịp phản bác thì Feiya đã nói tiếp: “Nhưng Tô Lị à… có phải thật ra trong lòng cô cũng không hề hy vọng Lilith trở lại đúng không?”

“Tôi không có!”

“Cô có! Vì khi Lilith quay về thì Shere mà cô thích sẽ lại chuyển toàn bộ ánh mắt lên người cô ta, và sự thật là cô chỉ là một vậy thay thế trong khoảng thời gian Lilith không có ở đây mà thôi!”

“Không phải!!!”

“Kỳ thật cô cũng biết, cuối cùng Lilith sẽ thay thế được vị trí của cô trong lòng Shere, nhưng cô lại cố tình không thừa nhận. Thật ra thì… cô vẫn luôn hi vọng Lilith có thể biến mất vĩnh viễn đúng không?” Tuy Feiya không thể nhìn thấu suy nghĩ của Tô Lị, thế nhưng cô vẫn luôn thấu hiểu lòng dạ của đàn bà!

“Cô nói bậy! Tôi không có! Cô thì biết cái gì chứ!!!”

Có lẽ lời nói của Feiya là những suy nghĩ sâu trong lòng cô ta, thế nhưng đó cũng chính là mặt tối trong lòng Tô Lị, cho nên cô ta mới có thể dễ dàng xé rách nó trước mặt cô.

Vì bị Feiya nói trúng những lo lắng trong lòng nên Tô Lị không thể kìm nén được cảm xúc của mình, cả người khẽ đong đưa làm quả cầu sắt cũng lung lay theo, tiếng “kẽo kẹt” từ trên trần nhà vang lên, khi cô ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy những cái đinh sắt kia đã sắp đâm vào người mình làm cô hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại…