Bá Tước

Chương 24




Đại sảnh hoa lệ mở rộng, bên trong là từng nhóm thân sĩ mặc tây trang cùng giày da, cùng với những phụ nữ quý tộc tao nhã cao quý. Đây chính là lần thứ hai Tô Lị tham gia tiệc tối của quý tộc Anh quốc.

Đây là một buổi tiệc tối của quý tộc, cho nên Tô Lị có chút lo lắng, dù sao lúc trước cô nói dối với phu nhân Mia Bergen rằng cô gặp được một bằng hữu người Trung Quốc, cho nên ở cùng một chỗ với hắn.

Nếu lúc này gặp được phu nhân Mia Bergen và nhìn thấy cô đang ở chung một chỗ với Shere, không biết phu nhân Mia Bergen sẽ nghĩ sao? Dù sao bà đối với bộ dạng đẹp mắt của Shere cũng không có hảo cảm, hơn nữa bà vẫn luôn luyến tiếc việc Tô Lị rời đi.

Tô Lị nhìn lướt qua những người trong đại sảnh, lần này số người tham dự cũng không nhiều như buổi tiệc tối tổ chức ở nhà Josie lần trước, nhưng Tô Lị có một cảm giác rất kỳ quái.

Sợ hãi.

Đúng! Chính là sợ hãi, những người nơi này khiến cho Tô Lị có cảm giác sợ hãi khó hiểu.

“A, ngươi ngửi thấy không? Có hương vị loài người .”

“Phải không? Nơi này của chúng ta có loài người vào được sao?”

“Đúng vậy... Ta cũng ngửi thấy được một hương vị thật thơm, ta còn chưa được nếm qua hương vị máu nào thơm như vậy đâu!”

“......”

Tô Lị không tự giác kéo cánh tay Shere thật chặt, vẻ mặt của người ở nơi này đều tràn đầy ý cười nhìn cô, Tô Lị cảm giác giống như không phải bị ăn tươi nuốt sống bình thường, nhưng loại cảm giác này khiến cô cảm giác thật không thoải mái.

Shere cúi đầu nhìn nhìn Tô Lị, thấp giọng nói: “Em không được rời khỏi ta nửa bước, hiện tại ở trong này... toàn bộ đều là Ma cà rồng!”

Cảm giác người bên cạnh khẽ run lên, Shere cúi xuống ấn môi của mình in xuống môi cô một nụ hôn.

Trước mặt mọi người tuyên bố cô là người của hắn, đây chính là thể hiện ham muốn chiếm hữu không thể nghi ngờ.

Rất kỳ quái là Tô Lị được hắn hôn như vậy liền nhanh chóng an tâm, hiện tại bên người còn có Shere, nghĩ đến đây cô đã không còn sợ hãi nữa.

Ở đằng xa, Josie cùng Cleves nhìn thấy hai người họ như vậy liền mang theo nụ cười đầy thâm ý đến gần họ.

Cleves nói: “Rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh?”

Nhưng sau khi chào hỏi qua loa với Shere, Josie liền nhanh chóng cầm lấy tay Tô Lị và đặt lên đó một nụ hôn, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười thiên chân vô tà nhìn Tô Lị nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, tiểu thư Lily.”

Tô Lị khẽ mỉm cười ôn nhu với Joise, nhưng sắc mặt lại lập tức chuyển biến, bày ra một bộ dáng hung ác, dùng sức rút tay về.

“Shere, ta không nghĩ tới ngươi sẽ mang cô ấy đi cùng!” Giọng điệu chế nhạo của Clever vang lên, nhìn Tô Lị bên cạnh Shere, dù sao yến hội này loài người không thể tham gia.

“Không có việc gì, mang theo cô ấy cũng không phải là mất thể diện.”

Shere nói rất thoải mái, giọng điệu giống như đang nói: không có việc gì, ta mang sủng vật của ta đi dạo phố.

Clever nhìn bộ dạng giống như mèo nhỏ của Tô Lị, quay sang cười nói với Shere: “Bảo vệ cho tốt người phụ nữ của ngươi, nơi này dù sao cũng là yến tiệc của Ma cà rồng.”

Shere chỉ cười mà không nói, hắn làm gì không đến lượt người khác quan tâm.

“Josie, ngươi có mang nhẫn theo không?” Shere quay đầu hỏi Josie.

“Nhẫn? Nhẫn Thân vương của tộc Toreador sao? Trưởng lão nói có việc nên đã cầm đi rồi.”

Shere cúi đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Clever hỏi: “Clever, vậy nhẫn của ngươi đâu?”

Clever giơ tay lên. Chiếc nhẫn đang đeo trên tay Clever cũng giống như nhẫn của Shere, ánh lên màu đỏ quang: “Nhẫn của ta ở đây, nhưng ngươi muốn nhẫn Thân vương của Mật đảng làm gì?”

“Về sau ta sẽ giải thích cho các người, nhưng hiện tại ta cần nhẫn của các ngươi.”

“Shere thân ái muốn cái gì, sao ta có thể không cho?” Clever cười cười, đang muốn tháo nhẫn trên tay xuống, nhưng một thanh âm nữ tính kịp thời vang lên làm động tác của hắn bị dừng lại.

“Clever, đợi một chút.”

Một nữ sĩ quý tộc với mái tóc dài thẫm màu, tay cầm quạt ren, ước chừng ba mươi, trên người mặt một bộ váy hoa lệ bước tới.

Ba người đồng thời giật mình, Clever xoay người: “Mẫu thân đại nhân”

Shere cùng Josie tháo mũ dạ xuống, khẽ cúi người trước vị nữ sĩ quý tộc kia: “Phu nhân Kerry.”

Tô Lị bị cách xưng hô của bọn họ làm cho có chút ngạc nhiên, người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi này lại là mẹ của Clever sao? Cũng chính là lão thái bà trong miệng Alar?

Nếu như không nghe thấy xưng hô của họ đối với người này, nhất định cô sẽ cho rằng vị phu nhân này là chị của Clever, bởi vì bà còn quá trẻ đẹp.

Phu nhân Kerry mang theo vẻ mặt chán ghét nhìn lướt qua Shere, quay đầu nói với Cleves: “Cleves, đây là nhẫn Thân Vương của tộc Malkavian chúng ta, sao con có thể tùy tiện giao cho người khác!”

Clever có chút bất đắc dĩ: “Mẫu thân đại nhân, Shere là bạn tốt của con, con chỉ là cho hắn mượn nhẫn mà thôi, không có gì đắng ngại! Cho dù không có cái nhẫn này con vẫn là thân vương của tộc Malkavian, huống chi Shere cũng là một trong những Thân vương của mật đảng.”

“Cho dù hắn là một trong những Thân vương của Mật Đảng thì thế nào, hắn cũng không thể thay đổi được dòng máu của loài người ti tiện đang chảy trong người hắn.”

Shere đứng một bên giống người thường không có việc gì, tao nhã cầm rượu đỏ bên cạnh, mỉm cười nhìn họ, dường như họ đang nói chuyện không liên quan đến hắn.

Cao ngạo, ngang ngược, sắc bén, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tô lị đối với phu nhân Kerry.

Nói tóm lại, Tô lị không thích bà, không thích thái độ của bà đối với Shere, không thích cách thức nói chuyện của bà, không thích bà thái độ khinh thường người khác.

“Clever, nghe đây. Không có sự đồng ý của ta, con không được cho bất cứ ai mượn nhẫn, nhất là Huyết tộc mà trong người có chảy dòng máu đê tiện của nhân loại.”

“Mẹ! Đủ rồi!” Clever nghe được câu nói kia của bà có chút sinh khí, lớn tiếng quát phu nhân Kerry.

Tiếng hô của Clever làm cho đại sảnh đang ồn ào nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía họ.

Tô Lị ngẩng đầu nhìn về phía Shere, nhưng chỉ thấy hắn mở miệng tươi cười, làm cho bàn tay của cô đang cầm cái ly rượu chân dài không tự giác cầm chặt lại.

Thế nhưng Clever lại ở trước mặt mọi người lớn tiếng quát bà, điều này làm cho phu nhân Kerry cũng có chút giận giữ: “Chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Mẹ của hắn chính là loài người đê tiện!”

“Ào...!”