Bá Tước

Chương 1




Thời đại Victoria.

Ở một thời đại trung cổ rất lâu trước kia có một truyền thuyết được các thế hệ truyền lại từ đời này sang đời khác. Khi màn đêm buông xuống, thời điểm cả thế giới chìm vào một mảnh yên tĩnh, có những sinh vật không an phận bắt đầu hoạt động dưới màn đêm tĩnh lặng.

Dưới ánh trăng, những sinh vật này bắt đầu thức tỉnh.

Bọn họ không già, không chết...

Bọn họ chỉ tồn tại trong đêm tối...

Bọn họ sinh tồn nhờ vào máu người...

Bọn họ, chính là một sinh vật huyền bí, mang tên Ma Cà Rồng.


***

Ban đêm, bốn phía chỉ là một mảnh yên tĩnh, ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua từng tán cây trụi lủi, phân tán ra trên mặt đất, rất hiếm khi có người dám đi lại ở đây vào thời điểm này. Thế nhưng, đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân “Sàn sạt”.

Một cô gái bước ra, trên tay cầm một cái đèn pin, tay còn lại đang cố kéo vạt áo khoác lại gần nhau hơn. Hiện tại đã vào thời điểm cuối thu, từng đợt gió lạnh thổi qua, làm cho bầu không khí ám trầm xung quanh càng thêm khủng bố.

Xuyên qua rừng cây, một tòa thành đã trải qua bao tháng năm lịch sử hiện lên trước mắt cô. Tòa thành sừng sững nhưng cũng đầy vẻ hoang phế do thời gian này chính là Tòa thành Gothic.

Tòa thành này đáng lẽ phải hiện lên vẻ nguy nga, tráng lệ , nhưng hiện tại chỉ còn lại một phế tích cũ kỹ . Trên tường thành màu đen quấn đầy những dây mây xanh thẫm, thỉnh thoảng điểm trên đó là vài bông hoa tường vi màu trắng. Bên trên thi thoảng còn xuất hiện một vài con dơi bay ra từ phía trong tòa thành, lao thẳng ra mảnh rừng rậm bao quanh bốn phía bên ngoài.

Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, nhất thời bốn phía đều tràn ngập một không khí vô cùng quỷ dị.

Tô Lị không khỏi nuốt nước miếng, mặc dù từ nhỏ đến giờ, đối với những chuyện thần kỳ hay ma quỷ, cô cũng chẳng có ham mê gì lớn. Nhưng là vào ban đêm không một bóng người, một nữ sinh vì lòng hiếu kỳ, mà chạy đến một tòa thành hoang vắng để tầm bảo, nếu như nói không sợ thì chính là gạt người.

Tháng chín vừa qua, Tô Lị vừa mới thi đậu vào một trường đại học, nhưng là đột nhiên trường học lại gởi cho cô một thiệp mời về những sự kiện kỳ quái. Trong đó, cái kỳ quái nhất là cách trường học không xa có một tòa thành cổ, mà trong đây nghe đồn lại có rất nhiều báu vật.

Không có ai biết tòa thành này là của ai? Cũng không ai biết nó được xây dựng từ khi nào? Và cũng không có ai biết được vì sao lại xây dựng ở nơi này? Chỉ nghe nói, trước kia có rất nhiều quý tộc sống ở trong này, và họ cũng để lại ở đây một số lượng báu vật lớn. Vì vậy có rất nhiều người vì lòng hiếu kỳ, mà đến nơi đây thám hiểm. Nhưng mà nghe nói, những người đó sau khi đi ra khỏi tòa thành này, thì không phải đột nhiên sinh bệnh nặng, thì cũng đột ngột tử vong. Nhưng, tất cả cũng chỉ là nghe nói mà thôi...

Trong lúc đó, những lời đồn nhất thời làm cho nhân tâm con người trở nên hoảng sợ, mọi người đều nói đây là một tòa thành bị nguyền rủa, cho nên liền phong tỏa lối vào xung quanh tòa thành này. Từ đó, không có một ai dám tiến đến gần tòa thành này nữa.

Nhưng Tô Lị là một người luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ, sau khi xem xong thiệp mời kia, thì trong tâm liền ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy, cô nhân lúc mọi người trong ký túc xã đã đi ngủ hết, dứt khoát quyết định đêm nay mình sẽ đi đến tòa thành đó một mình.

Tô Lị dùng hết sức đẩy ra cánh cửa nặng trĩu ở bên ngoài. Cánh cửa này làm bằng gỗ, được điêu khắc tinh xảo, hoa lệ, nhưng vì đã có niên đại lớn, cho nên phát ra những tiếng vang nặng nề.

Cửa vừa mở ra, một đàn dơi ồ ạt bay ra từ bên trong, Tô Lị đưa tay ôm lấy đầu mình, cố gắng rẽ bụi bẩn đang tung bay đi vào bên trong.

Trong căn phòng, khắp nơi đều phủ một lớp tro bụi thật dày. Trên trần nhà, góc tường, đều bị những mạng nhện giăng kín mít. Một chùm đèn cổ điển treo trên trần nhà lung lay như sắp rơi xuống, bên cạnh tường có một lò sưởi cũ kỹ không chịu nổi.

“Thật sự là hoang tàn nha!” Tô Lị che miệng nói thầm, lại tiếp tục hướng trên lầu đi lên.

Tòa thành này mang theo phong cách Châu Âu, thì chắc chắn những vách tường trên cầu thang sẽ phải treo đầy những bức tranh Châu Âu. Nhưng điều làm Tô Lị ngạc nhiên, đó là cả một câu thang dài như vậy, chỉ có duy nhất một bức tranh mà thôi.

Tô Lị cầm đèn pin dí sát vào bức tranh đó để nhìn rõ hơn, thì thấy được trong đó có một cô gái đang ngồi ở ghế dựa, quay lưng về phía cửa sổ, mà đằng sau cửa sổ lại là một mảnh rừng rậm âm u. Vì trải qua rất nhiều năm tháng cho nên bức tranh chỉ còn một màu xám, càng khắc họa nên làn da tái nhợt của cô gái kia, khiến cho cả bức tranh càng thêm quỷ dị.

Cô gái trong tranh có một mái tóc dài đến ngang eo, có một phần thả xuống trước mặt, che mất một bên mắt. Nhưng ánh mắt bên kia hình như có màu đỏ của huyết, tản ra hơi thở yêu dã.

Đôi môi của cố gái đó cũng mang màu đỏ tươi y như đôi mắt vậy, còn lộ ra vẻ mỉm cười quỷ dị. Một tay của cô gái đặt trên một cuốn sách để trên bàn, tay còn lại đặt ở trước ngực.

Mà tô Lị nhìn kỹ, lại phát hiện được trên mu bàn tay đặt ở trước ngực của cô gái, có một ấn ký giống như số bảy, tựa hồ như bị một vật gì đó khắc vào.

Số bảy? Một chữ số quỷ dị, trong một bức tranh quỷ dị, nhưng lại càng khắc họa lên một cô gái có dung nhan đẹp không gì sánh nổi.

Ma xui quỷ khiến, Tô Lị bỗng dưng đưa tay chạm vào mu bàn tay để lên trước ngực của cô gái, nơi có cái ấn ký kì lạ.

Một lát sau, Tô Lị khẽ cười một cái, cô còn tưởng rằng khi mình chạm vào, thì bất ngờ sẽ có một cô gái bò ra từ bức họa này chứ!

Trong lúc Tô Lị xoay người người thu tay lại, thì bên trong bức họa, chính xác là ở chỗ ấn ký kia bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, càng ngày càng lớn. Theo bản năng, Tô Lị dùng ta che đi đôi mắt, nhưng cho dù dùng sức như thế nào cũng không thể thu tay về.

Mà cái ấn ký kia càng ngày càng giống như một cái hắc động, đem cả người cô hút vào trong đó.

“A...a...a!”