Ba Tuần Ở Paris

Chương 12




Cô rất mừng thấy em đến sớm thế - Anya nói và mỉm cười với Alexa - Cô chỉ muốn làm xong vài viếc trước lúc những người kia tới.

− Em có chuyện muốn nói với cô - Alexa đáp và ngồi vào ghế đối diện với bà Anya. Hai người đang ngồi trong thư viện nhỏ nhìn ra khu vườn . Hôm nay rất đẹp trời, các cửa ra vào kiểu Pháp mở rộng để lộ mảnh sân trải sỏi và cây anh đào .

− Em muốn kể gì vậy? - Anya thăm dò.

Alexa lắc đầu.

− Trước hết, cô hãy cho em biết vì sao cô bảo em đến sớm hơn những người khác, rồi em sẽ trình bày ý tưởng của em.

− Cũng được - Anya hơi ngồi thẳng lên trên ghế và nói tiếp - Cô muốn ngày hôm nay, mọi chuyện vướng mắc giữa các em sẽ giải quyết xong, Alexa, và cô mong em tạo nên sự hài hòa với mọi người.

− Em đồng ý với cô, và em sẽ cố gắng hết sức. Sau khi chạm trán với Maria hôm qua, em không muốn nghĩ gì về những chuyện ấy nữa. Mọi thứ quá rối ren. Chúng em phải đối mặt với nó thôi, bây giờ tất cả bọn em đều 30 tuổi rồi và chúng em phải biết điều hơn, cô ạ.

Anya gật đầu:

− Cô rất vui thấy em muốn là người hoà giải . Cứ làm thế nhé, và lúc nào nói chuyện xong, cô sẽ đua tất cả đi ăn trưa.

− Ôi, tuyệt quá! - Alexa kêu lên - Nhưng cô để chúng em mời cô. Đến nơi nào thật đẹp và đắt tiền . Bây giờ tất cả chúng em đều có khả năng trả tiền .

Anya cười vang, bà nói:

− Còn một việc nữa cô muốn nói. Cô muốn Nicky mời Tom đến dự bữa tiệc mừng của cô. Cậu ấy sẽ đến chứ?

− Em chắc là có - Alexa cười rạng rỡ.

− Cô cũng nghĩ thế. Cô sẽ bảo Nicky gửi giấy mời Tom.

Cô cũng bảo Kay mời cả chồng đến, còn tất nhiên Maria có Nicky tháp tùng rồi. Nhưng cô chưa biết Jessica ra sao. Cô không biết nó ở Paris một mình hay đi với ai nữa.

− Cô vẫn chưa gặp Jessica?

− Chưa, em ạ. Đã mấy lần cô bảo Jessica đến uống trà hoặc ăn trưa, nhưng cô cho là Jessica cố tình tránh mặt.

− Vì sao ạ?

Anya trề môi rồi cắt nghĩa:

− Jessica đồng cảm với cô về quá khứ, nhất là mấy tháng cuối cùng, khi Lucien mất tích. Cô cho là Jessica ngại gặp cô, sợ khuấy động nhiều kỷ niệm buồn. Jessica không gặp cô từ ngày các em ra trường. Đã bảy năm rồi. Và nó gắn kết thời gian đó với anh ta.

− Em hiểu. Nhưng em chắc bây giờ Jessica sẽ cởi mở, và chúng em sẽ biết cô ấy ở đây một mình hay không. Em sẽ làm mọi thứ để Jessica và Kay cảm thoải mái.

− Và Maria nữa chứ. Đừng quên Maria, Alexa. Hôm qua nó căng thẳng quá. Cô chắc là Maria sợ em.

− Có lẽ em hơi thô bạo - Alexa thừa nhận, vẻ ngượng ngập - Em hứa sẽ cư xử mềm mỏng .

− Còn em có ý định gì vậy? Chính xác là gì?

− Tìm ra sự thật - Alexa hít một hơi thật sâu, và ngồi thẳng lên - Em cho rằng Jessica, em và Tom nên đến Loire, tìm anh Jean ấy và đối mặt với anh ta.

− Alexa thân mến, em không thể chạy khắp vùng nông thôn để buộc tội người ta có cuộc sống hai mặt được.

− Em không nói chúng em làm thế . Chúng em sẽ đến nhà anh ta để gặp mặt, để anh ta nhìn thấy chúng em. Xem anh ta có phản ứng hay không.

− Cô muốn nghe Tom nói gì.

Lát sau, bà Anya đứng dậy, đến bên cửa, nở nụ cười tươi tắn nở rộng trên mặt bà.

− Chào Jessica - Bà kêu to - Gặp em thật tuyệt vời.

− Em cũng vậy, thưa cô Anya, sau một thời gian lâu như thế.

Hai người phụ nữ ôm lấy nhau, rồi Anya lùi lại nhìn chằm chằm vào Jessica, cái nhìn của bà đầy tán thưởng .

Jessica đã thành một phụ nữ kiều diễm, thanh lịch trong bộ đồ màu đen, somi trắng muốt cắt may rất khéo, mớ tóc dài màu vàng nhạt bao quanh bộ mặt rám nắng của cô. Cô vẫn đáng yêu như bảy năm về trước. Nhưng mắt cô đượm buồn, và Anya chắc rằng trong lòng Jessica vẫn mong nhớ Lucien. Cô 31 tuổi mà vẫn chưa chồng. Anya chú ý ngay đến ngón tay cô không đeo nhẫn cưới. Có lẽ Alexa nghĩ đúng về việc xuống vùng Loire để khám phá sự thật. Biết đâu chẳng giải thoát được cho Jessica?

− Vào đi, vào đi em, đừng đứng ở ngưỡng cửa mãi thế! - Anya nói và kéo tay Jessica, đưa cô vào phòng - Alexa đang ở đây. Mấy người kia chắc sắp đến bây giờ .

Alexa đứng dậy va giơ tay ra:

− Chào Jessica, lâu quá rồi - Cô nói, cố gắng thân tình thực sự.

Jessica nghiên đầu, bắt tay cô:

− Chào Alexa.

Alexa hơi lùi lại, giọng nói của Jessica có vẻ lạnh nhạt, thái độ của cô thờ ơ.

Anya chú ý ngay đến vẻ nhạt nhẽo quá mức của Jessica và bà lập tức lấp đi, hơi có phần bối rối:

− Jessica, em ngồi xuống đây - Bà nói và ngồi xuống sofa.

Jessica làm theo lời bà và liếc quanh, rồi nói bằng giọng nhã nhặn hơn:

− Em đã quên mất thư viện này đáng yêu biết chừng nào, thưa cô Anya. Cô đã sửa sang lại đẹp quá.

− Cô phải nói với em rằng cô rất tự hào về công việc của em, Jessica ạ. Những căn nhà hoặc căn hộ em thiết kế đều tuyệt vời . Nhiều năm nay, cô thích ngắm chúng trên các tạp chí . Chúc mừng em, Jessica.

− Cảm ơn cô Anya. Mọi điều em biết đều học ở trường này ra.

− Nhà trường không thể dạy cho bất cứ ai thị hiếu và phong cách, mà em lại có năng khiếu bẩm sinh về những mặt đó. Jessica, cô vẫn luôn bảo em thế mà.

− Vâng ạ, cô có nói, và cô đã giúp em biến giấc mơ thành hiện thực về mặt nghề nghiệp. Em đã được dạy dỗ chu đáo, em được học kỹ lưỡng về lịch sử, đồ gỗ của Anh, Pháp và châu Âu qua nhiều thế kỷ, các loại vải vóc xưa, kiến trúc cổ đại. Cô đã dạy em rất nhiều thứ, thưa cô Anya.

− Cảm ơn những lời tốt đẹp của em - Anya lại dựa vào nệm và hỏi - Mà này, em ở Paris có một mình phải không?

− Thưa cô, vâng.

− Cô hỏi thế vì cô nghĩ em có thể đưa một ai đó đến dự tiệc, một người bạn tháp tùng em chẳng hạn. Nếu em có, cô sẽ bảo Nicky giữ giấy mời cho anh ta.

Jessica chớp chớp mắt và gật đầu vẻ quả quyết, nét mặt cô dịu lại:

− Em nghĩ là tối hôm ấy em muốn có một người cùng đi. Một trong những khách hàng của em tình cờ đang ở Paris. Tên anh ấy là Mark Sylvester, là đạo diễn điện ảnh ở Hollywood. Anh ấy đang làm một bộ phim, quay tại đây và London. Anh ấy kể tháng sau sẽ chạy đi chạy lại giữa hai thành phố . Em chắc là anh ấy sẽ vui lòng nhận lời.

− Cô rất mừng . Cô có thể hỏi anh ta đang ở đâu không, em?

− Ở Plaza Athénée, em sẽ nói anh ấy chuyện giấy mời . Cảm ơn cô đã chu đáo đến thế, cô Anya.

Maria đột ngột lướt vào phòng, rất ấn tượng trong bộ váy đen dài đến mắt cá chân và áo khoác đen. Cái cổ dài của cô nổi bật lên nhờ dây chuyền vàng bằng những đồng tiền cổ, Cô đeo đôi hoa tai rất hợp bộ. Cô đi giày đen, gót rất cao, và sáng nay trông Maria thật yểu điệu, bà Anya nghĩ thầm.

Nhưng lúc phát hiện ra Jessica ngồi trên ghế gần lò sưởi, Maria đứng sững lại, lưỡng lự chưa biết có nên vào hay không.

Bà Anya nhận ra ngay điều ấy, bà bật dậy vội đến chỗ Maria, ôm lấy cô:

− Trông em tuyệt quá - Bà nói, muốn truyền sự tự tin sang cô - Bây giờ chúng ta cùng đợi Kay.

Anya chưa dứt lời thì Kay từ cổng đi vào, kêu lên:

− Thưa cô, em đến muộn? Em xin lỗi.

Quay ngoắt lại, Anya mỉm cười với cô và lắc đầu:

− Không, em không muộn đâu. Nhưng bây giờ các em đã ở cả đây rồi, cô muốn bắt tay vào việc - Dẫn Maria và Kay vào phòng, bà Anya nói tiếp - Công việc là giải quyết những mắc mớ giữa các em với nhau - Bà ném cho Alexa một cái nhìn sắc sảo lúc trớ lại ngồi xuống sofa.

Hiểu ý bà, Alexa đứng dậy, đến chỗ lò sưởi và đứng trước đó:

− Chào Maria, chào Kay.

Cả hai người đều nhận ra cô, tuy chẳng ai tỏ vẻ thân thiện.

Alexa nói:

− Cô Anya bảo tôi nói với các bạn về chuyện bất hoà của chúng ta trước khi tốt nghiệp. Cô giáo không muốn trong bữa tiệc của cô lại có bất cứ một cảm giác gì đó không vui. Cô muốn chúng ta nên giải quyết hết những bất đồng. Muốn làm được điều đó, tôi nghĩ là tất cả chúng ta phải nói thật cảm nghĩ của mình, giải toả những khúc mắc thật cởi mở.

− Cô muốn không khí thật lành mạnh - Bà Anya nói nhỏ .

Alexa mớ khuy áo choàng, thọc tay vào túi và nói tiếp:

− Hôm qua Maria và tôi đã nói về những vướng mắc, nên tôi nhờ Maria giải thích hộ chúng tôi đã dàn xếp ra sao. Lúc đó có khi Jessica sẽ phản ứng.

Maria sững sốt nhìn mọi người. Lát sau, cô nói, ngập ngừng:

− Hôm qua Alexa đã trách tôi. Cô ấy bảo tôi đã bịa chuyện về cô ấy với Jessica. Nhưng điều đó không đúng....

− Đúng thế! - Alexa kiên quyết nói, rồi lùi một bước - Tôi xin lỗi đã cắt lời, Maria. Xin nói tiếp.

Maria nhìn Jessica nói:

− Mình không nói với cậu bất cứ điều gì dối trá. Mình nói điều mình tin là thật, rằng Alexa tán tỉnh Ricardo Martinelli, bạn trai của mình, và cố cướp anh ấy.

Alexa phải nén để khỏi kêu lên, lần này là phủ nhận. Cô lại giận điên lên với Maria, nhưng cố giữ bình tĩnh.

Jessica gật đầu:

− Mình nhớ chuyện đó . Cậu đã giải thích rằng cậu lo Ricardo sẽ dính dấp với Alexa. Vì thái độ cư xử của cô ấy. Cậu tưởng Alexa theo đuổi Ricardo. Cậu đã khóc rất nhiều. Và mình đã tin cậu - Jessica nhìn Alexa - Tôi đã đứng về phe Maria, không phải hỏi gì điều đó.

− Nhưng chuyện ấy không đúng! - Alexa phản đối - Sao các cậu không nghĩ là đã nợ tôi vì đã buột tội tôi vô lối, lại không cho tôi có dịp biện hộ cho mình?

Jessica cắn môi:

− Tôi cho chuyện ấy là thực, vì tôi đã nhìn thấy cậu tán tỉnh Ricardo trong bữa tiếc ở nhà mẹ Angelique. Cậu cứ quấn lấy anh ta lúc hai người khiêu vũ, bám lấy anh ta, ép sát vào anh ta. Tôi xác nhận là có chuyện đó.

Alexa cảm thấy mặt cô nóng ran, cô nói:

− Tôi có khiêu vũ với anh ta và trông có vẻ thân mật. Tôi thừa nhận chuyện đó. Nhưng chúng tôi chỉ là khiêu vũ thôi. Và tôi không tán tĩnh anh ta, mà là anh ta tán tôi. Anh ta vẫn làm thế và Jessica, cậu biết rõ điều ấy mà. Cả cậu cũng biết, Maria ạ - Alexa nhìn thẳng vào Kay và nói thêm - Mình đã thấy Ricardo tán tĩnh cậu, Kay ạ, vào tối hôm Chủ nhật lúc chúng ta đến Les Deux Magots uống cà phê. Sau bữa tiệc tối sinh nhật cậu.

Kay thở dài:

− Đúng là như thế, Alexa - Kay quay sang Maria - Anh ấy đã ve vãn mình. Anh ấy chạy theo cả bọn mình. Mình chẳng chú ý gì đến anh ta, và mình nghĩ Alexa cũng vậy. Mình phải đứng về phe cô ấy.

− Hãy nghe mình, Maria - Alexa kêu lên - CCậu đang lên cân, cậu biết thế nên chẳng vui vẻ gì bản thân và lo lắng cho quan hệ của cậu với Ricardo. Vì thế cậu tưởng tượng là mình định cướp anh ta, nói cho cùng anh ta có lỗi chứ không phải mình. Cậu đố tất cả tại mình. Cậu lôi kéo Jessica, xúi Jessica chống lại mình vì cậu đố kỵ tình bạn với bọn mình.

Maria sững sốt và há miệng nhìn Alexa. Nhưng cô không nói gì.

Alexa nói tiếp:

− Vì sao? Vì sao cậu không đến với mình? Cậu thực là thâm hiểm, và cậu làm tổn thương mình thực sự. Lòng mình tan nát khi mất tình bạn với Jessica.

Maria gần như sắp oà khóc và không trả lời. Cô nhìn Jessica, cái nhìn thật bơ vơ và nói, giọng ai oán:

− Mình biết Alexa buộc tội mình. Jessica, nhưng mình tin rằng cô ấy ra sức cướp Ricardo của mình. Bây giờ mình mới hiểu mình buộc

tội cô ấy là lầm, và hôm qua mình đã xin lỗi Alexa. Mình đã xin lỗi, và hôm nay mình xin lỗi cậu.

− Maria ghen tỵ với tình bạn của chúng mình - Alexa tuyên bố với Jessica và nhìn cô, nghiêm khắc.

Jessica kêu lên:

− Ôi, mình không biết chuyện ấy...

Maria ngắt lời và công nhận:

− Mình nghĩ là mình ghen tỵ với tình bạn các cậu. Các cậu có nhiều điểm chung. Các cậu vui cười về nhiều chuyện như nhau. Đôi khi mình cảm thấy bị ra rìa...

− Nhưng cả hai chúng tôi là người Mỹ! - Jessica nói - Lẽ tất nhiên chúng tôi có nhiều điểm chung, vì cùng lớn lên trên cùng một nước. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ loại trừ cậu. Hoặc loại trừ Kay.

− Nhưng cậu đã làm như thế! - Kay đập lại - Mà làm nhiều lần.

− Để giải quyết xong Maria và Jessica đã - Alexa rắn rỏi ra lệnh.

Jessica lắc đầu, thổi vào không khí:

− Thôi nào, mình cho là bảy năm trước mình đã làm hỏng mọi chuyện, Alexa. Mình đã nghe lời Maria, một cô Maria mau nước mắt, và mình đã chỉ trích cậu. Một sự chỉ trích sai lầm, hoá ra sự thể lại như vậy. Lẽ ra mình nên nói chuyện cởi mở với cậu .

− Đúng, lẽ ra cậu nên làm thế, nhưng cậu không muốn thế - Alexa cáu kỉnh - Cậu đang vấp phải việc Lucien mất tích. Hồi ấy mình hiểu thế, và bây giờ cũng hiếu thế. Tuy vậy, cậu đã không nói năng gì với mình...

− Mình đã hành động sai lầm. Lý do duy nhất của mình là mình quá đau khổ, tan nát vì Lucien. Và mình phải nói rằng hồi ấy, cậu đã không giúp hoặc thông cảm với mình - Cô nghiêm khắc nhìn Alexa - Mình đã mong đợi ở cậu rất nhiều.

− Cậu mong được thông cảm, còn mình đã đem nó đến cho cậu! Nhưng cậu không nhận. Cậu còn mãi kết tội mình là vồ lấy đàn ông, các cậu đã gọi mình như thế. Cậu không muốn mình giúp, chỉ nhận lời Alain Bonnals thôi.

Jessica ngồi xuống. Trông cô bỗng nhiên phờ phạc, mắt cô mọng nước.

− Mình nghĩ cậu có lý - Cuối cùng, cô công nhận.

Alexa gật đầu rồi nhìn Maria, cô nói:

− Cảm ơn cậu, Maria, vì hôm qua cậu đã thành thật, và hôm nay cũng vậy.

Anya nói:

− Chắc chắn điều đó giúp cho không khí trong lành. Còn em thì sao, Kay? Em có nói thêm gì không?

− Em... em không biết nữa. Em không định nói gì thêm.

− Sao lại không? - Jessica hỏi đột ngột - Nhất định là sau lưng chúng tôi, cậu đã nói đủ chuyện! Cậu thóc mách đủ thứ về chúng tôi.

− Cậu là một kẻ dối trá, Kay ạ. Cậu đã bôi nhọ chúng tôi. Alexa, Maria và tôi - Jessica lạnh lùng kết tội.

− Sao cậu dám gọi tôi là kẻ dối trá! - Kay nhìn Alexa - Cô ấy mới là kẻ nói dối. Không phải tôi.

Jessica hơi nhổm lên ghế:

− Cậu đã nói xấu chúng tôi. Tôi được báo tất cả những gì cậu nói, theo một nguồn tin rất tin cậy. Cậu bảo Alexa là hợm hĩnh, là trưởng giả học làm sang và haylàm cậu mất mặt. Rằng Maria hợm mình giàu có và coi cậu như một con hầu. Rằng tôi là một hoa khôi phương Nam hoa hoè hoa sói, hay chế nhaọ, hạ nhục cậu. Cậu gọi chúng tôi là ba con sói cái. Rất không tốt, phu nhân Andrews ạ.

Một vệt đỏ tía từ cái cổ nỏn nà của Kay lan dần lên mặt cô; cô chớp chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt bỗng ứ đầy mắt cô. Lát sau, cô rờ rẫm tìm khăn tay trong xắc.

Thư viện vắng ngắt một lúc. Không người nào nói gì. Anya nhìn hết người này sang người kia, bà bỗng thấy thương kay. Trông cô như sắp ngất.

Cuối cùng, Kay phá vỡ sự im lặng:

− Thực sự là tôi nuôi nhiều ác cảm với các cậu. Chúng ta đã thân thiết và vui vẻ với nhau suốt ba năm trời, rồi vài tháng trước khi tốt nghiệp tất cả các cậu đã thay đổi thái độ với tôi. Tôi tưởng mọi người không thích tôi nữa vì tôi không được nuôi dạy như các cậu. Tất cả các cậu đều khinh tôi.

Alexa nhìn Kay chòng chọc, gay gắt, cô cau mày, hoàn toàn sững sốt:

− Nhưng chúng tôi không khinh cậu, và chắc chắn là chúng tôi không coi cậu khác gì chúng tôi. Chúng ta có thế không, Jessica?

− Không.

− Chúng ta thế không, Maria?

− Không, Alexa, không một chút nào.

− Nhưng tôi cảm thấy các cậu thay đổi - Kay phản đối.

Alexa nói khẻ:

− Tôi nghĩ chúng ta đã lạc đề mất rồi. Vấn đề là tôi, Maria và Jessica - Cô thở nhẹ - Buồn thay, cậu đã tưởng tượng ra chúng tôi thay đổi với cậu, nhưng không phải thế đâu. Nói thực đấy.

− Chúng tôi chưa bao giờ biết nhiều về cậu, hoặc về xuất thân của cậu, Kay ạ - Maria bất giác nói - Cậu chưa bao giờ thố lộ. Nhưng cậu có quần áo đẹp, có nhiều tiền, dáng vẻ lịch sự. Chúng tôi không nghĩ cậu là người khác biệt .

− Nhưng mình thế đấy - Kay nói, chậm rãi - Mình là người khác hẳn - Cô ngừng lời và nhìn bà Anya.

Anya gật đầu, khuyến khích cô nói tiếp .

− Tôi là một cô gái nghèo ở nhà khu ổ chuột Glasgow - Kay giãi bày, giọng cô yếu dần - Nhưng mẹ tôi đã làm lụng vất vả để nuôi tôi ăn học tử tế ở Anh. Rồi sau đó bà gửi tôi vào trường của Anya.

− Bọn mình không biết - Jessica nói - Bọn mình thực sự không quan tâm. Bọn mình yêu quý cậu đúng như con người cậu, vì tài năng và sự chăm chút của cậu, Kay ạ.

Kay gật đầu:

− Mình xin lỗi - Cô nói, giọng nuối tiếc - Nhưng mình cảm thấy các cậu tách rời mình, vì thế mình đã nói những điều mình nghĩ - Cô lại mò mẫn tim khăn và lau mắt.

Cả bốn người đều im lặng, không nói gì với nhau, ai cũng chìm đắm vào suy nghĩ riêng tư mất một lúc .

Anya lắng nghe từng lời họ nói, bà hiểu Alexa đã kế đúng sự thực. Câu chuyện bắt đầu từ Maria, nhưng Jessica đã không làm cho tình hình khá hơn. Về mặt nào đó, Alexa là nạn nhân của lòng đố kỵ và những ý nghĩ lẩn quẩn của Maria, cũng như sự chỉ trích hấp tấp của Jessica. Về phần Kay, bà chiếu cố đến tình trạng bấp bênh và cảm giác thua kém, muốn vươn len6 của cô. Thật là phí hoài bao năm tháng ấy, lẽ ra họ có thể ủng hộ lẫn nhau về mặt tinh thần và giúp đỡ nhau theo nhiều kiểu . Thật đáng tiếc vì trong thời gian ở đây, tại trường này, họ đã không giao lưu với nhau tốt hơn, rõ ràng hơn.

Alexa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà lúc cô nói:

− Chúng ta hãy chôn vùi cái chuyện.... rác rưởi này đi! Bảy năm qua rồi. Tất cả chúng ta đều đã trưởng thành . Và, chúng ta thực sự là những người phụ nữ may mắn. Hãy là bạn bè với nhau lần nữa đi.

Alexa đưa tay cho Maria, cô nắm lấy và kéo cô đến gần lò sưởi. Jessica đứng lên và đến chỗ họ. Ba người ôm lấy nhau và nhìn Kay.

− Nào cậu! - Jessica kêu lên và mỉm cười với Kay - Chúng ta lại là bộ tứ như xưa nhé.

Kay đứng bật dậy và lao vào vòng tay họ. Cả bốn người đứng túm tụm, nửa cười, nửa khóc. Rồi, Jessica nói, phá vỡ vòng tròn họ đã tạo nên:

− Chúng mình quên mất một người ... Cô lại đây, cô Anya. Cô ở đây với chúng em. Làm sao chúng em có thể thiếu cô được?