Ba Tuần Ở Paris

Chương 1




Ra đến ngoài phố Jacob, người đàn ông rùng mình vì lạnh và lật cổ áo khoác lên. Hôm đó là một ngày tháng Hai gía buốt, hơi lạnh từ ngọn gió rét cắt da quét từ những miền thảo nguyên nước Nga và chạy qua vùng đồng bằng châu Âu đến tận Paris.

Bầu trời màu lơ nhạt, mặt trời sũng nước lúc xuyên qua các mái nhà, gần như bạc trắng trong ánh sáng phương Bắc lạnh giá và không một chút ấm áp. Nhưng dù thời tiết thế nào đi nữa, Paris bao giờ cũng đẹp; Ngay cả trong mưa, Paris vẫn có nét đặc trưng riêng.

Phát hiện ra một chiếc taxi, anh gọi và lúc xe đi chậm lại rồi dừng hẳn, anh chui nhanh vào xe và bảo đưa đến bưu điện. Lúc đến nơi, anh giở một gói những chiếc phong bì dán tem sẵn và bỏ vào thùng thư, rồi quay lại xe.

Rồi anh bảo lái xe đưa đến văn phòng FedEx, sau đó ngồi yên trên ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa xe. Vui biết bao được trở về thành phố Ánh sáng, nhưng dù thế nào đi nữa, anh không khỏi ước ao gía hôm nay trời ấm hơn.

Trong văn phòng Fedex, người đàn ông điền vào tập nhãn dành riêng và đưa cho người thư ký cùng bốn chiếc phong bì trắng muốt. Chúng sẽ được gửi đi trong vòng hai mươi tư giờ nữa, theo địa chỉ bốn thành phố ở những nơi xa tít trên thế giơi. Trở ra xe, anh bảo đưa anh đến Quai Voltaire. Đến nơi, anh tiến thẳng đến một trong những quán rượu ưa thích ở Tả ngan.

Và lúc bước đi, chìm đắm trong những ý nghỉ miên man, anh không hề biết rằng vì việc làm vừa rồi của anh, nhiều cuộc đời đã biến đổi không cưỡng lại nổi, và biến đổi sâu sắc đến mức không bao giờ trở lại như cũ lần nữa.



*Note: Một câu truyện không dài, không ngắn nhưng có thể thấy được sự lãng mạn toát lên từ chính tên truyện. ^^

Đây là một khoảng thời gian ưa thích trong ngày của cô. Giờ trước khi đêm xuống, mọi vật đã lặng câm êm ái, hoà hợp với nhau. Khoảnh khắc tranh tối tranh sáng.

Vú nuôi người Scotland của cô gọi lúc này là "chạng vạng tối". Cô thích cách gọi ấy; nó gợi lên rất nhiều thứ, và ngay từ khi còn nhỏ, cô bé đã mong ngóng lúc cuối chiều, giờ khắc trước bữa tối. Lúc cùng cậu em trai Tim từ trường về nhà, bà vú nuôi đi giữa, nắm chặt bàn tay hai chị em, cô bé luôn cảm thấy một sự chờ đợi nhức nhối, như thể có một thứ gì đó đang chờ đợi riêng em. Cảm giác này không bao giờ thay đổi. Bất cứ lúc nào cô còn trên cỏi đời, hoàng hôn luôn đem lại cho cô một cảm giác rỏ rệt về sự tiên liệu.

Tránh khỏi bàn vẻ, đến gần cửa sổ của căn hộ giữa khu sầm uất của thành phố, cô nhìn chăm chú ra ngoài, thẳng lên phía Manhattan. Với Alexandra Gordan, vào chính lúc này, bầu trời luôn luôn hoàn mỹ... màu trời trộn lẫn giữa màu mận chín và tím, dịu đi nhờ chút ít màu xám nhạt như khói, biến thành màu hồng phai. Những màu cổ xưa, gợi nhớ đến Byzantium, Florence va Hy Lạp cổ đai. Những tháp nhọn và những tòa nhà chọc của thủ phủ hiện đại to lớn này mập mờ thành những hình ảnh vô tận nổi bật trên nền trời gần như màu tía.

Alexandra mỉm cười một mình. Từ lúc bắt đầu biết nhớ, Alexandra đã tin rằng thời khắc này trong ngày có ma lực. Trong ngành điện ảnh, đôi khi đã thực sự gọi hoàng hôn là "giờ phút thần kỳ". Nhìn đăm đăm ra đường chân trời, những mãnh đời thơ ấu ào ạt trở về với cô. Trong giây lát cô chìm đắm vào những hồi ức... Kỷ niệm của những năm được nuôi dạy tại Upper East Side của thành phố này... của một thời thơ ấu tràn đầy tình yêu, sự che chở và nhiều lúc diệu kỳ. Dù mẹ cô đã làm việc, vẫn làm việc, song mẹ cô và cha cô chưa lúc nào sao lãng cô và Tim. Song chính mẹ mới đóng vai trò tốt đẹp nhất cho cô, và về mặt cảm xúc, cô là sản phẩm của mẹ cô.

Đắm mình trong những hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng cô đứng dậy và trở về bàn vẽ, nhìn vào tấm phông cô vừa vẽ xong. Đây là bức cuối cùng của một loạt sáu tấm phông về phong cảnh mùa đông của thôn quê.

Cô biết cô đã thể hiện rất hiệu quả một buổi chiều giá lạnh, có tuyết rơi trong rừng, và cúi xuống, cô cầm bức vẽ mang đến xưởng, sắp thẳng hàng cùng những bức khác. Chăm chú ngắm cả bộ mới hoàn thành, cô hình dung chúng như một tấm phông khổng lồ trên sân khấu, và ngay sau đó chúng sẽ là như thế. Về phần cô, nhưngtấm phông đã mô tả chính xác điều đạo diễn yêu cầu.

Tôi muốn tìm thấy sự giá lạnh, Alexa - Tony Verity đã bảo cô. - Tôi muốn cảm thấy một đêm băng giá, buốt đến tận xương. Những tấm phông của cô phải làm tôi muốn chạy ào vào trong nhà, đứng trước ngọn lửa đang reo vui.

Lùi lại để ngắm tác phẩm từ xa, cô nghĩ đến cách cô tạo ra những tấm phông trong tưởng tượng lúc đầu. Cô đã mường tượng St. Petersburg trong mùa đông, rồi tập trung vào một khu rừng tưởng tượng ở ngoại vi thành phố đó. Trong tâm trí cô, tấm phông trở nên sống động, gần như tiếng quay phim xè xè trong đầu cô... cây cối lấp lánh những giọt băng, tuyết vừa rơi cuốn đi, ùn lại giữa các cây thành các đụn trắng. Những đêm trắng. Bầu trời màu trắng. Mặt trăng màu trắng. Sự im lặng màu trắng.

Đây chính là tâm trạng cô đang tìm kiếm, và cố gắng truyền tải cho người xem. Cô tin rằng cô đã làm được điều đó trong những tấm phông, cuối tuần nãy sẽ chụp ảnh, phóng to rồi sau đó lắp ráp trên sân khấu.

Cô không dùng một thứ màu nào, ngoại trừ một chút xám và đen cho vài cành cây xương xẩu. Chi tiết cuối cùng của cô, và có lẻ sáng tạo nhất của cô là một dãy những dấu chân bơ vơ trên tuyết. Những dấu chân đi giữa đám cây, dường như hướng tới một điểm đặt biệt, thậm chí là bí ẩn.

Tiếng chuông cửa reo lên phá vỡ sự tập trung của cô. Cô đến bên máy điện thoại nội bộ treo trên tường:

- Alô.

- Jack đây. Anh biết là anh đến sớm. Anh có thể lên được không...

- Vâng, được.

Cô ấn nút để mở cửa, và chạy xuống cầu thang, dẫn anh vào.

Vài giây sau, Jack Wilson quấn kín mít trong tấm áo choàng bằng hàng len thô, xách một túi mua hàng nâu to tiến thẳng đến chổ cô, nụ cười nở rộng trên gương mặt thông minh, sắc sảo.

- Anh xin lỗi nếu phá rối ngày làm việc của em, nhưng anh vừa ở rất gần đây. Ở Gallary Cromer với Billy Tomkins. Có vẻ như dở hơi nếu về nhà rồi sau đấy lại trở lại đây. Anh sẽ ngồi im một góc cho đến lúc em làm xong.

- Em xong rồi - Cô nói và cười vang - Em vừa vẽ xong tấm phông cuối cùng, thực mà.

- Thế thì tuyệt! Xin chúc mừng! - Lúc bước vào tiền sảnh nhỏ trong căn hộ của cô, anh dặt túi xuống, kéo cô vào vòng tay và đưa chân đá sập cửa lại. Ghì chặt lấy cô, môi anh lướt lên má cô làm cô rùng mình và cảm thấy run lên. Như một dòng điện đã thiếu vắng giữa họ từ lâu lắm. Cô giật nảy mình.

Hình như anh cũng cảm thấy thế. Jack bứt ra, liếc nhìn cô thật nhanh rồi ngay lập tức áp miệng lên miệng cô, hôn cô thật lâu, thật say đắm. Giây lát sau, anh ghé miệng gần tai cô và thì thầm:

- Chúng mình tìm một cái gường đi.

Cô ngả người về phía sau, ngước nhìn vào cặp mắt xám trong sáng của anh, lúc này đang tràn đầy cảm xúc hơn bao giờ.

- Đừng ngốc thế - Lúc nói, một nụ cười mỉm trêu chọc thoáng trên môi cô và cặp mắt long lanh của cô bổng trở nên mời moc.

- Ngốc ư... Chẳng có gì ngốc chuyện lên gường hết. Anh cho đây là một việc khá nghiêm túc.

Ném chiếc áo khoác len lên sàn cạnh cái túi và vòng tay ôm lấy cô, anh đưa cô vào phòng ngủ.

Dừng lại giữa phòng và ôm lấy vai cô, anh xoay cô đối mặt với anh:

- Em hơi gầy đi đấy - anh nói bằng thứ tiếng Anh hoàn chỉnh hơn bao giờ hết.

Cô đăm đăm nhìn anh không nói gì.

Anh nâng cằm cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên miệng cô.

- Nhưng anh cảm giác rỏ ràng là em bổng nhiên hoảng sợ.

- Em cũng nghỉ thế.

- Anh đang vui mà, Lexi.

- Em cũng thế - Cô trả lời.

Anh mỉm cười với cô, ranh mãnh và đưa cô đến bên gường, không nói thêm lời nào. Họ ngồi cạnh nhau và anh bắt đầu cởi khuy áo cô, cô giật mạnh áo khoác của anh, và trong giây lát cả hai không mặc gì trên người, nằm duỗi dài trên gường.

Cúi xuống cô anh hỏi:

- Công việc của em đến đâu rồi...

- Em không biết nữa. Em bận ngập đầu ngập cổ.

Anh gật đầu đầy hiểu biết, vì anh cũng là họa sĩ và nhiều lùc đang vẽ, anh cũng cảm thấy y như thế. Nhưng anh thật sự mong nhớ cô, sự xa cách của cô làm anh lo lắng. Lúc này, anh lướt miệng xuống phía dưới cô, hôn cô thật âu yếm.

Alexandra rùng mình lần nữa, cô run nhè nhẹ dưới những cái vuốt ve của anh và và mỗi lúc càng thấy bị kích thích. Anh tiếp tục hôn cô mơn trớn đùi cô, và anh thấy cô dang rộng như một đóa hoa căng nhựa nở bừng dưới ánh mặt trời ấm áp. Anh yêu người phụ nữ này, muốn kết hợp cô với anh, muốn làm tình với cô, hoà nhập với cô lúc này.

Đưa tay xuống dưới mông cô, anh nhấc cô lên, kéo cô vào sát anh hơn nữa, gọi tên cô:

- Đi với anh, đến nơi anh sắp đến đi, Lexi! - Anh kêu lên, giọng anh khàn khàn khản đặc.

Cô làm như anh đòi hỏi, và họ cùng đạt đến đỉnh cao khoái cảm, lúc lúc anh lại bảo cô anh yêu cô biết bao, thích làm tình với cô biết bao

Cuối cùng, lúc họ đã nằm yên, thư giãn và kiệt sức, anh kéo tâm chăn lông vịt đắp cho họ rồi ôm lấy cô. Anh áp vào tóc cô và nói:

- Như thế này không tốt sao...

Thấy cô vẫn im lặng, anh nói thêm:

- Em có biết là sẽ tốt biết chừng nào nếu chúng ta cùng nhau...

- Có

- Em sẽ không tách rời anh nữa chứ em...

- Không... đấy là do sức ép công viêc.

- Anh nhẹ cả người vì không phải tại anh. Em đừng nghĩ khác về anh nhé.

Cô cười thầm:

- Anh là người tốt nhất, Jack ạ, rất tột Một người đặc biệt thật sự có một không hai...

Anh nhìn cô chăm chú trong ánh sáng lờ mờ của ngày đang tàn, băn khoăn liệu cô có trêu anh không. Rồi thấy sự manhnliệt trong mắt cô, anh dịu dàng nói:

- Chúng ta sẽ làm cho nó thành vĩnh viễn nhé.

Cặp mắt trong sáng mà anh vốn yêu mở to:

- Jack... Em không biết nói gì...

- Nói "Vâng" đi.

- Vâng

- Anh đang nói đến chuyện hôn nhân - Anh thì thầm, giọng anh bỗng cao lện Anh tập trung mọi chú ý vào cô, cái nhìn của anh đầy thăm dò.

- Em biết!

- Em sẽ lấy anh chứ...

- Vâng, em sẽ lấy.



Một nụ cười từ tốn, ấm áp nở rộng trên gương mặt gầy gầy của anh, rồi anh cúi xuống, hôn lên trán, lên mũi, lên môi cô.

- Anh rất mừng, mừng thật sự, Lexi, vì em sắp là của anh, của anh tất cả. Chà tuyệt quá! Chúng mình sẽ có một hoặc hai đứa con nhé...

Cô cười, sung sướng thấy anh vui đến cuồng nhiệt:

- Tất nhiên rồi.

Họ cùng cười vang, đầy vui sướng và hài lòng vì nhau, một hạnh phúc toàn vẹn vì đang sống và trẻ trung. Lát sau, gương mặt Jack trở nên nghiêm trang, anh ôm lấy Alexandra:

- Em sẽ không đổi ý chứ, Lexi...

- Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ - Cô vuốt nhẹ má anh, mỉm cười say đắm - chúng mình sẽ có điều đó, nghĩa là... sẽ có con.

- Thử xem nào - Anh vừa nói nhưng ngừng ngay lại khi điện thoại reo.

Alexandra trườn khỏi giường, lấy chiếc áo choàng và chui vào áo lúc chạy ra hành lang. Nhấc điện thoại trong nhà, cô nói:

- Alô...

- Có thư của FedEx gửi cô Gordon

- Cám ơn. Tôi sẽ để anh vào. Tôi đang ở trên lầu mười bốn.

Bản sao nhãn trên chiếc phong bì FedEx rất mờ, nên cô khó lòng mà đọc nổi tên và địa chỉ của người gởi. Thật vậy, phần duy nhất cô có thể đọc được là "Paris, Pháp".

Cô đứng cầm chiếc phong bì, một nếp nhăn nhỏ trên sống mũi. Rồi sau đó tim cô như lỡ nhịp

Từ ngưỡng cửa phòng ngủ, Jack nói:

- Thư của ai thế... Trông em hoang mang quá.

- Em không đọc được tên. Tốt hơn hết là em mở ra thôi - Cô đáp và gượng cười

- Có lẽ là ý hay đấy - Giọng Jack có vẻ chua chát.

Cô liếc anh thật nhanh, ngay lập tức nhận ra vẻ sốt ruột dường như cô có lỗi vì cuộc tình của họ bị người đưa thư của FedEx làm gián đoạn. Muốn xoa dịu anh, cô kêu:

- Ô, để sau cũng được - Đặt phong bì lên chiếc bàn nhỏ ở phòng khách, cô nói thêm -

Chúng ta trở lại phòng ngủ đã.

- Không, anh mất hứng rồi. Anh đi tắm đây - Anh cười, hôn lên chót mũi cô - Anh bảo này. Chúng mình cùng tắm nhé.

Chộp lấy tay cô, anh đưa cô vào buồng tắm và bước vào bồn vặn vòi, điều chỉnh nhiệt độ rồi ôm sát cô vào người lúc nước xối lên thân hình họ.

Alexandra dựa sát vào anh, cô nhắm mắt lại, nghĩ đến chiếc phong bì để lại trên bàn. Cô có thể hình dung rõ ràng là của ai. Chỉ có thể là một người duy nhất... và ý nghĩ ấy làm cô hãi hùng.

Nhưng cô đã lầm. Một lát sau lúc mở phong bì, bên trong không phải là thư như cô tưởng, mà là một tấm thiếp mời. Cô nhẹ cả người

Ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, nhìn đăm đăm vào tấm thiếp mời, một nụ cười bừng nở, rạng cả gương mặt cô. Đứng phắt dậy, cô chạy vào bếp, nơi Jack đang nấu ăn kêu lên:

- Anh Jack, một thiếp mời. Đến dự tiệc. Ở Paris!

Jack rời khỏi bát cà chua tươi đang khuấy và ngước nhìn lên, anh nhấp một ngụm trà rồi hỏi:

- Ai mời em đấy...

- Anya. Cô giáo Anya Sedgwick phi thường của em

- Người sở hữu trường em đã học... Trường nghệ thuật Trang Trí, Thiết Kế và Thời Trang Anya Sedgwick...

- Chính cô ấy.

- Nhân dịp gì thế...

- Sinh nhật bà - Dựa vào khung cửa, cô đọc tờ giấy mời chạm trổ - "Hân hạnh được đón tiếp bạn nhân kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 of bà Anya Sedgwick. Thứ Sáu, ngày 2 tháng Sáu năm 2001, tại Ledoyen, Carré Champs - Elysées, Paris. Cocktail vào tám giờ. Tiệc tối lúc chín giờ.. Khiêu vũ từ mười giờ trở đi " Thích không, anh Jack... Một tiệc tối có khiêu vũ. Ôi thật tuyệt vời!

- Nghe có vẻ hay đấy em có thể đưa một người bạn đi cùng không...

Alexandra liếc nhìn tờ giấy mời lần nữa. Tên cô viết trên cùng bằng lối thư pháp tinh tế, nhưng chỉ có tên cô. Từ "và các vị khách" đã bỏ đi:

- Em nghỉ là không thể được. Chỉ có tên em trên giấy mời. Em chắc là chỉ có gia đình va học trò cũ của bà ấy thôi... - Tiếng Alexandra nhỏ dần.

Jack im lặng một lát rồi hỏi:

- Em sẽ đi chứ...

- Em chưa chắc. Em không biết nữa. Còn tuỳ vào công việc, em đoán thế. Em chỉ còn phải làm xong một bộ phông nhỏ cho Kỳ nghỉ hè trong mùa đông, và thế là xong. Em sẽ hết việc, nếu không kể có một đột xuất.

- Anh chắc là sẽ thế thôi, Lexi - Anh an ủi và liếc nhìn cô, anh mỉm cười - Thôi bây giờ thì chuồn đi, đế anh làm cho xong món mì ống pomodoro, kẻo tối em lại gọi anh Jack Robinson; Anh phải nấu ăn cho bà hoàng của anh đây.

Cô bật cười và nói:

- OK - Rồi trở lại sofa, tay vẫn cầm giấy mời. Ngồi xuống, cô chăm chú nhìn một lúc lâu hơn, tâm trí cô nghỉ đến Anya Sedgwick, người đã là cô giáo, là cố vấn dày kinh nghiệm và là bạn của cô. Đã một năm nay, cô không gặp bà. Thật sung sướng biết bao được gặp lại bà, kỷ niệm một mốc quan trọng trong đời bà. Paris đang mùa xuân. Nó thật sự huy hoàng biết bao...

Nhưng Tom Conners đang ở Paris. Mỗi lần nghỉ đến anh, cô lại thấy nghẹn thở.

Alexandra giật mình thức giấc. Căn phòng im ắng, đắm trong yên lặng, nhưng mãi một lúc lâu cô vẫn cảm thấy như có người đứng gần đây, lảng vảng gần gường. Cô im lặng, cố xua đuổi ý nghỉ đó đi, biết rằng đó chỉ là... chỉ là một cảm giác, một sự xúc động. Anh đã ở trong phòng với cô, vì giấc mơ của cô thực đến như thế.

Bất cứ khi nào cô mơ, đều xảy ra như thế cả. Mọi việc đều diễn ra hợp lý, sinh động và giống như thật. Ngay cả lúc này, đang tựa đầu vào gối, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi của anh, mùi thân thể anh, mùi tóc anh, mùi nước hoa anh dùng. Cô thấy dường như anh đã hôn cô thắm thiết.

Trừ một điều, anh không có ở đây đêm nay. Cô chỉ có một mình vò võ.

Biết không thể ngủ lại, Alexa ngồi dậy, bật ngọn đèn bên gường và thả cặp chân dài xuống gường. Quấn tấm áo choàng màu lơ nhạt vào người, cô vào bếp, bật hết các ngọn đèn trên đường đi. Cô cần một ly trà hoa cúc cho dễ chịu. Đổ đầy ấm nước và đặt lên bếp gas, cô ngồi xuống ghế, trầm ngâm suy nghĩ đến giấc mơ bất thường của cô. Lần nào cũng y như thế. Anh đột ngột ở đó với cô, bế cô lên tay, nói với cô anh nhớ cô, anh muốn có cô, anh cần cô biết bao. Anh luôn nhắc cô rằng cô là tình yêu của đời anh. Một tình yêu đích thực của anh.

Những giấc mơ bắt nguồn từ thực tại huyền bí, ngay cả lúc thân thể cô cảm thấy như bi một người đàn ông bằng xương bằng thịt và cường tráng chiếm đoạt. Nó đã là như thế, cô nghẹn ngào lẩm bẩm và rót đầy nước sôi vào ca. Ít ra, Jack Wilton đã làm tình với mình, lúc anh ấy đến đây... trong lúc chạng vạng, anh ấy đã yêu mình cuồng nhiệt.

Đúng thế, tiếng trong đầu cô nói, trong giấc mơ chẳng có ai ngoài Tom Conners yêu cô, và đó chính là điều rắc rối nhất của cô.

Thở dài một mình, Alexa cầm ca nước rồi vào phòng khách. Cô bật một ngọn đèn và ngồi vào chiếc ghế bành bọc rất dầy, thoải mái, gần lò sưởi, nhấp từng ngụm trà hoa cúc, nhìn đăm đăm vào đám than hồng đang lụi dần.

Cô đã làm điều gì sai chăng... Câu hỏi ấ cứ lởn vởn quanh cô như một đám mây đen.

Cô đã làm tình với Jack và đã thích thú vô cùng, nó là sự khôi phục bất ngờ và tuyệt vời niềm đam mê giữa hai người, niềm đam mê và buồn thay, đã thiếu vắng nhiều tháng nay. Cô đã viện cớ mệt mỏi, bận bịu, vì sức ép công việc và căng thẳng vi phải đẩy nhanh những bản thiết kế cho vở diễn mới. Nhưng thực ra, trong chuyện này còn có một điều nữa. Cô đã gạt đi, tránh né chuyện ái ân với Jack. Cô cảm thấy việc gần gũi với Jack cứ miễn cưỡng, lạ lùng thế nào ấy, và cô đã thầm chùn lại. Nhưng vì sao... Anh là người điển trai, lôi cuốn theo kiểu trầm lặng, và có nhân cách đáng quý. Anh cũng là một người khôi hài, biết làm cô cười vui vẻ.

Bao ý nghỉ mâu thuẫn quay cuồng trong đầu cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp chúng chúng, rồi đột nhiên thẳng người lên, cô nghỉ: Chúa ơi, mình đã đồng ý lấy Jack! Mình đã hứa hôn với anh ấy!

Về phía Jack, đây không phải là chuyện đùa. Anh rất nghiêm túc. Anh đã nói về việc kết hôn suốt bữa ăn tối, không ngừng chạm cốc vang đỏ của anh với cô. Trong lúc chưa định ngày chính xác, cô đã mặc nhiên chấp nhận lúc anh bàn sẽ cưới vào mùa đông, khoảng cuối năm.

- Ở New York. Một đám cưới ra trò - Anh nhất quyết - Với gia đình em và gia đình anh, cùng những người thân thiết. Đấy là điều anh muốn, Lexi ạ.

Cô đã gật đầu ưng thuận. Lúc bữa ăn chấm dứt, anh đã giúp cô xếp bát đĩa vào máy rửa bát, nhưng rồi anh ra về, vừa hôn lên má cô vừa thầm thì là anh muốn bắt tay vào một bức vẽ lớn cho buổi chưng bày sắp tới.

Còn cô, cô lại nhớ đến người đàn ông khác, gần gũi riêng tư hết mức. Vậy cô có điều gì sai chăng... Chuyện này không bình thường chăng...

Nhờ có trà hoa cúc, cô bổng nhiên hoàn toàn tỉnh táo. Liếc nhìn đồng hồ hình xe ngựa bằng đồng thau đặt trên nắp lò sưởi, cô thấy đã sáu giờ mười sáng.

Mười hai giờ mười ở Paris.

Trong một cơn thôi thúc, cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh gường va quay số văn phòng của anh. Trong giây phút, số ở Paris reo chuông.

Rồi tiếng anh trả lời. "Allô".

Cô nắm ống nghe chặt hơn. Cô không thể thốt nên lời. Cô chỉ có thể thở.

- Tom Conners ici - Rồi anh nhắc lại bằng tiếng Anh - Hello... Tom Conners đây. Ai gọi đấy...

Cô cản thận đặt ống nghe xuống. Bàn tay cô run rẩy và tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô hít liền mấy hơi thật sâu, rồi dựa vào tấm nệm ghế, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Anh đang ở đấy. Anh vẫn sống và khoẻ mạnh ở Paris.

Nếu cô đến Paris, đến dự bữa tiệc của Anya Sedgwick, cô sẽ không thể cưỡng lại lòng mình. Cô sẽ gọi điện cho anh, rồi anh sẽ nói "Chúng ta đi uống thứ gì đi" vì anh thích thế, và cô nói "vang, tuyệt lắm", và rồi cô sẽ đi với anh. Rồi sau đó, cô lại sẽ mê mẩn. Sẽ đắm đuối lần nữa. Đúng thế một linh hồn lạc lối.

Với cô, Tom Conners là người gây ấn tượng mạnh mẽ, một người đàn ông đầy uy lực, hấp dẫn không thể cưỡng lại, anh sống trong ý nghĩ của cô, trong trái tim cô và trong tâm tưởng cô. Dù không gặp nhau đã ba năm nay, anh là người cắt đút, nhưng cô biết nếu cô gọi anh, anh sẽ muốn gặp cô.

Mày là đồ ngu, cô tự rủa mình. Nỗi tức giận tràn ngập lòng cô. Giận mình và giận mối tình kéo dài, bế tắc với Tom Conners. Cô biết gọi điện cho anh là một việc ngu xuẩn, dù cô không nói gì với anh. Chỉ nghe thấy giọng nói lôi cuốn, dịu dàng của anh, cô đã thật sự mất hết nhuệ khí.

Cô cố bắt mình nghĩ đến Jack Wilton. Anh yêu cô, muốn cô làm vợ anh, và thực ra cô đã nhận lời anh. Hơn nữa, anh là một người đàn ông đứng đắn, tử tế, chính trực, tốt bụng, đáng yêu và hào phóng. Cô biết anh ngưỡng mộ cô, thán phục tai năng thiết kế sân khấu của cô, khen ngợi sự cống hiến và tính kỷ luật của cô. Anh cổ vũ cô và luôn có mặt ở đó vì cô, ngay cả khi cô hờ hững với anh trong mấy tháng qua.

Cô biết Jack sẽ là một người chồng tuyệt vời. Anh yêu cô, và cô cũng yêu anh. Yêu theo cách riêng của cô.

Alexadra quả quyết rời ghế và trở lại gường. Jack Wilton sắp thành chồng cô và sự việc sẽ là thế. Buồn thay, cô phải bỏ bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 85 của Anya. Để tự vệ.

Ngồi trên chiếc bàn gỗ dài ngự trong phòng ăn thanh lịch ở nhà cha mẹ cô ở Phố 79 Đông, Alexa nhấm nháp món trứng tráng sốt cà chua mẹ cô làm.

- Ngon quá, mẹ ạ - Lát sau, cô nói - Cảm ơn mẹ đã dành hôm nay cho con. Con biết mẹ thích ở một mình ngày thứ Bảy.

- Con đừng ngốc thế, mẹ rất vui có con ở đây - Diane Gordon trả lời và mỉm cười ấm áp - Sáng nay mẹ định gọi cho con thì chuông reo và con nói muo6'n đến đây ăn trưa.

Diane uống một ngụm nước, rồi hỏi con gái:

- Con có muốn uống vang không...

- Không ạ, cảm ơn mẹ, con không uống ban ngày. Nó làm con buồn ngủ. Với lại, con đang béo ra... vì các thứ đường. Con thích hấp thụ calo trong bánh mì hơn - Nói xong, cô với tay lấy miếng bánh baguette mẹ cô đã cắt lúc trước. Cô phết thật nhiều bơ và cắn một miếng.

- Con chẳng phải lo về chuyện trong lượng đâu, trông con rất tuyệt, thực đấy - Diane nhận xét và ngắm con gái. Bà không thể không nghĩ con bà mới trẻ hơn tuổi làm sao. Hình như không thể đoán Alexandra đã ba mươi. Thực ra, đến hè này cô sẽ 31, mà như mới ngày hôm qua thôi, Alexa là đưá bé chập chững biết đi quấn quanh chân bà. Ba mươi mốt, bà ngẫm nghĩ, đến tháng Năm này mình sẽ 58. Thời gian trôi qua nhanh tựa tên bay. Tất cả những năm tháng ấy biến đi đâu nhỉ... Đến tháng Sáu tới, David sẽ 59. Cuộc hôn nhân của bọn mình đã kéo dài được nhiều năm, và vẫn mãnh liệt.

- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế... - Alexa thăm dò.

- Mẹ đang nghĩ đến bố con. Và cuộc hôn nhân của bố mẹ. Bố mẹ lấy nhau đã 33 năm, từng ấy năm trôi qua nhanh như chớp. Đúng thế đấy - Bà bật ngón tay.

- Bố mẹ may mắn thật - Alexa lẩm bẩm - May nhất là đã tìm được nhau.

- Đúng thế.

- Bố mẹ thật giống nhau - Cô chăm chú ngắm mẹ, nghĩ thầm bà đẹp biết bao với nước da trắng hồng, mái tóc vàng nhạt óng ả và cặp mắt xanh lơ cực kỳ sinh động.

- Còn con thế nào... Con đã xong những bộ phông mùa đông ấy chưa...

Mặt Alexa ngời lên:

- Con đã làm xong những phông cuối cùng từ đầu tuần này. Hôm qua con đã xem ảnh phóng to trong xưởng, trông rất tuyệt mẹ ạ, dù là con nói về bản thân mình.

- Mẹ đã bảo con nhiều lần rồi, đừng che giấu tài năng của con làm gì. Con rất có tài - Bà trầm ngâm nhìn con gái

- Thế con... tiếp theo là gì vậy...

- Con có một bộ phông nhỏ cho vở diễn này và sau khi đã làm xong hợp đồng ấy, con sẽ... - Alexa cười, hơi gượng gạo - Con đoán là con sẽ thất nghiệp thôi.

- Mẹ nghi ngờ lắm - Diane nói lại ngay, vẻ mặt bà đầy tự hào vì con gái - Con sẽ không thế.

- Nói thật là con không lo. Có một chuyện mới xảy ra.

Diane gật đầu, cặp mắt bà nheo lại:

- Con nói qua điện thoại là con muốn nói chuyện với mẹ. Chuyện gì vậy...

- Mẹ có thể để đến lúc uống cà phê được không ạ... - Alexa vội ngắt lời.

- Tất nhiên là được, nhưng có gì trục trặc không... lúc nãy con có vẻ lo lắng.

- Con nói thật là không có gì trục trặc. Con chỉ cần... một người biết lắng nghe, một người thực tốt, và mẹ chính là người tốt nhất con biết.

- Có phải về Jack không...

- Không ạ, bây giờ mẹ lại giống y các bà mẹ khác, ơn Chúa là mọi khi mẹ có thế đâu. Không, không phải về Jack đâu.

- Đừng làm mẹ sốt ruột nữa, Alexa, đằng nào Jack Wilton cũng là một người rất dể thương.

- Con biết, anh ấy cũng nghĩ về mẹ như thế. Cả về bố nữa.

- Mẹ vui khi nghe tin ấy. Nhưng nó nghì về con ra sao...

Điều ấy quan trọng hơn nhiều.

- Anh ấy thích con.

- Bố con và mẹ đều nghĩ Jack sẽ là một đứa con rể tốt và rất dễ thương.

Alexa không đáp.

Nửa tiếng sau, Alexadra ngồi đối diện với mẹ trong phòng khách, ngắm bà rót cà phê vào những cái tách sứ Tàu trang nhã.

- Mẹ sẵn sàng nghe đây, Alexa, con muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Dù bất cứ chuyện gì, mẹ sẽ cố cho con lời khuyên tốt nhất.

- Con biết thế, mẹ ạ - Alexa trả lời lúc nhận tách cà phê mẹ cô đưa cho. Cô đặt tách xuống chiếc bàn cổ, thấp để giữa họ, và tựa vào tấm đệm nhung Venetian trên chiếc sofa màu kem - Chiều qua con nhận được thiếp mời đi dự tiệc ở Paris. Tiệc mừng Anya. Bà sắp 85 tuổi.

Nụ cười nở rộng trên gương mặt Diane, bà kêu lên:

- Lạy Chúa lòng lành, mẹ không thể tin nổi! Người phụ nữ ấy thật là một điều thần diệu.

- Con biết và ngoài việc trông bà trẻ hơn tuổi nhiều, bà là người tràn đầy nghị lực và sức sống. Bất cứ lúc nào con gọi điện cho bà, bà cũng có vẻ bận bịu như lúc nào, nào điều hành nhà trường, nào giải trí, nào đi du lịch. Tháng trước, bà vừa kể với con là bà bắt đầu viết một cuốn sách về nghệ thuật trang trí, đang trong giai đoạn viết đề cương. Thật là sửng sốt.

- Mẹ cũng đã nói như thế, và chuyến đi này thật thú vị. Bao giờ tổ chức tiệc...

- Ngày 2 tháng Sáu, tại Ledoyen. Nhưng mẹ a, Chưa chắc con đi đâu.

Diane sửng sốt:

- Sao lại không... Con luôn được Anya yêu quý. Chắc chắn là quý hơn những người khác... - Diane bổng ngừng lại - Nhưng tất nhiên rồi. Ra thế. Con không muốn đi vi không muốn gặp ba người kia. Mẹ không thể đỗ lỗi tại con; những người phụ nữ kia đã thành kẻ khá bội bạc.

Giật nảy mình, Alexandra đã không hề nghĩ đến mấy cô bạn cũ, những người rốt cuộc đã thành kẻ thù của cô. Cô chỉ chú tâm đến Tom Conners, như lúc này cô hiểu rằng cô phải để họ cân bằng như nhau. Mẹ cô nói đúng, họ mới là nguyên nhân chính để cô tránh xa Paris. Họ nhất định sẽ có mặt ở bữa tiệc... Anya sẽ mời họ cũng như mời cô. Trong khoá học của họ, bốn người đã là niềm tự hào lớn nhất của cô giáo Anya.

- Mẹ nói đúng, mẹ ạ. Con không muốn gặp họ - Alexa nói - Nhưng họ không phải lý do con không muốn đi Paris. Mà vì một người khác. Tom Conners.

Diane hơi nhô người ra trước, mắt bà nheo lại:

- Tom Conners. Có phải cái anh chàng người Pháp mà con đã giới thiệu với bố mẹ mấy năm trước không...

- Đúng đấy ạ, nhưng Tom lai nữa Pháp, nữa Mỹ. Bố anh ấy là người Mỹ đến sống ở Paris từ 50 năm trước, sau đó lấy một cô gái Pháp và ở lại. Tom thường xuyên sống ở Pháp.

- Nếu mẹ nhớ không nhầm thì anh ta là luật sư và rất điển trai. Nhưng mẹ không biết chuyện giữa các con có nghiêm túc không. Mẹ tưởng đây chỉ là một cuộc gặp mặt thoáng qua, một loại tán tỉnh mà thôi.

- Thực ra nó đã kéo dài gần hai năm.

- Mẹ hiểu - Diane ngồi thẳng lại, phân vân vì đã bỏ xót mối quan hệ này. Mặt khác, đây là thời gian Alexa sống ở Paris, làm phim va nhà hát cùng hai người chúa trai của bà Anya. Lẽ tất nhiên, con gái bà đã giữ kín về Ton Conners, chẳng thổ lộ điều gì. Bà chậm rãi nói:

- Mẹ cho rằng dù thế nào thì con vẫn dính dáng đến Tom Conners. Đấy có phải là chuyện con muốn nói không...

- Không ạ... Mà vâng... Không... Mẹ ạ, chúng con đã không gặp nhau nữa, con không biết tin gì về anh ấy, anh ấy chẳng bao giờ liên hệ với con, nhưng anh ấy vẫn ở trong lòng con, trong ý nghĩ của con... - Giọng cô ngập ngừng, nhỏ dần và cô nhìn mẹ, vẻ bất lực.

- Vì sao con đoạn tuyệt với anh ta, Alexa... - Diane tò mò hỏi.

- Con không cắt đứt. Mà là anh ấy. Từ ba năm trước đây.

- Nhưng vì sao... - Mẹ cô hỏi gặng.

- Vì con muốn cưới, nhưng anh ấy lại không thể lấy con.

- Anh ta đã có vợ.

- Không ạ. Bây giờ vẫn không, hồi đó cũng không.

- Mẹ không hiểu gì hết. Nó làm mẹ rối trí. Mẹ chỉ không hiểu vấn đề khúc mắc ở đây là gì - Diane lẩm bẩm.

Alexa nói, rất nhẹ nhàng:

- Tom đã lấy vợ từ khi còn rất trẻ, lấy Juliette, người yêu từ thuở thiếu thời. Họ đã lớn lên cùng nhau, cha mẹ họ là chổ bạn bè. Tom và Juliette có một đứa con gái nhỏ là Marie - Laure, và theo lời Tom kể với con, thì họ là một cặp thơ mộng, rất đẹp đôi, chung sống rất hạnh phúc. Sau đó, một chuyện dữ đã xảy ra.

Alexa ngừng lại, hít một hơi thật sâu và tiếp:

- Tháng Bảy năm 1985, họ đến Athens nghỉ hè. Đến cuối kỳ nghỉ, Tom phải đi gặp một thân chủ có nhà nghỉ ở vùng đó. Anh hẹn gặp vợ con vào giờ ăn trưa tại quán caphê ưa thích của họ, nhưng Tom bị giữ lại và đến đấy chậm. Lúc bước vào quảng trường có quán caphê đó, mọi sự thật hỗn loạn. Nhiều xe cảnh sát và cứu thương đỗ ở giữa, và cảnh tàn sát thật khủng khiếp. Chỉ ít phút trước khi Tom đến, một quả bom của bọn khủng bố đã nổ tung trước quán cà phê mà Juliette và Marie - Laure đang đợi...

Hít mấy hơi thật sâu xong, cô tiếp:

- Tom tìm kiếm họ đến điên cuồng. Cuối cùng, anh ấy tìm ra hai mẹ con dưới đống đổ nát đàng sau quán càphê... trần nhà đổ sụp lên người họ. Cả hai đã chết - Alexa chớp chớp mắt, tiếng cô nhỏ đến mức cuối câu gần như không nghe thấy - Tom không bao giờ hồi phục sau cơn ác mộng đó...

Diane hãi hùng nhìn Alexa chằm chằm, những giọt nước dâng đầy mắt bà:

- Thật khủng khiếp! Tấn thảm kịch với họ kinh khủng quá - Bà nói và nhìn con gái, bà thấy mặt Alexa trắng bệch.

Bà đứng dậy, đến ngồi bên con gái trên sofa va ôm lấy cô.

- Ôi con yêu của mẹ, con vẫn yêu nó lắm.

- Con ư, con không chắc, mẹ ạ, nhưng anh ấy chiếm giữ phần lớn tâm trí con, đúng thế đấy. Con tưởng như anh ấy ở trong lòng con, luôn sống cùng con. Nhưng con đủ tỉnh táo để hiểu rằng con không có tương lai với Tom. Anh ấy sẽ không bao giờ lấy vợ. Anh ấy sẽ không bao giờ có một quan hệ lâu dài, vì không thể. Mẹ thấy đấy, Tom không thể quên họ.

- Hoặc chính cậu ta không muốn quên - Diane nhẹ nhàng gợi ý.

- Có lẽ đúng thế thật. Có lẽ anh ấy cho rằng nếu quên họ, anh ấy sẽ có lỗi suốt đời và không tự tha thứ cho mình. Nhưng sau khi chúng con tuyệt giao, con biết con không thể nguôi thương nhớ Tom. Song con cũng hiểu rằng chuyện này cũng chẳng co tương lai gì.

Diane gật đầu:

- Con nói đúng, và mẹ cho rằng con đã hết sức cố gắng để đạt được thành công xuất sắc trong nghề nghiệp. Mẹ tự hào về con, Alexa. Con đã không để những vưóng mắc riêng tư ảnh hưởng đến sự nghiệp. À, một việc quan trọng nữa là Tom bao nhiêu tuổi...

- Anh ấy bốn mươi hai.

Diane gật đầu, chăm chú nhìn con gái và nói to:

- Nhưng con cũng yêu Jack Wilton chút ít chứ...

- Vâng, con yêu anh ấy, theo một kiểu nhất định.

- Không như con yêu Tom.

- Không ạ.

- Vậy con có thể chung sống với Jack không...

- Con nghĩ thế. Bản thân Jack có rất nhiều thứ. Anh ấy rất hấp dẫn và duyên dáng, chúng con rất ăn ý. Chúng con hợp nhau, anh ấy làm con cười vui, chúng con hiểu nhau, hiẻu khá tường tận. Chúng con thán phục tài năng của nhau và tôn trọng nhau - Cô thoáng cười với mẹ - Mẹ cũng biết là anh ấy yêu con. Anh ấy muốn cưới con.

- Con sẽ lấy Jack chứ... - Diane hỏi khẽ.

Alexa tựa sát vào mẹ, buột thở dài. Và thật bất ngờ, những gioịt nước mắt trào ra khỏi mắt cô. Rồi ngồi thẳng dậy, cô vội chùi đi:

- Con nghĩ là có thể được, mẹ ạ, và con đã thực lòng nghĩ thế. Nhưng bây giờ thì con không biết nữa. Kể từ hôm qua, lúc giấy mời đến, con rất rối trí.

- Có phải con định nói với mẹ là con không thể cưỡng nổi gặp Tom nếu con đến Paris...

- Con nghĩ là thế.

Sau một hồi im lặng, Diane chậm rãi nói, thận trọng:

- Đúng là kiểu suy nghĩ đầy yêu thương và tận tuỵ của con. Con phải quên Tom, vì con biết là như thế. Tom không phải là người dành cho con, Alexa. Việc xảy ra với vợ con Tom là điều không sao chịu đựng nổi, rất, rất thê thảm. Nhưng đã xảy ra từ nhiều năm về trước. Nếu đến bây giờ Tom vẫn chưa hết nghĩ thì...

- Ba năm trước anh ấy chưa hết, nhưng con không biết bây giờ ra sao...

-.... thì sẽ không bao giờ hết - Diane nói tiếp bằng giọng quả quyết - Con có thể có một cuộc sống tuyệt vời với Jack. Và đó là điều con nên làm... - Diane ngừng lại, ôm chặt con gái và áp vào mai tóc đen bóng của con, bà nói - Có nhiều loại tình yêu, con biết không. Đôi khi, một tình yêu lớn trong đời không có nghĩa là kéo dài... biết đâu khi chấm dứt, nó mới trở thành tình yêu lớn - Diane thở dài, nhưng lát sau, bà nói - Mẹ biết, từ bỏ một người không phải là dễ dàng. Nhưng thực ra, Tom Conners đã bỏ con, Alexa ạ.

Sao con cứ tự dày vò mình... Mẹ khuyên con không đi Paris. Con sẽ không bị cám dỗ gặp gỡ Tom và rạch tung vết thương cũ.

- Con nghĩ là mẹ đúng, mẹ ạ. Mẹ luôn luôn đúng. Nhưng bà Anya sẽ khó chịu nếu con không đến dự tiệc.

- Mẹ đoán là bà ấy sẽ buồn - Lặng im giây lát, rồi Diane kêu lên - Có một cách! Con và Jack có thể cùng đi Paris với nhau. Chắc chắn con không thể tìm Tom nếu con ở đó với một người đàn ông khác.

- Có chắc không... Alexandra nghĩ, nhưng cô nói:

- Giấy mời không kèm thêm khách. Chỉ có tên con thôi.

- Nhưng bà ấy sẽ không từ chối con... nếu con nói là con sẽ đi Paris với... chồng chưa cưới của con.

- Thực ra, con không biết bà ấy sẽ làm gì nữa. Con phải nghĩ những điều mẹ nói đã, mẹ ạ.

Tấm thiệp mời dựng trên lò sưởi, cạnh chiếc đồng hồ hình xe ngưa, và việc đầu tiên cô làm lúc về đến nhà là cầm lên, đọc lại lần nữa.

Nhìn xuống góc bên trái, dưới những chữ tắt RSVP là ngày cuối cùng nhận lời hoặc từ chối "1 tháng Tư 2001". Và ở góc bên phải ghi chú "Thắt cà vạt đen" và bên dưới "Áo dài vũ hội". Vậy là cô còn một phần tháng Hai và cả tháng Ba để quyết định có đi hay không. Trong thâm tâm, cô rất muốn dự lễ kỷ niệm sinh nhật đặc biệt này với Anya. Nhưng còn vướng Tom Conners, lại còn những người bạn cũ của cô... Jessica, Kay, and Maria. Ngày một tháng Tư, cô lảm bẩm. Một loại ngày kỷ niệm, vì cô đã gặp Tom đúng vào ngày một thang Tư năm 1996. Lúc ấy cô 25, anh 37 tuổi.

Để lại tấm thiệp mời lên mặt lò sưởi, cô quỳ xuống trước miệng lò, đánh diêm châm vào giấy và những dăm gỗ trong vỉ lò. Trong vòng ít phút, cô đã nhóm xong ngọn lửa, những thanh củi bắt cháy nhanh chóng, ngọn lửa liếm lên tận ống khói.

Đứng dậy, Alexa bật đèn. Cùng với ngọn lửa, nó đem lại ánh sáng lung linh ấm áp cho phòng khách đã mờ tối vì ráng chiều muộn ngày đông. Cô ngồi xuống ghế sofa trước lò sưởi, nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đang bập bùng, nhảy múa trong lò. Tâm trí cô phiêu diêu trong nhiều ý nghĩ thay đổi, nhưng tâm điểm nổi bật vẫn là Tom. Chính Nicky Sedgwick đã giới thiệu họ, khi Tom đến trường quay ở Billancourt gặp Alain Durand, thân chủ của anh đang đạo diễn một bộ phim. Đó là một bộ phim Pháp - Mỹ hợp tác, công phu và tốn kém. Nicky và em trai là Larry phụ trách nghệ thuật và thiết kế của bộ phim, và theo lời gợi ý của Anya, họ đã thuê Alexa làm trợ lý.

Bộ phim là một thử thách lớn. Phim nói về Napoleon và Josephine, và Nicky là người đứng đầu, rất khắt khe về các chi tiết lịch sử. Anh rất thích thú các tác phẩm của cô, khả năng của cô, và hầu hết các phông vẽ của cô.

Ngày Tom Conners đến xưởng phim, việc quay phim đang tiến hành suôn sẻ. Alain Duran và Tom đã mời anh em nhà Sedgwick ăn tối sau lúc họ bận bịu suốt ngày, và cô cũng được mời.

Cô đã lặng người vì diện mạo, sức mê hoặc và sự lịch lãm của Tom. Anh đối xử với cô rất lịch thiệp và thanh nhã, và trước lúc bữa ăn kết thúc, cô đã mê anh. Khuya hôm đó, trên xe của anh lúc anh đưa cô về nhà, cô thấy mình đã ở trong vòng tay anh. "Một cuộc tự thiêu tình nguyện", anh gọi thế, nhưng sau đó không lâu, anh đã gọi đó là tình yêu sét đánh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai người đều biết như thế.

Nhưng sự hấp dẫn thanh thoát và vẻ duyên dáng bẩm sinh ấy che dấu một người đàn ông khó tính có nhiều tâm trạng, người gánh nặng cái chết vô ích của vợ và con, và một nổi buồn sâu sắc mà anh giữ kín rất kỹ trước bàn dân thiên hạ.

Nicky đã nhiều lần trêu chọc cô về chuyện Tom, có lần anh nói:

- Tôi đố rằng phụ nữ ắt phải thấy được tâm trạng ảm đạm của anh. Anh chàng Bayon ấy rất quyến rũ và gợi tình.

Nhưng Larry đã cảnh báo cô:

- Anh ấy đến với cô nhưng kéo theo cả một gánh nặng những hành trang kỷ niệm - Larry đã nói toạt ra - Cẩn thận đấy, cố mà giữ lấy thân.

Alexa với lấy tấm mền trên tay ghế sofa, và duỗi người dưới mền. Tâm tư cô đọng lại cùng Tom và những ngày bên nhau của họ ở Paris. Bất chấp trạng thái ủ rũ và những cơn buồn khủng khiếp của anh, quan hệ của họ rất thắm thiết, thậm chí còn ngây ngất mỗi khi anh rũ bỏ gánh nặng của quá khứ. Mối quan hệ ấy chỉ chấm dứt khi cô muốn vĩnh viễn bên anh. Kết hôn. Con cái.

Hiện giờ anh 42 và vẫn chưa lấy vợ, cô cảm thấy chắc chắn như thế. Thật là hoài phí, cô nghĩ và nhắm mắt lại, cô ao ước ngủ được. Cô muốn quên Tom và những xúc cảm về anh. Cô sẽ không bao giờ trở lại Paris. Không đến dự kỷ niệm sinh nhật lần thứ 85 của Anya Sedgwick.