Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 67




— Vì anh quan tâm em, cho nên điệu bộ khi ghen là đáng yêu nhất. —

﹋﹋﹋﹋

Đại sự mà dạo này Gia Y tâm tâm niệm niệm nhất, đó là phải làm gì trong ngày sinh nhật của Tăng Thác, làm thế nào để tặng cho hắn sự kinh hỉ lớn nhất.

Mùa xuân ở Thượng Hải rất ngắn ngủi, mỗi một năm gần như là hết mùa đông rồi trực tiếp sang mùa hè. Các quầy sạp bán hạt dẻ dần dần mờ nhạt khỏi tâm trí người ta, trong khi đó các quầy trái cây thì bắt đầu tung dưa hấu ra thị trường.

Vào thời gian này năm ngoái, Gia Y còn bạo gan lái xe máy vòng vòng dưới trời nắng gay gắt gần bãi biển.

Sau đó tình cờ biết được Tiểu Sách làm việc ở bệnh viện Hoa Thiện, số 900 đường Urumsi liền trở thành một địa chỉ khiến cậu ghi khắc trong lòng.

Chuyện dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Lúc đó còn có Trác Dật mỗi lần trở lại cửa hàng liền ngồi trên bậc thang nhà bếp, híp mắt hút thuốc.

Hiện giờ, lại là mùa hè.

Có lẽ người khác không tin số mệnh, nhưng ít nhất có Gia Y tin.

Trong hàng ngàn hàng vạn con người, duy chỉ có khi gặp được hắn, yêu hắn, cuối cùng bước đến bên cạnh hắn, bước đi cùng hắn, không phải vận mệnh thì là cái gì đây ? Người đời luôn nói chúng ta sẽ gặp được người thích hợp của mình vào một thời điểm thích hợp, lời ấy tuyệt đối không sai.

Ngày hôm nay đã thật sự tới sinh nhật Tăng Thác, Gia Y tỏ ra rất trịnh trọng, giống như thật sự muốn lo liệu một sự kiện lớn kinh thiên động địa vậy.

Buổi chiều trở về từ Tịch Thiêu trước thời gian, chuẩn bị xong xuôi hết thảy rồi chỉ chờ Tiểu Sách tan tầm.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là một phần quà sinh nhật, với cả một bàn đồ ăn mà thôi.

Không phải là không nghĩ đến những ý tưởng lãng mạn, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, có hoa lệ lãng mạn cũng thế, làm ra những hành động bất ngờ cũng thế, vậy thì không bằng chờ đợi hắn với những ngọn nến rồi cùng nhau dùng một bữa tối ấm áp.

Trong tủ lạnh phòng bếp, có một hộp ô mai được James mang tới.

Đoạn thời gian từng ở Canada kia, chỉ cần nhìn thấy ô mai liền phá lệ can đảm, vì thế cho đến tận bây giờ, James mỗi lần nhìn ô mai sẽ nhớ tới cậu.

Hôm qua khi mang hộp ô mai đến, thái độ của Tăng Thác luôn kỳ lạ trước sau không đổi.

Vừa nghe nói là James tận tay đưa đến, hắn trầm mặc nhướn mày, không lên một tiếng. Biết là vò giấm chua của hắn lại đang ồ ồ phát tác, Gia Y hì hì ngồi xuống sô pha, chọt chọt khuôn mặt trông lạnh băng của hắn: “Có muốn ăn một chút không ? Nếu không thì lãng phí lắm.”

Còn kém mỗi việc đưa một quả tới tận miệng hắn. Tăng Thác vẫn trưng cái bộ mặt lãnh đạm: “Không cần.”

Bất quá, cho dù thật sự đút cho hắn ăn, hắn nhất định vẫn sẽ không tự nhiên mà ngó mặt sang chỗ khác thôi.

“Ôi chao, Tiểu Sách ~”

“Làm gì.”

“Ăn một chút thôi.”

Biết hắn cư xử như vậy là vì ghen, nhưng vẫn nhịn không được muốn ghẹo hắn. Đấy cũng là do ở cùng nhau lâu ngày mới dám làm, biết rằng biểu tình giận dữ vểnh râu trừng mắt kia chẳng qua là hòng dọa mình thôi, cho nên mới dám muốn gì làm nấy như vầy.

“… Bớt nói nhảm đi.” Cặp mắt tối trầm của hắn vẫn thủy chung hướng về phía khác, những lúc tỏ vẻ rầy rà như này, trông buồn cười hệt như một thiếu niên trung học vẫn chưa lớn.

Gia Y ha ha cười, rướn người qua ôm cổ Tiểu Sách, hôn một phát thật kêu trên mặt hắn.

Tự bản thân nam nhân có lẽ không biết rằng, bộ dáng của mình khi vì Gia Y mà ghen rất… đáng yêu.

Tiếng thang máy mở cửa ngoài hành lang vang lên có thể nghe rõ ràng, rồi sau đó chính là tiếng bước chân quen thuộc.

Tăng Thác mở cửa, liền nhìn thấy Gia Y đi ra từ phòng bếp, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Phải nói đây mới đúng là một căn nhà chân chính.

Bước vào nhìn kĩ một lượt, thì ra không chỉ có buồng vệ sinh, mà ngay cả phòng khách, các phòng khác cũng đều được quét dọn tinh tươm, mang lại cho người ta một cảm giác sạch sẽ, thanh mát, thoải mái. Tâm trạng bất giác tốt lên nhiều, nhất là khi biết người này có lẽ là vì sinh nhật của mình cho nên mới bận bịu một chập lâu như vậy.

Một bữa tối phong phú, một cái bánh sinh nhật, và cả một hộp quà được gói lại tinh tế.

Nhân lúc sau bữa ăn, khi Gia Y chủ động yêu cầu để mình rửa chén, hắn cầm gộp quà vẫn chưa mở ra suy nghĩ, “Là cái gì ?”

Người đang rửa chén trong bếp cũng không muốn nói ra đáp án: “Tự mở ra xem đi.”

Thần bí ghê vậy.

Sau những tiếng xé giấy gói roạt roạt, cậu cẩn thận nghe ngóng phản ứng của nam nhân.

“Có hàm nghĩa gì đặc biệt không ?”

Sau khi mở hộp quà, hiện ra là một sợi dây nịch hàng hiệu nhưng kiểu dáng đơn giản. Có điều bản thân hắn cũng đâu thiếu dây nịch, với hiểu biết của mình về Gia Y, chỉ sợ là cậu có dụng ý khác.

“Có.”

“Là gì ?” Phó Gia Y, đừng có thừa nước đục thả câu với tôi.

Người nọ cười như một đứa con nít di chuyển lại gần: “Có thể buộc anh lại a.”

Tăng Thác ngẩn người, đi về phía cậu, hai tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng có vẻ gầy yếu của cậu, “Phải dựa vào cái này mới được ?”

Trước đó đã bị người trước mặt nhìn thấu sự thật không muốn mở miệng, nam nhân không được tự nhiên muốn dùng việc này cười ngược lại Gia Y.

Gia Y cười rộ lên, giống như vui đùa nói: “Đã nói dây nịch này là đồ tốt mà, nếu ngày nào đó anh gian dối tôi đi trèo tường, thì ít nhất khi cởi quần còn có thể nghĩ đến tôi.”

Vừa dứt lời, Gia Y liền cảm thấy cái ót mình bị gõ một phát không nặng không nhẹ. Nam nhân trách cứ: “Này mà cũng tính toán.” Ngữ điệu oán giận giờ phút này nghe qua khiến người ta càng thêm ức chế.

“Tiểu Sách.”

“Ừ.” Nam nhân từ phía sau lẳng lặng ôm cậu.

“Sinh nhật vui vẻ.”

“…”

“Tiểu Sách.”

“Ừ.”

“Em yêu anh.”

“… Ừ, tôi biết.” Ngữ khí nhàn nhàn, nhưng chưa để người trước mắt bùng nổ đã bất ngờ xuất một câu: “Tôi… cũng yêu em.”