Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 66




— Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông. —

﹋﹋﹋﹋

Khi Tăng Thác nhận được một cú điện thoại, biểu tình trên mặt hắn còn rét lạnh hơn bất kỳ lúc nào khác.

Trịnh Dịch Tắc đang nghỉ trưa trên salon phòng khám, thích ý híp mắt, thấy Tăng Thác bắt điện thoại rồi nói một câu: “Đúng, là tôi.” Sau đó trầm mặc. Nhìn không rõ được biểu tình của Tăng Thác, chỉ nghe cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Tôi lập tức qua.” Rồi lưu loát cúp điện thoại.

“Hửm ? có chuyện gì vậy ?”

Tăng Thác không liếc hắn lấy một cái, lập tức ra khỏi phòng nghỉ, hấp tấp cất bước.

Đoạn đường đến bệnh viện nhỏ kia không mất bao nhiêu thời gian, nhưng khi ngồi trên taxi lại nóng vội khó hiểu. Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hâm nóng đến khiến da đầu hắn tê dại.

Cứ nghĩ sắp đến mùa hè rồi, chắc cậu sẽ không phát bệnh thường xuyên.

Thế nhưng hôm nay đến tột cùng là trạng huống nào đây ?

Phó Gia Y, em lại ăn lung tung gì nữa vậy ? Hay là làm gì ?

Giờ phút này, chân mày Tăng Thác gắt gao nhíu chặt vào nhau, nóng vội đến mức hận không thể ngay tức khắc nhìn thấy cậu.

Lúc tìm được cậu trong bệnh viện tư nhân kia, cậu đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, sắc mặt thoạt trông không được tốt lắm.

Vội vàng đi qua, phát hiện có Trác Dật ngồi bên cạnh cậu.

Tăng Thác lúc này không còn lòng dạ nào bận tâm những chuyện khác, chỉ đứng trước mặt Gia Y, “Cậu sao rồi ?”

Gia Y nhìn thấy hắn đến, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười gọi hắn một tiếng, nhưng đó là thật lòng vui vẻ: “Tiểu Sách.”

“Còn cười.” Tăng Thác tức giận trách cứ, tay phải vươn tới sờ sờ mái tóc đen trên đỉnh đầu Gia Y.

Sau đó lại đối diện với Trác Dật, Tăng Thác máy móc chào một tiếng.

Bây giờ mới nhớ ra, người khi nãy gọi điện cho hắn, nghe kĩ thì rõ là Trác Dật.

“Nghe James nói, lúc đang định bố trí hội trường thì bệnh sỏi mật của cậu ấy lại phát tác, đau rất kịch liệt, đến mức phải nằm lăn trên mặt đất, cho nên phải đưa đến bệnh viện gần đây.” Trác Dật mở miệng giải thích vài lời, “James đang giúp đi lấy thuốc.”

Ác, thì ra còn cái người tên James nữa. Tăng Thác âm thầm chửi trong lòng.

“Bác sĩ nói thế nào ?”

“Ừm, không được ăn trứng gà.”

“Cậu hôm nay ăn ?”

“… Ừm.” Lúc đang nghỉ ngơi giữa trưa, có James đến… Có điều điểm này Gia Y không dám nói ra miệng.

Người bị sỏi mật phải tránh ăn trứng gà với những thứ quá nhiều dầu mỡ, những điều này Tăng Thác đều đã căn dặn kĩ càng. Nhưng mình lại tham ăn, kiềm không được cái miệng. Bệnh vừa chuyển biến tốt một chút liền lén ăn.

Tiểu Sách thở dài, hung dữ nói: “Phó Gia Y cậu bỏ ngoài tai những lời của tôi đúng không !”

Gia Y cắn cắn miệng, trưng vẻ mặt đáng thương: “Được rồi mà, lần sau không vậy nữa.”

Hết cách với cái người mang bệnh đáng thương trước mắt này, Tăng Thác dù tính tình có khó khăn cách mấy cũng đành bỏ qua.

Lúc này, James đi tới, trên tay cầm một bịch thuốc vừa lấy: “Ồ, đều ở đây cả à. Cái này một ngày uống ba lần, một lần hai viên… Cái này mỗi ngày một lần, phải nhớ uống đó.”

Biết Tiểu Sách đang đứng bên cạnh, cho nên sự nhiệt tình của James lúc này chỉ làm Gia Y thêm phần xấu hổ: “… A tớ biết rồi, cám ơn.”

“Đừng khách sáo. Chuyện hội trường tọa đàm cậu không cần phải gấp, thân thể quan trọng hơn.”

Người ngoại quốc ngay thẳng nào đó không hề nhận ra sự kỳ quái trong không khí. Cho đến khi Trác Dật nhịn không được mở miệng: “Làm tốt lắm James, kế tiếp cứ giao cho Tăng Thác đi. Anh ta cũng là bác sĩ nên biết phải xử lí như thế nào.”

James nghiêng mặt sang nhìn, vừa định giới thiệu một phen đã bị Tăng Thác một câu chặn lại: “Đã phiền các cậu vất vả bôn ba một chuyến, cám ơn nhiều.” Khi nói chuyện rất tự nhiên ôm vai Gia Y, “Tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

Trác Dật cũng không phải người hồ đồ. Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tăng Thác, gã vỗ vỗ vai Gia Y, “Bọn tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Gia Y vẫy tay chào bọn họ, “Ừm, cám ơn các cậu.”

Vốn đã có một Trác Dật, nay lại thêm một tên người Canada, thật đúng là “náo nhiệt”.

Tăng Thác tự hiểu trong lòng, nhưng cũng không vạch trần thẳng. Bàn tay ấm áp sờ sờ bên tai Gia Y, “Đi được chưa ?”

Gia Y gật gật đầu, đứng lên, đi theo sau Tiểu Sách. Bởi vì đau, cho nên đi không được nhanh. Tiểu Sách hiểu được cho nên cũng cố ý thả chậm bước chân. Thế nhưng vẫn nghe thấy người phía sau nhỏ giọng kêu: “Tiểu Sách, anh chậm một chút… Theo không kịp…” Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Gia Y, trên mặt hiện biểu tình không kiên nhẫn, sau đó nhanh chóng chìa một bàn tay ra trước mặt cậu, “Lại đây.”

Hai người đi rất sát nhau, nên không ai chú ý đến hai bàn tay giao nhau của họ.

Gia Y ngậm miệng không hề giải thích vì bầu không khí ngượng ngập vừa nãy, chỉ là bàn tay nắm lấy Tiểu Sách ngày càng chặt, giống như muốn an ủi hắn rằng: Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông.