Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 64




— Đã ngần ấy năm như vậy rồi, mà thời gian vẫn tựa như đang tản bộ, chẳng hề thay đổi chi. Chỉ có những năm tháng tuyết trắng đã đổi lại thành những tháng ngày mưa dầm ẩm ướt mà thôi. —

﹋﹋﹋﹋

Buổi sáng mười giờ nắng rực rỡ, bấy giờ là đang vào lúc không lạnh cũng không nóng.

Trong Tịch Thiêu đầy hoa tươi nở, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra làm xao động đến chiếc chuông gió treo trên cửa. Tiếng chuông thanh thúy vừa vang lên, người nọ cũng từ bên ngoài mang theo hơi nắng bước vào trong cửa hàng. Khuôn mặt kia, sau khi vừa trông thấy ‘ông’ chủ, liền nở nụ cười.

“Buổi sáng tốt lành.” Đôi mắt màu lam cũng cười theo, hàng mi thật dài như phủ bóng xuống đôi mắt cong cong.

Sống mũi cao thẳng khác hẳn với người châu Á, xương hàm cương nghị rõ ràng, dáng người cao lớn, còn có màu tóc nâu kia… Rõ ràng là một người châu Âu điển hình như thế, nhưng lại có thể nói tiếng Hán rất không tồi. Mà giọng nói này, cũng quen thuộc như vậy, giống hệt giọng nói trong điện thoại hôm qua, cởi mở như ánh nắng hôm nay.

Gia Y nhìn người trước mắt, không biết vì giật mình hay gì mà chậm chạp không thể nói ra lời.

“Arthur, thật là cậu.”

Đã bao nhiêu năm rồi, không có ai gọi cậu như vậy. Cái tên này tựa như một ký tự thoáng qua, suýt nữa đã bị Gia Y quên lãng. Mà khi một lần nữa gặp lại cậu con trai rất rạng rỡ ngày ấy, sự kinh hỉ không khỏi tràn dâng.

“Sao cậu lại ở Thượng Hải ? !” Sau một cái ôm rắn chắc, Gia Y hưng phấn hỏi.

James.

Sau khi rời khỏi Canada, thi thoảng cũng gặp được vài người cùng tên James. Nhưng không có ai giống.

Nói ra cũng buồn cười, dù gì cũng là những người khác nhau, nhưng mỗi khi nghe đến cái tên đó vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.

Đoạn ngày thiếu niên ở Canada kia, có hắn làm bạn, cho nên cảm thấy rất vui vẻ tự do.

James khoác bàn tay lên đầu Gia Y một chút, khoa tay múa chân một hồi, “Hình như cao hơn nha.”

Gia Y buồn cười bất đắc dĩ vùng ra, “Hey, làm ơn đi… !”

Hắn cũng cười rộ lên, “Xin lỗi xin lỗi, đã lâu không gặp, cũng sắp quên mất bộ dáng cậu ra sao rồi.”

Khi hắn cười, một hàng răng trắng toát lộ ra. Ánh mắt hơi cong lên, vẫn giống hệt như năm đó.

Như đã biết, dáng người và mặt mũi của người ta sẽ thay đổi theo thời gian, điểm duy nhất luôn không đổi chính là, khi người ta cười, khi người ta khóc.

Hai người tìm đến một quán cà phê, ngồi xuống hàn huyên hồi lâu.

Thế mới biết kỳ thật James đã sinh sống ở Thượng Hải hơn một năm, vẫn luôn giảng dạy ở trường ngoại ngữ kia.

“Mới một năm ? Thế mà tiếng Trung của cậu tốt thật.” Gia Y có chút không thể tin.

“Trước khi đến Thượng Hải đã học ở Canada hơn hai năm.”

“Để làm gì ?”

“… Bởi vì thấy tiếng Hán rất có ý nghĩa, hơn nữa, kỳ thật đã lên kế hoạch đến Thượng Hải từ rất lâu rồi.”

Thượng Hải là một thành phố như thế.

Nàng giống như một cái lò to lớn, chứa đầy đủ các loại người. Bọn họ không có cùng màu da, không có cùng tín ngưỡng, lối sống của mỗi người cũng hoàn toàn khác nhau. Mỗi một ngày gặp được một người, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái, tỉnh lại sẽ không nhớ rõ nữa.

Nghĩ đến đã ở đây hơn một năm, hai người bạn từng quen biết hóa ra đều sinh hoạt tại nơi này, từ nay sẽ không còn phải cảm thấy cô đơn nữa.

“Thật ra thì, lần này cũng nhờ có Trác Dật.” James uống cà phê, “Tớ với cậu ta cũng là vô tình quen nhau, sau khi làm bằng hữu, cậu ta biết tớ muốn lo liệu tọa đàm nên giới thiệu liên lạc với một cửa hàng bán hoa, rồi cho tớ danh thiếp của cậu. Tớ lúc ấy đã cảm thấy chắc tám chín phần mười, bởi vì cậu thường nói tên của mình rất đặc biệt.”

“Thì ra cậu chính là người hôm trước Trác Dật vừa quen… ?”

Gia Y còn đang cảm thán thế giới thật nhỏ, thì chợt nghe James nói tiếp: “Tớ dựa theo số điện thoại trên danh thiếp mà gọi, tiếp theo liền nghe được giọng nói chuyện của cậu, hóa ra thật sự đúng.”

Gia Y trêu chọc cười, “Còn nhớ rõ giọng tớ à, trí nhớ không tồi ha.”

Gương mặt nghiêng của James phủ dưới ánh nắng, hắn nhìn cà phê trong ly, “Cậu nha, bắt điện thoại lên trước khi nói chuyện còn theo thói quen hắng cổ họng một cái, vừa nghe biết ngay là cậu rồi.”

Nhìn kỹ, cậu cũng chẳng khác gì những năm trước, có điều đã không còn ngây thơ. Khí tức ấm áp sáng sủa vẫn không mất, thế nhưng đã thêm vào đó một phần chín chắn thành thục.

Đã ngần ấy năm như vậy rồi, mà thời gian vẫn tựa như đang tản bộ, chẳng hề thay đổi chi. Chỉ có những năm tháng tuyết trắng đã đổi lại thành những tháng ngày mưa dầm ẩm ướt mà thôi.

“Cậu đã thật sự mở cửa hàng hoa ở nơi này, còn tưởng hồi trước cậu chỉ nói đùa thôi chứ,” James cảm thán nói, “Lần này nhớ giảm giá cho tớ à.”

Gia Y ha ha cười: “Mới đến Thượng Hải bất quá được một năm đã biết trả giá rồi hả ?”

Đang lúc nửa chừng, Tiểu Sách gọi điện tới.

Gia Y bắt máy lên, chợt nghe Tiểu Sách đầu bên kia nói: “Buổi tối phòng cấp cứu tăng ca, khỏi cần chờ tôi ăn cơm.”

“Ừm, biết rồi.”

Sau khi dặn dò ‘chính sự’ xong, lại như có như không quan tâm vài câu: “Đang trong cửa hàng ?”

“Ác, không phải…” Gia Y ngẩng đầu có chút ngượng ngùng liếc nhìn James một cái, “Ở bên ngoài đàm công sự.”

“Vậy cúp.”

Đang lúc định cúp máy thì lại nghe thấy đầu kia điện thoại gọi cậu một tiếng: “Phó Gia Y.”

“Còn chuyện gì ?”

“Không có gì, chỉ là nhớ cậu. Cúp.”

Mặt Gia Y bỗng chốc tăng nhiệt độ, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại còn James đang ngồi trước mặt, ngại phải nói ra lời yêu đương, vì thế vội vàng nuốt vào.