Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 37




— Một ý niệm dần bành trướng, muốn được yêu anh, cũng như muốn được thật sự ở bên cạnh anh, không cần phải ở trong mộng tưởng của mình nữa. —

﹋﹋﹋

Khi Gia Y tỉnh lại, trên giường chỉ còn mình cậu. Cậu mở cửa, ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Sách đang ngồi trong phòng khách uống trà. Nam nhân hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, nhưng không nói gì.

Gia Y đi đến, hai tay bắt chéo sau lưng, bỗng dưng tỏ ra quy củ: “… Buổi sáng tốt lành.”

“Sớm.” Tăng Thác lật trang báo trên tay, tiếp tục xem.

“Cái kia, ngày hôm qua… Cám ơn.” Nói xong mới cảm thấy có chút kỳ quái, vội bổ sung một câu: “Ý tôi là, tôi đã say quá mức, cám ơn anh đã chiếu cố…”

Tăng Thác cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ nói: “Biết là tốt rồi.”

“Còn có, thực xin lỗi… Trong lúc mơ hồ, đã leo lên giường anh.”

“Khụ khụ — !” Tăng Thác bị sặc một ngụm trà, ho lên. Nghĩ thầm, cảm thấy thú vị: mơ hồ leo lên giường tôi, nói vậy là ý gì? Hắn miễn cưỡng nhịn xuống không cười ra miệng, nghiêm trang nói: “Quên đi, không trách cậu.”

“Còn có… Đã làm dơ nhà anh…”

“Phó Gia Y, còn dám dong dài xem.” Gia Y còn chưa dứt lời đã bị Tăng Thác một câu cắt ngang: “Đánh răng đi.”

“Ặc, được.” Xem bộ dáng nam nhân không một chút muốn tranh luận, Gia Y cũng nhẹ nhàng thở ra, thí điên thí điên đi vào phòng vệ sinh đánh răng. Thế nhưng, vừa chạy thắt lưng lại đặc biệt lên cơn.

Càng ngày càng gần đến cuối năm, quan hệ của cậu với Tiểu Sách so với trước kia đã có chút tiến triển. Gia Y nhìn mình trong gương, chà chà răng, cao hứng huýt gió mấy điệu.

Cậu nghe thấy Tiểu Sách trong phòng khách nhận một cuộc điện thoại, hình như là từ bệnh viện gọi tới.

Quả nhiên, không lâu sau chợt nghe thấy tiếng Tăng Thác từ bên ngoài truyền vào: “Tôi phải vào bệnh viện một chuyến, không đủ nhân lực.”

Gia Y miệng còn đang ngậm bàn chải, một miệng đầy bọt chạy ra, gật đầu với Tiểu Sách.

“Trong tủ lạnh có đồ ăn.” Tăng Thác khoác chiếc ba-đờ-xuy vào, chỉ chỉ mớ bọt trong miệng Gia Y, “Đi vào súc sạch sẽ ngay !” Khẩu khí tuy là nghiêm túc, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, Gia Y không hiểu sao lại cảm thấy thật vui vẻ.

Nhanh chóng trở lại phòng vệ sinh, súc miệng sạch sẽ xong, đuổi theo trước khi Tăng Thác đi khỏi, từ phòng vệ sinh ngóc đầu ra: “Tiểu Sách !”

Nam nhân một bên mang giày một bên hỏi: “Làm gì.”

“Ngày 31 tháng 12, cùng đi chơi nhé !”

Nam nhân không trả lời ngay, chỉ chuyên chú sắp xếp mớ đồ phơi trên dây, rồi mới nhàn nhạt trả lời một câu: “Đã biết.”

“He he he he he…” Gia Y cười tới híp mắt.

Tăng Thác nhìn cậu một cái: “Cảng đốc.” Xoay người một phát, ra khỏi cửa.

Tăng Thác vừa đi, Gia Y càng hát hò say đắm hơn, đó là sự hưng phấn từ tận đáy lòng. Có thể cảm nhận rõ ràng hơn, rằng Tiểu Sách kỳ thực không phải là một con người xa cách, khó tiếp cận. Hắn có điểm đáng yêu của hắn, cũng có những lúc biết ôn nhu.

Mùi kem đánh răng bạc hà thật tươi mát, là mùi hắn thích. Hết thảy các thứ như nước rửa bồn, sữa tắm, đều là mang hương vị bạc hà thanh mát. Sự thanh mát ấy hiện đang tràn đầy miệng Gia Y, cậu mở tủ lạnh tìm tìm thức ăn. Muốn với tay lấy một cái ly từ tủ chén để rót nước uống, lại phát hiện không tìm thấy cái ly sứ màu trắng mình mua kia.

Tủ chén không có, trên bếp không có, trong tủ kính cũng không. Thế ở nơi nào a ?

Gia Y lại tìm quanh phòng khách một lượt, nhưng vẫn không phát hiện mục tiêu.

Cậu nhìn chằm chằm phòng ngủ Tiểu Sách – có nên vào xem một chút không ? Chỉ là tìm một cái ly thôi mà, hẳn là có thể ha ? Huống chi, mình cũng đã ngủ ở đây rồi, chắc là không có vấn đề đâu ha ? Trước khi mở cửa phòng, Gia Y mặc niệm trong lòng: Tiểu Sách Tiểu Sách, em cam đoan sẽ không làm dơ phòng đâu, thật đó !

Ngoại trừ tủ chén, tủ TV này kia thì còn chỗ nào có thể chứa cái ly nữa đâu, Gia Y chuyển mục tiêu vào cái tủ ba ngăn bên kia. Sẽ ở ngăn nào đây ? Gia Y thật cẩn thận mở ra ngăn thứ nhất, quả thực nhìn thấy cái ly sứ màu trắng đang an an ổn ổn bên trong. (ngăn thứ nhất không có nghĩa là ngăn trên cùng, bởi vì mấy chương về trước có nói Tăng Thác cất vào ngăn dưới cùng)

Hắc hắc. Gia Y lại vui vẻ, lại còn giấu trong ngăn tủ, rõ ràng trân trọng như vậy mà không thèm nói, Tiểu Sách anh cũng thật gian manh.

Bất quá cái từ “gian manh” trên là trăm triệu lần không thể nói trước mặt hắn. Nếu không thì không biết khuôn mặt kia sẽ trở nên hung tợn ra sao, rồi mắng mình đến thế nào đâu.

Cậu vừa mới mở ngăn tủ ra, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa tra vào cửa. Gian manh cũng để quên đồ sao ? Ai bảo để lung tung !

Gia Y nhanh chân từ trong phòng đi ra, lại phát hiện người mở cửa vào không phải Tiểu Sách.

Cậu nhất thời đứng người giữa phòng khách, không biết làm gì hơn, chỉ biết kinh ngạc trừng mắt nhìn người kia. Người bước vào nhìn thấy trong nhà có người, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

“Cậu là…” Gia Y lăng lăng nhìn, nói cũng chỉ được nửa câu. Bởi vì cậu quen người đó.

“Cậu ở chung với anh ấy ?” Người tới đứng tại bậc thềm buông chìa khóa ra, từ trên kệ dép lấy xuống một đôi dép lê, rất quen thuộc.

“Tôi…” Gia Y cả người như muốn lảo đảo, nhớ lại vấn đề vừa bị hỏi, vội vàng không để ý gật đầu.

“Tôi nói, cậu bây giờ là bạn trai của anh ấy ?”

Gia Y nghe vậy, nuốt một ngụm nước miếng. Muốn gật đầu, rồi lại không thể.

Người nọ như chế giễu nở nụ cười, tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của Gia Y, “Nếu không có gì, vậy mời cậu trở về đi.”

Vì sao.

Vì sao cậu ta lại có chìa khóa nhà Tiểu Sách.

Không phải đã chia tay rồi sao.

Không phải đã giải quyết rõ ràng rồi sao.

Trong đầu Gia Y chỉ còn có liên tiếp những chữ vì sao.

Cậu xiết chặt nắm tay, “Cậu tới đây làm gì, cậu gặp anh ta dưới lầu sao ? Anh ta đưa chìa khóa cho cậu ?”

“Không, tôi không có gặp anh ấy. Chìa khóa này là của tôi, rảnh rỗi về nhà cũ xem thử, bộ kỳ quái lắm sao ? Tôi chẳng qua là đến lấy lại vài thứ.”