Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 32




— Anh lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, em suýt nữa đã quên, anh bất quá cũng chỉ là người bình thường, lòng ghen tị này kia anh cũng phải có. —

~~~~~

Cứ như là đã có dự cảm từ trước. Lúc nghe Lâm Cát Cát nói bạn trai cô cũng làm ở khoa cấp cứu bệnh viện Hoa Thiện, cậu không hề ngạc nhiên.

Cái gọi là họp mặt đồng nghiệp, kỳ thật là có một bác sĩ phòng cấp cứu sắp đi Anh quốc đào tạo chuyên sâu, cho nên mới tổ chức.

Trước đó Gia Y cũng đã tính toán, có nên hỏi Tiểu Sách một chút không, nếu Tiểu Sách có đi thì không chừng có thể mang cậu theo. Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Sách có thể sẽ phản ứng, Gia Y liền đập tan ý niệm này trong đầu. Rõ ràng đã có Lâm Cát Cát da mặt dày đi cùng. Chỉ là đến đó nhìn thử một cái thôi, nếu Tiểu Sách không ở đấy thì xoay lưng bỏ người chạy lấy của.

Gia Y rốt cục cũng may mắn được nhìn thấy bạn trai Cát Cát. Anh ta sau khi hết ca thì lái một chiếc Passart tới đón cô. Mái tóc ngắn sạch sẽ vén gọn gàng sau tai, coi như cũng đàng hoàng đáng tin, ánh mắt khi cười lên hệt như ánh mặt trời. Anh ta vừa mở cửa xuống xe, Gia Y liền nhận ra, người đó là cùng phòng làm việc với Tiểu Sách. Thì ra là anh ta a – Trịnh Dịch Tắc. (ta thích anh này (๑´∀`๑))

“Đây là bạn của em, Phó Gia Y.” Lâm Cát Cát cười giới thiệu với bạn trai mình.

“Chào.” Trịnh Dịch Tắc mặc một đồ Tây, nhìn qua vô cùng lịch lãm. Anh ta vươn tay tự giới thiệu, “Trịnh Dịch Tắc.”

“Xin chào.”

“Chúng ta có phải đã từng gặp nhau không ?” Trịnh Dịch Tắc lại nhìn thoáng qua Gia Y, không nhớ rõ hỏi han.

“A… Tôi là bạn của Tăng Thác.”

Trịnh Dịch Tắc bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế, chúng ta quả thực đã gặp nhau. Cậu thì sao, Tăng Thác có lại đây đón không ? Không bằng chúng ta cùng đi đi.”

Tiểu Sách quả thực cũng có đi, Gia Y nở nụ cười, “Vậy cám ơn.”

Nam nhân một lần nữa ngồi lại ghế lái, thấp giọng nói với Lâm Cát Cát ở ghế phó lái: “Cát Cát, thắt dây bảo hiểm vào.” Bộ dáng trông rất cẩn thận chu đáo.

Cũng giống như Lâm Cát Cát đã nói, Trịnh Dịch Tắc đích xác rất hay nói, dọc đường đi cứ cười không dứt.

Biết Gia Y cùng Tăng Thác quen biết, vì thế cũng không ngại lôi đề tài về hắn ra đùa.

“Biết không, tất cả mọi người trong khoa cấp cứu đều cảm thấy, nếu Tăng Thác tiểu tử kia mà chơi mạt chược, nhất định có thể mở trúng rất nhiều thẻ trắng đấy. Bởi vì khuôn mặt của cậu ta chính là một cái thẻ trắng a, khí thế rất hợp đúng không ?” (ta chả hiểu mô tê gì về mạt chược, dò wiki xong cũng chả thấy liên quan @@)

Lâm Cát Cát nghe xong cũng cười nhạo, “… Thần kinh.”

“Ôi da không phải, cậu ta thật sự là như vậy mà. Mấy đứa con nít đến khám hơn phân nửa là bị cậu ta dọa khóc.” Nam nhân vừa nói, một bên vừa nhìn biểu tình của Gia Y trong kính chiếu hậu, “Ha hả, cậu đừng để ý nhé.”

Gia Y khoát tay, nói: “À không đâu, ai bảo bộ dáng của anh ta như thế.”

Có lẽ là nghe thấy khẩu âm của Gia Y lúc nói chuyện, Trịnh Dịch Tắc lại thêm một câu: “Cậu là người Hồng Kông ?”

“À là người Thượng Hải.” Vẫn dùng tiếng Thượng Hải sứt sẹo nói. Gia Y nhếch môi nở nụ cười, “Cát Cát dạy tôi đó.”

“Gia Y cậu lại nói không đúng chuẩn rồi.” Lâm Cát Cát quay đầu.

Trịnh Dịch Tắc nhếch khóe miệng, cố ý trêu chọc: “Chỉ có trò giỏi chứ không có thầy hay a, nói như thế là không đúng.”

“Ồ, tới rồi.” Nam nhân tắt máy, rút chìa khóa xe ra.

Gia Y xuống xe liền hỏi: “Anh ta đang ở bên trong sao ?”

Trịnh Dịch Tắc cũng không bận tâm, hào phóng đáp: “A đúng vậy, cậu ta tan việc xong thì trực tiếp tới ngay.”

Nơi được đặt là một căn phòng lớn ở một nhà hàng năm sao.

Lúc bọn họ vào, những người ở bàn tròn quả thực đã ngồi hơn phân nửa.

“Chào.” Trịnh Dịch Tắc rốt cục cũng thỏa mãn ý nguyện của các đồng nghiệp, đó là mang bạn gái mới đến giới thiệu, “Đây chính là bạn gái của tôi, Lâm Triết.”

Những người đang ngồi đều hướng mắt về phía Lâm Cát Cát.

“Này, giới thiệu muộn quá nha! Lát nữa phải phạt rượu.” Có người đã đợi không kịp mà trêu chọc Trịnh Dịch Tắc, giống như diễn viên chính hôm nay chính là hắn vậy.

Tăng Thác ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy Gia Y hắn có vẻ hơi giật mình.

“À, còn đây là bạn của Tăng Thác,” Trịnh Dịch Tắc dịch một bước chân, để mọi người có thể nhìn thấy Gia Y phía sau hắn.

Hình như hơi xấu hổ, có lẽ không nên tới đây… Gia Y kiên nhẫn chào hỏi mọi người.

Cậu nhìn đến Trịnh Dịch Tắc dương dương tự đắc hướng cằm về phía Tăng Thác nói: “Này, sao cậu không thèm đi đón hử ?”

Tăng Thác trầm mặc một lát, mới chừa một chỗ ngồi ở bên cạnh, nói với Gia Y: “Lại đây ngồi.”

Bên cạnh có một nữ đồng nghiệp cười rộ lên, nhỏ giọng bàn luận: “Chuyện này là từ khi nào vậy ? Sao một chút phong thanh của không có…”

Đang ngồi ở trong này bình thường đều là những người có quan hệ rất tốt, những chuyện liên quan nhau không cần nói cũng biết rõ.

Gia Y cứng ngắc ngồi xuống bên người Tăng Thác. Nhìn bản mặt nam nhân trưng ra, có chút bất an gọi hắn “Tiểu Sách…”

“Trở về nói.” Nam nhân uống ngay một hơi nước trong ly, nói nhỏ một câu như vậy.

Lúc Gia Y còn đang không yên, bỗng nhiên nghe thấy Tăng Thác ghé vào tai mình nhẹ giọng hỏi, “Cô ấy chính là Lâm Cát Cát ?” như là đang lầm bầm.

Không để ý ý tứ của Tiểu Sách, Gia Y theo bản năng hỏi lại: “Sao cơ ?”

“… Không có gì, tôi tưởng đó là nam.”

“…” Đôi đũa đang gắp đồ ăn của Gia Y ngưng lại tại chỗ, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu ra ý nam nhân.

Đúng vậy, cô ấy chính là Lâm Cát Cát.

Chính là Lâm Cát Cát đã nhắn tin chúc em ăn cơm ngon miệng lúc đang đi công tác.

Chính là Lâm Cát Cát mà em đã vờ tỏ ra đáng thương nhờ anh đọc giùm tin nhắn của cô ấy.

Nguyên nhân mà anh xụ mặt vứt điện thoại của em sang một bên, không muốn trả lời tin nhắn thay em, là vì anh hiểu lầm đó là đàn ông sao.

Gia Y đem đồ ăn bỏ vào miệng, cắn chiếc đũa hướng Tiểu Sách nở nụ cười, cười đến hai mắt cũng không thấy đâu.