Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 29




— Một ngày nào đó, em muốn đứng trước mặt anh, dùng một giọng Thượng Hải hoàn chỉnh không vết xước nói lời yêu với anh. —

~~~~~

Bọn họ đi vào mặt tiền cửa hàng vẫn còn trống trơn kia.

Chỉ có một bóng đèn cũ kĩ treo trên dây điện rũ xuống từ trần nhà. Tường nhà sơn màu trắng đã có vết ố. Tro bụi đầy đất vẫn chưa được quét tước.

Từ cầu thang nhìn lên trên, có thể nhìn thấy một căn gác nho nhỏ.

“Khi nào thì trang hoàng ?”

“Cuối tuần.” Gia Y đứng trong cửa hàng trống trơn, cao hứng phấn chấn, ánh mắt trong bóng tối lóe lên tia sáng, “Ưm Tiểu Sách, tôi muốn dựng một tấm bảng thật to trước cửa hàng, bên trên đều là ảnh chụp của các loại hoa. Còn thêm một cái kệ nữa, bên dưới có thể đặt chậu nước, bên trên là các loại giấy gói với kim bấm… Còn có a, tôi muốn sơn tường thành màu da trời…” Nói tới đây, cậu ngừng lại, “Tiểu Sách, hay là, anh đến giúp tôi đi ?”

“Làm gì.” Nam nhân hai tay đút vào túi áo, bộ dạng như muốn nói chớ gần.

“Sơn tường a.”

“Sao không tìm công nhân.”

“Tường tôi muốn tự tay sơn… Tới giúp tôi đi.”

“Không muốn.” Tôi ghét mùi nước sơn, ghét cả người bị vấy bẩn.

“Tới giúp tôi đi giúp tôi đi giúp tôi đi… Tiểu Sách kính nhờ anh đó…”

Biết là cậu cố ý làm bộ như đáng thương, nhưng vẫn nhíu mi nhượng bộ, “Nói sau.”

Biết như vầy đối với hắn đã là thỏa hiệp, Gia Y cười đến răng khểnh cũng lộ ra, “Hắc hắc hắc hắc, Tiểu Sách anh thật tốt.” Tăng Thác nhìn chiếc răng khểnh kia, cảm thấy trông hệt như một đứa trẻ.

Hắn nhìn quanh mặt tiền cửa hàng này, thuận miệng hỏi: “Cửa hàng tên gì ?”

“Tịch Thiêu.”

“Có nghĩa gì ?”

“Coi như là tiếng Nhật a. Nghĩa tương đương với ánh nắng chiều, hoàng hôn.”

“Cũng là em gái thích ?”

“Ừm, coi như vậy đi… Em ấy trước đây đặc biệt thích hoàng hôn, cảm thấy rất mới lạ, cũng thích nhất sóng biển buổi chiều tà. Mới đây, hai đứa bọn tôi còn thường xuyên đi dạo bờ biển vào chạng vạng, nghe tiếng sóng biển, nghe tiếng thủy triều. Vui nhất chính là lúc ngẫu nhiên nhặt được vỏ ốc, sau đó muốn cho em ấy nghe. Nhưng mỗi lần đều không nghe thấy gì cả, kỳ ghê nhỉ, chẳng lẽ mấy cái tôi nhặt được nhỏ quá sao… ?”

Gia Y mơ màng nói xong, còn quay đầu bất đắc dĩ cười với hắn. Tăng Thác nhìn cậu, cúi đầu nói: “Cảng đốc.”

Gia Y nghe xong nở nụ cười, giơ chân đá hắn, bất mãn nói: “Cút, anh mới Cảng đốc.”

Cảng đốc, chính là ngốc tử, hoặc là ngu ngốc. (Cảng trong Hương Cảng = Hồng Kông)

Trác Dật cũng từng nói cậu như thế, mang theo cái giọng điệu lưu manh, lúc ấy là vào một ngày mùa thu dưới trời nắng, gã hướng cậu huơ huơ tay, hô lên: “Ê Cảng đốc ! Lại đây !”

Nhưng lúc này nghe Tiểu Sách gọi, lại hoàn toàn bất đồng.

“Diện tích rộng nhỉ.” Nam nhân nhìn quanh bốn phía rồi đánh giá như thế.

Gia Y đứng thẳng lưng, hài lòng nhìn cửa hàng bản thân phải đi cả trăm dặm mới chọn được. Không bao lâu nữa, những vách tường cũ kĩ này sẽ biến thành màu sương chiều ấm áp rộng lớn, trên sàn nhà, trên kệ đều chất đầy hoa với hoa. Cậu sẽ ngồi ở nơi đây, bán hoa cho đủ dạng người khác nhau.

Trên đường về, Gia Y mở miệng, “Tiểu Sách, anh thích hoa gì nhất ?”

“Không biết.” Thay vì nói không đặc biệt thích hoa nào, thì không bằng nói là hắn căn bản không có hảo cảm với hoa. Cái giống loài chỉ nở trong thời gian ngắn ngủi rồi lại tàn, vậy thì những ngày nở rộ kia còn ý nghĩa gì ? Tăng Thác hoàn toàn không biết thưởng thức hay hưởng thụ hoa tươi, chỉ thấy đó là loại lãng phí. Huống hồ, một đóa hoa sau khi héo rụng, nhất định còn làm dơ sàn nhà của mình nữa. (¯―¯٥)

Gia Y một bên vẫn thao thao bất tuyệt, “Như vậy a… Tôi loài nào cũng thích. Mỗi hoa đều có một cái tên khác nhau, và ý nghĩa cũng khác nhau.” Nhưng đều bất chấp sự tàn úa để nở rộ.

Nhìn nam nhân không quan tâm gì với chủ đề hoa, Gia Y lại nói: “Này, Tiểu Sách, dạy tôi nói tiếng Thượng Hải đi.” Kỳ thật đã học được từ Lâm Cát Cát không ít.

Ánh đèn đường mập mờ chiếu lên khuôn mặt Tăng Thác, phản xạ lại biểu tình nghi hoặc của hắn.

Gia Y vẫn vô tư nở nụ cười, “Tuy có thể nghe hiểu một ít, nhưng cũng muốn tự mình học nói. Thí dụ như… thí dụ như, ‘loại hoa này mua như thế nào’ nói sao ?”

“Các tông hoa na năng mã.” Tăng Thác máy móc trả lời. (Ta để nguyên Hán Việt, còn câu ‘loại hoa này mua như thế nào’ HV là ‘giá chủng hoa chẩm yêu mãi’. Hự ! Bó tay.)

“Các tông hoa… na năng mã ? Các tông hoa na năng mã…” Gia Y còn thật nghiêm túc học theo, “Nè, vậy ‘Tiểu Sách là hỗn đản’ nói như thế nào ?”

“…”

Nhìn biểu tình cứng ngắc của Tiểu Sách, Gia Y nhịn không được ôm bụng cười to, “Đi đi, nói nghe đi mà.”

“Tiểu câu đầu.” Tăng Thác nghẹn ra một câu từ kẽ răng, Gia Y hiểu được hắn là đang nói mình. Cụm từ “tiểu câu đầu” này trước kia đã từng nghe qua, nghĩa gần giống với “tiểu quỷ” thì phải, vì thế cậu bất mãn quăng một cái liếc mắt cho Tăng Thác, “Tiểu Sách, ‘Tiểu Sách’ nói như thế nào ?”

Tăng Thác cau mày, đọc cái tên đó bằng tiếng Thượng Hải một lần, quả thực là rất khó đọc.

Gia Y cười to, “Ha ha ha, khó nghe thật !”

Không ngờ cậu lại lộ ra chiếc răng khểnh, vừa trong sáng cũng vừa nghiêm túc dùng tiếng Thượng Hải sứt mẻ nhại theo: “Tiểu Sát, ngộ thích lị.” (Ta.. ta buồn cười quá =]]]])

Biểu tình của Tăng Thác dần trầm trọng, im lặng, áp lực.

Gia Y lập tức pha trò nói: “Tôi nói cũng coi như chuẩn đi ? Là Lâm Cát Cát dạy tôi đó ! Tôi thấy câu đó nói bằng tiếng Thượng Hải nghe êm tai lắm a.” Gia Y dừng lại dưới lầu nhà mình, “Tới rồi, cám ơn anh đưa tôi về nha.”

“Ừ.”

Lúc nam nhân sắp xoay người đi, cậu giữ chặt hắn lại, nhanh chóng hôn lướt qua gương mặt nam nhân một cái: “Tiểu Sách ngủ ngon !” Không đợi Tăng Thác kịp phản ứng, cậu liền bình bịch vọt vào trong.

Tiểu Sát, ngộ thích lị.

Tiểu Sách, em thích anh a.