Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 14




— Người ta nói, những hồi ức đặc biệt luôn gắn liền với một số đồ vật nhất định. Nếu có một ngày lỡ vứt chúng đi, ta sẽ điên cuồng tìm kiếm lại, ta sẽ thấy sợ hãi. Cho đến một ngày nào đó, ta không còn thấp tha thấp thỏm lo sợ chúng bị tổn thất hay mất mát nữa, thì đó mới là lúc ta đã chân chính buông tay được. —

~~~~~

Nam nhân cứ giả vờ lãnh mạc, thế nhưng lại âm thầm thay bà lão cô đơn trả tiền chữa trị.

Nam nhân ở 1924 đã phối hợp đứng chắn trước người cậu, ngăn cản thanh niên xa lạ nọ.

Nam nhân thầm lặng bước vào phòng phủ một tấm chăn lông lên tay phải lạnh cứng vì truyền nước biển của cậu.



Cậu vẫn đang hồi tưởng lại mọi việc.

Điện thoại qua hai hồi chuông đã lên máy, nhanh đến cậu không kịp phản ứng.

Giọng nói của nam nhân từ đầu bên kia truyền tới: “A lô ?”

Bên tai còn có những tiếng động nhỏ phát ra từ hành lang bệnh viện. Anh ta có lẽ là đang giống như mọi lần, một tay đút túi áo, một tay cầm điện thoại, bước đi nhanh chóng trên hành lang.

Hắn rất cao, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng.

Gia Y còn rất thích bàn tay của hắn, khớp xương rõ ràng. Mỗi ngày hắn đều phải tắm thật nhiều lần cho nên nhìn qua luôn sạch sẽ, thậm chí còn mang theo chút cố chấp (chấp nhặt trước 1 số chuyện).

Rất nhiều mảnh vỡ bỗng hiện lên trong chớp mắt, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, còn có cả cậu trai vẫn không ngừng dây dưa, muốn nối lại tình xưa với Tăng Thác nữa…

Người ta nói, nếu hiện tại không nói ra, thì sau này có thể sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội.

Gia Y nắm chặt điện thoại trong tay, “Là tôi”.

Nam nhân nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, giống như đang nói ‘Tôi biết là cậu’.

“… Bây giờ anh rảnh không ?”

“Không rảnh,” Tăng Thác gọn gàng dứt khoát (phũ phàng), vừa nói chuyện điện thoại vừa bước vào thang máy, “Có phẫu thuật rồi. Có việc thì nói nhanh.”

“Chỉ cần một phút là được. Anh nghe tôi nói, đừng cắt ngang.”

Đầu bên kia trầm mặc, dường như đã chấp thuận đang chờ cậu mở miệng.

Trước nay chưa từng chần chừ như vậy, cứ như sắp làm một chuyện gì đó khủng bố lắm.

Nghĩ như thế, Gia Y nuốt một ngụm nước bọt, “Chuyện là, Tăng Sách… Tôi hình như đã thích anh, muốn cùng…”

Vừa mới nói đã bị nam nhân hỏi một câu: “Cái gì ?”

Tư vị bị cắt ngang thật không hề dễ chịu, tâm Gia Y hoảng loạn: “Cái gì là cái gì ! ? Đã nói đừng có cắt ngang mà !”

“…”

Nhân lúc bên kia im lặng, Gia Y vội vã mở miệng: “Tăng Sách, tôi cảm thấy hình như mình thích anh rồi muốn được ở bên anh nếu có thể anh hãy cẩn thận suy nghĩ lại không cần phải gấp gáp trả lời tôi… Ưm, tôi không vội…” Nói xong một lèo rồi dừng lại.

Trái tim đập kịch liệt, trên mặt chỉ cảm thấy nóng như lửa thiêu.

Cậu nghe được nam nhân đầu dây bên kia bình tĩnh nói: “Tên tôi là Tăng Thác.”

Như bị ai đó giáng một gậy vào đầu: “Hả ? ?”

“Là chữ ‘thác’ trong bộ mộc.”

“…”

Gia Y đỏ bừng cả mặt, cũng may bộ dạng quẫn bách của cậu sẽ không bị ai thấy. Đi bày tỏ mà lại còn đọc sai tên người ta, thật đúng là chưa từng có ai và cũng sẽ không còn ai khác.

“Tôi phải cúp máy đây.” Tăng Thác nhàn nhạt nói một câu, ngắt điện thoại.

Hắn vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Trương Mân trên hành lang, “Này, cậu sao lại lên đây rồi ? Đặc biệt đến tìm tôi hả ? He he.”

Tăng Thác đen mặt, ngước đầu nhìn con số hiển thị trên tường: Tầng 5, khoa chỉnh hình.

“…” Tăng Thác quay đầu về lại thang máy, ấn nút đi xuống.

Rõ ràng là định lên tầng 3, không hiểu sao lại lên đến tận tầng 5.

Cũng tại cái tên nhóc kia.

“Nè, sao mới tới đã đi rồi ? Vào văn phòng tôi ngồi đi.” Mấy lời lải nhải bên tai của Trương Mân làm cho Tăng Thác mất hết kiên nhẫn: “Lắm mồm.”

“Bác sĩ Tăng, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Khi hắn chuẩn bị đâu vào đó xong xuôi bước vào phòng cấp cứu, y tá tiến lên báo cáo tình huống.

Ngón tay cái của bệnh nhân bị thủy tinh quẹt bị thương, làm đứt một dây thần kinh, vết thương sâu khoảng chừng 4 li, cần phải lập tức khâu lại.



Gia Y về nhà ăn xong rồi quay lại làm việc, cả buổi trong đầu chỉ toàn câu nói: Cái đồ ngu ngốc [1] Phó Gia Y nhà mi a.

Khó trách Trác Dật thường xuyên dùng giọng Thượng Hải cười cậu là đồ ngốc, thật là.

Cậu chưa từng trực tiếp bày tỏ với người khác bao giờ, lần đầu tiên lại thảm hại thế này a. Cũng không biết anh ta có nghe được câu trọng điểm không nữa ?

Gia Y một đường vừa đi vừa đá văng mấy cục đá vụn, trong lòng nguyền rủa nào là: Khi không lại đi lấy cái tên kỳ quái làm gì hả ! Chẳng những kỳ quái mà còn khó nghe nữa… Còn không bằng đơn giản gọi Tăng Sách.

Sau khi thay vào bộ đồng phục làm việc trong phòng thay đồ cho nhân viên, Gia Y hung hăng đóng sầm cửa tủ chén: Cái đồ mặt than ! Tiểu Sách chết tiệt !

Ra khỏi phòng thay đồ, Gia Y vô tình liếc thấy cửa tủ Trác Dật không kín.

Cậu ta là thế đấy, lúc nào cũng tùy tiện lôi thôi, ngay cả ngăn tủ của mình cũng không biết khóa cho đàng hoàng.

Gia Y bước qua đóng lại cửa tủ giùm gã, thuận thế nhìn thấy áo khoác với ba lô trong tủ gã —— cậu ấy đã đến rồi a. Ngoài ra, trên tấm đệm còn có rất nhiều hạt phật châu bị đứt rời. Gia Y cầm lên trên tay. Xâu chuỗi phật này Trác Dật luôn đeo trên cổ tay, vô cùng quý trọng. Hiện giờ có vẻ như đã đứt rồi, mấy hạt châu bị lăn mất cũng không tìm lại được.

“Này.” Vừa đóng cửa lại liền gặp được Trác Dật, “Đến rồi hả ?”

“Ừm.”

Trác Dật gãi gãi đầu, “A, tôi quên lấy điện thoại nên quay lại lấy.”

“Ờ, cậu ngay cả cửa cũng không thèm đóng.”

Trác Dật ngẩn người, xấu hổ cười, “… Cám ơn.”

Trước khi đi ra, Gia Y lại như nhớ tới gì đó, ngoảnh đầu nói: “Tôi thấy xâu chuỗi bị đứt, tôi có biết một cửa hàng nọ có thể đúc ra chuỗi hạt giống như đúc thế, cậu hứng thú không ?”

Động tác của Trác Dật dừng lại, nhìn mấy hạt chuỗi còn sót lại trong tủ, nói: “Không cần, có lẽ là ý trời thôi.”

Gã nói như vậy rồi đem mấy hạt chuỗi kia bỏ vào lòng bàn tay, thuận thế ném vào sọt rác trong phòng thay đồ.

Người ta nói, những hồi ức đặc biệt luôn gắn liền với một số đồ vật nhất định. Có thể là một bài hát đã từng rất quen thuộc, có thể là một món quà tặng quý giá, cũng có thể là, một chuỗi phật châu.

Nếu như thế, có phải hay không có nghĩa là Trác Dật đã hạ quyết định muốn từ biệt một đoạn hồi ức ? Gia Y cũng không biết.

______

[1] ngu ngốc: nguyên văn QT là “cảng đều”, ‘cảng’ trong Hương Cảng (Hồng Kông), nhưng trong truyện cũng có đề cập tới nghĩa là “ngốc tử”.