Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 92: Một nụ hôn đáp xuống, mênh mang như gió trưa hè




Thôi Nịnh về, bốn người liền ngồi lại bàn cơm ăn cùng nhau. Mẹ Khúc thẳng tính, bà hỏi luôn Thôi Nịnh tình hình bên kia thế nào. Sau khi Thôi Nịnh kể hết thảy mọi chuyện, ba người còn lại cũng không hề hiện ra vẻ mặt giống luật sư.

Khúc Úc Sơn là người đầu tiên lên tiếng, “Làm từ thiện cũng là một cách hay.”

Hắn ủng hộ việc Thôi Nịnh không can dự vào nhà họ Chu, nhưng lòng hắn vẫn thấp thỏm lắng lo. Hắn không biết kết thúc của cuốn truyện này có thay đổi không, nếu không đổi thì hắn sẽ phải phá sản, thế thì lúc ấy Thôi Nịnh sẽ ra sao? Liệu sẽ quay về bên Chu Vọng Trác chăng?

Bây giờ hắn không biết cốt truyện sẽ phát triển ra sao, tuy nhiên hắn cảm thấy thế giới này vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của tác giả, bởi hợp đồng mà hắn thấy vẫn là bản hợp đồng vô nghĩa pha ke chứ không phải là hợp đồng thực sự.

Mẹ Khúc phụ họa: “Tiểu Nịnh có thể giúp đỡ nhiều người như thế là quá tuyệt rồi con ạ.”

Trong đây, người có nhiều kinh nghiệm kinh doanh nhất là ba Khúc. Ông bắt đầu lập nghiệp từ con số không nên ông hiểu rất rõ cái khó khăn cực khổ khi phải dựa vào chính bản thân mình, có điều cũng phải nói là thời đó ông cũng may, gặp thời gặp thế. Song, hiện tại ông không hề nói hành động của Thôi Nịnh là ngốc, mà thay vào đó là giơ ngón tay cái với Thôi Nịnh.

Lần đầu tiên gặp và trò chuyện với Thôi Nịnh, ông đã rất tán thưởng và quý mến cậu rồi, bởi lúc đó Thôi Nịnh đã thẳng thừng từ chối năm triệu của ông.

Tất nhiên là cũng có thể là diễn, vì dù sao giờ Thôi Nịnh không nhận, nhưng về sau, một khi ở bên con trai ông thì tiền tài chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém. Thế nhưng 5% tài sản của cha Chu nào có phải là một con số nhỏ bé như năm triệu, vậy mà Thôi Nịnh vẫn không do dự làm từ thiện hết thảy, này đã chứng tỏ được cái khí phách và quyết đoán trong con người cậu.

“Tiểu Nịnh à, tuy giờ bác cũng coi như nửa về hưu rồi, nhưng mắt nhìn người thì vẫn còn đó, sau này rảnh thì đến đây với bác nhé.” Ba Khúc nói thế này là đã có ý bồi dưỡng Thôi Nịnh.

Mặc dù nhà họ Khúc bị chê cười là hạng nhà giàu mới nổi, song ba Khúc lại thấy nhà giàu mới nổi thì có gì không tốt đâu, như thế càng chứng tỏ khả năng kiếm tiền của nhà ông. Vả lại mấy năm nay, giao thiệp và các mối quan hệ xã giao của nhà ông cũng đã được tích lũy không ít.

Thôi Nịnh không ngờ ba Khúc sẽ nói thế, phải biết rằng những thứ lý thuyết sách vở mà cậu học được ở trường nó khác xa hàng nghìn cây số so với được ba Khúc đích thân chỉ dạy.

“Thế sau này Thôi Nịnh nên sửa miệng rồi, mau gọi ba anh một tiếng thầy đi.” Khúc Úc Sơn nhẹ nhàng kéo tay Thôi Nịnh, ra hiệu cho cậu nhanh lên tiếng.

“Chuẩn rồi, từ rày hãy gọi bác là thầy nhé, bác đủ khả năng gánh vác đấy.” Ba Khúc cười nói.

Thôi Nịnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lễ phép nghiêm trang hướng ba Khúc gọi một tiếng thầy, sau còn định dâng trà, nhưng đã bị mẹ Khúc cản lại.

“Ba Tiểu Úc bị cao huyết áp, không biết giờ đã khỏi chưa nhưng thôi đừng nên uống trà làm gì.” Mạ Khúc ngắn lại, “Đổi bằng thứ khác đi.”

Ba Khúc nghe xong cũng không cảm thấy mạo phạm, mà chỉ thấy vợ cũ vẫn quan tâm mình quá, còn lo lắng bệnh cao huyết áp của mình mà không cho uống trà nữa chứ.

Đương lúc trái tim ông râm ran vui vẻ, mẹ Khúc liền bảo cô giúp việc đi vào phòng lấy rượu ra, “Lần này em có mang đến một chai rượu Nga rất ngon, chúng ta cùng nhau uống nhé.”

Ba Khúc: “…”

Ông suýt nữa thì quên vợ cũ của ông là một con sâu rượu.

Mẹ Khúc rất thích uống rượu, mà một khi đã uống thì sẽ rất khó để mà ngưng, mà cái điểm này của bà đã di truyền cho Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn đã thề sẽ không uống rượu nữa, lần trước là do bị Tạ Tử An dụ uống, còn lần này ngửi được mùi thơm nồng của rượu, hắn muốn lắm nhưng lại không dám.

Thôi Nịnh ngồi bên đã nhìn thấu suy nghĩ của Khúc Úc Sơn, bèn hơi nghiêng người sang nói, “Uống một chút không sao đâu, có em ở đây rồi.”

Khúc Úc Sơn nhìn vào mắt Thôi Nịnh, trong mắt viết rõ ràng mười chữ – chính vì có em ở đây nên mới lo đấy.

Thôi Nịnh mím môi, bởi có cả ba mẹ Khúc ở đây nên cậu đành phải nói cực vòng vèo uyển chuyển, “Tối nay uống rượu xong chắc sẽ phải ngủ lại đây.”

Ý là ngủ ở đây thì Thôi Nịnh không thể làm gì hắn được cả.

Khúc Úc Sơn tức thì phấn khởi, uống!

Rượu đến đà, chỉ còn Khúc Úc Sơn và mẹ Khúc là đang tưng bừng cụng ly, còn ba Khúc đã sớm bị chuốc say khướt nằm vật ra bàn, còn Thôi Nịnh do hãy còn đang tuổi đi học nên không ai cho uống nhiều, chỉ được nhấp mỗi một ly.

Sau cùng, Khúc Úc Sơn cũng bị mẹ Khúc vật cho ngã ngất. Mẹ Khúc phân phó Thôi Nịnh đỡ Khúc Úc Sơn lên phòng, rồi gọi chú tài xế dìu ba Khúc đi ngủ, còn bà thì lại tiếp tục xuống hầm rượu của biệt thự để quẩy trọn đêm nay.

Khúc Úc Sơn say mèm khác với Khúc Úc Sơn say bét nhè. Khúc Úc Sơn say mèm là bất tỉnh nhân sự luôn, mặc vo viên nhào nắn nào cũng không tỉnh. Thôi Nịnh liền bế Khúc Úc Sơn đi tắm, thay quần áo sạch cho hắn xong rồi bế hắn lên giường ngủ.

Màn đêm trải rộng sâu thăm thẳm, ánh trăng dìu dịu khẽ hắt vào, xuyên thấu qua cửa kính trong suốt từ trần đến sàn. Thôi Nịnh nắm lấy bàn tay Khúc Úc Sơn đặt bên ngoài chăn, cậu đã từng nghĩ Khúc Úc Sơn chính là ánh sáng soi rọi sinh mệnh cậu.

Khi ấy cậu tự ví bản thân với bùn lầy dưới đáy, còn Chu Vọng Trác là mây trắng trên trời. Mà khi nghĩ sang một góc độ khác, thì bùn chính là đất đai, tại sao đất đai rộng lớn trải dài mênh mông lại không thể so tài với mây trên trời chứ?

Hôm nay, ánh mắt, lời nói tại nhà họ Chu và hành động cố ý gửi hoa hồng đến của Chu Vọng Trác, đều chính là đang tuyên chiến với cậu.

Tại sao Chu Vọng Trác lại dám khai chiến với cậu?

Chính là bởi hiện tại cậu đang tay trắng và không hề có gì cả. Chỉ có tình yêu của Khúc Úc Sơn thì không đủ, cậu cần phải cố gắng thật nhiều, nhiều hơn nữa thì mới có thể trưởng thành và trở nên mạnh mẽ.

Bởi vì chỉ có thế, cậu mới có thể bảo vệ được Khúc Úc Sơn.

———

Sau ngày hôm đó, Thôi Nịnh gần như là không còn thời gian rảnh nữa, chỉ trừ buổi hẹn hò cố định hàng tuần với Khúc Úc Sơn ra thôi. Thôi Nịnh cũng không còn cách nào khác cả, bởi cậu bắt đầu quá muộn, không giống với Chu Vọng Trác và Khúc Úc Sơn đã được tiếp thu sự giáo dục ưu tú từ khi còn nhỏ, những thứ mà cậu cần phải học bây giờ thực sự rất nhiều.

Chẳng hạn như cuốn sách tài chính chuyên môn mà Khúc Úc Sơn mua cho cậu, tuy là bằng tiếng Anh, nhưng nó lại chứa rất nhiều từ ngữ chuyên ngành lạ hoắc khiến cậu rất khó mà hiểu được.

Sau khi biết được những khó khăn của Thôi Nịnh về vấn đề này, ba Khúc đã rất bình tĩnh chia sẻ kinh nghiệm của mình cho cậu: “Để mà nói thật thì ba cái thứ tiếng chim này bác cũng chịu chết, nhưng bác lại có một cách học rất đơn giản, ấy chính là thuê phiên dịch. Một phiên dịch viên mà vẫn không hiểu thì thuê hai người, hai vẫn không được thì thuê hẳn giáo sư tài chính chuyên nghiệp về dịch luôn. Tất nhiên là con phải ghi nhớ ngay những điều đã được dịch trong đầu, học là phải đi đôi với hành.”

“Tiểu Nịnh à, chín mươi chín phần trăm các vấn đề hóc búa trên thế giới này đều có thể được giải quyết bằng tiền. Nếu không thể giải quyết được thì đó là do chưa vung đủ tiền hoặc là do phương hướng sai.” Ba Khúc khẽ bật cười mà rằng.

Thôi Nịnh hỏi: “Thế còn một phần trăm cuối thì sao ạ?”

“Chịu chết.”

Ba Khúc dõi mắt ra xa, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Ánh mặt trời sáng rọi hắt tới khuôn mặt tuy đã có nếp nhăn song vẫn rất tuấn tú nghiêm nghị của ông, thư phòng cũng bất giác trở nên yên tĩnh. Thôi Nịnh như có chiều suy nghĩ.

Đột nhiên, ngoài thư phòng vọng vào tiếng mẹ Khúc, “Giai yêu ơi nay không đưa con đi chơi cùng đâu, nay mẹ có hẹn rồi.”

Ba Khúc vội vã ngoảnh lại, bất chấp Thôi Nịnh hãy còn ở đây, liền co chân chạy về phía cửa rồi giật mạnh cửa ra. Song khi thấy mẹ Khúc thì lại giả đò thờ ơ, hỏi bâng quơ ra chiều không quan tâm: “Tối nay có vịt quay đấy, có về ăn không?”

Mẹ Khúc suy nghĩ một chốc, “Không về đâu.”

Và thế là tối nay, lời bài hát mà ba Khúc nghe đã trở thành: “Lại một lần nữa đợi em trong cơn mưa, ngây dại đợi tới con tim tan nát, giọt mưa rơi đầy hốc mắt,…”

———-

Ba Khúc nói được làm được, thật sự đã thuê một giáo sư tài chính tới. Vị giáo sư này vốn dĩ đến để dịch sách cho Thôi Ninh, nhưng trong quá trình phiên dịch, ông ta phát hiện ra Thôi Nịnh cũng không phải là há miệng chờ ông ta đút kiến thức, mà đều sẽ chuẩn bị tìm hiểu trước khi bắt đầu học, vì thế mà lại càng thêm ấn tượng tốt với cậu.

Ngoài phiên dịch ra thì ông ta còn giảng dạy cho Thôi Nịnh một vài kiến thức khác, và thậm chí còn giới thiệu Thôi Nịnh với một người – chính là người cho Thôi Nịnh động lực lớn để thi vào Đại học B.

Người ấy là Lâm Chí Minh.

Lâm Chí Minh – một nhân vật huyền thoại, ông là một Thương nhân tài chính[1] tung hoành trên thị trường tài chính và gần như là chưa từng gặp phải thất bại. Trong lĩnh vực này, ông có thể được gọi là Thần, có vô số người muốn được gặp ông và hy vọng ông có thể giúp mình quản lý tài sản, cũng như có vô số người muốn học tập ông để trở thành một Lâm Chí Minh thứ hai.

[1] Hay còn gọi là Trader: Trong thị trường tài chính, Trader là thuật ngữ dùng để chỉ các cá nhân thực hiện các giao dịch, mua bán các sản phẩm tài chính ngoại hối như: ngoại tệ, hối phiếu, cổ phiếu, chứng khoán, cặp tiền tệ trên thị trường forex, chỉ số, vàng bạc, cryptocurrency ( tiền mã hóa)…v..v dưới danh nghĩa bản thân hoặc đại diện cho tổ chức cá nhân khác. Chi tiết tại đây.

Nhưng tính đến giờ phút này thì chưa từng có ai thành công được như ông cả. Và bây giờ, Lâm Chí Minh cũng chỉ đang nhận quản lý tài sản cho ba gia tộc lớn.

Nói là giới thiệu cũng không hẳn, vì ngày đó Thôi Nịnh cũng không được gặp Lâm Chí Minh, mà chỉ ngồi trong phòng làm việc của ông đợi đúng hai tiếng.

Nhưng việc được ngồi trong phòng làm việc của ông hai tiếng như này đã là đãi ngộ cực kỳ tốt rồi, bởi hàng ngày, số người muốn được gặp Lâm Chí Minh đâu phải là một con số ít ỏi.

Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Thôi Nịnh đã hỏi trợ lý đã đưa cậu ra ngoài, “Xin lỗi, cho em hỏi là chỗ mình có thiếu nhân viên không ạ? Làm việc gì cũng được ạ.”

Trợ lý thường xuyên nghe thấy những lời như này nên cũng chẳng coi trọng, “Xin lỗi cậu em, ở đây không thiếu người đâu em ạ.”

“Em thực sự rất muốn được học hỏi ở chỗ mình, anh có thể châm chước cho em được không ạ?” Thôi Nịnh nói.

Trợ lý bật cười, “Cậu em nhỏ, em nhìn chỗ này đi, chưa nói đến người có thể được làm việc cùng thầy Lâm, mà nhân viên có bằng cấp thấp nhất ở đây thôi cũng đã là nghiên cứu sinh rồi. Đối với thầy Lâm thì nghiên cứu sinh cũng chỉ là tay mơ mới sờ được cửa ngành thôi. Em mới là sinh viên năm nhất đã muốn đến đây làm việc cho thầy Lâm, có phải tham quá rồi không? Em vẫn nên về học cho giỏi đi thôi.”

Thôi Nịnh liếc phòng làm việc trước mặt thật sâu, sau đó cúi người chào trợ lý, “Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”

Con đường này không đi được, ắt sẽ có đường khác cho cậu đi, và cậu nhất định sẽ quay lại phòng làm việc này.

———–

Mặc dầu Thôi Nịnh đã trở nên bận tối tăm mặt mũi, thế nhưng vẫn đều đặn video call hàng ngày với Khúc Úc Sơn. Đôi khi hai người cũng chẳng nói được câu gì, cậu ngồi trong thư viện đọc sách, thi thoảng sẽ ngẩng lên nhìn Khúc Úc Sơn trên màn hình.

Mỗi lần ngắm, cậu lại có thêm động lực để phấn đấu.

Kể từ khi được sinh ra, cuộc sống của Thôi Nịnh đã chẳng hề tốt đẹp, sau khi mẹ lâm bệnh qua đời thì cuộc đời cậu lại càng thêm đầy ắp chông gai, từ một học sinh xuất sắc biến thành bỏ học làm nhiều công việc lặt vặt để trả nợ.

Cậu đã từng gục ngã và từng căm hận số phận bất công. Thiên hạ vô số người, tại sao người bất hạnh lại là cậu?

Cậu đã từng mong mình là một đứa trẻ được sinh ra ở một gia đình bình thường và an ổn lớn khôn.

Nhưng giờ nghĩ lại, đời người đâu được mấy ai là suôn sẻ, là thuận buồm xuôi gió. Có người may mắn, có người đen đủi, nhưng quan trọng hơn cả là có khả năng chống chọi với bão tố và chặt đầu chông gai hay không.

Khúc Úc Sơn rảnh rỗi hơn Thôi Nịnh nhiều, thấy Thôi Nịnh vất vả như vậy, hắn cũng có phần không đành lòng, bèn chủ động đến gặp Thôi Nịnh.

Sân trường náo nhiệt ồn ào đôi khi cũng thật yên tĩnh. Buổi trưa, trong thư viện, Khúc Úc Sơn vốn là định giúp Thôi Nịnh học bài, ngặt nỗi cái giờ này lại đúng là giờ ngủ trưa của hắn nên mắt hắn cứ tự nhiên díp hết cả lại.

Thôi Nịnh nhìn bộ dáng buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng của Khúc Úc Sơn, cảm thấy đối phương vừa đáng yêu lại cũng đáng thương. Cậu ngó trái ngó phải thấy chung quanh không có ai, bèn cầm lấy quyển sách dày cộp lên và che trước mặt hai người.

Một nụ hôn đáp xuống, mênh mang như gió trưa hè.

——